ZingTruyen.Store

[Chuyển Ver] [DK] Một Chút Ngọt Ngào

7.

nh_th28

"Không, không có gì."

Dì Lý chỉ coi là cậu không tiện nói, mỉm cười: "Kỳ thực ngài cũng không cần nghĩ nhiều, Trần tiên sinh khoảng thời gian này rất bận, chờ đến khi rảnh rỗi nhất định sẽ về nhà bồi ngài cho tốt."

Nguyễn Thanh Pháp lén lút ở trong lòng nghĩ, hắn vẫn nên, vẫn nên bận hơn một chút, đừng về nhà thì càng tốt.

Nghe nói Trần Đăng Dương là một người rất hung ác, lại nghiêm túc, nhất định sẽ không thích kiểu người động nhẹ một chút liền muốn khóc. Nhưng cậu trời sinh đáng yêu, khi còn bé luyện vũ đạo, kéo gân đau quá cũng sẽ khóc lên.

Loại bản năng này cậu căn bản không nhịn được, có lúc rõ ràng đã tự nhủ với mình không được khóc, nhưng cuối cùng nước mắt vẫn là kéo nhau rơi xuống.

Nguyễn Thanh Pháp hai tay đan vào nhau, cẩn thận từng li từng tí lấy hết dũng khí hỏi dì Lý: "Trần tiên sinh có ghét người khác khóc không?"

"Tiên sinh tương đối ưa thích những người gọn gàng, kinh nghiệm, như là Ninh tiểu thư, còn có Mục tiên sinh. Chỉ là tôi cũng chưa từng thấy có người nào dám khóc trước mặt tiên sinh, làm sao vậy?"

Nguyễn Thanh Pháp không tự chủ lại nghĩ đến thanh âm nghiêm khắc mang theo ý cười trong điện thoại kia, tim bỗng nhiên lại đập loạn.

Thanh âm kia mỗi lần phát ra đều giống như tiếng trung hồ cầm*, trầm ổn vô cùng, không hề giống giọng nói còn mang hơi sữa của cậu.

* Trung hồ cầm (Cello): Cùng họ với violin (vĩ cầm).

Nguyễn Thanh Pháp nằm nhoài trên bàn ăn đã thu dọn xong, cả người mệt mỏi không có tinh thần, dì Lý cười bảo cậu đến ghế sô pha ngồi.

Cậu vừa đi trong đầu lại nhớ tới lời của Trình luật sư: "Trần tiên sinh rất nổi tiếng, trên tạp chí kinh tế và tài chính đều có tài liệu của hắn, nếu như ngài muốn biết có thể tự đi tìm hiểu."

Cậu co chân làm ổ trên sô pha, nhìn bóng lưng dì Lý bận đến bận đi, tự mình làm nhiều lần công tác tư tưởng mới mở phần tìm kiếm, cẩn thận gõ ba chữ "Trần Đăng Dương." Thời điểm ấn vào nút tìm kiếm, không gian xung quanh căng thẳng như ngừng lại, sau đó lại ngay lập tức trợn to mắt.

!!!

Hắn lớn lên không xấu một chút nào!

Nguyễn Thanh Pháp không dám tin đưa tay dụi dụi hai mắt, lại kéo xuống đi xem tên người trong ảnh. Người trong ảnh này thật sự là Trần Đăng Dương sao?

Hắn không chỉ có không già nua xấu xí, trái lại còn cực kỳ anh tuấn.

Mắt hẹp dài mà đen, mang theo một độ cung sắc bén, ánh mắt hơi lướt qua camera, giống như là... chụp trộm bị hắn phát hiện.

Nguyễn Thanh Pháp bị hắn "nhìn" đến lòng phát hoảng, không dám nhìn lại nữa, vội vàng đem tắt tìm kiếm, che lại mặt của hắn, không cho hô hấp tiếp tục hỗn loạn.

Trong hình, Trần Đăng Dương mặt mày ác liệt, tuy rằng bộ dáng so với trong mộng kia hoàn toàn khác nhau nhưng thoạt nhìn vẫn thật là độc ác.

Dì Lý thu thập xong đồ, lại rửa một ít hoa quả đưa cho cậu, rồi hỏi cậu buổi tối muốn ăn cái gì, tiên sinh không ở nhà cần gì cứ tìm dì.

Nguyễn Thanh Pháp nói không cần, mãi đến lúc dì Lý đi rồi mới thoáng thở phào nhẹ nhõm.

Cha ruột Nguyễn Thanh Pháp bởi vì giết lầm người mà vào trại giam, Dương Cần gánh vác món nợ khổng lồ cùng bao lời phê phán, nhục mạ. Phải mang theo Nguyễn Thanh Pháp trốn Đông nấp Tây, gian nan sống qua ngày, mỗi ngày đều đi sớm về muộn làm công nhưng vẫn không ứng phó được món nợ này.

Cậu khi còn bé dung mạo đã rất xinh đẹp, nhưng người kia bảo Dương Cần có thể bán cậu để bớt một phần nợ, Dương Cần nói cái gì cũng không chịu. Cùng đường tuyệt lộ đành phải gả cho Phùng Ngọc Sinh lúc đó đang coi trọng dung mạo của bà.

Kết quả gả cho lão rồi, cuộc sống của bà cũng không thoải mái hơn là bao. Bà "mắc nợ" Phùng Ngọc Sinh, ở cái gia đình này không có quyền lên tiếng. Chỉ có thể nuốt giận vào bụng, tận lực cho Nguyễn Thanh Pháp sống khá hơn một chút.

Dương Cần vẫn nói với cậu, cậu không lanh lợi bằng người khác, ở chung với người khác thì bớt nói một chút, tốt nhất là nên ngoan ngoãn ở trong phòng thì sẽ không có chuyện gì xảy ra.

Cậu không thông minh nhưng lại được cái nghe lời, nhưng mà việc gì cũng có hai mặt. Dương Cần vốn là chỉ hy vọng cậu ngoan ngoãn, kết quả cậu bị bắt nạt ở trường cũng yên lặng chịu đựng, chưa bao giờ nói cho bà, sợ bà lo lắng.

Nguyễn Thanh Pháp kỳ thực cũng không hiểu lắm hôn nhân phân phối này, e rằng còn có thể bài xích chuyện này hơn cả Trần Đăng Dương, chỉ là không biết nên mới không thể phản kháng mà thôi.

Từ nhỏ Dương Cần luôn dạy cậu phải ngoan, liền tạo cho cậu một tiềm thức, ngoan, nghe lời sẽ không làm người khác tức giận.

Nguyễn Thanh Pháp thu hồi điện thoại, yên lặng quyết định trong lòng, cậu nhất định sẽ ngoan, sẽ nghe lời.

"Này, nghĩ gì thế?"

Nguyễn Thanh Pháp phục hồi tinh thần, phát hiện là Chu Tố.

Chu Tố là beta, xem như là bạn bè duy nhất của Nguyễn Thanh Pháp, làm người rất thẳng thắn. Tuy rằng bình thường luôn biến mình trở thành tên thiếu niên bất lương thoạt nhìn đã thấy không tốt đẹp gì, nhưng kỳ thực tâm địa rất tốt.

"Nhìn cậu nửa ngày sững sờ, làm sao, thằng ngốc Khương Phi kia lại tìm cậu?" Chu Tố vừa nói lại muốn xắn tay áo, lập tức bị Nguyễn Thanh Pháp kéo lại, khẽ lắc đầu: "Không có."

Chu Tố ngồi xuống, cánh tay lẫm lẫm liệt liệt khoát lên trên bả vai Nguyễn Thanh Pháp, nghiêng người dựa vào bàn nói: "Tớ đoán thằng đó sẽ không tìm cậu gây phiền toái sớm như vậy. Một tên Alpha mà bị mình đánh đến lăn lộn dưới đất kêu cha gọi mẹ, thằng đó chính là lão oa tử ngậm vỏ trai – chỉ nghe thấy tiếng vang trong miệng."

