Amare Non Obstante Tenebris (15/23)
Chap 15: Rất Nhiều Điều Nên Khác Đi
"Vậy!" mụ Umbridge đắc thắng nói như một con thú hoang đang nhìn xuống con mồi của mình. "Vậy... các trò nghĩ việc biến hành lang trường học thành đầm lầy rất thú vị phải không?"
"Đúng vậy! Tụi tôi thấy nó rất thú vị là đằng khác!" Fred nói, nhìn lại vẻ mặt hoang mang của mụ.
Buồn cười ghê ha hai anh, Harry nghĩ, thầm cười toe toét trong lòng.
"Cả Hai trò," mụ nói một cách đầy thù hận, nhìn xuống Fred và George, "sắp biết chuyện gì sẽ xảy ra với những học sinh phạm luật trong trường của tôi mà nhỉ."
"Bà biết gì không?" Fred nói. "Tôi nghĩ là không có chuyện đó đâu." Anh quay sang em trai song sinh của mình, "George, anh nghĩ chúng ta đã phát triển vượt xa nền giáo dục toàn thời gian rồi đấy,"
"Ừ, bản thân em cũng cảm thấy như vậy," George nhẹ nhàng nói.
"Đã đến lúc kiểm tra và suy xét lại tài năng của chúng ta trong thực tế rồi, em có nghĩ thế không?" Fred hỏi.
Và trước khi mụ Umbridge kịp nói thêm lời nào, họ đã giơ đũa phép lên và đồng thanh nói, "Accio chổi thần! "
Fred và George bay ra ngoài khuôn viên trường trong tiếng vỗ tay và hô hào cuồng nhiệt. Câu chuyện về chuyến bay đi đến tự do của họ được kể đi kể lại rất nhiều lần trong vài ngày sau đó, Harry chắc chắn rằng nó đã được củng cố như một huyền thoại của Hogwarts. Không chỉ Fred và George không có khả năng bị lãng quên sớm - mà vũng đầm lầy cũng không được hướng dẫn để dọn dẹp - họ đã truyền cảm hứng cho toàn thể học sinh bắt đầu đấu tranh trở lại.
Mấy ngày nay, lão Filch đi loanh quanh trong các dãy hành lang với cái tay cứ lăm le cây roi mây trông như lúc nào cũng sẵn sàng vụt bất cứ đứa học sinh nào xuất hiện trước mặt ổng, nhưng rốt cuộc lão cũng chỉ có thể tuyệt vọng cố gắng bắt được mấy đứa gây rối, nhưng bây giờ đã có quá nhiều đứa phá phách cùng một lúc khiến lão không biết phải rẽ hướng nào. Ngoài lão giám thị già đó ra, mụ Umbridge dường như cũng chẳng đỡ hơn vì không có một giáo viên nào đứng về phía mụ hoặc thậm chí cũng chẳng động một ngón tay vào để giúp đỡ.
Một ngày nọ, Harry đang làm bài tập Bùa chú thì Ron bày tỏ sự lo ngại rằng mẹ nó sẽ nổi trận lôi đình vì đã không ngăn cặp song sinh lại. Nhờ sự quan ngại của nó mà cuộc trò chuyện này chuyển sang chủ đề: làm thế nào mà cặp song sinh lại có thể kiếm được nhiều tiền để mua một ô đất để xây Tiệm Giỡn tại Hẻm Xéo đến thế, và Harry cũng nhanh chóng tiết lộ rằng cậu và Cedric đã quyên góp số tiền thưởng-giải thưởng cuộc thi tam pháp thuật cho 2 anh em sinh đôi để tạo điều kiện kinh doanh và xây cửa hàng cho họ
Hermione nhìn chằm chằm vào cậu trong sự ngạc nhiên và sửng sốt, "Ôi, Harry ơi, làm ơn hãy nói là bồ đã không làm thế đi! Còn anh Cedric thì sao? Chắc chắn là ảnh đã không vậy đúng không!"
