[Chuyển Ver][Tường Lâm] Thác Liễu! Thác Liễu!
Chương 42: Phiên ngoại 3 :Lần ngoại hỗn loạn cùng tính vấn đề (3)
Cái bàn trong phòng ăn Hạ gia mặc dù đã được đổi, nhưng vẫn không đủ lớn, vị trí đó dành tặng cho người lớn tuổi bọn nhỏ và các đấng phu nhân, còn nam nhân thì ngồi xếp bằng trên đất, nhưng mà không khí thập phần vui vẻ náo nhiệt, mọi người cũng không quan tâm tới chuyện này.
Hạ Tuấn Lâm dựa vào bả vai Nghiêm Hạo Tường phía sau cậu: "Nghiêm tiên sinh, sò huyết"
Cậu duỗi tay chỉ đĩa thức ăn trước mặt, ăn trong bát nhìn trong mâm.
Sò huyết ở bàn đối diện, Nghiêm Hạo Tường quỳ gối đứng lên, lấy mấy một viên để vào trong bát Hạ Tuấn Lâm .
Hạ mẫu thân càng nhìn càng thấy không thuận mắt, đứa con này cũng đã ba mươi tuổi rồi mà sao cứ như Tiểu Long Tiểu Phượng, đồ ăn không tự gắp lấy còn kêu người khác lấy giùm mình a... Cũng may là Nghiêm Hạo Tường hoàn toàn không để ý đến mấy chuyện này.
"Tiểu Lâm, con không biết tự đứng lên lấy hay sao a?" Hạ mẫu thân trừng mắt, liếc nhìn đứa con của mình.
Hạ Tuấn Lâm cũng không để tâm nói, "Ăn bữa cơm còn phải đi tới đi lui, dạ dày con tốt lắm không cần hai chân hỗ trợ đâu. Nghiêm tiên sinh, chân gà a."
"..." Ai, thật là thật là. . . Càng già thì càng mặn nồng. Nghiêm mẫu thân triệt để hết nói.
Nghiêm Hạo Tường gắp chân gà tới, Hạ Tuấn Lâm trong bát vẫn còn tuyết cáp, hắn để vào bát mình đỡ, sau đó ngẩng đầu nói với Hạ mẫu thân,
"Không sao."
Người ta là Chu Du đánh Hoàng Cái, Chư Cát Lượng đương nhiên không thể ngăn cản. Hạ mẫu thân chỉ có thể giật giật khoé miệng.
Nghiêm Tam tiểu thư ngồi ở trên ghế đang chỉ huy chồng mình gắp đồ ăn, nàng đang mang thai nên đứng lên ngồi xuống có chút bất tiện, nàng vừa ăn miếng thịt cua do chồng cạy cho vừa cười híp mắt nói,
"Hai đứa nó như vậy không phải rất tốt sao? Dì Hạ cũng không nên lo quá."
Hạ mẫu thân cười khan nói, "Tiểu Lâm kiêu ngạo như vậy, thật sự là ngượng ngùng a..." Không cần nói, vừa nhìn đã biết bình thường Nghiêm Hạo Tường tuỳ ý để Hạ Tuấn Lâm ức hiếp rồi, trên mặt Hạ mẫu thân có chút vặn vẹo.
Nghiêm mẫu thân che miệng cười nói,
"Không có đâu, Tiểu Lâm rất dễ thương, lúc nào cũng cười như vậy rất tốt a, không như Tiểu Tường cả ngày đều nghiêm mặt."
Hạ mẫu thân nhìn nhìn Nghiêm tam tiểu thư, lại nhìn nhìn Hạ Tuấn Lâm cùng Nghiêm Hạo Tường. Nhớ ngày đó, bà cũng không phải là không nghĩ tới, nếu Hạ Tuấn Lâm có thể lấy một người vợ xinh xắn về, sau đó sinh ra một đứa nhỏ trắng trắng mập mập, như vậy thật tốt biết bao nhiêu. Nhưng muốn mà không được là khổ nhất a, huống chi là cái gì của mình sẽ là của mình, không phải của mình thì cho dù cưỡng ép thế nào cũng là không phải. Bây giờ cậu cùng Nghiêm Hạo Tường ở chung một chỗ, không biết là do nhìn mãi thấy thuận mắt hay không, mà càng nhìn càng thấy xứng đôi. Nếu như là lấy một người vợ xinh đẹp, chỉ sợ Hạ Tuấn Lâm sẽ là người bị ức hiếp.
"Ai..." Hạ mẫu thân thở dài, "Nói thì nói vậy, bọn nó cài gì muốn làm cũng đã làm rồi, người ngoài nói gì thì mặc kệ vậy"
"Ha ha ha ha, Đúng vậy a, đúng vậy a." Tất cả mọi người cùng nhau nở nụ cười.