Nguyễn Thanh Pháp mỗi lần đều bị những câu nói bỏ lửng này của Chu Tố chọc cười. Trời sinh Nguyễn Thanh Pháp mỗi lần mỉm cười mắt đều cong như trăng khuyết, cộng thêm lúm đồng tiền nhàn nhạt liền cả người đều là một vị ngọt.

Chu Tố thấy mục đích đã đạt được, liền thu tay về giả bộ che ngực: "A, Nguyễn mỹ nhân, cậu đừng cười như thế với tớ a, làm tớ thật muốn chết mà, mau cứu tớ với."

Nguyễn Thanh Pháp dừng cười, ho nhẹ một tiếng, lúc này mới phát hiện trên tay Chu Tố thật sự có vết thương mới nhíu mày hỏi: "Cậu thực sự đã đánh hắn?"

"Đúng vậy, tớ nói không phải chứ Khương Phi cứ quấn lấy cậu, chỉ là 1 Alpha còn tưởng mình ghê gớm. Ỷ vào có tin tức tố khớp với cậu 87% liền muốn trêu chọc cậu, cũng không tự đem nước tiểu tẩy rửa mình một cái, thằng đó nghĩ nó xứng sao? Thùng rỗng kêu to – 87% đã là ghê gớm? Nói không chắc sau này còn có người khớp với cậu đến 99% đó."

Nguyễn Thanh Pháp ngón tay cứng đờ, ánh mắt lập tức tối sầm.

Chu Tố phát hiện khác thường, đẩy cậu một chút, "Cậu sao vậy?"

"Chu Tố." Nguyễn Thanh Pháp cắn môi, ở trong lòng nghĩ tới nghĩ lui đến mấy lần mới cẩn thận nhìn Chu Tố hỏi: "Tớ nói với cậu một bí mật, cậu không được nói cho người khác được không?"

Chu Tố vỗ ngực một cái, "Được a, cho dù cậu bảo tớ cút đi tớ cũng sẽ không nói ra ngoài a, cậu nói đi."

"Tớ kết hôn rồi."

"Ha, cậu lại đọc nhiều báo chí quá rồi —— còn muốn dùng mấy trò này lừa quỷ." Chu Tố ôm bụng cười rộ lên, không đợi Nguyễn Thanh Pháp giải thích liền lại gần thấp giọng nói: "Nguyễn mỹ nhân, không đốt vàng mã."

Nguyễn Thanh Pháp lắc đầu một cái, từ trong túi áo lấy ra một chiếc nhẫn kim cương thoạt nhìn giá trị không hề nhỏ.

"Cái này... Tớ... Không phải chứ, sao lại không nghe nói a, chờ đã, các cậu không phải đám cưới?" Chu Tố nhìn vào chiếc nhẫn trong lòng bàn tay cậu, cuối cùng cũng đi vào đúng trọng điểm, "Dì cứ để cậu bị gả đi như vậy sao?"

Chuyện này quá mức phức tạp, Nguyễn Thanh Pháp không biết giải thích như thế nào đành gật đầu một cái.

Chu Tố cảm thấy đầu mình đột nhiên ong ong, đưa tay vỗ nhẹ vài cái còn hỏi: "Người kia là ai?"

"Trần Đăng Dương."

"Mẹ nó ai? Trần Đăng Dương?!"

Chu Tố một tiếng gọi ra, toàn bộ phòng học đều liếc mắt đến, vội vàng nhỏ giọng lại: "Xong, người này tớ đánh không lại, nếu hắn có bắt nạt cậu, tớ cũng không có biện pháp."

Nguyễn Thanh Pháp khẽ cau mày: "Cậu cũng biết hắn sao?"

Chu Tố nói: "Không quen, chỉ là nghe qua, anh của tớ làm việc trong công ty của họ, có một lần hắn đến thị sát công ty, đem người phụ trách dạy bảo đến phát khóc, ngay sau đó lại tăng lương tháng đó lên 3%, quá thần bí mà."

Nguyễn Thanh Pháp càng nghe càng trầm xuống, Chu Tố lại giống như đả thông kinh mạch, ánh mắt sáng ngời nói: "A a a! Bồ Tát ban hồng thủy xuống —— tuyệt vời a!"

"Cái gì?"

Chu Tố chống cằm, híp mắt nói: "Lần sau nếu Khương Phi còn quấn lấy cậu, cậu liền đem tên chồng cậu đập vào mặt nó, bảo đảm dọa đến cháu trai nó cũng đái ra quần."

Nguyễn Thanh Pháp khẽ day day môi, lắc đầu nói: "Hắn không giống như sẽ muốn để mọi người biết về hôn sự này."

"Trần tổng, chuyện ngài tự mình quyết định kết hôn, Trần lão đã biết."

Trần Đăng Dương ngón tay day day thái dương, nhàn nhạt "Ừ" một tiếng.

Ninh Lam cân nhắc một chút, cô chỉ biết là quan hệ giữa Trần Đăng Dương và cha mẹ khá lạnh nhạt, cũng không biết rõ nội tình, chỉ coi là do hai bên không môn đăng hộ đối nên mới nhìn Nguyễn Thanh Pháp không vừa mắt.

Cũng đúng, loại nhà giàu mới nổi như Phùng Ngọc Sinh, thấy tiền liền sáng mắt làm sao xứng với người nắm quyền Trần thị nền móng vững chắc.

Trần Đăng Dương hơi mở cửa sổ, hơi lạnh mang theo một vài hạt mưa nhỏ đáp trên mặt hắn, đột nhiên đánh gãy Ninh Lam đang báo cáo, nói: "Trước tiên đi một chuyến đến đại học."

Ninh Lam: "Đến nhìn thái thái sao?"

Trần Đăng Dương đầu ngón tay hơi ngừng lại, "Nguyễn Thanh Pháp cũng học ở đại học Bình Thành?"

Ninh Lam trong lòng lặng lẽ khinh thường, anh còn muốn xem thường vợ mình thêm chút nào nữa không?

"Hóa ra là ngài chưa xem xong tư liệu a, thái thái là học sinh mới đặc biệt trúng tuyển, do Chu lão tự mình ký tên."

"Tuyển chọn đặc cách?"

Ninh Lam nói: "Đúng a, bởi vì thái thái thành tích văn hóa thật sự... có chút không quá tốt, mà về khía cạnh khiêu vũ lại phi thường thiên tư (giỏi, có năng khiếu), cho nên liền đặc cách tuyển chọn cậu ấy."

Trần Đăng Dương bỗng nhớ tới eo nhỏ mềm mại cùng gương mặt rụt rè đầy sợ hãi kia, vô ý thức vuốt đầu ngón tay nói: "May mắn là được tuyển chọn trước, không thì sau này sẽ có tin đồn cậu ấy thổi gió bên gối người thân hiệu trưởng mới có thể vào. Chu lão ánh mắt cũng không tệ lắm."*

*Thổi gió bên gối: Người ta thường ví lời nỉ non của vợ bên tai chồng là thổi gió bên gối. Tuy là chỉ một trận gió nhỏ nhưng lại có sức công phá rất lớn, có tính quyết định thành bại rất cao trong một số việc.

Ninh Lam vừa nghe thấy liền yên lặng lườm một cái.

Hiệu trưởng đại học Bình Thành bây giờ tên là Chu Tĩnh Mẫn, là cậu của hắn.

Chu gia là một thư hương thế gia*, cần kiệm giản dị, nề nếp đối với bất kỳ dòng tộc nào đều nghiêm khắc hơn. Cố tình lại lòi ra một Chu Uyển Dung đi làm tiểu tam, còn tại lúc chưa xác định rõ thân phận sinh ra Trần Đăng Dương, liền bị Chu gia đuổi ra khỏi cửa.

