ZingTruyen.Store

Cedhar: Amare

Testor ego amorem perpetuum (8/12)

EvelynGlance

Chap 8: Cả 2 chúng ta cùng lấy

Nhiều tuần trôi qua sau một loạt sự kiện,  Hermione và Cedric dường như đều quyết tâm dạy cho Harry càng nhiều bùa chú hữu ích càng tốt làm cậu hầu như không có thời gian rảnh rỗi. Cậu thấy việc giải quyết những cảm xúc không cần thiết sẽ dễ dàng hơn có tình bạn và giải đấu để đánh lạc hướng 

Những cơn ác mộng không dừng lại, nhưng một lần nữa, chúng không dừng lại cả năm. Bây giờ trong giấc mơ, dượng Vernon đã đánh cậu chỉ vì sự quái dị của cậu, và cậu đã tỉnh dậy và cố gắng không nôn mửa. Với việc mối đe dọa của Voldemort ngày càng lớn thì những cơn ác mộng cũng ngày càng tăng lên, mang một khía cạnh đen tối và khủng khiếp hơn. Trong giấc mơ, họ, những người cậu quan tâm và trân trọng nhất đã bị sát hại và đã quá trễ để cứu họ...

Harry mãi mãi biết ơn vì những bùa cách âm mà cậu đã học được vì nhờ nó mà mọi người không phải nghe tiếng hét của cậu vào nửa đêm nữa

Mọi thứ Harry nhìn thấy trong chậu Tưởng ký, gần như mọi thứ cụ Dumbledore đã kể và cho cậu xem, và mọi nghi ngờ mà cậu có về những giấc mơ của mình và nhà Crouch mà cậu đã nói với Ron, Hermione, Cedric, thầy Remus và chú Sirius. Tất cả đều có mức độ lo lắng và kinh hoàng khác nhau. Họ nói chuyện rất lâu về vấn đề đó, và Harry không bao giờ chắc chắn liệu những cuộc nói chuyện đó khiến cậu cảm thấy nhẹ nhõm hay lo lắng hơn. Phản ứng của Cedric, được Hermione và Remus chân thành tán thành, là bước vào khu vực hạn chế dành cho những cuốn sách Phòng thủ nâng cao.

Tâm trạng trong lâu đài khi họ bước vào tháng Sáu đầy phấn khích và căng thẳng chờ đợi. Mọi người đều mong chờ bài thi thứ ba sẽ diễn ra một tuần trước khi kết thúc học kỳ. Tất cả mọi người đều bị cuốn vào sự mới lạ và tràn đầy năng lượng này và đã không thể bỏ qua vẻ lo lắng ngày càng tăng trên khuôn mặt của Harry và Cedric. Harry đồng thời cảm thấy tự tin hơn và lo lắng hơn về bài thi này.

Khi đó Sirius và Remus đang gửi thư cú hàng ngày. Giống như Hermione và Cedric, họ nhấn mạnh rằng quan trọng nhất cần tập trung vào mê cung. Trước khi Harry và Cedric quan tâm đến bất cứ điều gì khác, đặc biệt là bất cứ điều gì xảy ra bên ngoài Hogwarts, cả 2 phải vượt qua giải đấu.

Tuy nhiên, bất chấp sự căng thẳng khi ngày 24 tháng Sáu ngày càng đến gần, Harry thấy mình thực sự cười thường xuyên hơn. Cedric dường như có thể cảm nhận được tâm trạng của cậu bằng trực giác và hiểu rõ hơn bất kỳ ai chính xác những gì cậu đang cảm thấy.

Dù tốt hay xấu, cậu lý luận, tất cả sẽ sớm kết thúc. Họ đã gần đến rào cản cuối cùng.

Vào đêm trước của bài thi thứ ba, ngay sau bữa tối trong Đại Sảnh đường náo nhiệt, Harry thấy mình được Cedric kéo vào một lớp học cũ kỹ, cách xa đám đông đã săn đuổi họ suốt cả tuần. Harry cảm thấy nút thắt căng thẳng giữa hai bả vai giãn ra, dù chỉ một chút. Sự hiện diện của Cedric vẫn khiến cậu bâng khuâng như không thể tin được, nhưng ở Cedric có một sự an ủi vững chắc mà cậu không thể tìm thấy ở bất cứ nơi nào khác.