"Rất tiếc, nhưng tụi mình thực sự đã làm thế," Harry nói chắc nịch. "Và mình cũng không cảm thấy hối hận vì quyết định này đâu. Cả mình và anh ấy đều Không cần đống vàng đó và sẽ tuyệt hơn nhiều nếu để anh Fred và anh George dùng số tiền đó để mở một tiệm giỡn..."
Khi cả 3 đứa đã cạn kiệt chủ đề để bàn luận về sự rời đi đầy kịch tính của Fred và George-chủ đề mà tụi nó đã kéo dài suốt cả buổi tối trong phòng sinh hoạt chung của nhà Gryffindor, Ron và Hermione muốn nghe tin tức về chú Sirius. Vì Harry vẫn chưa biết nên tâm sự gì với 2 đứa nó về lý do mà cậu cần nói chuyện với chú Sirius nên thật khó để nghĩ ra những lời họp lý để nói với tụi nó. Sau khi mô tả sơ qua những tấm gương mà tụi nó cho là rực rỡ, cậu thừa nhận đã nói với tụi nó rằng chú Sirius muốn cậu tiếp tục học Bế quan Bí thuật. Và rồi cả đám lại bàn tán về những giấc chiêm bao của cậu, và Harry cảm thấy một nỗi thất vọng đang thắt chặt mình trong lồng ngực.
"Bồ vẫn đang cố gắng khóa chặt tâm trí mình, phải không?" Hermione hỏi
"Tất nhiên là có rồi," Harry ngắt lời.
Nó không thực sự dễ dàng gì ngay bây giờ đâu, Hermione! Luôn có rất nhiều vấn đề đang diễn ra...
"Bồ biết đấy," Ron nói sau một lúc căng thẳng, "nếu thằng Montague không hồi phục trước khi bọn Slytherin đấu với nhà Hufflepuff, thì đội nhà mình có thể có cơ hội chiến thắng."
"Ừ, mình cho là vậy," Harry lẩm bẩm, thở dài. "Cedric vẫn xứng đáng làm đội trưởng đội qudditch nhà Hufflepuff hơn."
"Có rất nhiều thứ đáng ra đã có thể diễn ra bình yên như vậy," Hermione nói rõ ràng, "Bồ và anh Cedric có thể vẫn sẽ đến với nhau và cùng đối đầu nhau trên sân Quidditch một cách bình thường. kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai đáng ra đã phải chết. Mụ Umbridge sẽ không bao giờ được giao cho cái trách nhiệm giám sát học sinh. Tất cả chúng ta đáng lẽ vẫn đang được sống hạnh phúc. Nhưng rốt cuộc...chẳng có gì thay đổi cả."
"Chà," Ron lầm bầm, đóng lại cuốn bài tập Độc dược. "Nhưng vẫn có người đang cảm thấy lạc quan ghê, như ai đó chẳng hạn."
"Và chúng ta vẫn còn rất nhiều điều để biết ơn," Harry lặng lẽ nói, những ngón tay của cậu mân mê lớp vải đỏ quấn quanh cổ tay trái mình.
Trận đấu cuối cùng của mùa giải Quidditch-Gryffindor đấu với Ravenclaw, sẽ diễn ra vào cuối tuần cuối cùng của tháng Năm. Mặc dù đội Hufflepuff trong trận cuối cùng đã giành được một chiến thắng sít sao nhưng Cedric gần như đã hét vào mặt Smith vì một số quyết định tồi tệ của cậu ta và nhà Gryffindor cũng không dám hy vọng gì vào việc họ sẽ chiến thắng. Điều này chủ yếu là do kĩ năng quá tệ của tân thủ quân Ron, mặc dù không ai nói ra.
Cedric cố gắng động viên Ron cùng với Harry và Hermione. Nếu anh không cổ vũ cho đội Hufflepuff, thì chắc chắn anh đang cổ vũ cho đội Gryffindor, ngay cả khi Cho ở đội còn lại. Tuy nhiên, Ron dường như đã tìm thấy một sự lạc quan mới; nếu nó không thể trở nên tồi tệ hơn, thì không có gì để mất. Ít nhất điều này dường như làm cho nó cảm thấy thoải mái hơn.
