Testor ego amorem perpetuum (9/12)
Chap 9: Sống vì điều gì đó
Harry cảm thấy chân mình dậm mạnh xuống đất; cái chân bị thương của cậu khuỵu xuống bên dưới và suýt ngã về phía trước nếu Cedric không nhanh chóng đỡ lấy. Tay cậu buông chiếc cốc Tam Pháp thuật và nó rơi xuống đất, rơi phịch xuống đất. Cuối cùng, cậu ngẩng đầu lên.
"Tụi mình đang ở đâu vậy?"
Cedric lắc đầu, để Harry tự đứng khi anh nhìn quanh.
Họ đã hoàn toàn rời khỏi sân trường Hogwarts; rõ ràng họ đã đi hàng dặm... có lẽ hàng trăm dặm... vì ngay cả những ngọn núi bao quanh lâu đài cũng biến mất. Harry cảm thấy bị phơi bày và dễ bị tổn thương một cách kỳ lạ khi rời xa sự bảo vệ của ngôi trường an toàn. Thay vào đó, họ đang đứng trong một nghĩa địa tối tăm với cây cối mọc um tùm; đường viền màu đen của một nhà thờ nhỏ có thể nhìn thấy bên ngoài một cây thủy tùng lớn bên phải họ. Một ngọn đồi nhô lên phía bên trái của họ, trên đó cậu có thể nhìn thấy đường viền của một ngôi nhà.
"Có ai nói với em nó là một cái khóa cảng không?" Cedric nhìn Harry và chiếc cúp hỏi
"Không," Harry nói, nhìn quanh nghĩa địa im lặng một cách kỳ lạ. Cậu nhăn mặt. "Và em không nghĩ đây là một phần của thử thách đâu Cedric..."
"Anh nghĩ là tụi mình thủ sẵn đũa phép?"
Harry gật đầu. Họ rút đũa phép ra, đứng lùi lại theo bản năng. Cậu lại có cảm giác họ đang bị theo dõi.
"Có ai đó đang tới..."
Căng thẳng nheo mắt trong bóng tối, họ quan sát bóng người đang tiến lại gần, bước đều đặn về phía họ giữa những ngôi mộ. Harry không thể nhận ra một khuôn mặt, nhưng từ cách nó đi và hai tay ôm lấy một thứ gì đó, cậu có thể biết nó đang mang một thứ gì đó. Một bó hoặc áo choàng ... hoặc có lẽ là một em bé?
Harry liếc xéo Cedric, người nhìn cậu một cách dò hỏi, và cả hai quay lại cảnh giác quan sát bóng dáng đang tiến đến.
Và rồi, không báo trước, vết sẹo của Harry bùng lên vì đau. Đó là sự đau đớn mà cậu chưa bao giờ cảm thấy trong suốt cuộc đời mình; cây đũa phép tuột khỏi tay cậu một cách vô ích. Đầu gối của cậu khuỵu xuống và Cedric đỡ được Harry nhưng cả hai đều bị kéo xuống đất.
"Chạy đi!" Harry hét lên, nghiến răng trong đau đớn
"Giết thằng người thừa đi!"
Một tiếng động và giọng nói thứ hai rít lên những từ trong đêm: "Avada Kedavra!"
Một luồng ánh sáng xanh lục vụt qua mi mắt Harry, soi sáng nghĩa địa như một tia chớp trong cơn bão. Nó sẽ trúng vào ngực Cedric nếu anh không di chuyển khi Harry nói với anh rằng nó đã đâm vào bia mộ bằng đá cẩm thạch phía sau anh.
Sau đó, cả hai đứng dậy, Cedric buộc anh phải đứng dậy bất chấp cơn đau, hét lên rằng anh chưa được phép chết... nhưng anh loạng choạng và ngã xuống, hai chân khuỵu xuống bên dưới... và Cedric bị đẩy ngã về phía trước dựa trên động lượng thuần túy...
"Expelliarmus!" Giọng của Cedric gầm lên, nhưng tiếng vang xa, rất xa...
Sau đó, Harry cố gắng mở mắt ra, nhìn ngọn lửa phù phép lóe lên trong không khí khi Cedric đấu tay đôi một cách giận dữ với người mặc áo choàng. Anh đang cố gắng giữ vững lập trường của mình, chạy trốn giữa những bia mộ bị nổ tung, đỡ những lời nguyền theo mỗi bước đi của anh
Nhưng đó chỉ là vấn đề thời gian.