Chu Tĩnh Mẫn hiền lành, tuy rằng không ủng hộ việc làm của em gái mình nhưng đối với người cháu ngoại này lại sinh ra thương tiếc.

So với Chu Uyển Dung, Trần Đăng Dương cùng Chu Tĩnh Mẫn còn giống phụ tử hơn.

Trần Đăng Dương không đánh rắn động cỏ, một xe lái ba người đi vào, để tài xế và Ninh Lam chờ ở cửa, tự mình đi vào.

Đại học Bình Thành là một trường đại học có bề dày lịch sử, bóng cây rậm rạp, kiến trúc đều là tường trắng cùng ngói lớn, đi ở bên trong luôn có thể làm cho người ta bất giác mà bình tĩnh lại.

Hắn tốt nghiệp đại học Bình Thành nhiều năm, chân ướt chân ráo tiếp quản Trần thị sắp sụp đổ, chưa từng trở về đây một lần vì không muốn bị người khác vây xem cùng nịnh hót.

"Này, bài khiêu vũ kia cậu tập đến đâu rồi, ngày kỉ niệm thành lập trường hôm đó có không ít đạo diễn rồi sản xuất phim gì gì đó đến xem a. Cậu có muốn nhảy vào vòng giải trí không a."

Nguyễn Thanh Pháp nói: "Tớ không muốn vào vòng giải trí, cậu biết, tớ..."

Chu Tố không thích nghe cậu nói cái này, ôm lấy vai cậu kéo một cái, giả vờ tức giận nói: "Này, không cho nhắc đến chuyện đó, cậu cũng đã chữa hết rồi, hướng nội không phải là một loại bệnh, đừng nghe những kẻ ngu ngốc kia nói, biết không."

"" Ừm."" Nguyễn Thanh Pháp bị chọc cười, hai xoáy nhỏ bên má lại nhàn nhạt hiện lên, mặt mà cong cong lộ ra một luồng vị ngọt, hiển nhiên là đã quen cái loại ""thân thiết"" này.

Trần Đăng Dương nhìn hai người đi càng ngày càng xa, nhẹ nhàng thu hồi tầm mắt. Xem ra vợ nhỏ này của hắn cũng không ngoan như tưởng tượng a.

Phòng khiêu vũ to lớn chỉ có một người.

Nguyễn Thanh Pháp mặc một bộ trang phục biểu diễn rộng rãi, trôi chảy làm động tác. Cả người nhẹ nhàng xoay tròn, hạ eo, đem toàn bộ lực chú ý đặt trên động tác.

Có một lần cậu luyện vũ trong phòng khiêu vũ ở nhà, Phùng Ngọc Sinh uống say trở về đem cậu đè lên mặt kính, tay đặt trên bộ vũ phục bó sát, tiếng nói mang theo nồng nặc mùi rượu: ""Tiểu tao hóa, đứng ở cửa nhìn em hơn nửa ngày rồi, muốn câu dẫn tôi?""

Nguyễn Thanh Pháp bị lão dọa sợ, liều mạng giãy dụa nhưng đều vô ích vì Alpha trời sinh khỏe mạnh. Dương Cần lên lầu gọi bọn xuống ăn cơm vừa vặn nhìn thấy cảnh này.

Giới hạn của Dương Cần chính là Nguyễn Thanh Pháp. Bà có thể chịu đựng chính mình oan ức cũng không cho phép người khác bắt nạt cậu. Lần đầu rùm beng một trận với Phùng Ngọc Sinh, lão tự biết mình đuối lý, chỉ có thể áy náy nói mình uống nhiều.

Từ đó về sau, Nguyễn Thanh Pháp không dám ở nhà khiêu vũ nữa, cũng không ai biết sau khi ký giấy kết hôn cậu đã mất ngủ như thế nào.

Cậu rất sợ Trần Đăng Dương sẽ giống như Phùng Ngọc Sinh, dùng một miệng đầy mùi rượu đến bên tai cậu, nói cậu tiểu tao hóa. Thật hy vọng Trần Đăng Dương mãi mãi đừng về nhà, đem sự việc hắn cưới mình quên đi là tốt rồi.

Trần Đăng Dương đứng ở sau cửa, khoảng cách so với vừa nãy cũng gần hơn mà nhìn vợ nhỏ mình chưa từng gặp mặt.

Cậu thoạt nhìn như là vị thành niên, xương tay nhỏ nhắn có thể dư sức bọc lấy, cả người chỗ nào cũng toát ra cảm giác yếu đuối chưa từng trải qua sự đời. Mà thời điểm khiêu vũ lại vô cùng tập trung, tựa như phát sáng.

Quần áo trên người khá rộng vẫn nhìn ra vòng eo nho nhỏ, rất mềm, hai chân thẳng tắp thon dài, gò má trắng nõn bên trên phảng phất có một tầng mồ hôi.

Trong không khí còn có nhàn nhạt hương sữa, Trần Đăng Dương ánh mắt phút chốc tối lại, người này ngay cả khống chế tin tức tố cũng không biết? Nhảy một bản cũng đều có thể phóng ra! Đến cùng là có chút nào tự giác của một Omega hay không!

Đây là chỉ có một mình, nếu như nơi này còn có khán giả, cậu ta không biết sẽ nguy hiểm đến cỡ nào sao?

Trần Đăng Dương vừa nghĩ, trên người liền không tự chủ được tức giận, có một loại điệu bộ sơn vũ dục lai, thoáng cái liền đem không khí phòng khiêu vũ ép xuống mấy độ.

Nguyễn Thanh Pháp là Omega, còn cộng thêm độ khớp tin tức tố quá cao, mẫn cảm cảm nhận được một luồng áp bức, theo phản xạ dừng động tác, quay đầu lại.

!!

Cậu kinh hãi lùi về phía sau mấy bước, vẻ mặt lập tức cứng đờ.

Trần Đăng Dương nhìn thấy vẻ mặt chấn kinh kia, bên mũi đồng thời lan tràn một cỗ tin tức tố vị sữa, mang theo sợ hãi.

""Làm sao không nhảy nữa?""

Nguyễn Thanh Pháp không biết làm sao chết chân tại chỗ, muốn lễ phép cười với hắn một cái nhưng lại không cười nổi, nửa ngày chỉ làm ra một cái mặt cực kỳ khó coi, phảng phất như đang khóc mà miễn cưỡng cười lên.

Trần Đăng Dương nhìn ra cậu sợ sệt, cố ý hỏi: ""Biết tôi sao?""

Nguyễn Thanh Pháp gian nan gật đầu.

""Thật sự nghe Trình luật sự đi tìm kiếm sao? Đã thấy được cái gì?""

Nguyễn Thanh Pháp không dám nói chính mình ngoài tin tài chính và kinh tế còn xem rất nhiều tin bên lề, tỉ mỉ viết về đời sống tình cảm của hắn.

Cậu có chút xấu hổ cúi đầu, ""Cái gì cũng... không.... Tôi...""

Bên trong phòng khiêu vũ tràn ngập mùi tin tức tố, Trần Đăng Dương vốn chỉ dựa vào cửa, nhìn cậu ngay cả một câu hoàn chỉnh cũng khó nói hết, căng thẳng không nhịn được muốn chạy trốn. Vừa nãy tại chỗ ngoặt kia không phải để người ta sờ đầu rất tự nhiên hay sao.

Nguyễn Thanh Pháp nhìn hắn đẩy cửa, áo bành tô tối màu ủi phẳng phiu thẳng tắp khoác trên vai, theo động tác của hắn mà khẽ lay động. Cả người đều lộ ra một luồng áp bức không thể chạy trốn.