Ngày diễn ra trận đấu diễn ra rõ ràng và tốt đẹp, điều kiện thời tiết vô cùng hoàn hảo. Harry, Hermione và Cedric tìm được chỗ ngồi ở hàng trên cùng của khán đài. Đám học sinh nhà Slytherin, đúng như dự đoán, đang hát bài ca Weasley là vua của bọn này để chế giễu Ron. Ẩn mình trong sự riêng tư tương đối khi là một phần trong đám đông, Cedric tìm thấy bàn tay của Harry và đan chặt ngón tay vào nhau. Sau đó Cả hai đều biến mất trên sân.
Tuy nhiên, tụi nó sẽ không bao giờ tận mắt chứng kiến kết quả của trận đấu vì giữa chừng, bác Hagrid đã đi đến chỗ tụi nó. Bác cong người như thể lo lắng không muốn bị nhìn thấy, mặc dù Bác biết bản thân vẫn cao hơn những người khác ít nhất 1m8. Bác ấy trông không ổn cho lắm; thòng lọng của Bác Hagrid còn đang rỉ máu từ từ, cả hai mắt bác đều thâm quầng, và trông hoàn toàn khốn khổ hơn bao giờ hết.
"Nghe này," bác thì thầm, "mấy con có thể đi với bác được không? Ngay bây giờ? Trong khi mọi người đang xem trận đấu?"
"Ơ...bác không đợi được sao, bác Hagrid," Harry hỏi. "Cho đến khi trận đấu kết thúc?"
"Không, thực sự không thể."
Cedric chỉ chần chừ thêm một lúc nữa. Hagrid là bạn của tụi nó, và nhìn vẻ mặt đau khổ của bác, có thể điều này rất nghiêm trọng. Tụi nó theo Hagrid ra khỏi sân Quidditch, đi sâu vào Khu rừng. Bác Hagrid hành động rất kỳ quái như thể bác sợ có ngày bị đuổi việc. Và đúng như suy đoán, bác muốn giới thiệu họ với Grawp-một người khổng lồ và là em trai cùng mẹ khác cha của bác Hagrid.
Bất cứ điều gì Cedric đã mong đợi vào chiều hôm nay, chắc chắn đó không phải là gặp một gã khổng lồ. Bác Hagrid nhờ tụi nó, trong trường hợp bác bị sa thải, tụi nó sẽ chăm sóc Grawp và dạy ông nói chuyện. Cedric thấy viễn cảnh này thật đáng sợ, nhưng Harry và Hermione có vẻ quyết tâm giúp đỡ người bạn khổng lồ của mình, và anh thì không thể để mặc 2 đứa nhóc làm việc này được, vì vậy cuối cùng cả 3 đều đồng ý.
Trên thực tế, gặp Grawp và đánh thức Grawp khá là....thú vị.
Cuối cùng, khi tụi nó quay trở lại sân Quidditch, Hermione thì thầm về việc tất cả đều vô trách nhiệm như thế nào và Harry đang cố gắng trấn an cô bé, cả 3 được chào đón bởi âm thanh của bài ca Weasley là vua của bọn này. Tuy nhiên, xét từ giọng điệu của lời bài hát thì rõ ràng đó không phải là giọng hát của bọn Slytherin.
Weasley có thể cứu vớt bất cứ điều gì,
Cậu ta không bao giờ để lọt vô một trái Quaffle vào bất kì cái chi,
Đó là lý do tại sao tất cả Gryffindor đều hát:
Weasley là Vua của bọn này.
"HARRY! HERMIONE! CEDRIC," Ron hét lên, vẫy chiếc Cúp Quidditch màu bạc trong không trung và chạy về phía tụi nó, trông khá hài lòng với bản thân. "TỤI MÌNH LÀM ĐƯỢC RỒI! TỤI MÌNH THẮNG RỒI!"
Khi đám đông đang diễu hành lôi theo Ron đến tiệc ăn mừng chiến thắng, ba người tụi nó lặng lẽ đồng ý nhau rằng sẽ không nói gì về việc đã không thể xem hết trận đấu có màn thể hiện xuất sắc của Ron cho đến ngày hôm sau. Bầu không khí của tháp nhà Gryffindor đêm đó thật ồn ào và huyên náo, nhưng Hermione và Harry vẫn thấy rất tội lỗi với Ron nên tốt nhất đừng kể cho nó vội và để nó được tận hưởng khoảnh khắc đáng có này.