Cedric kiệt sức, bị thương và gục ngã nhanh chóng...
Harry tuyệt vọng với lấy cây đũa phép của mình, cố gắng chống lại sự đau đớn để bò về phía nó. Trước khi cậu có thể xoay xở, những tiếng hét khác vang vọng trong đêm, buộc cậu phải quay lại và xem trận đấu một lần nữa.
Cedric nhảy từ bia mộ này sang bia mộ khác, ánh sáng đỏ lóe lên từ cây đũa phép của anh ấy khi anh hét lên, nhưng mắt cá chân của anh ấy vướng vào mặt đất và vặn vẹo, ném anh xuống đất. Cùng lúc đó, một tia sáng xanh lục bắn ra từ cây đũa phép của kẻ bí ẩn đó, xé toạc không khí... về phía Cedric, người đã đáp xuống mặt trước của một bia mộ.
Trong một khoảnh khắc tuyệt vọng, Harry nuôi hy vọng rằng lời nguyền đã giáng xuống bia mộ...không phải Cedric...bởi vì từ khoảng cách đó cậu không thể nhìn thấy chính xác. Cậu đã chờ đợi những nhịp tim đập điên cuồng để Cedric đứng dậy, tiếp tục chiến đấu.
Nhưng Cedric đã không đứng dậy và Harry buộc phải đối mặt với sự thật.
"Cedric!" Harry hét lên trong đêm, quên đi cơn đau và cố gắng bước bước loạng choạng về phía trước. Trong một giây kéo dài như vô tận, Harry nhìn chằm chằm vào cơ thể của Cedric, nằm bên cạnh ngôi mộ.
Cedric nằm bất động, thậm chí không hề co giật.
Anh ấy đã chết
"Cedric..."
...Làm ơn...không...làm ơn..anh...anh đã hứa...không...KHÔNG! TẠI SAO LẠI LÀ ANH!
Harry khuỵu xuống, không thể tiếp tục di chuyển, một tiếng nức nở rùng mình thoát ra khỏi cổ họng. Mọi nỗi sợ hãi tồi tệ nhất, từng e ngại về tình bạn của họ... đã trở thành sự thật. Đây là lỗi của Harry, cậu biết, lẽ ra cậu phải đủ mạnh mẽ để bảo vệ Cedric...
Và sau đó, trước khi tâm trí của Harry thực sự chấp nhận những gì cậu đang thấy, trước khi cậu có thể cảm thấy bất cứ điều gì ngoài sự phủ nhận và nỗi kinh hoàng, cậu bị kéo đứng dậy.
Người đàn ông thấp bé trong chiếc áo choàng đã đặt cái bọc của mình xuống, thắp sáng cây đũa phép của mình và kéo Harry về phía tấm bia mộ bằng đá cẩm thạch, cách xa Cedric. Cậu không còn sức để chiến đấu, và từ xa nhận ra những giọt nước mắt đang chảy dài trên khuôn mặt đầy bụi bẩn của mình. Harry nhìn thấy cái tên được khắc trên đá cẩm thạch dưới ánh sáng của cây đũa phép lập lòe trước khi cậu bị xoay ngược lại và đập vào nó một cách đau đớn. .
TOM RIDDLE
Người đàn ông mặc áo choàng đó tạo ra những sợi dây thừng siết chặt quanh Harry, trói cậu từ cổ đến mắt cá chân vào bia mộ. Harry có thể nghe thấy tiếng thở nông và nhanh từ sâu trong chiếc mũ trùm đầu; cậu vùng vẫy, và người đàn ông đánh cậu bằng một bàn tay cụt 1 ngón.
"Mày!" Harry gầm gừ với Đuôi Trùn. "Đồ chó chết!"
Nhưng Đuôi Trùn không trả lời. Những ngón tay chai sạn và sần sùi của hắn run rẩy không kiểm soát được, lần mò thắt nút. Có vẻ rất hài lòng, Đuôi Trùn rút một đoạn vải màu đen dài từ bên trong áo choàng của mình và nhét nó vào miệng Harry một cách thô bạo. Không nói một lời, hắn quay lưng lại với Harry và vội vã chạy đi, xa khỏi tầm mắt của Harry.
Cơ thể của Cedric nằm cách cậu khoảng ba mươi feet. Xa hơn nữa là chiếc Cúp Tam Pháp thuật, lấp lánh dưới ánh sao. Cây đũa phép của Harry ở đâu đó ở giữa anh và chiếc cúp.