Harry nhìn Cedric đứng im một lúc, cả hai nhìn nhau không nói nên lời. Ánh sáng bạc từ cây đũa phép của Cedric chiếu sáng căn phòng, tạo nên những nét đặc trưng của chúng bằng những đường nét và bóng tối mềm mại. khi nhìn anh, Harry cảm thấy có một sự thôi thúc mạnh mẽ 

Không. Cậu buộc mình phải quay đi trước khi làm điều gì đó khiến cậu hối hận, điều mà Cedric sẽ không bao giờ tha thứ. Cậu nhăn mặt ngồi xuống ghế, đan chặt các ngón tay vào nhau để khỏi run.

"Harry?" Anh đặt một bàn tay đặt lên vai cậu khi anh ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Harry, trông có vẻ ngập ngừng.

"Cedric," Cậu trả lời, buộc mình phải nhìn vào ánh mắt của Cedric.

"Ổn không?"

"Ừ..." cậu cắn môi "Còn anh..."

Cedric gật đầu " Anh cũng thế...chắc vậy."

Sự im lặng giữa họ kéo dài một lúc lâu, không ai nhìn đi chỗ khác. Harry gần như có thể cảm nhận được những từ ngữ không nói nên lời, lơ lửng trong không khí bụi bặm của lớp học. Có quá nhiều điều cậu ước mình có thể nói, có thể cố gắng làm cho anh hiểu. Có quá nhiều điều để sợ phải nói ra. Có rất nhiều điều cậu ước mình có đủ can đảm để nói với anh.

Và trong khoảnh khắc đó, cậu tự hỏi liệu đó có phải là cảm giác khi yêu không, tự hỏi vì trong khoảnh khắc đó, ý tưởng về tình yêu cuối cùng cũng có ý nghĩa, như nó chưa từng có trước đây.

Đột nhiên, một khoảng thời gian không thể đo đếm được sau đó, Harry thấy mình đứng dậy, được kéo vào vòng tay của Cedric. Cậu đắm chìm vào nó, sự thoải mái khi chạm vào người anh khiến mọi dây thần kinh trong cơ thể cậu rùng mình. Cedric ôm cậu thật chặt gần như tuyệt vọng, đầu Harry vùi dưới cằm anh và những ngón tay của Cedric luồn vào tóc cậu.

"Hứa với anh là em sẽ không chết đi Harry," cuối cùng anh ấy nói một cách nghiêm túc khi anh tách ra để nhìn vào mắt Harry.

Harry gật đầu "Em hứa. Nhưng anh cũng anh hứa với em điều tương tự."

"Anh hứa."

Vào đêm trước bài thi thứ ba, ngay sau một bữa tối náo nhiệt, Cedric tìm Harry và kéo cậu vào một lớp học trống. Anh biết không ai trong số họ có nhiều thời gian ở riêng với đám đông, và anh biết từ nỗi lo lắng trong dạ dày của mình rằng Harry phải cảm thấy thế nào. Ý nghĩ về ngày hôm sau khiến Cedric khó chịu; anh lo lắng cho Harry. Suy nghĩ của anh chạy đua với mọi kết quả tồi tệ nhất ...

Cedric im lặng quan sát Harry một lúc, không nói nên lời khi quan sát nét mặt của cậu. Ánh sáng từ cây đũa phép của anh chiếu sáng căn phòng, tạo nên những đường nét mềm mại trên khuôn mặt của cậu bé. Khi nhìn cậu, anh ấy có một sự thôi thúc mạnh mẽ nhất, và điều gì đó trong tâm hồn khiến anh đau lòng khi phải kìm lại.

Nếu có thể, anh sẽ cúi xuống, kéo cậu bé lại gần, dịu dàng cúi xuống và dùng tay vuốt ve một bên đầu cậu. Anh sẽ áp môi mình vào môi Harry, sẽ hôn cậu bằng tất cả sức lực của mình, nếu anh đủ can đảm.

Harry chồm người về phía trước trong giây lát, rồi lắc lư về phía sau với một chuyển động đột ngột. Nhăn mặt, cậu bé ngồi xuống ghế, đan chặt các ngón tay vào nhau nhưng điều đó không che giấu được sự run rẩy từ Cedric.

Một cách muộn màng, anh nhận ra rằng Harry không phải là người duy nhất run rẩy. Mọi kết quả khủng khiếp, mọi nỗi kinh hoàng trong những cơn ác mộng tồi tệ nhất  đều khiến anh suy nghĩ. Ý nghĩ về việc Harry không thể sống sót, sống trong một thế giới không có ánh mắt rực rỡ, xanh tươi của cậu, thật không thể chịu nổi.