Phải mất vài ngày Harry và Hermione mới có được thời gian rảnh rỗi để nói chuyện này với Ron- người đang rất phấn khởi sau trận Quidditch. Cuối cùng khi tụi nó có cơ hội nói chuyện, tụi nó đã thuyết phục Ron cùng họ ra rìa hồ dưới ánh mặt trời và học bài.
Cedric thì càng ngày càng bận rộn với công việc và không thể tham gia cùng bộ ba thường xuyên như trước, mặc dù anh đã cố gắng tìm Harry và ôm hôn cậu mỗi ngày như thường lệ. Bất chấp khối lượng công việc, Cedric dường như không thực sự quá căng thẳng về các kỳ thi, điều mà Harry rất biết ơn ( nói toẹt ra thì công việc nhiều nên nhớ vợ, tội nghiệp :)))) ). Đã đến lúc Cedric tìm ra và phát triển năng khiếu của chính mình; Harry chỉ ước rằng anh có thể duy trì sự tự tin đó cho đến lúc anh được phỏng vấn.
Sau khi Ron nói luyên thuyên một chút về trận Quidditch vừa rồi, Harry và Hermione đã xoay sở để nói ra vụ em trai bác Hagrid . Cảm xúc của Ron đi từ ngạc nhiên đến sợ hãi, và cả đám đều đồng ý rằng thật không tốt tí nào nếu cứ tiếp tục bàn về vấn đề này cho đến khi bác Hagrid thực sự bị sa thải. Harry không chắc tụi nó có thể ưu tiên giải quyết vấn đề đó trên hết mọi thứ khác được không.
Khuôn viên tòa lâu đài lấp lánh dưới ánh nắng, bầu trời không gợn mây như đang thầm mỉm cười với chính mình trong mặt hồ phẳng lặng lấp lánh, bãi cỏ xanh mướt như Satan thỉnh thoảng gợn sóng trong làn gió nhẹ. kì thi O.W.Ls và N.E.W.T cuối cùng cũng đã bắt đầu.
Harry có thể cảm thấy sự căng thẳng đang gia tăng như dòng điện trong lòng các học sinh năm Năm và Năm Bảy. Ernie Macmillan đã hình thành một thói quen khó chịu là chất vấn mọi người về thói quen học tập. Malfoy vẫn như thường lệ, nhưng nó có vẻ hí hửng khi sự lo lắng của Neville tăng lên rõ rệt. Thị trường chợ đen hỗ trợ tập trung, tinh thần nhanh nhẹn và tỉnh táo thì phát triển mạnh mẽ.
Tụi nó đã nhận được lịch kiểm tra và chi tiết về quy chế của kì thi O.W.Ls trong tiết Biến hình tiếp theo. Bài thi đầu tiên của tụi nó là Lý thuyết về Bùa chú diễn ra vào sáng thứ Hai. Và Kỳ thi cuối cùng của Harry Lịch sử Pháp thuật lại cùng ngày với cuộc phỏng vấn Học nghề Lương y của Cedric.
Hermione hỏi giáo sư McGonagall khi nào thì có kết quả thi - và cô nói là khoảng vào tháng 7 - và Harry thấy mình đang cười rất tươi khi tưởng tượng mình sẽ biết kết quả thi ở Quảng trường Grimmauld...
không biết chú Sirius và thầy Remus sẽ phản ứng thế nào nhỉ?
Lần đầu tiên, một làn sóng lo lắng đến buồn nôn về kì thi đã thực sự xâm chiếm tâm trí cậu. Có lẽ sẽ dễ dàng hơn nếu cậu quay trở lại nhà Dursley. Cậu biết, Chắc chắn rằng điều đó sẽ thật kinh khủng nhưng ít nhất ở đó sẽ không có ai thất vọng vì cậu. Chắc chắn chú Sirius sẽ không thất vọng quá mức khủng khiếp nếu điểm thi cậu thấp đến thậm tệ? Nhưng còn thầy Remus thì sao? Bác Amos và Bác Thea thì sao?