Cedric...
Harry muốn khóc, muốn la hét và thực hiện một cuộc trả thù khủng khiếp nào đó, nhưng cậu không thể. Cậu bị kẹt, bị trói buộc, bất lực trong chính nỗi đau của mình. Các cơ bắp của cậu căng ra trước những sợi dây buộc chặt khi cậu vùng vẫy, những sợi dây thừng liên tục cọ xát vào da anh.
Một vết thương khủng khiếp, trống rỗng, há hốc, đang mở ra trong trái tim, trong tâm hồn cậu.
Cảm giác như một phần trong linh hồn và trái tim của cậu đã chết
Cái bọc áo choàng mà Harry đã nghĩ là của một đứa trẻ sơ sinh đang ở gần đó, giống như chân của ngôi mộ, cựa quậy một cách bồn chồn. Harry nhìn nó, và vết sẹo lại một lần nữa lại nhói lên vì đau... và nó đột nhiên biết rằng nó không muốn nhìn thấy những gì trong những chiếc áo choàng đó...
Cậu bất lực. Nó giống như lại là một đứa trẻ nhỏ, đập mạnh vào cánh cửa của một căn phòng tối tăm, sợ hãi vì một cơn ác mộng...bị kéo lê bởi một ai đó mạnh hơn rất nhiều, bị bóp cổ, bị đánh đập, bị ném...một cách bất lực...yếu đuối...
Đuôi Trùn đang bắt đầu một nghi lễ đen tối kinh khủng nào đó, con rắn to lớn đang trườn qua đám cỏ xung quanh cái vạc sủi bọt, và Harry không thể làm gì khác ngoài việc đứng nhìn. Sinh vật được bọc trong chiếc áo choàng, mà Harry vô cùng mong muốn sẽ chết đuối, gớm ghiếc, biến dạng và trông không có khả năng là còn sống.
Đuôi Trùn đang nói, gọi ra những mẩu xương từ ngôi mộ bên dưới đã vỡ vụn thành cát bụi và rơi vào lọ thuốc. Đuôi Trùn đang thút thít, quyết tâm nắm chặt con dao găm bạc và tự chặt đứt tay mình. Đuôi Trùn rên rỉ trong đau đớn, quay sang Harry với con dao, rạch một vết rạch dài lởm chởm đau đớn dọc theo cánh tay của cậu...
Và Cedric nằm yên, gục xuống bia mộ...không còn chút sức sống..
Và Harry bất lực, gồng mình chống lại những sợi dây trói nhưng chỉ nhận thêm đau đớn...
2 hàng nước mắt lăn xuống gò má cậu
Harry quan sát, với một nỗi sợ hãi băng giá dâng trào, khi bóng đen của một người đàn ông, cao và gầy trơ xương, từ từ đứng dậy khỏi cái vạc. Người đàn ông, nếu hắn có thể được coi là một con người, được người hầu của hắn mặc cho cái áo chùng đen, bóng tối trùm lên như thể nó thuộc về hắn. Và khi hắn quay sang Harry, nhìn chằm chằm vào mắt cậu, nhìn sâu vào hộp sọ của cậu bằng cái nhìn khủng khiếp đó......đôi mắt đỏ đó...Harry nhìn lại vào khuôn mặt đã ám ảnh những cơn ác mộng của cậu trong ba năm, khuôn mặt của sinh vật đã giết chết tất cả những gì cậu trân trọng nhất...
Chúa tể Voldemort đã hồi sinh
Harry, bất lực, nhìn Voldemort rời mắt khỏi cậu và bắt đầu kiểm tra cơ thể của chính mình. Hắn kêu gọi đầy tớ của mình, những tử thần thực tử, và một viễn cảnh tưởng chừng chỉ có trong ác mộng của Harry giờ đây diễn ra trước mặt cậu. Những tử thần thực tử quì dưới chân hắn, và hắn tra tấn chúng...
Khi Voldemort chuyển sự chú ý của hắn trở lại Harry, cậu hầu như không thể nghe hắn nói. Cậu bơ phờ nhìn ra xa xăm, đôi mắt đã cạn nước mắt, và cảm thấy một cơn đau âm ỉ trong lồng ngực, một lỗ hổng xé toạc tâm hồn cậu...
Voldemort từ từ di chuyển về phía trước và đối mặt với cậu, giơ đũa phép lên. Một cái gì đó có thể là một nụ cười trên một sinh vật khác chia đôi khuôn mặt của mình.