Kể từ khi tham gia giải đấu, Cedric đã nhận ra rằng thật khó để đối mặt với tỷ lệ tử vong của chính mình. Kể từ khi kết bạn với Harry Potter, Cedric đã nhận ra rằng không thể chấp nhận cái chết của những người anh yêu thương. Anh thấy mình đang với lấy Harry, cần phải trấn an bản thân rằng cậu vẫn ở đây.

Anh quan tâm em sâu sắc đến nỗi điều đó làm anh đau đớn. Em đang sợ hãi và anh cũng thế

Anh không nhìn đi chỗ khác trong im lặng, anh chăm chú quan sát đường nét của Harry, như thể đây có thể là lần cuối cùng anh nhìn thấy cậu bé. Anh muốn nói ra tất cả, quyết tâm rằng cuối cùng anh phải nói ra tất cả, nhưng anh biết chắc chắn rằng đây không phải là lúc.

Harry...anh yêu em

Đột nhiên, khoảng cách giữa họ, từng centimet ngăn cách họ, trở nên quá sức chịu đựng. Anh đứng dậy, kéo Harry sát vào ngực mình. Anh có thể cảm nhận được sự run rẩy của các dây thần kinh tập trung trong cánh tay của mình và biết rằng cậu cũng đang run như vậy. Cedric hít một hơi thật sâu, cảm nhận mùi hương quen thuộc của cỏ dại và bạc hà bao quanh Harry, đặt đầu cậu bé dưới cằm mình.

"Hứa với anh là em sẽ không chết đi Harry," anh đau đớn nhìn vào đôi mắt của Harry

"Em hứa. Nhưng anh cũng anh hứa với em điều tương tự."

"Anh hứa."

Trừ khi anh dùng cái mạng này để bảo vệ em

Bữa sáng là một chuyện ồn ào vào ngày diễn ra bài thi, và các học sinh nhà Hufflepuff đã đòi hỏi sự chú ý của Cedric vào sáng hôm đó. Anh cố gắng đưa cho Harry một cái nhìn trấn an về bài báo của Skeeter, và Harry có thể nhìn thấy sự tức giận ẩn giấu trong ánh mắt của anh. Việc có những người quan tâm, luôn ở bên và ủng hộ cậu khiến việc phớt lờ những lời chế nhạo của Malfoy trở nên dễ dàng hơn.

Ngay sau đó, Giáo sư McGonagall đi dọc theo bàn Gryffindor, đi thẳng về phía cậu "Potter, các quán quân sẽ tụ tập trong căn phòng bên ngoài Sảnh đường sau bữa sáng."

Harry, chắc chắn rằng cậu đã vô tình nhìn nhầm thời gian, tái mặt, "Nhưng bài thi diễn ra vào tối nay mà cô!"

"Cô biết điều đó, Potter," cô nói. "Gia đình của các quán quân được mời đến xem họ thi đấu. Đây đơn giản là cơ hội để con chào đón họ."

Cô rời đi, Harry há hốc miệng nhìn cô.

"Cô ấy..." Harry quay sang Hermione và Ron, nhận thấy sự lo lắng, sợ hãi đang dâng lên trong lồng ngực cậu, "Cô ấy không mong đợi nhà Dursley sẽ xuất hiện, phải không?"

Harry không thực sự ăn hết bữa sáng của mình, chỉ đẩy nó quanh đĩa của nó khi mọi người ùa ra, bao gồm cả Hermione và Ron. Anh thấy Fleur đứng dậy khỏi bàn Ravenclaw và đi sang phòng bên cạnh; Krum đi ngay sau đó để tham gia cùng cô ấy. Riêng Harry vẫn không di chuyển.

Có một trong hai thứ đang đợi cậu trong căn phòng đó. Điều đầu tiên, khó xảy ra nhưng đáng sợ, là nhà Dursley thực sự ở đó. Harry nuốt nước bọt, rùng mình khi nghĩ đến những vết sẹo chằng chịt trên lưng. Khả năng thứ hai, đơn giản là không có ai ở đó đợi anh ta. Cậu không có gia đình, không có bất cứ ai quan tâm đến việc xuất hiện ở để xem cậu thi đấu.

Nhưng cậu vừa mới đứng dậy thì Cedric đi tới, nắm lấy vai cậu, "Harry, đi thôi, bọn họ đang chờ em đấy!"

Bị mắc kẹt với ý nghĩ bước vào một căn phòng trống, Harry thậm chí còn có cảm giác linh cảm sâu sắc hơn về sự tiếp cận của anh. Nếu ai đó vẫn còn nghi ngờ về cuộc sống gia đình của cậu, ngoài nhà Weasleys và Hermione, thì đó chính là Cedric. Làm thế nào cậu có thể giải thích điều đó với anh đây?