Hạ phụ thân có một bình rượu ủ lâu năm rất yêu thích, hôm nay lại có tiệc, nhịn không được lại lấy ra.
"Rượu ủ lâu năm rồi, mọi người có muốn uống một chút không?"
"Chúng con đều lái xe tới, không thể uống được." Anh cả Nghiêm gia có chút ngượng ngùng trả lời.
"Này... Như vậy a..." Dù sao một người uống rượu cũng không vui vẻ gì, Hạ phụ thân vẫn đang hưng phấn.
Anh hai Nghiêm gia lớn tiếng nói,
"Không sao đâu anh cả, dù sao Tiểu Tường và Tiểu Lâm đều không uống, kêu hai đứa nó chở chúng ta là được rồi."
Hạ Tuấn Lâm cùng Nghiêm Hạo Tường từ sau sự kiện kia, liền cai rượu, dù sao Nghiêm Hạo Tường cũng không thích uống rượu, mà Hạ Tuấn Lâm tuy rằng muốn uống, nhưng Nghiêm Hạo Tường chắc chắc sẽ đoạt chén rượu đi, coi như xong.
Hạ Tuấn Lâm nhanh miệng đồng ý, "Không thành vấn đề, không thành vấn đề."
Vì thế Nghiêm phụ thân liền vui vẻ, rót đầy rượu vào ly tất cả mọi người, sau đó cùng nâng ly cạn uống.
Hạ Tuấn Lâm đã ăn đến no căng, cũng không muốn uống rượu, căng da bụng chùng da mắt, cúi sát bên tai Nghiêm Hạo Tường nói, "Em hơi mệt, về phòng trước đây."
Cậu thường về nhà chơi, nên vẫn luôn có phòng dành cho cậu, lúc này vào nghỉ một chút thì tiện quá.
"Anh và em cùng đi." Nghiêm Hạo Tường đứng lên, cũng muốn đi theo.
Hạ Tuấn Lâm hướng trên đầu của anh vỗ, "Cả năm khó lắm mới có một lần cả nhà cùng nhau ăn bữa cơm đoàn viên, anh lại theo em trở về phòng nằm nghỉ, mọi người sẽ nghĩ sao a?!"
Nghiêm Hạo Tường không nói, chỉ chăm chú nhìn Hạ Tuấn Lâm .
Hai người đấu mắt, Nghiêm phụ thân giơ chén kêu Nghiêm Hạo Tường:
"Tiểu Tường, đến, cạn một ly, uống nước thôi là được"
Nghiêm Hạo Tường vội vàng quay đầu, tùy tay cầm đại một ly thức uống gõ gõ cạnh bàn xem như chạm cốc, sau đó ngửa đầu uống một ngụm cạn ly.
Vừa uống vào liền cảm thấy hương vị có vấn đề, Nghiêm Hạo Tường cầm ly nhìn nhìn. Ly của anh vẫn để ở vị trí cũ, vậy cái ly đang cầm trong tay là của ai vậy a?
Anh hai Nghiêm gia cùng Nghiêm Hạo Tường liếc nhau một cái, "A! Đó là rượu nho của anh a!"
Rượu nho đỏ ở trong chén sứ trắng tím, màu sắc nhìn thoáng qua cũng không khác nước là mấy.
"Tiêu rồi! Tiểu Tường uống cả ly thật a" Nghiêm phụ thân nói.
Hạ Tuấn Lâm trước giờ chỉ thấy Nghiêm Hạo Tường uống rượu một lần, nghe xong lời này cảm thấy có chút kỳ lạ, "Nghiêm tiên sinh uống cũng khá tốt a."
"Ai nói vậy, bia cùng lắm chỉ có thể uống một lon, còn loại này nó chống đỡ một ly cũng không nổi." Nghiêm nhị ca nhìn Hạ Tuấn Lâm với ánh mắt kỳ lạ, theo lý cậu không thể không biết điều này a.
"Ôi trời!!!" Hạ Tuấn Lâm kinh hãi, cúi đầu nhìn nhìn Nghiêm Hạo Tường, "Nghiêm tiên sinh, anh không sao chứ?"
Nghiêm Hạo Tường mặt không chút thay đổi lắc lắc đầu, sau đó ôm cổ Hạ Tuấn Lâm .
"Lắc đầu cái P a rõ ràng là có chuyện rồi!" Hạ Tuấn Lâm chạy nạn, xấu hổ quay đầu nhìn ba mẹ mình.