Trần Đăng Dương nhìn chóp mũi cậu có mồ hôi, hai má cũng hiện ra một vệt đỏ ửng. Kết quả đi tới mới phát hiện phòng khiêu vũ không mở máy điều hòa không khí, cụp mắt nhìn cậu để chân trần sau đó mới liếc nhìn Nguyễn Thanh Pháp.

""Không lạnh sao?""

Nguyễn Thanh Pháp không thể tránh được lùi lại, lưng đã chạm vào lan can gương, ""Không, không hắt xì...""

Trần Đăng Dương một tay đem áo khoác trên vai cởi ra khoác lên vai cậu, cúc áo lạnh ngắt kề sát trên gáy, theo phản xạ mà run rẩy, ""Lạnh.""

Trần Đăng Dương thu tay về, tiện đường lau một chút mồ hôi trên mũi cậu, thấp giọng hỏi: ""Ngày đó tại sao cúp điện thoại tôi?""

Nguyễn Thanh Pháp chấn kinh ngẩng đầu lên, lập tức cúi đầu, lại bị hắn bóp cằm.

""Nguyễn Nguyễn.""

Tay kia trên cằm rõ ràng có chút lạnh, Nguyễn Thanh Pháp lại cảm thấy nóng bỏng, đốt đến cậu khó thở, lại không thể chạy thoát, chỉ có thể để cho hắn bóp lấy cằm.

Bởi vì chênh lệch chiều cao, không cách nào khác phải kiễng chân lên, miệng không tự chủ được mà theo hô hấp khép mở, đầu lưỡi đỏ tươi rơi vào trong mắt Trần Đăng Dương, muốn nói lại thôi.

""Là Ục Ục.""

""Ục Ục?""

Nguyễn Thanh Pháp nói: ""Là mèo của tôi... nó gọi là Ục Ục.""

Trần Đăng Dương trầm mặc nửa giây, nói: ""Lần sau tìm cái cớ hay hơn một chút.""

Nguyễn Thanh Pháp vội vã lắc đầu, lại bị hắn nắm cằm không nhúc nhích được, sợ hắn tức giận, cuống quýt giải thích, ""Tôi.. tôi không nói dối, thật đó.""

""Thật sao?""

Nguyễn Thanh Pháp không xác định được là hắn có ý gì, nhẹ nhàng chớp mắt, ""Thật, anh tin tưởng tôi, tin tưởng tôi không có... nói dối.""

Trần Đăng Dương tựa hồ vừa tiến lên liền phát hiện, đứa nhỏ này lúc nói chuyện rất bé lại không rành mạch, vừa căng thẳng liền đứt quãng, phải dựa vào hắn đẩy theo mới có thể nói ra lời muốn nói.

Âm thanh rất run, vai cũng tinh tế mà run rẩy, tất cả những thứ này đều chứng tỏ một chuyện.

Trần Đăng Dương nói: "Cậu sợ tôi?"

Nguyễn Thanh Pháp theo bản năng muốn gật đầu, nhưng cảm giác nếu nói ra, hắn sẽ không vui, liền đơn giản cắn môi, không nói lời nào.

Quả nhiên không dám nói dối.

Trần Đăng Dương thả lỏng tay, phát hiện cậu vừa bị buông ra liền lùi về phía sau hai bước, đầu ngón tay trắng nõn siết chặt lấy áo khoác của hắn, vành mắt đỏ chót, phảng phất như đang nhẫn nhịn điều gì đó.

"Cậu sợ tôi sẽ chạm vào cậu, sẽ đánh dấu cậu, hay là sợ cái gì?"

Trần Đăng Dương đứng trước mặt cậu, chắn hết ánh sáng, dùng bóng đêm đem cả người cậu gói lại, vừa vặn không còn chỗ trốn.

Nguyễn Thanh Pháp lúc này mới phát hiện, Trần Đăng Dương căn bản không cần cầm roi, cũng không cần trông già nua xấu xí như trong mộng, cũng đủ khiến cậu sợ hãi.

Trần Đăng Dương hơi cúi người, ghé vào tai cậu: "Tôi không thích những người nói dối. Nói thật, sợ tôi không?"

Nguyễn Thanh Pháp không dám động, tùy ý để hơi thở hắn quấy nhiễu bên tai mình, vô thức siết chặt lấy vạt áo khoác, cẩn thận từng chút gật đầu.

Trần Đăng Dương không nghĩ tới cậu lại ngoan ngoãn thừa nhận như vậy, không khỏi kinh ngạc—thế mà lại có người nghe lời đến mức này, hỏi gì đáp nấy.

Bởi vì mím môi mà áp ra hai cái lúm đồng tiền, trên chóp mũi còn đọng mồ hôi, phảng phất như mỗi tế bào đều tranh nhau tỏa tin tức tố ra bên ngoài.

Nếu không phải trong tư liệu chứng minh cậu ngốc nghếch, Trần Đăng Dương thậm chí sẽ nghĩ rằng cậu đang cố ý dùng độ khớp 99% kia để dụ dỗ mình.

"Tin tức tố của cậu sắp lấp đầy cái phòng khiêu vũ này."

Lời nói vừa dứt, Nguyễn Thanh Pháp lập tức hai tay bưng kín tuyến thể, mặt mũi kinh hãi trắng bệch.

"Tôi có đáng sợ như thế sao?"

Nguyễn Thanh Pháp bị hắn sờ vào vành tai, hô hấp run rẩy, hai cánh môi căng thẳng mím chặt lại, vành mắt như một chiếc túi chứa nước sắp tràn, nhưng lại không dám khóc.

Trần Đăng Dương nhìn thấy vành tai cậu đỏ bừng như tích huyết, đưa tay xoa nhẹ, càng làm sự sợ hãi của cậu sâu thêm một tầng. "Nếu như tôi không đồng ý ly hôn, cả đời này cậu cũng chỉ có thể ở bên cạnh tôi, hiểu chưa?"

Nguyễn Thanh Pháp trừng lớn mắt, bật thốt lên: "Không..."

"Đùa cậu thôi." Trần Đăng Dương buông tay ra, sắc mặt trở nên lạnh lùng hơn. "Tôi đã hứa sẽ không đánh dấu cậu thì sẽ không chạm vào cậu. Cậu chỉ là thay đổi chỗ ở, không cần sợ tôi như vậy. Nhiều nhất là ba năm, cậu có thể ly hôn với tôi, theo đuổi hạnh phúc của mình."

Nguyễn Thanh Pháp nhìn sắc mặt hắn đột nhiên lạnh xuống, còn có bóng lưng chậm rãi rời đi, hoảng hốt suy đoán có phải hắn tức giận hay không.

Cậu rõ ràng đã rất cẩn thận, nếu như vừa nãy không nói lời nào hoặc thông minh hơn một chút thì tốt rồi.

Tại biệt thự lưng chừng núi, thời tiết này không có tiếng chim kêu, chỉ làm không gian thêm trầm lắng.

Nguyễn Thanh Pháp dường như chờ trong phòng khiêu vũ đến giây phút cuối cùng, thay quần áo xong, liếc nhìn chiếc áo khoác của Trần Đăng Dương. Hít sâu một hơi, cậu tiến tới, ôm lấy nó.

Áo khoác ấm áp phẳng phiu, sờ vào rất mềm mại, còn mang theo một luồng tin tức tố như có như không. Không giống với vị sữa ngọt của cậu, mà là một loại rượu nồng đậm, hơi lạnh lẽo, như có một khối đá bên trong.

Nguyễn Thanh Pháp khoác chiếc áo thật dày, cẩn thận ôm áo khoác của hắn trở về nhà.

Cậu cất cặp sách xuống, dì Lý vừa vặn bưng đồ ăn đi ra, mặt mày hớn hở: "Thái thái đã về rồi, rửa tay xong là có thể ăn cơm."