Làm thế nào cậu có thể giải thích với nhà Dursleys nếu họ ở đó?

"Cedric..." Harry ngập ngừng.

Cedric đưa cho cậu một cánh tay của anh và giúp cậu đứng dậy, "Em là một Gryffindor dũng cảm mà Harry. Nào, tin anh đi."

Không còn con đường nào khác, Harry đi theo anh. Cedric cười toe toét khi họ bước vào rồi anh đi gặp ba mẹ anh. Viktor Krum đang ở trong một góc, trò chuyện với ba mẹ tóc đen của mình bằng tiếng Bulgary một cách lưu loát. Ở phía bên kia căn phòng, Fleur nói lắp bắp bằng tiếng Pháp với mẹ và em gái cô. Cô vẫy tay với Harry, người vẫy lại với biểu cảm lơ đãng, hơi buồn và u sầu. Sau đó, ánh mắt của cậu dừng lại ở bà Weasley, Bill và thầy Remus, tất cả đang đứng trước lò sưởi, cười rạng rỡ với cậu.

"Bất ngờ chưa!" Bà Wesley hào hứng nói khi bà cười rạng rỡ đến tận mang tai và đi về phía cậu. "Chúng ta tới đây để xem con thi đấu đó Harry!" bà cúi xuống và hôn lên má cậu.

Tiếp theo, Harry quay sang thầy Remus, người đã làm cậu ngạc nhiên khi kéo cậu vào một cái ôm ngắn nhưng thật chặt. "Con không sao chứ?" thầy hỏi, nắm chặt lấy vai cậu. "Chân nhồi bông cũng muốn đến đây với con lắm nhưng thầy đã từ chối, thầy xin lỗi, Harry."

Harry cười dịu dàng, "Cảm ơn vì đã giữ an toàn cho chú ấy. Giữ an toàn cho chú ấy là việc quan trọng mà. không sao đâu thầy."

Bill cười toe toét khi bắt tay Harry thật chặt. "Charlie cũng muốn đến lắm, nhưng nó muốn nghỉ ngơi. Nó nói là em đã đánh bại con đuôi gai một cách phi thường."

"Mọi người tốt quá," Harry thì thầm với ba người họ, "Con cứ tưởng là... nhà Dursley..."

"Hứ," bà Wesley mím chặt môi. Bà đã luôn kiềm chế không công khai chỉ trích họ, nhưng có gì đó như sự ác ý lóe lên trong ánh mắt của cả bà và thầy Remus.

"Nếu Lily và James ở đây," thầy Remus nhẹ nhàng nói, đưa tay trở lại vai Harry. "Họ sẽ rất tự hào về con, Harry. "

Nhưng họ đã không còn nữa...

"Và chúng ta rất tự hào được ở đây vì con. Con luôn có những người luôn quan tâm và ở bên con. Hãy luôn khắc ghi điều này."

Harry thấy mình đang liếc nhìn Cedric, lờ đi cảm giác ghen tị khi nhìn những người khác đang ở bên cha mẹ của họ. Amos Diggory dường như chú ý đến họ vào lúc đó và bước tới và Cedric theo sau ông

Ông nhìn Harry từ trên xuống dưới, nói. "Cá là bây giờ cháu không cảm thấy quá tự mãn vì Cedric bằng điểm cháu, phải không?"

Harry nhìn ông chằm chằm, dạ dày bắt đầu nôn nao, "Sao ạ?"

"Mặc kệ ông ấy đi." Cedric nói với giọng chắc nịch, quắc mắt nhìn theo cha mình. "Ông ấy đã rất tức giận kể từ bài báo của Rita Skeeter về Giải đấu Tam Pháp thuật, em biết đấy, khi mẹ anh biết em là nhà vô địch duy nhất của Hogwarts. Mẹ đã luôn thắc mắc không biết tại sao ông ấy lại để tâm điều này đến vậy." Anh kết thúc, với một cái nhìn sắc bén về phía ba mình.

"Dù vậy, con không bận tâm đến mẹ con, phải không?" Amos Diggory tiếp tục, đủ to để Harry sợ hãi khi cậu bắt đầu bỏ đi cùng nhà Weasley. "Tuy nhiên...con sẽ cho nó thấy, Ced. Con đã đánh bại nó một lần trước đây, phải không?"

