(Chuyển ver) [TaeKook] Bị vạn người ghét sau khi trùng sinh bạo hồng toàn mạng
chương 70
Nhân viên quay phim cùng nhân viên công tác đều ở đây, hơn nữa video vẫn còn đang quay, muốn biết chuyện gì xảy ra thì rất đơn giản, Điền Chính Văn xem video, xem đến dở khóc dở cười.Lục Vũ Kỳ quá cứng rắn, trước máy quay vẫn dám nói ra những lời này, anh yêu cầu những người khác tiếp tục luyện tập, sau đó an ủi Điền Dĩnh Giai vài câu, sau đó đem Lục Vũ Kỳ đi nói chuyện riêng.Nhìn hai người cùng rời đi, Lâm Chính Quốc có chút lo lắng mà nhăn mày, nhìn lại Điền Dĩnh Giai đứng đó không xa, vẫn cứ nhỏ giọng mà khóc nức nở, nhân viên ở đó vẫn an ủi cậu ta.Không hổ danh là tiểu thiếu gia được cưng chiều từ nhỏ, tâm tính đúng là yếu ớt, Lâm Chính Quốc không nói gì mà rời mắt sang hướng khác, nói với những thành viên khác trong đội vẫn đang hóng chuyện: " Chúng ta bắt đầu luyện tập trước đi, đừng lãng phí thời gian."" Được. "Liễu Tử Hạo cùng Phùng Lương đi đến bên cạnh Lâm Chính Quốc, nhỏ giọng hỏi: " Chính Quốc, cậu xem Lục Vũ Kỳ có sao không? Dù sao người làm em trai của thầy Điền khóc lại là Lục Vũ Kỳ."Nói đến đây, mới nói có hai câu đã khóc, chỉ khóc thôi cũng được đi, đằng này lại khóc lâu đến như vậy để làm gì? Yếu ớt như nữ nhân vậy!Bọn họ thật sự không hiểu.Bên kia, Lục Vũ Kỳ đi theo Điền Chính Văn ra phía sau, vào một căn phòng không có thiết bị theo dõi, tiện tay đóng cửa lại, tay bỏ vào túi, thư thả đứng dựa vào tường, đối mặt với ánh mắt nghiêm túc của Điền Chính Văn, chỉ cười nhẹ." Sao vậy thầy Điền, thầy muốn thay em trai mình giáo huấn tôi sao?"Nhìn bộ dạng ngỗ ngược và không chút hối lỗi của Lục Vũ Kỳ, Điền Chính Văn liền cảm thấy đau đầu, giống như giáo viên đối mặt với một học sinh cá biệt.Vẻ mặt của anh trở nên nghiêm túc hơn, giọng điệu lạnh lùng: " Lục Vũ Kỳ, đứng yên cho tôi."Lục Vũ Kỳ: " Được. "Miệng tuy nói được nhưng Lục Vũ Kỳ vẫn duy trì tư thế không nhúc nhích, với vẻ mặt không mặn không nhạt, khiến Điền Chính Văn rất muốn đánh người. Nếu Điền Chính Quân dám như vậy trước mặt anh thì anh đã sớm ra tay.Nhưng tên tiểu tử này lại là em trai của Lục Thịnh, em họ của Kim Thái Hanh, Điền Chính Văn bất lực xoa trán: " Tôi hiện tại không lấy thân phận là anh trai Điền Dĩnh Giai, mà là với tư cách huấn luyện viên, cậu vì sao lại hay nhắm vào Điền Dĩnh Giai, có chuyện gì sao?"Lục Vũ Kỳ: " Cậu ta làm tôi chướng mắt."" ... "Điền Chính Văn phải nói là tức chết khi nghe xong, anh chưa bao giờ thấy một ai tùy hứng kiêu ngạo như Lục Vũ Kỳ, anh cảm thấy sự bạo lực của mình không thể kiềm chế nữa." Chỉ vì không vừa mắt nên mới đối xử với em