Nguyễn Thanh Pháp đổi giày, nhìn thấy trên giá để giày có một đôi giày nam. Sáng nay đi ra ngoài vẫn chưa thấy, vậy chắc chắn là của Trần Đăng Dương.

"Thái thái, tiên sinh đang ở trong thư phòng." Dì Lý lớn tiếng nói vọng ra từ phòng bếp. "Ngài có thể giúp tôi gọi tiên sinh xuống ăn cơm không? Tôi còn nồi canh đang nấu, sợ không kịp gọi."

Nguyễn Thanh Pháp muốn từ chối, nhưng lời nói lại kẹt ở đầu lưỡi, cuối cùng chỉ có thể nhẹ giọng "Ừm" một tiếng.

Cậu về phòng cất đồ trước, tự làm công tác tư tưởng thật tốt rồi mới đi sang thư phòng. Vừa định gõ cửa, đã nghe thấy giọng nói trầm thấp mà nghiêm khắc:

"Cậu lần đầu tiên theo tôi làm việc hay sao? Cậu nghĩ Trần thị thiếu mấy trăm ngàn khoản bồi thường này à?"

...

"Tôi từ trước đến giờ không chấp nhận bất kỳ lời xin lỗi nào. Đã có gan giở trò sau lưng tôi, thì cũng nên chuẩn bị tinh thần chịu hậu quả. Rơi nước mắt trước mặt tôi là vô ích nhất."

"Muốn đồng quy vu tận? Có bao nhiêu người muốn cùng tôi đồng quy vu tận?" Trần Đăng Dương ngừng lại một chút. Nguyễn Thanh Pháp không hiểu sao run cầm cập. Hắn lạnh lùng nói tiếp: "Ở chỗ tôi chỉ có tự mình đi chết, không có đồng quy vu tận."

Nguyễn Thanh Pháp chỉ nghe thôi đã cảm thấy người kia thật thê thảm. Vì vậy, cậu âm thầm nhắc nhở bản thân—phải ngoan, tuyệt đối không thể chọc hắn tức giận.

Cậu khẽ run lên, vô tình chạm vào cánh cửa tạo ra một tiếng "cốc".

"Ai ngoài cửa? Lăn vào đây!"

!!!

Bị phát hiện.

Nguyễn Thanh Pháp đứng ngoài cửa không dám ngẩng đầu, giọng nhỏ như muỗi kêu: "Trần... Trần tiên sinh."

"Có việc?"

Nguyễn Thanh Pháp siết chặt tay nắm cửa, cẩn thận ngẩng đầu liếc nhìn hắn một cái.

Trên tường lớn có một giá bày sách ngăn nắp, một tầng rồi hai tầng tựa như là một thư viện nhỏ.

Trần Đăng Dương đang ngồi ở sau bàn làm việc rộng lớn, ngước mắt lên nhìn cậu.

Máy điều hòa mở đầy đủ, hắn mặc một cái áo sơ mi, bên ngoài là áo khoác len màu xám mỏng, sắc mặt thoạt nhìn không quá tốt.

"Nói!"

Nguyễn Thanh Pháp ngón tay theo bản năng nắm chặt, chóp mũi không tự chủ sinh ra mồ hôi, phản xạ mà xin lỗi: "Xin xin xin lỗi."

Trần Đăng Dương kiêng kỵ nhất người khác nghe trộm, đặc biệt là cái người luôn muốn kiếm lợi từ hắn, "vợ nhỏ" còn mang theo mục đích giao dịch mà đến. Sắc mặt trở nên trầm hơn, "Nói, đứng ngoài cửa làm gì?"

Nguyễn Thanh Pháp sắc mặt có chút trắng, vội vã cuống cuồng giải thích, "Dì Lý nhờ tôi đến gọi anh xuống ăn cơm, tôi không phải... không phải nghe trộm... Còn có, còn có ngài..."

Trần Đăng Dương thuận theo tay cậu nhìn, là áo khoác buổi trưa hắn để lại ở phòng khiêu vũ. Nguyễn Thanh Pháp mắt đỏ chót, ôm áo khoác không biết làm gì, gấp đến độ muốn khóc lên.

Trần Đăng Dương tâm trạng cũng đang không tốt, hắn chưa từng ở chung với loại Omega mềm mềm nộn nộn hở chút là thích khóc nhè này, mí mắt tận lực trấn áp, ép ý nghĩ bạo lực kia xuống.

"Meo ~~"

Một thứ tròn vo từ dưới đáy bàn nhảy lên, một cước đạp lên trên văn kiện, lưu lại một dấu chân đen thùi lùi. Trần Đăng Dương lông mày đột nhiên nhíu lại, "hừ" một tiếng giơ tay lên.

Nguyễn Thanh Pháp cho là hắn muốn đánh Ục Ục, vội vã chạy đến bảo vệ.

"Đừng, đừng đánh."

Trần Đăng Dương tay định đuổi mèo dừng giữa không trung, chỉ chỉ tập văn kiện, "Nó giẫm bẩn văn kiện của tôi, không đánh chẳng lẽ muốn nấu nó?"

Nguyễn Thanh Pháp giật mình, dùng sức lắc đầu: "Không..."

"Còn có."

Nguyễn Thanh Pháp một hơi liền nâng lên, run sợ siết chặt ngón tay, rất giống một học sinh tiểu học đang bị dạy bảo.

"Chiều nay, dì Lý phát hiện một nhúm lông chim trên bàn ăn, Ục Ục của cậu có thể bay lên trời?"

Nguyễn Thanh Pháp theo lời hắn nhìn lên bàn, chú vẹt nhỏ kia trên đầu có một khoảng bị trọc, thoạt nhìn thảm hề hề, suy yếu gào một tiếng.

!!!

"Xin... xin xin xin lỗi."

"Cho nên?" Trần Đăng Dương thu tay về, giao nhau đặt lên bàn, lưng dựa vào ghế, nhìn đứa nhỏ vội vã cuống cuồng nằm nhoài trên bàn làm việc của mình, đuôi lông mày hơi nhếch lên nhịn không được muốn nổi lên tâm tư.

Nguyễn Thanh Pháp nhìn vết mèo trên tập văn kiện, nhìn vẹt nhỏ trọc lông, lại nhìn đến mèo trong lồng ngực mình, cẩn thận từng li từng tí ngập ngừng nói: "Tôi không, không biết."

"Một câu không biết có thể cho tôi tha thứ cho cậu cùng con mèo này hay sao?"

Nguyễn Thanh Pháp mím mím môi, nghĩ tới nghĩ lui nửa ngày, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Anh, anh bây giờ nói gì tôi cũng... cũng nghe anh."

Trần Đăng Dương "À?" một tiếng, càng khiến Nguyễn Thanh Pháp căng thẳng hơn, cắn môi không kìm chế được mà tỏa ra tin tức tố. Rất nhanh, mùi hương ngọt ngào lấp đầy không khí trong thư phòng.

Hương vị này dường như có thể khiến tâm trạng người ta tốt hơn, mà dáng vẻ ngoan ngoãn mềm mại kia lại như chọc vào nơi nào đó trong lòng hắn. Trần Đăng Dương dù bận vẫn ung dung trêu cậu: "Nếu như... tôi muốn trừng phạt cậu, cậu cũng nghe sao?"

Nguyễn Thanh Pháp lập tức mở to mắt, khi chạm phải ánh mắt của Trần Đăng Dương liền như bị dọa sợ mà cúi xuống, khẽ hít một hơi, vành mắt lập tức đỏ chót.

"Sao vậy, muốn đổi ý?" Trần Đăng Dương chậm rãi nói, rồi nheo mắt lại. "Vậy thì, con..."

Nguyễn Thanh Pháp sợ hắn thật sự sẽ mang Ục Ục đi nấu, vội vã chớp mắt, cố gắng kiềm chế nước mắt, nức nở gật đầu: "Tôi nghe, tôi nghe."