Cedric vòng qua cha mình, hai bàn tay siết chặt thành những ngón tay trắng bệch, "Ba, làm ơn để em ấy yên. Harry đã trải qua rất nhiều chuyện mệt mỏi rồi." Một chút ấm áp nảy nở trong trái tim Harry khi Cedric bảo vệ cậu, nhanh chóng bị bao trùm bởi làn sóng cảm giác tội lỗi vì đã xen vào giữa anh và cha anh.

"Vậy hai đứa là bạn à?"

"Phải, tụi con là bạn và con đã giải thích điều này nhiều lần rồi, làm ơn đừng nói về vấn đề này và đừng để con phải gằn giọng giải thích nữa, con bực mình lắm rồi." Cedric dường như đang nghiến răng để kiềm chế bản thân.

"Hừm," ba của Cedric quay đi một cách bất cần. "Xem tôi nhận được gì khi đứng lên lấy lại công bằng cho nó kìa." ông thì thầm với mẹ của Cedric.

"Anh xin lỗi về điều đó," Cedric nói, quay lại và đi một khoảng xa với Harry. "Ước gì em có thể nhìn thấy một khía cạnh tốt hơn của ông ấy."

"Không sao đâu," Harry cười dịu dàng. "Gia đình đôi khi cũng phức tạp mà."

Harry đã có một buổi sáng rất thú vị khi đi dạo trên khu đất đầy nắng với Bill, bà Weasley và thầy Remus, cậu dẫn họ đi xem cỗ xe của trường Beauxbatons và con tàu của trường  Durmstrang. Bà Wesley bị hấp dẫn mạnh với cây Liễu Roi, được trồng sau khi bà tốt nghiệp. Remus và Harry nhìn nhau với ánh mắt đầy tiếc nuối. Sự thật về chú Sirius vẫn chưa được nói ra với phần lớn nhà Weasley.

Bữa trưa là một bữa ăn náo nhiệt và Bữa tối là một bữa ăn ồn ào, và Harry nhanh chóng bị bao vây trong một biển tóc đỏ. Harry đã có một khoảng thời gian vui vẻ đến nỗi gần như cảm thấy như thể đã trở lại Hang Sóc; cậu thấy mình quên đi rất nhiều sự lo lắng về bài thi thứ ba. Thầy Remus vì không muốn ở với đám đông quá lâu nên tiếc nuối rời đi, nhưng Harry thấy tinh thần của mình được nâng đỡ bởi những người xung quanh.

Các quán quân bước vào sân Quidditch, nơi hoàn toàn không thể nhận ra. Một hàng rào cao 20 feet chạy quanh mép của nó. Có một khoảng trống ngay trước mặt họ: lối vào mê cung. Lối đi bên ngoài tối om, đầy bóng tối và u ám.

Các khán đài bắt đầu chật kín khán giả và bầu không khí tràn ngập âm thanh của những giọng nói phấn khích và tiếng bước chân ầm ầm. Bầu trời trong xanh thăm thẳm, và trong làn sương mờ vài ngôi sao đầu tiên bắt đầu ló dạng. Lão Hagrid, giáo sư Moody, giáo sư McGonagall và giáo sư Flitwick bước vào sân vận động và tiếp cận Bagman cùng các quán quân. Họ giải thích làm thế nào để gọi sự giúp đỡ với những tia lửa đỏ và sau đó họ rời đi, lão Hagrid chúc may mắn cho Harry.

"Thưa quý vị và các bạn, bài thi thứ ba và cũng là bài thi cuối cùng của giải đấu Tam Pháp Thuật sắp bắt đầu! Hãy để tôi nhắc lại cho các bạn biết số điểm hiện tại như thế nào!" Harry chỉ nghe thấy tiếng Bagman từ xa, như thể qua một màn sương mù dày đặc. Điểm dường như không còn quan trọng nữa, về mặt lý thuyết, bất kỳ ai trong số họ đều có thể giành chiến thắng. Không phải chiến thắng thậm chí còn gần với ưu tiên hàng đầu của cậu.

Harry có thể nhận ra bà Weasley, Bill, Ron và Hermonione, ở lưng chừng khán đài. Cậu vẫy tay với họ, mỉm cười khi họ vẫy lại, cười rạng rỡ với anh.

"Vậy... theo tiếng huýt sáo của tôi, Harry và Cedric!" Bagman tuyên bố, kéo cậu trở lại hiện tại. "Ba hai một!"