ấy như vậy?"Lục Vũ Kỳ nhẹ nhàng nhếch khóe môi, cười nói : " Như thế nào? Tôi không đánh cũng không mắng cạu ta, chỉ là nói vài ba lời thật lòng mà thôi, cậu ta bao nhiêu tuổi rồi mà ngay cả sự thật đều không nghe được sao? Vậy thì đừng tham gia chương trình làm gì, về nhà uống sữa mẹ đi."Nghe vậy, trán Điền Chính Văn nhảy lên hai lần, anh âm thầm cắn răng, trầm giọng nói: " Cậu đúng là câu nào cũng nói, cậu không sợ tôi sẽ đánh rớt cậu hay sao?"Lục Vũ Kỳ nói: " Chỉ vì nói hai ba câu thật lòng liền bị đánh rớt sao? Thầy Điền quả thật không hề công tư phân minh chút nào."Điền Chính Văn nhất thời không nói nên lời, vốn nghĩ chỉ là hù dọa cậu ta, không ngờ tên tiểu tử bình thường ít nói lại có vẻ lạnh lùng,khi bắt đầu cãi nhau lại có thể không khách sáo chút nào." Nếu cậu không nhận ra lỗi sai của ình, vậy cậu mỗi ngày đều quét sạch phòng tập, khi nào cậu biết sai thì thôi."Lục Vũ Kỳ à một tiếng, không chút sợ hãi nhìn thẳng vào mắt Điền Chính Văn: " Thầy Điền còn gì muốn nói nữa không? Không thì tôi đi trước." Nói xong, không đợi Điền Chính Văn mở miệng nói liền bước ra ngoài.Điền Chính Văn cúi đầu xoa thái dương, tự nhủ bản thân phải bình tĩnh, không cần so đo với thằng nhóc đang trong thời kỳ phản nghịch.Nhưng mà anh vẫn tức!Đ*!----Lục Vũ Kỳ trở lại, biểu cảm khi đi a ngoài và khi trở lại đều i chang nhau, Lâm Chính Quốc quan tâm hỏi: " Có việc gì không?"Lục Vũ Kỳ: " Điền Chính Văn phạt tôi mỗi ngày phải quét dọn phòng tập. "Lâm Chính Quốc thở dài nhẹ nhõm một hơi, " Vậy tôi quét dọn cùng cậu. "" Được. "Kế tiếp thì mọi người cùng luyện tập, Điền Dĩnh Giai khóc xong cũng quay lại, sự việc ban nãy bị coi như chưa có gì xảy ra. Lục Vũ Kỳ cũng lười để ý đến cậu ta, cứ như vậy luyện tập cho đến tâm khuya, không phát sinh ra thêm tình huống nào.Đêm khuya tĩnh lặng, những người khác đều quay về phòng tắm rửa nghỉ ngơi, người quay phim cũng tan làm, chỉ có Lâm Chính Quốc ở lại cùng Lục Vũ Kỳ dọn vệ sinh." Cái đó, để tôi cùng cậu dọn dẹp."Lâm Chính Quốc có chút kinh ngạc nhìn Lê Xuyên đứng ở cửa không rời đi, đối phương có chút câu nệ nhìn bọn họ.Lê Xuyên cũng thuộc công ty giải trí Nghệ Hoa, là một người hướng nội, ngày thường rất ít nói chuyện, không nghĩ tới cậu ta sẽ chủ động bảo phụ dọn dẹp vệ sinh, Lâm Chính Quốc ôn nhu cười, đang chuẩn bị nói thì Lục Vũ Kỳ nói trước: " Không cần, cậu trở về đi."" Được rồi." Lê Xuyên thất vọng rũ đôi mắt xuống, " Vậy tôi đi trước, tạm biệt."Lâm Chính Quốc dở khóc dở cười, " Vũ Kỳ, cậu như vậy mãi thì sẽ không có bạn bè đâu."" Không sao cả."Lâm Chính Quốc không còn lời gì để nói, cậu cầm cây lau nhà