"Crucio!"
Đó là nỗi đau vượt quá bất cứ điều gì Harry từng trải qua; xương cốt của cậu chắc chắn đang bốc cháy; đầu của cậu chắc chắn đang vỡ vụn dọc theo vết sẹo của cậu; mắt cậu trợn ngược lên trong đầu; cậu muốn nó kết thúc...muốn ngất đi...muốn chết...
Và khi nghĩ đến cái chết trong cơn hấp hối, Harry đã thực sự cân nhắc vào lúc đó điều đó có nghĩa là gì. Gia đình Dursley là tín đồ Cơ đốc giáo, họ cho rằng có thế giới bên kia. Các pháp sư biết chắc chắn cái chết không phải là hết... nhưng ở đó là gì? Harry đã tin điều gì?
Nếu thiên đàng có tồn tại, không biết nó sẽ như thế nào nhỉ
Và khi Harry mắt nhắm nghiền trong đau đớn, muốn tưởng tượng ra Thiên đường, nó tưởng tượng ra một cánh cửa... một cánh cửa mà cậu đã mở ra...
Và khi anh ấy mở nó ra, sẽ có Cedric...Cedric...luôn luôn là Cedric...em yêu anh...Tại sao, tại sao anh lại bỏ em? Em cần anh... em vẫn luôn yêu anh thế mà...
Cậu cầu xin được chết, nếu cậu có thể.
Harry không nhìn thấy, ánh sáng bắt đầu tập trung ở cổ tay trái của anh ấy... tỏa sáng như bùa Lumos...
Cậu kêu lên đau đớn, âm thanh bị bóp nghẹt bởi miếng bịt miệng. Voldemort triệu hồi nó bằng một cái vẫy tay, dường như rất vui khi nghe thấy tiếng hét của Harry. Và cậu đã hét lên một cách thiếu ý chí đáng lẽ cậu không được như thế
Và rồi nó kết thúc, cậu bị treo lủng lẳng trong những sợi dây trói cậu vào bia mộ của cha của Voldemort, ngước nhìn đôi mắt đỏ khủng khiếp đó qua một làn sương mờ. Đêm đang vang lên với tiếng cười của đám Tử thần Thực tử.
Voldemort tiến về phía trước, giơ bàn tay xương xẩu lên... và từ từ lướt nó xuống một bên đầu của Harry. Cái chạm giống như một vết thương thể xác, bỏng rát, bỏng rát khi hắn vuốt ve làn da cậu. Đột nhiên, tay hắn di chuyển đến cổ tay cậu, một số dây trói di chuyển được tháo ra... hắn xé tay áo sơ mi của Harry, để lộ thứ trên đó dưới ánh sáng...
Đó là một nút thắt hình celtic, đan xen nhau một cách đẹp mắt. Một biểu tượng của sự sống, của sự đổi thay của những điều tồn tại vĩnh cửu và không bao giờ nữa...của những dòng sông chảy trong vòng vô tận...của những lời hứa kéo dài cho đến ngày tất cả các vì sao rơi xuống từ bầu trời...của tình yêu vĩnh cửu. ..hay tình yêu kéo dài đến cả khi chết...
Và ở đó, được khắc bên trong biểu tượng đó, là hai chữ cái, được viết bằng dòng chảy...một kiểu viết quen thuộc...
Nét chữ của người luôn viết thư vì lo lắng cho cậu trong suốt mùa hè. Nét chữ của người hay nhận xét bài tập về nhà của cậu, luôn nhắc nhở và động viên cậu. Chữ viết tay của một Hufflepuff với lòng can đảm đáng kinh ngạc và lòng tốt vô hạn.
Một phần linh hồn của cậu đã chết vào đêm nay. Và cậu chưa bao giờ cảm thấy hoàn toàn đơn độc như vậy.
Harry khóc, nhìn Chúa tể Voldemort xem xét dấu hiệu với vẻ cân nhắc kiên định, rồi quay sang cậu, hất cánh tay ra, "Mày yếu lắm, Potter." hắn cười, một nụ cười mỏng manh, khủng khiếp. "Mày cũng sẽ chết, giống như cha mẹ của mày. Chết một cách ngu ngốc vì tri kỷ!" Các Tử thần Thực tử cùng cười nhạo báng cậu. "Đối với tất cả những điều tốt đẹp nó đã làm cho chúng. Thật ngớ ngẩn và vô dụng." Voldemort bước ra một bước, lại giơ đũa phép lên. Những chiếc gai mọc ra từ những sợi dây đen giống như dây leo, đâm vào da cậu ở hàng trăm chỗ. Cậu không thể hét lên. "Tao sẽ giết mày. Và mày-Harry Potter sẽ cầu xin tao tha mạng."