Với một hồi còi ngắn chói tai, Harry và Cedric vội vã tiến về phía trước. Những hàng rào cao chót vót đổ bóng đen ngang qua con đường, và đằng sau chúng lớn dần và che kín lối vào. Trong mê cung, không còn lối đi nhưng phía trước, đêm đột nhiên dường như tối hơn nhiều. Sự im lặng, âm thanh của đám đông bị hàng rào bóp nghẹt, giáng xuống cả hai. Harry cảm thấy như thể bóng tối gần như có một sự hiện diện vật chất, tấn công từ mọi góc độ. Cậu rút cây đũa phép ra, lẩm bẩm, " Lumos," và nghe Cedric làm điều tương tự ngay phía sau

Họ đi khoảng năm mươi thước, đến một ngã ba rồi nhìn nhau.

"Chắc đây là nơi chúng ta chia ra," Harry nhăn nhó.

Cedric gật đầu, kéo anh vào một cái ôm thật chặt. Điều này làm Harry ngạc nhiên, nhưng cậu đột nhiên rất biết ơn vì cái ôm, vì cảm giác an toàn mà nó mang lại cho cậu, dù chỉ trong một khoảnh khắc thoáng qua. "Đừng chết... đừng chết Harry. Làm ơn."

"Dĩ nhiên rồi," Harry nói khi họ tách ra. "Anh cũng vậy đấy."

Cedric nở một nụ cười tuy không nhìn thẳng vào mắt cậu, "Anh đâu phải người chuyên đi tìm rắc rối như ai đó đâu."

Cả hau chào tạm biệt và mỗi người rẽ vào một hướng

Cedric tăng tốc độ của mình để chạy, muốn tạo khoảng cách thật xa giữa anh và con quái tôm đuôi nổ. Ống tay áo choàng của anh bốc khói, một phần cánh tay thì đau nhói, nhưng anh thực sự bận tâm đến nó lắm. Anh cảm thấy run rẩy, và xa xăm tự hỏi không biết Harry ra sao rồi

Anh không phải thắc mắc lâu. Khi rẽ vào một góc, anh thấy mình đang bước vào ánh sáng của từ cây đũa của Harry, và cảm thấy một chút lo lắng dù Harry hầu như không bị thương "Mấy con quái tôm của lão Hagrid!" Anh rít lên. "Chúng bự khiếp! Anh vừa mới thoát được!"

Họ nhanh chóng tách ra lần nữa, đi theo những con đường riêng biệt vào sâu hơn trong mê cung. Cedric nhớ lời khuyên từng được đưa ra cho anh  về mê cung, hãy đặt tay lên bức tường của mê cung và cuối cùng sẽ tìm được lối ra. Bằng cách nào đó, anh không nghĩ rằng nó sẽ ngừng hoạt động ở đây, hàng rào, bây giờ anh chắc chắn, có thể thay đổi, và anh hầu như không có thời gian để đi hết chiều dài của mê cung.

Anh không thấy nhiều dấu hiệu của sự sống cho đến khi tình cờ gặp Krum, và anh ta gần như cảm thấy nhẹ nhõm, cho đến khi anh ta bắt đầu tung lời nguyền về phía anh

"Anh đang làm cái quái gì vậy?" Cedric vừa hét vừa liên tục né đòn 

"Crucio!"

Cedric không thể kìm lại tiếng hét thoát ra khi đầu gối khuỵu xuống và anh ngã xuống đất. Đó là nỗi đau không giống bất cứ thứ gì anh từng trải qua, giống như ai đó đã đốt cháy dây thần kinh của anh. Anh quằn quại và co giật trong đau đớn, biết rằng nó chỉ mới diễn ra trong vài giây, nhưng cảm thấy khủng khiếp chắc chắn rằng đã hàng giờ rồi...

"Stupefy!" một giong nói vang lên, đó là Harry

Cedric nằm thở hổn hển, tay che mặt khi Harry chạy đến chỗ anh.

"Cedric!" Harry kêu lên, thô bạo nắm lấy cánh tay anh, "Anh không sao chứ?" Có một sự quan tâm chân thành, sâu sắc trong đôi mắt của cậu bé, và Cedric chỉ có thể vui mừng vì Harry không phải là người tình cờ gặp Krum.

Anh chắc chắn rằng ý nghĩ về việc cậu bé sẽ phải trải qua một điều gì đó khủng khiếp như thế sẽ ám ảnh những cơn ác mộng của anh.

"Ừ..." Anh hổn hển. "Ừ... này, anh không sao, thật đấy..."