Cậu chặt chẽ ôm mèo vào lòng, hô hấp cùng tin tức tố đồng thời run rẩy. Rõ ràng đã căng thẳng đến mức muốn khóc, nhưng vẫn ngoan ngoãn nhận phạt như vậy?

?

Lần đầu tiên trong đời, Trần Đăng Dương nảy sinh nghi vấn về tâm lý con người.

Cái khuyết điểm gì đây?

Hắn hợp lý phân tích một hồi, rốt cuộc đưa ra kết luận: Vợ nhỏ này của hắn không phải có khuynh hướng M đi.

"Nếu như tôi muốn đánh cậu, cậu cũng nghe theo sao?"

Nguyễn Thanh Pháp không dám tin tưởng nhìn hắn hai giây, vừa thấy Trần Đăng Dương thật sự giơ tay lên, liền theo phản xạ mà nhắm mắt lại, giọng nói mềm mềm mang theo run rẩy: "Vâng."

Trần Đăng Dương giơ tay lên, thấy cậu sợ đến mức ngây người, quyết định thử tiếp: "Đây là tư thế chịu đòn sao? Căn bản không phải là thật tâm tình nguyện."

Nguyễn Thanh Pháp mở mắt ra, mờ mịt hai giây, không biết nên làm thế nào cho đúng. Hàng mi khẽ run lên, vừa sắp khóc, tin tức tố lại tỏa ra. Ngay sau đó, tiếng nức nở vang lên:

"Vậy ngài... ngài muốn đánh chỗ nào?"

Ngài?

Trần Đăng Dương trước tiên là bị kính ngữ này làm cho sững sờ một giây, tiếp đó là câu hỏi kia.

Nói nhận phạt liền nhận phạt? Không hề phản kháng dù chỉ một câu?

"Cậu cho tôi chọn sao?"

Nguyễn Thanh Pháp đỏ mắt đứng trước bàn làm việc của hắn, giống như một người vợ nhỏ bị bắt nạt, vừa ngoan vừa mềm lại vừa nghe lời, bảo làm gì cũng làm.

Trần Đăng Dương vốn không phải kiểu người ôn nhu hiền lành. Nửa đời trước của hắn, ngoài sự lạnh lùng, thích giết chóc, thì chỉ còn lại sự xảo quyệt, mưu mô. Nhìn cậu ngoan như vậy, hắn không chỉ không mềm lòng, mà còn cố ý nói:

"Tôi chọn... chính là mông."

Nguyễn Thanh Pháp bị dọa sợ, theo bản năng buông hai tay đang ôm mèo, cắn môi như muốn thương lượng nhưng lại sợ bị phạt nặng hơn nên không dám mở miệng. Cuối cùng chỉ có thể nhận mệnh mà gật đầu.

Cậu xoay người, ngoan ngoãn chổng mông về phía hắn. Ngay lúc xoay người, một giọt nước mắt từ hốc mắt rơi xuống, nhẹ nhàng chạm vào mặt bàn làm việc.

"Anh đánh... đánh đi." Nguyễn Thanh Pháp nhẫn nhịn tiếng khóc, cố gắng nhắm chặt mắt, không dám lau nước mắt, oan ức đến mức... không, đã khóc lên rồi.

Trần Đăng Dương nhìn cậu ngoan ngoãn nâng mông lên, hai chân mảnh khảnh thẳng tắp banh ra, rõ ràng có thể thấy cậu đang run rẩy. Phỏng chừng ngay cả mông cũng cứng lại vì căng thẳng.

"Không cho khóc."

Nguyễn Thanh Pháp vừa nghe thấy giọng nói trầm thấp lạnh lùng, lập tức giơ tay che miệng, ngăn chặn tiếng khóc nức nở, thân thể lại càng run rẩy dữ dội hơn.

Trần Đăng Dương nhìn cậu, ánh mắt càng trầm xuống.

Muốn đánh liền ngoan ngoãn chổng mông cho đánh, không cho khóc liền cố gắng không phát ra tiếng.

Cậu bé này, ở nhà cũng vậy sao?

Nhưng mà...

Hắn chậm rãi nheo mắt lại. Một đứa nhỏ vừa mềm mại vừa nhát gan thế này, nếu không phải do cục quản lý gen phân phối hôn nhân, e rằng cả đời này hắn cũng không gặp được một người như vậy.

Vành mắt nói đỏ liền đỏ, nước mắt như chuỗi trân châu lách tách rơi xuống, còn có thân thể run rẩy cùng nhịp thở hỗn loạn. Từ khi bước vào phòng, cậu gần như chưa nói được câu nào trọn vẹn.

Nếu không phải thật sự sợ hắn, thì với khả năng diễn xuất kia, hoàn toàn có thể giành giải ảnh đế.

Nhưng mà, bất kể Phùng Ngọc Sinh có ý định gì, tại nơi này của Trần Đăng Dương, sẽ không ai có đặc quyền hay ngoại lệ.

Người vợ nhỏ này của hắn cũng vậy.

Nguyễn Thanh Pháp đối với hắn mà nói, chỉ là một vật trao đổi đôi bên cùng có lợi mà thôi. Cho dù cậu dung mạo xinh đẹp, còn ngoan ngoãn, thì cũng chỉ có thể nuôi ở nhà, biến thành một cái lọ hoa mà chăm sóc. Chỉ đến thế mà thôi.

"Đi thôi."

Nguyễn Thanh Pháp mờ mịt: "Không... không đánh sao?"

Trần Đăng Dương cụp mắt, đưa tay kéo cậu lên, bất đắc dĩ nói: "Đánh người là gia bạo, cậu chút nữa tự mình nhận lỗi ghi vào vở. Nếu như biểu hiện tốt, tôi liền tha cho cậu, nếu không tốt sẽ trừng phạt gấp bội."

Nguyễn Thanh Pháp khẽ hé cánh môi hồng hào, trong mắt vẫn còn ngậm lấy nửa viên thủy tinh, không quá chắc chắn hỏi hắn: "Anh thật sự, thật sự sẽ không hầm... Ục Ục sao?"

"... Tôi còn chưa đánh cậu đã bị dọa phát khóc, nếu tôi thật sự đánh cậu, cậu cảm thấy chính mình có thể chịu được sao?"

Nguyễn Thanh Pháp trong đám Omega cũng không tính là đặc biệt cao, còn bởi vì quanh năm tập khiêu vũ mà luyện ra thân thể gầy gò, mềm mại. Trần Đăng Dương lại so với Alpha còn phải cao hơn một chút.

Cái tay kia thoạt nhìn to lớn hơn cậu rất nhiều, xương khớp rõ ràng, tràn ngập sức mạnh. Nếu như bị hắn đánh một cái, mông chắc chắn sẽ sưng, Nguyễn Thanh Pháp tự mình bổ não liền muốn khóc.

"Làm sao vậy?"

Nguyễn Thanh Pháp cho là hắn muốn đổi ý, dùng sức lắc đầu hoảng loạn nói: "Không... không muốn."

"Được, xuống lầu ăn cơm đi."

Nguyễn Thanh Pháp nhìn bóng lưng hắn rời đi khỏi thư phòng, tin tưởng lời hắn không đánh mình là sự thật, thở phào nhẹ nhõm, chầm chậm bước theo hắn. Hai người một trước một sau, cách thật xa bước xuống lầu.

Dì Lý nhìn hai người, một người quên đi không nhìn cũng được, người còn lại thì hai má ửng đỏ, bảo trì khoảng cách với người phía trước, không được tự nhiên ngồi xuống bàn, vẫn là cách xa Trần Đăng Dương.

Dì Lý hé miệng cười, ai nha, thẹn thùng nha.

