(Chuyển ver) [TaeKook] Bị vạn người ghét sau khi trùng sinh bạo hồng toàn mạng
chương 71
Lâm Chính Quốc mở một giấc mơ, trong mơ cậu vẫn còn đi học, vào ban đêm cậu bị một nhóm phú nhị đại chặn trong WC, dùng mọi lời lẽ sỉ nhục và đánh đập cậu.
Cuối cùng cậu bị tạt nước lạnh và bị nhốt trong nhà vệ sinh, suốt đêm cậu co ro trong góc, sự bất lực và tuyệt vọng bao trùm cả người, không ai yêu cậu, không ai quan tâm cậu, không có người để ý cậu.
. . .
" Lâm Chính Quốc, tỉnh dậy đi. . ."
" Lâm Chính Quốc. . ."
Lâm Chính Quốc mơ màng tỉnh dậy, chỉ cảm thấy cơ thể cứng đờ, miệng lưỡi khô khốc, đầu óc choáng váng, cơ thể mệt mỏi không còn sức lực.
Cậu ngẩng đầu lên, đối mắt với khuôn mặt lo lắng và quan tâm của Lục Vũ Kỳ, giọng nói nghèn nghẹn lên tiếng: " Vũ Kỳ. . ."
" Sao lại ngủ ở hành lang, sao không gọi tôi mở cửa?"
Lục Vũ Kỳ nhìn người trước mặt, gương mặt đỏ ửng bất thường, tinh thần uể oải, giơ tay sờ trán cậu, quả thật rất nóng.
Lục Vũ Kỳ lập tức nhíu mày, " Cậu sốt rồi."
" Tôi không sao. . ." Lâm Chính Quốc miễn cưỡng cười cười, cố gắng đứng dậy, cảm giác đầu óc choáng váng suýt chút ngã xuống, may mắn Lục Vũ Kỳ nhanh tay đỡ lấy cậu.
Bên ngoài sắc trời vừa tờ mờ sáng, hiện tại vừa mới 6 giờ sáng, mọi người vẫn còn chưa dậy, Lục Vũ Kỳ vừa mơ màng đứng dậy đi vệ sinh thì phát hiện giường của Lâm Chính Quốc không có ai, sau đó mới nhận ra cửa bị khóa trong.
Lục Vũ Kỳ đi ra ngoài tìm người, không nghĩ đến cậu ngồi ở ngoài hành lang ngủ, chắc là đã ngủ ở ngoài này cả đêm.
Lục Vũ Kỳ tối hôm qua vốn dĩ muốn chờ Lâm Chính Quốc trở về rồi mới đi ngủ, nhưng do quá mệt mỏi, nằm trên giường chơi điện thoại chốc lát rồi ngủ quên đi.
Lục Vũ Kỳ nhớ rõ cửa phòng không có khóa trái.
Trừ khi. . .
Lục Vũ Kỳ tạm thời gác chuyện này qua một bên, nói với Lâm Chính Quốc: " Tôi đưa cậu đến bệnh viện. "
" Không cần. "
" Sau hai người lại ở bên ngoài?"
Điền Chính Văn đi từ cầu thang đi lên thấy cả hai thì đi tới, anh hôm nay phá lệ đến sớm, sau khi thức dậy thì không ngủ lại được nữa, trong đầu đều là sự việc hôm qua.
Vì vậy ma xui quỷ khiến anh đến ký túc xá.
Lục Vũ Kỳ không hiểu được mà nhìn người đàn ông trước mặt, nói: " Lâm Chính Quốc ngủ một mình ngoài hành lang nên phát bệnh."
Nghe vậy, Điền Chính Văn nhìn Lâm Chính Quốc, cậu đang được Lục Vũ Kỳ đỡ lấy, mặt đỏ ửng, môi tái nhợt như không có chút máu, lông mày cụp xuống, còn lễ phép gọi thầy Điền, " Em không sao."
Điền Chính Văn giơ tay sờ trán, không khỏi nhăn mày, nói: " Sốt cao, em nên đến bệnh viện." Nói xong anh liền ngồi xổm nhìn Lục Vũ Kỳ, " Cậu dìu em ấy đứng dậy đi, tôi cõng em ấy xuống dưới."
" Không cần phiền đến anh, tôi tự cõng cậu ấy."
" Đừng chậm trễ thời gian."
Lục Vũ Kỳ bĩu môi, không phản bác.
Điền Chính Văn cõng Lâm Chính Quốc trên lưng nói với Lục Vũ Kỳ: " Tôi đưa em ấy đi là được."
Lục Vũ Kỳ lập tức cự tuyệt, hắn không tin tên họ Điền này, nếu không phải tối hôm qua anh ta giữ Lâm Chính Quốc lại, Lâm Chính Quốc cũng khong ngủ ngoài hành lang rồi bị bệnh.
" Cậu muốn mặc như vậy ra ngoài?"
Điền Chính Văn nhìn hắn với ý tứ không rõ ràng, hắn cúi đầu mới phát hiện bản thân đang mặc áo ngủ, hơn nữa đó là bộ đồ có họa tiết Ultraman in nhỏ.