Họ không chỉ là ba mẹ của bạn trai cậu, mà họ còn chính thức nhận cậu vào gia đình Diggory. Cậu có rất nhiều điều để chứng minh với họ, và cậu cũng đã chứng minh rằng mụ Umbridge đã sai hoàn toàn. Có rất nhiều chặng đường chông gai trong các kỳ thi này.
Vào bữa trưa, Hermione cố thuyết phục Harry giúp cô bé ôn lại Bùa chú, và ngay khi đồng ý, cậu ngay lập tức hối hận và nhét cuốn sách lại vào tay cô bé. Hermione dường như bị kích động mạnh khi lo âu trả lời mọi câu hỏi mà cậu đưa ra cho cô bé. Trong khi đó Ron thì đang đọc lại những ghi chép về Bùa chú trong suốt hai năm qua.
Không ai trong số các học sinh Năm Năm hay Năm Bảy nói quá nhiều vào bữa sáng ngày hôm sau. Sau khi bữa ăn kết thúc, tất cả hai sinh của hai năm này tụ tập quanh sảnh vào trong khi các học sinh năm còn lại đi học như thường lệ. Cedric lẻn ra khỏi nhóm bạn Hufflepuff của mình và Harry cũng hiểu ý anh mà đi theo, cậu gặp anh trong một hốc tường tối.
"Chúc em may mắn nha, đừng quá căng thẳng nghen." Cedric nói, nhẹ nhàng hôn rồi ôm cậu vào lòng.
"Hmm," Harry thở dài mãn nguyện và hạnh phúc, "Chúc anh thành công nhé. Em yêu anh, Cedric."
"Ừm, anh cũng vậy, Harry."
Lúc chín giờ rưỡi, học sinh từng lớp một được gọi để vào lại Đại sảnh đường. Nó không tệ như có thể xảy ra, mặc dù cả Harry và Ron đều không muốn nhắc gì về nó cả. Cedric có vẻ khá thoải mái. Vào bữa trưa, Harry đã sử dụng mặt dây chuyền để hỏi thăm và Cedric nói rằng anh vẫn ổn, chỉ hơi lo lắng về cuộc phỏng vấn. Harry đã nhắc anh hãy nhớ rằng mẹ anh đã tự hào như thế nào, bà đã tin tưởng anh như thế nào vào lễ Giáng sinh và đáp lại bằng một nụ cười chân thành.
Nhìn chung, Harry nghĩ phần thực hành Bùa chú sau bữa trưa cũng diễn ra khá suôn sẻ. Môn Thảo dược học diễn ra vào thứ Tư (ngoại trừ một vết cắn từ cây Phong lữ thảo có răng nanh ra thì Harry cảm thấy mình đã làm rất tốt) và sau đó, vào thứ Năm-ngày diễn ra kỳ thi Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám.
Lần đầu tiên, Harry hoàn toàn tự tin rằng mình đã đậu. Cậu thậm chí còn rất thích thú với bài thi, trong buổi thực hành, cậu đã thực hiện tất cả các loại bùa chú tấn công và phòng thủ một cách hoàn hảo ngay trước mũi mụ Umbridge. Cậu thậm chí còn triệu hồi được một Thần hộ mệnh hoàn chỉnh bằng cách tưởng tượng viễn cảnh mụ Umbridge bị sa thải và sau đó bị Cedric nện túi bụi như cái báo cát. ( rồi anh liên quan gì tự nhiên tưởng tượng anh đấm mụ thay vì là em :)))? )
Vào thứ Sáu, Harry và Ron có một ngày nghỉ xả hơi vì đó là ngày Cedric và Hermione làm bài kiểm tra Cổ ngữ Rune. Cả đám tạm nghỉ giải lao sau khi ôn tập để chơi một ván cờ Phù thủy, và Harry rất vui khi được giải tỏa đầu óc một chút. Hermione hội ngộ sau kỳ thi với tình trạng khá tức giận vì cô bé chắc chắn rằng mình đã viết sai ít nhất một từ.