Nguyễn Thanh Pháp lúc ăn cơm tựa hồ như không có thanh âm, từng miếng từng miếng nhỏ ăn cơm, động tĩnh còn không lớn bằng Ục Ục bên cạnh. Trần Đăng Dương hơi nhíu mày: "Không thích ăn?"

Nguyễn Thanh Pháp tự mình căng thẳng, không nghe thấy.

"Nguyễn Thanh Pháp."

"A?" Nguyễn Thanh Pháp ngẩng đầu lên.

Trần Đăng Dương nhìn lướt qua bàn ăn, lại ngước mắt nhìn cậu: "Những thứ này không hợp khẩu vị?"

Dì Lý vừa vặn bưng canh tới, nghe được lời này vội hỏi: "Không thích ăn sao? Vậy lần sau tôi không làm những thứ này nữa. Thái thái lần sau muốn ăn gì cứ nói với tôi, hay là ngày mai để tôi liệt kê thực đơn xem ngài có cái gì không muốn ăn không nhé?"

"Không có, đều thật ngon." Nguyễn Thanh Pháp chỉ lo bà không tin, liền nhét đầy một miệng thức ăn, chống đỡ trong miệng như chuột đồng mới trộm được dưa chuột.

Trần Đăng Dương nhìn cậu chỉ cần đụng tới mình là căng thẳng hận không thể chạy đi thật xa. Thật giống như một con mồi bị sư tử nhốt lại không có chỗ trốn liền kịch liệt run rẩy.

Hắn cũng đã cam kết sẽ không chạm vào cậu, cũng sẽ không đánh dấu cậu, tại sao còn sợ hắn đến như vậy? Chữ tín của mình thoạt nhìn không phải sẽ kém như vậy chứ?

Trần Đăng Dương hoàn toàn không hiểu cậu rốt cuộc là đang sợ hãi cái gì, tựa như đem hắn coi thành quái vật sẽ ăn thịt người.

"Nguyễn Thanh Pháp."

"Ừm... hả?"

"Lúc ăn cơm không được xuất thần, coi chừng nghẹn lại." Trần Đăng Dương có chút bất đắc dĩ, hắn rốt cuộc là cưới vợ hay là mua một đứa nhỏ. Đè xuống không kiên nhẫn dưới đáy lòng, tận lực ôn hòa nói: "Ăn từng miếng một thôi."

Nguyễn Thanh Pháp ngẩng đầu lên, khóe miệng còn dính một hạt cơm, ngây ngốc đỏ mắt nhìn hắn. Trần Đăng Dương quỷ xui thần khiến đưa tay lấy một tờ giấy ăn giúp cậu lau đi.

Nguyễn Thanh Pháp hai má hồng hồng vội vàng nhận lấy, nhỏ giọng nói: "Tôi tự làm được."

"Ừ." Trần Đăng Dương thu tay về, cũng không có tâm tư ở chỗ này nhìn cậu chậm rì rì ăn cơm, liền nói: "Ăn no rồi thì đến thư phòng, tôi có việc cần nói với cậu."

Nguyễn Thanh Pháp vừa nghe hắn phải đi, lặng lẽ thở phào: "Ừm."

Trần Đăng Dương nghe thấy tiếng thở khe khẽ, khóe miệng hơi hạ xuống, hắn còn không biết mình ngồi ở đây còn có thể tạo cho người này áp lực lớn như vậy.

Nguyễn Thanh Pháp hẳn phải là nên vui mừng vì người ngồi đây là hắn, nếu là Alpha khác sẽ đều giống nhau không tự nhiên mà động dục. Một khi bị Omega của chính mình dụ dỗ sẽ chủ động động dục, không kiềm chế được, đó mới là đáng sợ nhất.

"Trần tổng, thế nào? Cậu với vợ nhỏ của cậu sinh hoạt vẫn hài hòa chứ?"

Trần Đăng Dương mở chế độ tai nghe Bluetooth, đặt một bên, ngữ khí thờ ơ: "Cậu hy vọng sẽ có tiến triển gì?"

Chúc Xuyên tận dụng mọi thứ nối tiếp nhau nói ra, rất thân thiết quan tâm đến tiến độ chiếc xe thể thao kia: "Nếu là dựa theo kịch bản của tôi, vậy khẳng định là nhất kiến chung tình, cậu ấy thật là thơm. Sau đó cam tâm tình nguyện mua xe thể thao cho tôi."

"Cậu ta cùng tôi cách nhau mười tuổi, hoàn toàn có thể gọi tôi là chú, tôi làm sao có thể vừa thấy cậu ta liền chung tình?"

"Chú? Ôi mẹ nó, cậu thật không biết xấu hổ mà, chiếm tiện nghi của người ta xong còn bày đặt ra vẻ, lão súc sinh."

Trần Đăng Dương mở ra văn kiện của mình, hờ hững nói: "Cậu có thời gian quan tâm sinh hoạt vợ chồng của tôi như vậy không bằng cậu đi quan tâm Bạc tổng một chút. Tôi nghe nói gần đây Bạc tổng sẽ có một hạng mục hợp tác với cậu, cậu muốn từ chối?"

"Tôi hỏng đầu mới cùng hắn hợp tác." Chúc Xuyên không muốn thảo luận vấn đề này, ngoắt một cái liền quay lại trên người Nguyễn Thanh Pháp, "À, đúng rồi, tôi nghe nói vợ nhỏ kia của cậu vừa ngoan vừa mềm, lớn lên cũng rất đẹp đẽ. Hôm nào rảnh mang tới chơi chứ."

Trần Đăng Dương hơi ngừng lại, còn không kịp mở miệng từ chối đã nghe thấy một tiếng thét xé rách bầu trời:

"A!!! Thái thái! Trần tiên sinh mau tới!"

"Tôi nghe thấy cái gì đó! Là nhà cậu gặp trộm?"

Trần Đăng Dương nghe thấy tiếng thét chói tai của dì Lý bên trong xen lẫn tiếng sủa dữ dằn của Thanh Thương, nhíu mày đột nhiên đứng lên. Phiền toái nhỏ kia không phải là đi chọc đến Thanh Thương rồi chứ?

Thật không muốn sống nữa!

Dì Lý thất kinh chạy lên lầu, "Thanh Thương..."

Trần Đăng Dương không kiên trì chờ bà nói, bước nhanh đi xuống lầu, mở ra cửa lớn.

Nguyễn Thanh Pháp ngã ngồi trên cửa, dép lê bị rớt một bên, lộ mắt cá chân cùng bàn chân tinh tế, trắng như tuyết. Thoạt nhìn cơ hồ là bị dọa sợ đến choáng váng, núp cạnh cửa không dám làm ra bất kỳ hành động nhỏ nào. Trước mặt là Thanh Thương đang lè lưỡi muốn liếm đến.

!!

"Thanh Thương!"

Thanh Thương nghe thấy tiếng Trần Đăng Dương lập tức lùi lại hai bước, từ hung dữ biến thành thuận theo, cẩn thận vẫy đuôi bò dưới đất, từ cổ họng phát ra tiếng sủa trầm thấp.

"Nguyễn Thanh Pháp."

Cậu không phản ứng, tựa như là không nghe thấy gì. Trần Đăng Dương nhíu mày ngồi xổm xuống đưa tay đặt trên vai cậu, cảm giác được cậu đột nhiên run lên, càng ngày càng rụt vào góc tường. Hiển nhiên là bị Thanh Thương dọa sợ.

"Đừng sợ, là tôi, Trần Đăng Dương." Trần Đăng Dương đưa tay kéo cậu lại, trên mặt toàn là nước mắt, đôi mắt hồng hồng như con thỏ, còn tiếng nấc cụt tinh tế, không biết là bị dọa hay là khóc.

"Sao cậu lại chạy ra cửa?" Trần Đăng Dương giơ tay lau sạch nước mắt, nén giận hỏi: "Tôi không phải bảo cậu cơm nước xong xuôi thì đi thư phòng tìm tôi sao, chạy ra ngoài làm gì?"