Nét chữ của người đã chiến đấu đến cùng.
Và đột nhiên Harry không muốn gì hơn là chọc giận Chúa tể Voldemort, tấn công bằng mọi cách mà cậu có thể. Vì vậy, cậu thốt ra những từ duy nhất xuất hiện trong đầu, giọng khàn đi và đau đớn.
"Câm cái miệng của ngươi lại đi Tom!"
"Crucio!"
Cậu chiến đấu chống lại sự trói buộc, lời nguyền khiến cậu quằn quại trong đau đớn, nhưng nếu bất cứ thứ gì chúng thắt chặt, siết chặt, chà xát da thịt cậu... thì thời gian không còn liên quan gì đến Harry nữa. Cậu la hét và chiến đấu, vì tất cả những điều tốt đẹp mà nó mang lại cho cậu. Cậu đã khóc, vì tất cả những giọt nước mắt tốt đẹp
Nhưng trong cơn hấp hối lần này, ngay cả khi nó kéo dài hơn và lâu hơn trước, Harry thậm chí không bắt đầu cân nhắc đến việc cầu xin cái chết. Cậu nhắm mắt và mường tượng ra nút thắt, biểu tượng, những con chữ... cậu tập trung vào ký ức về một cậu bé đã chiến đấu đến chết.
Ngươi sai rồi, cậu nghĩ, đâu đó trong đầu. Ngươi là một kẻ yếu đuối. Mỗi chúng ta có điều gì đó để chiến đấu vì... chết vì điều gì đó... sống vì điều gì đó...
hi hắn thả dây thừng ra, Harry ngã xuống đất, khiến chúng vô cùng thích thú. Cái chân bị thương của cậu run dữ dội khi buộc bản thân phải đứng dậy, máu rỉ ra từ vết thương thành những dòng chất lỏng màu đỏ nhớp nháp. Các Tử thần Thực tử đứng xung quanh họ, tạo thành một bức tường. Đuôi Trùn ấn cây đũa phép của Harry vào tay cậu và cậu buộc những ngón tay của mình nắm chặt quanh nó. Xa xa, cậu cảm thấy đau đớn, nhưng buộc mình phải gạt nó sang một bên,bỏ vào một chiếc hộp kín trong tâm trí.
"Mày đã được dạy cách đấu tay đôi phải không Harry Potter?" Voldemort nhẹ nhàng nói, màu đỏ của đôi mắt hắn lấp lánh trong bóng tối.
Harry gần như phá lên cười khi suy nghĩ cậu lướt qua một ký ức, một ký ức xa lạ đến mức thuộc về một cuộc sống hoàn toàn khác của câu lạc bộ đấu tay đôi năm thứ hai. Điều đó có lợi gì cho cậu bây giờ? Bùa giải giới...có điều gì đó không cho cậu biết gì về việc thiếu đũa phép sẽ ngăn Voldemort làm tổn thương cậu...không giết chết cậu..
Cậu chỉ là một đứa trẻ
Và điều đó không có nghĩa là một điều chết tiệt đối với lòng thương xót mà cậu sẽ nhận được.
"Và giờ chúng ta cúi đầu chào nhau." Voldemort nói, hơi khom người xuống, nhưng vẫn giữ khuôn mặt như rắn quay về phía Harry. "Nào, những điều tế nhị phải được tuân thủ... lão Dumbledore muốn mày thể hiện cách cư xử đúng đắn mà...Cúi chào đi, Harry Potter..."
Harry không cúi đầu. Cậu đứng thẳng hết mức có thể, nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt với ánh mắt kiên định, hất cằm lên. Cậu nghĩ về cha mình, về mẹ... về Cedric... và lấy lại sức mạnh, như thể cảm nhận được sức mạnh của họ đang giữ cơ thể cậu đứng thẳng giống như một con rối
"Ta nói cúi chào!" Voldemort nói, giơ đũa phép lên. Harry cảm thấy một lực rất lớn tác động lên cột sống, làm nó bị uốn cong, và cậu chắc rằng cậu có thể cảm thấy từng đốt sống riêng lẻ đang nổ tung vì đau đớn... Bọn Tử thần Thực tử còn cười dữ dội hơn.