"Tiểu Lâm, chi bằng con mang Tiểu Tường lên lầu nằm nghỉ trước đi." Hạ mẫu thân nhanh chóng nói.
"Được được." Hạ Tuấn Lâm lập tức gật đầu, tiếp tục ngồi ở đây chỉ sợ sẽ làm ra chuyện đáng xấu hổ.
Dù sao cũng là lần thứ hai thấy anh uống rượu, Hạ Tuấn Lâm có thể nhìn thấy được, Nghiêm Hạo Tường sau khi uống rượu thì cứ như một tiểu hài tử, thực sự nghe lời a. Kêu anh đứng lên liền đứng, kêu đi liền đi, không mất nhiều sức đã vào phòng
"Nghiêm tiên sinh?" Cậu vỗ vỗ mặt Nghiêm Hạo Tường mặt, "Để tôi lấy nước cho anh."
Nghiêm Hạo Tường ôm lấy cậu không buông tay, "Không cần."
"Vậy lấy cho anh khăn ướt để lau mặt."
"Không cần."
"Vậy anh muốn cái gì a? !" Hạ Tuấn Lâm giống như bị tả nhị lây bệnh tới một chút cuống.
"Cậu." Nghiêm Hạo Tường ngưỡng đầu lên nói.
Người say rượu làm nũng chỉ có thể dỗ không thể mắng, vì thế Hạ Tuấn Lâm quay về ôm Nghiêm Hạo Tường nói,
"Được rồi, tôi vốn là của anh, nhưng anh phải tỉnh rượu đã, buông tôi ra trước a."
Nghiêm Hạo Tường lắc lắc đầu, "Cậu nói là gửi nhầm tin nhắn, cậu thực sự là gửi nhầm, cậu không thích tôi, cậu nói là do hiểu lầm, tôi thực sự không muốn buông cậu ra, nhưng là cậu không thích tôi, cho nên tôi nhất định phải buông tay.... "
Anh chậm rãi nhắc lại chuyện ngày trước, ngữ khí không chút biến hoá, nhưng cánh tay giống như muốn phân cao thấp, một bên cố gắng buông ra một bên không chịu nới lỏng
Chuyện này đã xảy ra rất lâu trước đây rồi, Hạ Tuấn Lâm vốn cho rằng Nghiêm Hạo Tường đã sớm không để trong lòng, trăm triệu lần không thể tưởng tượng lại nghe được lời trong lòng của Nghiêm Hạo Tường trong tình huống này, vết thương kia hình như vẫn còn lưu lại dấu vết. Có lẽ thời điểm Nghiêm Hạo Tường ngẫu nhiên ôm lấy Hạ Tuấn Lâm vẫn luôn cảm thấy lo lắng, có phải hay không cho rằng đây là hiểu lầm, có phải nghĩ rằng một ngày nào đó cậu sẽ nói là tôi nhầm rồi tôi không hề yêu anh.
Hạ Tuấn Lâm nhớ lại lúc Nghiêm Hạo Tường lạnh lùng tách tay cậu ra khỏi tay anh, sau đó là hình ảnh anh kiên quyết rời đi, khi đó đại khái là anh cũng có suy nghĩ này đi.
Người này yêu mình chắc chắn không thua mình. Đôi khi cậu cảm thấy mình thực sự rất may mắn vì đã gửi nhầm tin nhắn kia, bây giờ Nghiêm Hạo Tường quả thực chính là cả thế giới của Hạ Tuấn Lâm , trên đời này người cậu yêu nhất chính là anh.
Thân thể Hạ Tuấn Lâm trở nền mềm nhũn, quay về ôm lấy Nghiêm Hạo Tường, "Nghiêm tiên sinh, chúng ta là trao đổi bình đẳng, anh cho tôi, tôi cũng cho anh, anh không cần buông, anh cũng không được buông ra, nếu bây giờ anh dám buông tay tôi sẽ đem anh tiền gian hậu sát. Hừ Hừ!"
[tiền gian hậu sát: h**p rùi giết]
"Tôi sẽ không." Nghiêm Hạo Tường nắm thật chặt cánh tay.
"Biết sợ thì đừng lo lắng nữa" Hạ Tuấn Lâm ôm lấy đầu Nghiêm Hạo Tường
"Tay lạnh."
"A là do thời tiết lạnh thôi." Hạ Tuấn Lâm nói.
"Để tay vào túi áo." Nghiêm Hạo Tường đưa tay qua cầm.
"Chờ một chút! Cảnh tượng này hảo quen mắt a, quen nhau nhiều năm như vậy rồi anh đừng chọc em nữa nha!"
Có một số việc, cho dù là vài năm, đến vài ngàn năm sau cũng sẽ không thể nào quên được.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store