Anh ngừng lại khi Harry đột ngột kéo anh vào một cái ôm thật chặt. Sức mạnh đó khiến anh lùi lại một lúc, khiến anh giật mình, nhưng anh nhận ra mình đang ngả người vào vòng tay đầy dịu dàng kia. Nơi cơ thể của Harry chạm vào cơ thể anh, những cơn đau của lời nguyền dường như dịu đi một chút, như thể được chữa lành

"Lúc..." Giọng Harry hơi vỡ ra. "Lúc anh hét lên, em...đã rất...sợ."

Cedric giúp cậu đứng dậy, giúp Harry, cảm thấy trong khoảnh khắc này Harry mới là người có khả năng thực sự gục ngã nếu không có ai giúp đỡ "Này," Anh khẽ nói, nắm chặt lấy vai cậu bé. "Anh không sao. Chúng ta đi tiếp thôi."

Harry nhìn thoáng qua Krum đã nằm sấp, "Đã Xảy ra chuyện gì vậy?"

"Anh nghe thấy tiếng anh, quay lại, và vung đũa về phía anh..." Cedric thấy mình dựa vào Harry nhiều như Harry dựa vào anh khi cơn đau cuối cùng lắng xuống.

"Em không tin được. Cứ tưởng anh ta cũng tốt lắm cơ."

"Ờ, anh cũng vậy mà."

Họ quyết định gửi tín hiệu cho Krum, không muốn để anh ta cho sự thương xót của những con chồn hôi. Cedric miễn cưỡng chia tay Harry một lần nữa, muốn phản đối rằng anh thậm chí không quan tâm đến kết quả của giải đấu. Anh tự nhủ chắc hẳn anh đã hình dung ra tia hối hận lóe lên trong ánh mắt Harry...

Cuối cùng khi anh phát hiện ra ánh sáng xanh ma quái của chiếc cúp, chân anh ta đột nhiên dừng lại. Nó đây rồi, thứ mà mọi khoảnh khắc trong năm đã dẫn đến. Nó có vẻ rất kỳ quái, vì nó chỉ ở đó, chờ đợi để được thực hiện. Trong vòng một giây, anh bắt đầu chạy, lao về phía trước với tốc độ điên cuồng...

"Cedric! Bên trái!" Harry cảnh báo

Anh quay người, hầu như không xoay sở để ném mình qua một thứ gì đó to lớn và đang di chuyển. Trong lúc hấp tấp, anh vấp ngã, cây đũa phép vuột khỏi tay một cách vô ích. Con nhện khổng lồ bước vào lối đi, vào vùng ánh sáng ảm đạm, và bắt đầu tấn công Cedric.

"Stupefy!" Harry điên cuồng hét lên, vì tất cả những điều duy nhất mà cậu có thể làm. "Stupefy! Impedimeta! Stupefy!" Giọng nói của cậu bé nghe có vẻ hết sức hoảng loạn vào lúc đó. Tuy nhiên, những câu thần chú của cậu chẳng giúp được gì nhiều ngoài việc đánh lạc hướng sự chú ý của con nhện. Tám con mắt đen sáng ngời và một cặp kìm sắc như dao cạo quay lại trong nháy mắt, bổ xuống Harry.

Cedric kinh hoàng nhìn cậu bị nhấc lên không trung, vùng vẫy điên cuồng, rõ ràng là rất đau. Với một tiếng càu nhàu, anh với tới cây đũa phép của mình. Anh nhanh chóng hét lên, "Supefy!" cũng vậy, lặp đi lặp lại, nhưng nó không hiệu quả hơn của Harry - chỉ cho đến khi Harry vung đũa phép và hét lên, "Expelliarmus!" quả nhiên là hiệu quả hơn hẳn

Harry rơi xuống từ độ cao 12 feet, phản xạ của Cedric quá chậm để đỡ được cậu. Anh kêu lên đau khổ khi chân của Harry khuỵu xuống bên dưới anh ta, nhưng cả hai không có nhiều thời gian để ngồi và suy nghĩ. Không dừng lại, Cedric nhắm cao vào bụng con nhện, Harry im lặng làm theo.

Hai câu thần chú kết hợp lại đã làm được điều mà chỉ một câu thần chú không làm được: con nhện lăn qua một bên, san bằng một hàng rào gần đó và chặn đường đi. Cedric hầu như không để ý, lập tức quay sang Harry.

"Harry, em có sao không? Nó có đè trúng em không?" anh hét lên

"Không," Harry xoay xở, thở hổn hển và nhăn nhó đau đớn đỡ lấy một chân của mình, cậu dựa vào hàng rào, cơ thể cậu run rẩy khi cố gắng đứng dậy, và Cedric thấy mình đang di chuyển nhanh chóng để hỗ trợ cậu. Vì vậy, họ cùng nhau đi xuống phần còn lại của mê cung

"Vậy..." Anh ngập ngừng, nhìn vào chiếc cốc trước mặt họ. "Đây chính là nó."