"Tốt lắm," Voldemort nhẹ nhàng nói, và khi hắn giơ cây đũa phép lên, áp lực đè nặng lên cậu cũng biến mất. "Và bây giờ mày đối mặt với ta, như một người đàn ông... thẳng thắn và tự hào, như cách mà cha mày đã chết..."
Voldemort giơ đũa phép lên, và trước khi Harry có thể làm bất cứ điều gì để tự vệ, thậm chí trước khi cậu có thể di chuyển, cậu đã bị Lời nguyền Tra tấn đánh trúng một lần nữa. Cậu ngã xuống đất, quằn quại và co giật trong đau đớn, hét to hơn bao giờ hết. Những con dao nóng trắng xuyên qua da cậu... một cách thật đau đớn...
Nó kéo dài một khoảng thời gian không thể xác định được, vì thời gian tại thời điểm đó là một thước đo vô nghĩa. Nó phải kéo dài chừng hai phát đầu tiên cộng lại với nhau, và khi nó dừng lại, đột ngột, cậu nằm đó một lúc, co giật, và cuối cùng buộc mình phải đứng vững bằng sức mạnh ý chí tuyệt đối.
Khi lời nguyền Độc đoán giáng xuống, xâm chiếm suy nghĩ của cậu, đó là một sự giải thoát đột ngột khỏi nỗi đau mà Harry gần như biết ơn vì điều đó. Thật hạnh phúc, không cần nghĩ ngợi, như thể cậu đang lơ lửng trên một đám mây lớn...Voldemort muốn cậu cầu xin bất kỳ sự giải thoát nào khỏi...nỗi đau khủng khiếp đó.
không
Tâm trí của Harry nổi loạn, chiến đấu với ảnh hưởng của điều tồi tệ hơn bằng từng thớ thịt của mình, và ném nó đi.
"không!"
Những lời đó bật ra từ miệng như thể chúng có sự hiện diện, vang vọng khắp nghĩa địa. Trạng thái mơ màng của lời nguyền đã biến mất và như thể ai đó đã dội một gáo nước lạnh vào người cậu, cậu run rẩy, run rẩy, những cơn đau do Lời nguyền tra tấn quay trở lại ngay lập tức ...
Harry đã chiến đấu như ba mẹ anh, như Cedric. Và khi cậu đối mặt với Chúa tể Voldemort một lần nữa, cậu đã đứng hiên ngang. Cậu sắp chết vì chiến đấu. Đối mặt với cái chết bằng lòng dũng cảm, không phải là không sợ hãi mà là ý chí vượt qua nó, ngay cả khi chắc chắn không còn hy vọng...
Voldemort hét "AVADA KEDAVRA!" và Harry gào lên "EXPELLIARMUS!"
Ánh sáng bùng nổ trong nghĩa địa. Một tia xanh lục và một tia đỏ chạm nhau giữa không trung, và Harry phải giữ bằng cả hai tay để giữ vững cây đũa phép của mình, nhưng không thể thả nó ra nếu muốn. Và rồi họ bắt đầu bay lên không trung, ánh sáng kết nối giữa những cây đũa phép của họ lấp lánh một màu vàng đậm...
Nó vỡ vụn, mặc dù những cây đũa phép vẫn được kết nối với nhau, hàng nghìn chùm sáng khác cong cao qua đầu họ, đan chéo nhau xung quanh họ, cho đến khi họ được bao bọc trong một mạng lưới hình mái vòm màu vàng, một cái lồng ánh sáng, bên ngoài đó đám Tử thần Thực tử lượn vòng quanh như lũ Linh cẩu.
Và rồi âm thanh của bài hát phượng hoàng, xé toạc không gian. Khi đó Harry đã khóc, một âm thanh trong trẻo, rực rỡ như vậy thật sai lầm trong một thế giới...trong một thế giới không có anh ấy...không có Cedric
Tiếng hét vang vọng, trái ngược hoàn toàn với bài hát, phát ra từ cây đũa phép của Voldemort. Những hình bóng bắt đầu hiện ra từ ánh sáng, những bóng ma hoặc bóng dáng của những người đã từng sống. Nạn nhân...những người mà cây đũa phép đã tổn thương, đã tra tấn, đã giết chết...ba mẹ cậu ở đó, vẫn chiến đấu, vẫn bảo vệ cậu, thậm chí Khi đã chết...
Nhưng Cedric Diggory không nằm trong số những bóng ma xuất hiện từ cây đũa phép của Voldemort.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store