nghiêm túc lau trên sàn, cúi đầu, nhỏ giọng nói: " Quả thật, tôi có chút khâm phục cậu, cậu muốn nói gì liền nói, còn tôi thì không được."Lục Vũ Kỳ quét mắt một cái, " Sợ cái gì, Kim Thái Hanh đều chống lưng cho cậu."Lâm Chính Quốc cười nhẹ, đổi chủ đề: " Nói mới nhớ, vì sao cậu lại muốn tôi làm đội trưởng?"Lục Vũ Kỳ: " Tôi không muốn bị kẻ chỉ biết diễn điều khiển."Lâm Chính Quốc: " Vậy cậu cũng có thể tự mình đề cử mà."Lục Vũ Kỳ: " Làm đội trưởng thì sẽ có rất nhiều việc, tôi lười."Lâm Chính Quốc: " . . . "Điền Chính Văn tuần tra bên ngoài hành lang phòng tập, các thực tập sinh đều đã nghỉ ngơi, chỉ có 1 phòng vẫn còn sáng đèn, vừa bước vào anh có chút kinh ngạc.Bên trong là hai thiếu niên nghiêm túc lau sàn nhà.Không nghĩ tới Lục Vũ Kỳ sẽ nghe lời mà ở lại dọn vệ sinh, việc này hoàn toàn ngoài dự đoán.Lục Vũ Kỳ vừa ngẩng đầu, liền thấy người đàn ông đứng ở cửa, bốn mắt nhìn nhau, cậu đứng thẳng dậy, nhướng mày nói: " Làm sao? Thầy Điền có vẻ kinh ngạc?"Điền Chính Văn cũng bắt chước cậu ta khẽ mỉm cười rồi nhướng mày, " Có một chút. "Lâm Chính Quốc nghe giọng nói mới biết là Điền Chính Văn đến, cậu lễ phép chào hỏi, Điền Chính Văn cũng cười lại, hỏi: " Tôi phạt Lục Vũ Kỳ, sao cậu lại chịu phạt theo vậy?"Lâm Chính Quốc nói, " Chúng tôi là bạn. "" Vậy sao, vậy các cậu tiếp tục dọn dẹp di."Điền Chính Văn đứng ở cửa, nhìn cả hai lau dọn phần sàn còn lại, vừa rồi họ đã lau dọn gần xong, hiên tại chỉ cần lau dọn thêm hai phút nữa liền sạch sẽ, anh bảo Lục Vũ Kỳ về trước rồi quay sang nói với Lâm Chính Quốc: "Chính Quốc, tôi có thể nói chuyện cùng cậu không?"Trước khi Lâm Chính Quốc trả lời, Lục Vũ Kỳ có chút cảnh giác nhìn anh, giống như đang bảo vệ 1 con mèo con, " Có chuyện gì? Cậu ấy cũng không làm khó dễ em trai anh, đều chỉ có tôi làm."Điền Chính Văn khoanh tay trước ngực, cười nửa miệng nhìn Lục Vũ Kỳ, " Cậu cũng thật nghĩa khí."" Yên tâm, tôi chỉ muốn nói chuyện cùng Lâm Chính Quốc, không làm khó cậu ấy."" Vũ Kỳ, cậu về nghĩ ngơi trước đi, một lát nữa tôi sẽ quay về." Lâm Chính Quốc dùng khủy tay nhẹ nhàng chạm vào cánh tay Lục Vũ Kỳ, nhìn cậu ta một cái, Lục Vũ Kỳ liền buông cây lau nhà rồi rời đi.Điền Chính Văn nhìn theo hướng Lục Vũ Kỳ rời đi, không khỏi khẽ lắc đầu.Hiện tại đã là nửa đêm, hai người đứng ở cửa sổ trong phòng tập, nhìn ra bóng đêm bên ngoài, mọi âm thanh đều im lặng, những áng mây đen che khuất mặt trăng, chỉ để lộ một chút ánh sáng mờ nhạt.Lâm Chính Quốc đã có rất nhiều đêm không ngủ được, nhìn bóng đêm đến phát ngốc, nỗi bất an và sự cô độc như muốn ăn mòn cậu, cậu cũng chỉ có thể chịu đựng từng ngày.Lâm