Harry gật đầu, trượt khỏi Cedric để đứng thẳng. "Lấy nó đi."

Cedric ngập ngừng, một phần trong anh muốn vươn tới và chộp lấy chiếc cúp...để trở về trong vinh quang...trong tiếng reo hò của đám đông...trong ánh mắt tự hào của ba anh...để cảm nhận sự công nhận của chiến thắng vang dội vượt qua mọi lo lắng của mình ...

Và rồi anh quay sang nhìn Harry, và tất cả mong muốn đó đột ngột biến mất. Harry, người đã lao mình vào nguy hiểm cho người khác trong một khoảnh khắc. Harry, người nhìn luôn nhìn thấy khía cạnh tốt nhất ở mọi người. Harry, người có nụ cười thắp sáng cả căn phòng. Harry, người có quyết tâm vững vàng Harry...người không có cha mẹ đang tự hào chờ đợi...

"Không," Cedric nói thẳng thừng. "Em lấy nó. Em mới là người nên thắng. Em đã hai lần cứu anh ở đây rồi."

Harry ném cho anh một cái nhìn khó chịu, "Đó không phải là điều em muốn nói, Cedric! Em sẽ không sống sót trong mê cung này nếu không có anh và Hermione." Cậu bé cau có "Người nào lấy được chiếc cúp đầu tiên sẽ thắng. Và người đó chính là anh. Em khó có thể vượt qua nếu không có anh."

Cedric giơ tay ra khỏi chiếc cốc một cách thách thức, "Không."

"Đừng cao thượng nữa," Harry ngắt lời. "Cứ lấy đi, rồi chúng ta có thể ra khỏi đây. Cả hai chúng ta đều sống sót phải không? Chúng ta đều còn sống, đó là tất cả những gì em quan tâm."

"Và đó cũng là tất cả những gì anh quan tâm!" Cedric kêu lên, di chuyển để đỡ cậu bé khi chân cậu khuỵu xuống, khiến cậu lườm nguýt khó chịu. "Harry, lấy nó đi. Làm ơn."

"Không Cedric!" Harry gầm gừ trong sự thất vọng. "Em không cần sự chú ý  nào nữa."

"Em đã có sự giúp đỡ trong tất cả những chuyện này," Harry thở dài thườn thượt. "Nếu không có sự giúp đỡ của anh...chú Sirius, Hermione, Ron, thầy Remus và tất cả mọi người, em sẽ không vượt qua được. em không mạnh mẽ...như anh."

Cedric đặt một tay lên vai cậu, siết nhẹ, "Không, Harry, anh không mạnh mẽ như em," anh khẽ mỉm cười. "Em mạnh mẽ hơn anh nhiều."

Harry im lặng một lúc lâu, nhìn anh chằm chằm với vẻ hoài nghi tột độ. Cuối cùng, như thể đi đến một quyết định sâu sắc về một điều gì đó quan trọng, cậu gật đầu với chính mình.

"Cả hai chúng ta cùng lấy." cậu nói

"Sao cơ?"

"Chúng ta sẽ cùng lấy nó. Đây vẫn là chiến thắng của trường Hogwarts. Dù sao thì cũng không nên có hai nhà vô địch. Chúng ta sẽ hòa."

"Em...em chắc chứ?"

"Ừ," Harry nói, giọng cương quyết hơn. "Ừ..chúng ta đã giúp đỡ lẫn nhau, phải không? Chúng ta là bạn. Chúng ta đến đây cùng nhau. Vì vậy hãy...hãy cùng nhau kết thúc chuyện này."

Cedric do dự, sau đó để khuôn mặt của anh ấy nở một nụ cười toe toét, "Em nói đúng đấy."

Cả hai cùng vươn một tay qua một trong những tay cầm sáng bóng của chiếc cốc, cánh tay của họ quàng qua vai nhau để làm điểm tựa.

"Một đến ba nhé." Harry nói "Một...hai...ba."

Ngay lập tức, Cedric cảm thấy một cú giật quen thuộc sau lưng của mình. Chân anh bị nhấc bổng khỏi mặt đất. Anh không thể thả lỏng bàn tay đang cầm chiếc Cúp Tam Pháp Thuật; nó đang kéo anh về phía trước trong một cơn gió với màu sắc cuộn xoáy.

Những gì anh có thể làm là giữ chặt Harry kế bên mình

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store