Cedric thở dài, đành đặt tay lên vai cô bé nói, "Hermione à, nếu em cứ khăng khăng như vậy, anh không biết em có sống nỗi vào hai năm tới không nữa. Thư giãn đi. Sai Một từ sẽ không khiến em phải trả giá bằng điểm O đâu, Cổ ngữ Rune vừa là một môn học nghệ thuật vừa là môn khoa học. Nó sẽ không hoàn toàn chuẩn xác đâu. Anh Nghiêm túc đấy, em nên để bản thân thư giãn đi."
Anh giỏi thật, luôn biết lựa lời cần nói để khuyên nhủ người khác, Harry nghĩ, mỉm cười trìu mến với bạn trai mình.
Cả đám đều dành cả cuối tuần để ôn tập cho bài thi Độc dược vào thứ Hai; Cedric khăng khăng muốn dành chút ít thời gian trong lịch trình của mình để đố vui với Harry trong vài giờ bên hồ. Có điều...trong trường hợp này, cuối cùng nó đã biến thành một loạt các nụ hôn. Cũng phải thôi Với mọi thứ đang diễn ra hiện giờ, họ cần nó và cũng cần nhau.
Ngay khi Harry đang mong đợi Cedric rời ra nhưng điều cậu không ngờ là nụ hôn lần này nồng nhiệt hơn hẳn; bằng cách nào đó nó đã khác bọt trước đây, ... nụ hôn đó cháy bỏng hơn. Những ngón tay của Cedric thì đang bấu chặt vào da cậu làm cơ thể 2 người ép chặt vào nhau, Harry thấy mình nhận thức rất rõ từng cảm giác lúc này. Hơi ấm chạy dọc cơ bắp của cậu cũng không còn cảm giác giống như những tia lửa nhỏ thông thường nữa, mà là... một sự nồng nhiệt nóng bỏng. Nụ hôn này gần như ... rất gợi cảm. Đó là một cảm giác xa lạ, nhưng không hoàn toàn khó chịu nhưng cậu vẫn không thể ngăn được một tiếng rên khe khẽ thoát ra khỏi cổ họng do hết dưỡng khí và Cedric đột ngột tách ra.
"Anh Xin lỗi," Cedric nói lắp bắp, hơi hụt hơi. "Anh biết em không...anh không cố ý..."
"Ôi im miệng lại đi và cứ việc hôn em tiếp đi, đồ Hufflepuff ngốc nghếch," Harry cười toe toét, kéo anh lại để hôn tiếp :)))
Tóm lại, vào thứ Hai, Harry bước vào kỳ thi Độc dược và thực sự cảm thấy rất ổn. Tâm trạng của cậu đã được cải thiện đáng kể khi Giáo sư Snape không có mặt và khi nộp bình dược của mình, Harry thực sự cảm thấy hơi tự tin rằng cậu đã vượt qua.
Harry quyết tâm thể hiện thật tốt trong Kỳ thi Chăm sóc Sinh vật Huyền bí vào Thứ Ba và không để bác Hagrid thất vọng. Nhìn chung, bác cảm thấy, hoặc hy vọng, rằng kì thi sẽ diễn ra suôn sẻ, nhưng Hagrid trông vẫn có vẻ rất bồn chồn lo lắng. Harry giơ ngón tay cái thoáng qua với bác Hagrid lần cuối trước khi quay trở lại lâu đài.
Cedric đã không trả lời mặt dây chuyền của mình khi Harry gọi anh. Harry, có thể hiểu được sự hoảng loạn trong tim mình. Chỉ khi chạy được nửa quãng đường trở lại trường, cậu mới nhận ra rằng Cedric chắc chắn sẽ gọi cậu nếu anh gặp rắc rối, phải không? Phải khôngggggggg????
Và rồi cậu tìm thấy Cedric đang ở trong thư viện và ngủ ngon lành đến mức chảy nước bọt trên một cuốn sách đang mở.