Chính Quốc quay đầu nhìn về người đàn ông bên cạnh, " Thầy Điền, anh có phải muốn hỏi em về chuyện xảy ra hôm nay đúng không?"" Cậu và Lục Vũ Kỳ có mối quan hệ tốt, tôi có chút chuyện muốn hỏi." Điền Dĩnh Giai nhìn thiếu niên trước mặt, cặp mắt kia có chút quen thuộc,anh cảm thấy trong đó có chút lạnh lùng và buồn bã khó tả, hơi giật mình." Thầy Điền, Vũ Kỳ là một người tốt. Cậu ấy vì em mới nói những điều đó vài Điền Dĩnh Giai. Anh đừng hiểu lầm cậu ấy."Điền Chính Văn không ngạc nhiên trước những lời nói có vẻ bất ngờ đó, anh nhìn vào đôi mắt của Lâm Chính Quốc, nghiêm túc nói: " Vì sao? Cậu có thể cho tôi lí do không?""Anh không nhìn ra sao, Điền Dĩnh Giai cố ý tiếp cận tôi, mà tôi lại không thích như vậy." Lâm Chính Quốc nhìn ra bóng đêm ngoài cửa sổ, ánh mắt sâu xa.Điền Chính Văn nhất thời không biết nói gì, không nghĩ tới cậu sẽ trực tiếp nói vậy, anh biết Lâm Chính Quốc và Điền Dĩnh Giai là bạn học hồi cao trung, Dĩnh Giai còn nói bọn họ có quan hệ tốt, nhưng hiện tại em ra. . . cũng không hẳn như vậy.Điền Chính Văn đáng lẽ phải tức giận vì em trai mình bị khinh thường, bị người khác chán ghét, nhưng anh nhìn thiếu niên trước mặt, lại không thể cảm thấy tức giận, có lẽ bởi vì sự thân thiết không thể giải thích được." Anh không biết nội tình sự việc của mọi người, cũng không thể nói gì, nhưng nếu trước đây Dĩnh Giai có làm gì tổn thương em, thì anh thay Dĩnh Giai xin lỗi."" Không cần, người cần xin lỗi không phải anh. " Lâm Chính Quốc lễ phép nói, hơi cúi người xuống, nhưng ánh mặt và giọng điệu lạnh lùng hơn: " Nếu không còn chuyện gì khác thì xem xin đi trước."" Thầy Điền, hẹn gặp lại. "Điền Chính Văn sững sờ tại chỗ, nhìn bóng dáng mảnh khảnh của thiếu niên biến mất khỏi tầm mắt, thở nhẹ một hơi, anh trong lòng không thể hiểu được, có chút hoảng loạn và bối rối vô cớ.Lâm Chính Quốc không trực tiếp về ký túc xá, cậu đi lang thang không mục đích ở cầu thang, xung quanh yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng côn trùng kêu, gió đêm thổi qua có chút lạnh.Không biết đi bao lâu, cậu mới quay về ký túc xá, đa số phòng ngủ đều đã tắt đèn, bao gồm cả phòng nơi cậu ở, hơn nữa phòng ngủ không mở được, có lẽ đã khóa trái cửa.Cậu đưa tay gõ cửa, không ai đáp lại.Không gian im lặng đến mức tiếng gõ cửa vang khắp hành lang.Liên tục gõ vài lần không ai đắp nên Lâm Chính Quốc cũng không dám phát ra động tĩnh quá lớn, sợ đánh thức mọi người xung quanh.Ở ngoài cửa cậu đứng đó khá lâu, cậu thở dài một hơi, trực tiếp gồi trên mặt đất ôm gối, nhắm đôi mắt đặc biệt mệt mỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store