Lời còn chưa dứt, Nguyễn Thanh Pháp vốn đang cắn cắn môi đột nhiên nức nở khóc lên, thật giống như nước mắt vừa rồi chỉ là món ăn khai vị, bây giờ mới là trọng điểm.

"Bị cắn chỗ nào? Đừng khóc, nói tôi biết trước đã."

Nguyễn Thanh Pháp căn bản không nghe hắn, tựa như khóc rồi liền tiến vào thế giới của mình, ngồi dưới đất đôi môi ủy khuất mấp máy, chỉ một lát là lại muốn há mồm gào khóc.

Trần Đăng Dương kiểm tra xong, phát hiện cậu ngoại trừ trên mặt bị ướt thì trên người không có vết Thanh Thương cắn. Không biết là bị liếm dọa sợ hay là nhìn thấy thôi đã sợ.

Trần Đăng Dương nhìn Thanh Thương nằm nhoài trên đất cách đó không xa, còn đang thủ thế bất cứ lúc nào cũng có thể nhào lên cắn xé Nguyễn Thanh Pháp, trầm mặc giáo huấn: "Cút."

Thanh Thương trầm thấp mà "ẳng" một tiếng, rũ đầu xuống về chuồng của mình.

Trần Đăng Dương sẽ không dỗ trẻ con, càng không biết làm sao dỗ đứa nhỏ hắn mới gặp chưa quá một ngày này. Phút chốc tay chân liền luống cuống, chỉ có thể bất đắc dĩ đem cậu ôm vào trong lồng ngực, bế lên.

"Đã ổn rồi, đừng sợ."

Nguyễn Thanh Pháp chôn trong lồng ngực hắn mà hu hu khóc, dì Lý lo lắng đứng trong phòng khách, hai tay đan lấy nhau, căng thẳng nói: "Vừa nãy cậu ấy nói không thấy mèo, đi ra ngoài tìm một chút, tôi cũng nghĩ ngoài sân sẽ không có chuyện gì, không ngờ tới..."

Trần Đăng Dương không chờ bà nói xong, "Xích Thanh Thương vào, khóa cửa cẩn thận, đừng có lần sau."

"Được, được, tôi biết rồi, tôi bây giờ đi làm luôn."

Trần Đăng Dương ôm cậu vào thư phòng, kết quả người trong ngực vẫn còn chưa khóc xong. Tuy rằng tiếng khóc không lớn như trước nhưng vẫn là thút thít nghẹn ngào, nằm nhoài trong lồng ngực hắn, thấm ướt một mảng áo sơ mi.

Trần Đăng Dương hoàn toàn có đủ tin tưởng, người này là đang đem toàn bộ sợ hãi của mình khóc ra.

Cậu cả ngày hôm nay trước mặt hắn đều là một bộ muốn khóc nhịn xuống, tận lực nhịn đến tận bây giờ mới phỏng chừng là do không nhịn nổi nữa mới khóc lên. Hơn nữa bị Thanh Thương một phen dọa nạt như vậy, vùi trong lồng ngực hắn oan ức, khóc, thẳng đến khi chuyển thành tiếng nấc cụt nức nở.

Nguyễn Thanh Pháp vốn gầy, lại còn gầy hơn Omega bình thường một chút, thời điểm nằm trong lồng ngực hắn như là phù hợp đến khó tin.

"Thanh Thương chỉ là muốn thân cận cậu, nó không dám cắn cậu, đừng khóc." Trần Đăng Dương chưa từng giao tiếp cùng loại bị kinh sợ một cái tiểu trân châu liền rơi lã chã này, dừng một chút mới hờ hững mà bổ sung một câu: "Thanh Pháp nghe lời."

Nguyễn Thanh Pháp vừa có hơi kéo nghẹn lại tiếng khóc, Trần Đăng Dương muốn cho cậu ngồi trên ghế sô pha, khóc xong rồi liền tỉnh táo rồi nói tiếp. Kết quả vừa muốn đặt cậu xuống liền bị cậu kéo lại quần áo, cố định vùi trong lồng ngực hắn, nói cái gì cũng không đi xuống.

Hắn không còn cách nào khác chỉ đành ôm người đặt lên trên đùi, ở trong lòng thầm tính toán cách dỗ trẻ nhỏ. Hắn ngược lại có một đứa cháu ba tuổi rưỡi, mà tiểu tử kia gan to bằng trời, còn dám sau lưng học Chúc Xuyên gọi hắn là "lão già". Hoàn toàn không thể làm tài liệu thực hành.

"Đừng khóc, khóc nữa sáng sớm mai mắt sẽ sưng lên, còn muốn đi học nữa không?"

Nguyễn Thanh Pháp căn bản nghe không lọt, bởi vì trời sinh nhát gan, Thanh Thương so với chó nhà khác còn hung dữ hơn. Cậu vừa mở cửa liền bị một cái miệng to như chậu máu nhào tới, nhất thời sợ đến choáng váng.

Trần Đăng Dương kiên trì khô kiệt, trực tiếp đặt tay tại cổ cậu, trên tuyến thể phát dục chưa hoàn toàn phóng ra một tia tin tức tố, lựa chọn hữu hiệu nhất, cưỡng chế trấn áp.

Tin tức tố của hắn rất mạnh, lại khớp với Nguyễn Thanh Pháp đến 99%, đối với cậu mà nói kích thích càng lớn. Bởi vì bình thường không khống chế tốt, cho nên Nguyễn Thanh Pháp cũng chưa từng cảm nhận qua, một tia này lập tức liền kích thích cậu đến hôn mê bất tỉnh.

Trần Đăng Dương tiếp được thân thể mềm mại dựa vào trên vai mình, hơi nhíu mày, cuối cùng cũng yên tĩnh lại.

Hắn vừa muốn ôm người ngồi dậy, liền thấy trên màn hình điện thoại vẫn còn lóe lên một cái, tiện tay cầm điện thoại lên, kết quả choáng váng tại chỗ.

Điện thoại chưa cúp máy.

"Ôi mẹ nó, mới có một lúc à Dương tổng, câu trước hơn phân nửa toàn là nói tôi đối với cái loại mềm mềm ngọt ngọt này không có hứng thú, lại còn có thể để người ta gọi là chú. Câu tiếp theo liền ôn nhu, mềm mại dụ dỗ vợ nhỏ nghe lời. Hóa ra miệng của Dương tổng cũng thật không tồi."

"Trên thương trường không thu tiền của cậu, cậu liền ở chỗ này nghe lén?"

"Trên thương trường kia tính là gì, còn chưa đủ mua một thùng sơn xe. Ầy, thế nào? Có phải rất thơm hay không? Nói mau nói mau. Tôi nghe cậu dỗ người ta đều cảm thấy cậu như đang đi ăn trộm ấy, không bình thường chút nào."

Trần Đăng Dương cúi đầu liếc nhìn Nguyễn Thanh Pháp rất không yên ổn ngủ trong lồng ngực, lông mi ướt nhẹ, trên mặt chỗ nào cũng lưu lại vệt nước mắt chưa kịp khô, lạnh giọng nói: "Trong nhà nuôi một đứa nhỏ mà thôi, tôi trước mắt chưa có dự định loạn luân."

Chúc Xuyên nhạy cảm phát hiện hắn dùng hai chữ "trước mắt", liền không tha thứ truy hỏi, Trần Đăng Dương bị hỏi đến phát bực, lạnh nhạt nói: "Sau đó cũng sẽ không có, mau cút đi."

Trần Đăng Dương cúp điện thoại gọi dì Lý đun một ly sữa bò nóng tới, bỏ nhiều thêm một chút đường.

Trên người ngọt như vậy, hẳn là cũng rất thích ăn ngọt.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store