Lục Vũ Kỳ: " . . . "
Đó là bộ đồ do mẹ hắn mua, hơn nữa lúc giúp hắn dọn đồ vào vali đã bỏ vào, bà cho rằng con trai ở cả thế giới đều thích Ultraman đến mức không nhịn được.
Lục thiếu gia mặt đỏ sầm, khóe miệng co giật, cuối cùng vẫn không giải thích, chỉ để lại câu " Chăm sóc tốt cho cậu ấy " rồi xoay người vào phòng, đóng sầm cửa lại.
Điền Chính Văn nhìn cửa phòng đóng chặt, im lặng mỉm cười, sau đó cõng Lâm Chính Quốc đi xuống lầu, người thanh niên trên lưng vẫn bất động, không khỏi hỏi: " Chính Quốc, sao em lại ngủ ở hành lang?"
Lâm Chính Quốc nhắm mắt, giọng khàn khàn nói: " Cửa phòng bị khóa trái, không vào được. "
" Em có thể gọi mọi người mở cửa."
" Em gõ cửa, bọn họ cũng chưa tỉnh, em sợ âm thanh lớn quá sợ mọi người xung quan thức giấc."
Điền Chính Văn dừng chân một chút rồi mới mở miệng: " Cho nên em sợ đánh thức mọi người, cho nên tình nguyện ngủ ngoài hành lang?"
" Vâng. . . mọi người luyện tập lâu như vậy rất mệt, hơn nữa, tôi sợ mọi người bị đánh thức sẽ mắng em. " Lâm Chính Quốc đầu óc mơ màng, nghĩ gì liền nói đó.
Điền Chính Văn dở khóc dở cười, cảm thấy đứa nhỏ này ngoan ngoãn lại hiểu chuyện, có chút đau lòng, anh vô chức nói chuyện nhỏ nhẹ hơn, " Về sau đừng như vậy nữa, mọi người sẽ hiểu cho em, sẽ không mắng đâu, em xem hiện tại bị bệnh vừa khó chịu vừa chậm trễ việc luyện tập. "
" Vâng. . . "
Lâm Chính Quốc nhắm mắt lại, những lo âu bất an trong lòng dần dần trở nên bình tĩnh lại,lúc Điền Chính Văn cõng cậu, cậu trong lòng đột nhiên có tia cảm giác an toàn, nhưng khác với sự an toàn của Kim Thái Hanh.
Cậu nhấc mi mắt, nhìn kĩ đường nét khuôn mặt của người đàn ông này, có cảm giác quen thuộc không thể hiểu được, cậu đột nhiên nhỏ giọng: " Anh vì sao lại giúp tôi, rõ ràng biết tôi không thích em trai anh. . . anh không ghét tôi sao?"
Điền Chính Văn ngẩng người, sau đó thì cười, " Em vì sao lại nghĩ như vậy? Em trai anh là em trai anh, anh là anh, anh không biết cả hai đã xảy ra chuyện gì, nhưng anh biết hiện tại anh là huấn luyện viên của em, anh phải có trách nhiệm."
Xung quanh trở nên yên tĩnh, Điền Chính Văn có thể nghe được tiếng thở của cậu, cùng tiếng thì thầm như thở dài của cậu: " Giá như em có một người anh trai giống anh thì tốt biết mấy. "
----
Bệnh viện, trong một căn phòng đơn giản và sáng sủa, trong không khí tràn ngập mùi thuốc sát trùng.
Có lẽ là quá mệt mỏi, thiếu niên nằm ở giường bệnh đã ngủ, khuôn mặt tái nhợt hơi mím lại, hàng lông mi dài mỏng hơi run rẩy, lúc ngủ có chút bất an, mu bàn tay trắng nõn hiện mạch máu rõ ràng, lúc này đang cắm kim truyền dịch.
Điền Chính Văn yên tĩnh đứng ở mép giường nhìn trong chốc lát, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Lúc Lâm Chính Quốc mơ màng tỉnh dậy thì đã một tiếng sau, tinh thần cậu tốt hơn một chút, đầu cũng không còn choáng váng nữa, kim tiêm truyền trên mu bàn tay cũng đã được rút ra.
Điền Chính Văn vừa hay đúng lúc bước vào, trên tay còn cầm thuốc.
" Dậy rồi? Có chỗ nào không khỏe nữa không?"
Lâm Chính Quốc từ trên giường ngồi dậy, nhìn anh cười, " Đã tốt hơn rồi ạ, cảm ơn anh đã giúp đỡ, nếu anh có việc gì gấp thì có thể rời đi."
" Không có việc gì." Điền Chính Văn nghĩ thầm, đứa nhỏ này là cục cưng của Kim Thái Hanh, nếu có chuyện gì không hay xảy ra, Kim Thái Hanh chắc chắn là kiếm đến anh để tính sổ!
" Đói bụng rồi đúng không? Tôi vừa rồi có đi ra ngoài mua đồ ăn sáng, ăn trước đi."
Điền Chính Văn kéo chiếc bàn ăn có thể thu vào trên giường bệnh ra, đem đồ ăn snags vừa mua đặt lên, cháo thịt nạc, còn có bánh bao cùng sữa đậu nành, " Không biết cậu thích ăn gì nên mua đại."
" Tôi không kén ăn."
Xem ra là đói bụng thật, Điền Chính Văn ngồi ở mép giường, nhìn đứa nhỏ cúi đầu tập trung ăn cháo, lông mày cụp cuống ngoan ngoãn, trong mắt hiện lên ý cười, " Ăn nhiều mọt chút, cậu ốm quá."
Lâm Chính Quốc gật gật đầu, lại cầm cái bánh bao đưa cho Điền Chính Văn, nhợt nhạt cười, " Thầy Điền, thầy đừng nhìn tôi ăn nữa, thầy cũng ăn đi."
" Được, cảm ơn."
Bên kia, Lục Vũ Kỳ vội vàng cởi bỏ bộ đồ trẻ con đang mặc ra, cậu nhìn Điền Dĩnh Giai và Lưu Dương còn đang ngủ ngon lành trên giường, càng nghĩ càng tức trong người.
Hắn từ trước đến nay đều không để bản thân chịu thiệt, nhấc chân đá ghế sau một cái, hắn lại nặng nề bước tới giường cả hai đạp một cái, tiếng động phát ra cũng không nhỏ.
" Ra khỏi đây!"
Lưu Dương tỉnh trước, cậu ta cầm gối hướng đến Lục Vũ Kỳ ném, gương mặt ngập tràn sự khó chịu, lớn tiếng mắng:
" Lục Vũ Kỳ, mới sáng sớm mà đã phát điên gì vậy!"
Lục Vũ Kỳ: " Mắng thêm một câu thử xem?"
Lưu Dương lập tức lúng túng, không biết nói gì.
"Xảy ra chuyện gì?" Điền Dĩnh Giai cũng đã thức dậy, cậu ta giơ tay gãi đầu, có chút mê man nhìn sắc mặt lạnh lùng của Lục Vũ Kỳ đang nổi giật đùng đùng với Lưu Dương, " Hai người làm sao?"
Lục Vũ Kỳ lạnh lùng nhếch môi, nhìn chằm chằm trên người Điền Dĩnh Giai, " Điền Dĩnh Giai, tối hôm qua là cậu khóa trái cửa đúng không?"
" Cái gì? Vũ Kỳ, tôi không biết bản thân có chỗ nào đắc tội với cậu, sao lần nào cậu cũng nhằm vào tôi vậy?
" Đừng có nói với tôi câu đó, chỉ cần nói tôi biết cậu có khóa trái cửa hay không?"
----
Giải quyết xong bữa sáng, Điền Chính Văn lấy thuốc đem tới cho Lâm Chính Quốc khi vừa ăn xong, lúc sau liền lấy từ trong túi hai viên kẹo đưa cho đứa nhỏ trước mặt, " Ăn chút ngọt đi. "
Lâm Chính Quốc nhìn viên kẹo xí muội đường, không khỏi ngẩn người, " Sao anh có thể. . ."
" Kim Thái Hanh bảo tôi đưa cho cậu. " Điền Chính Văn nói, rồi đem hai viên kẹo nhét vào tay cậu, bất đắc dĩ cười, " Tôi phải chạy mấy cửa hàng mới ma được, cũng không biết tại sao Kim Thái Hanh lại thích. . ."
Đang nói, điện thoạt Điền Chính Văn lại reo lên, anh nhìn tên hiện trên màn hình, rất có hứng thú nhướng mày, " Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo liền đến, Thái Hanh của cậu gọi đến. "
Anh trả lời điện thoại, " À. . . tỉnh rồi, không có gì nghiêm trọng cả. . . được rồi." Nói xong, Điền Chính Văn liền đưa điện thoại cho cậu, ý bảo cậu nghe điện thoại. Còn ý tứ không rõ mà cười, " Các người cứ chậm rãi mà nói chuyện, tôi đi ra ngoài trước."
Chỉ có thể nói, Điền đại thiếu gia hưng phấn ăn dứa như thế nào thì tương lai sẽ có bấy huệ hối hận và cay đắng, Vô! Cùng! Đau! Đớn!
Vừa mới xác nhận quan hệ không lâu, đối với cặp đôi bình thường sẽ là không thể tách rời, Lâm Chính Quốc đã mấy ngày không liên lạc với Kim Thái Hanh, cậu ngày thường tập luyện rất bận, Kim Thái Hanh lại trùng hợp ra ngước ngoài công tác, nên có sự khác biệt về thời gian giữa cậu và anh.
Khi trong nước đang là ban ngày thì bên kia đã là đêm khuya.
Hai bên đều giống hau, không đành lòng quấy rầy đối phương nghỉ ngơi.
Lâm Chính Quốc khó hiểu hỏi Kim Thái Hanh, " Anh sao lại nhờ thầy Điền mua cho em kẹo?"
" Anh nằm mơ, mơ thấy Chính Quôc khóc, nên nhờ người đưa cho hai viên kẹo, làm cho em vui vẻ hơn."
--------
Tui lặn ngụp thất thường vl=)))
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store