"Ôi trời ạ! Coi kìa! Ngủ chảy dãi luôn, chán ghê chưa! Làm mình lo sốt vó!" Harry thở phào nhẹ nhõm nhưng cũng phì cười vì hành động hiếm thấy của anh chàng người yêu của mình.
Dù tự hào là người yêu và bạn đời kiêm vợ tương lai của Cedric nhưng cậu thề là chưa bao giờ thấy hình ảnh anh có phần hài hước như thế này. Cũng phải thôi, dẫu sao thì trước giờ anh luôn cố tỏ ra nghiêm túc và mạnh mẽ để làm chỗ dựa người yêu mà nhưng với khối lượng công việc và áp lực khủng khiếp thế này thì ắt hẳn anh đã không ngủ đủ giấc rồi. Miệng thì nói mình vẫn lạc quan nhưng cậu biết rõ anh mệt mỏi cỡ nào nên cậu đoán sớm muộn gì Cedric cũng ngủ gục li bì thôi.
"Cedric...Anh yêu...dậy đi." Harry khẽ gọi, tay nhẹ nhàng lay anh dậy
"Umw~~Ơ...Harry đó hả?" Cedric chầm chậm ngóc đầu dậy, tay dụi dụi mắt, nói nhỏ bằng giọng ngái ngủ rất hài hước
"Phì..." Harry lấy che miệng cười khúc khích chọc anh
"Hửm? Cười gì đó?" Cedric khẽ cau mày, dùng giọng hơi hoài nghi hỏi
"Nhìn nết ngủ của anh của anh mắc cười quá!" cậu cười hơi lớn hơn, nói
"Hờ. Nói thì hay lắm. Chứ đứa nào hồi còn ở quảng trường Grimmauld ngủ say như chết tối ngày cũng phải để người yêu đã chỉnh tề tỉnh táo từ lúc nào vậy hả, nhóc?" Cedric cũng không kém cạnh, anh gác má lên bàn tay, khịa lại cậu bằng giọng điệu ngứa đòn và nụ cười ranh mãnh
"Á!" cậu đỏ mặt ré lên. Trời ạ! Sao mình có thể quen béng đi chuyện mình làm cái mặt tếu lúc ngủ trước mặt anh ấy cơ chứ!
"Chà, không biết bây giờ ai chọc ai ấy nhỉ?" Cedric lại tiếp tục trêu cậu
"Hừ! Uổng công tôi chạy hụt hơi từ bên ngoài vào đây chỉ vì sợ anh gặp nguy hiểm do anh không trả lời mặt dây chuyền chết tiệt của anh thế mà giờ lại bị anh chọc cho muốn chui đầu vào ổ chuột cho rồi." mặt cậu giờ còn đỏ hơn lúc trước, định hờn dỗi quay đầu bỏ đi thì bị một cánh tay mạnh mẽ kéo lại
Và một giây sau, đôi môi mềm mại của cậu đã áp vào đôi môi ấm áp của Cedric. Bị bất ngờ trước nụ hôn cũng như sợ sẽ có ai thấy nên định tách ra nhưng mộ tay của Cedric đã vòng qua lưng cậu, tay còn lại thì ôm lấy đầu cậu, ép chặt cậu vào người mình và hôn cậu mạnh hơn. Harry muốn vùng ra nhưng Cedric thì lại quá khỏe nên cậu đành bất lực đặt 2 tay lên vai anh và đáp lại nụ hôn
Sau khoảng chừng gần 1 phút thì 2 đứa dứt ra khỏi nụ hôn nồng cháy còn nhưng vẫn đang giữ nguyên tư thế ban đầu. Tóc tai cả 2 thì bù xù nhưng chỉ có mình cậu là thở hổn hển còn một tay Cedric thì cười ranh mãnh, đặt một tay quanh lưng cậu, tay còn lại thì quấn quanh eo cậu
"Hà Hà...Ghê nhỉ...mới tuần trước anh còn nhát cáy rồi xin lỗi em mà giờ...Nhưng anh không sợ ai nghe hay thấy à...?" Harry hụt hơi nói
"Lúc đó anh lỡ tay thôi, giờ phải khác, đâu thể để mất mặt với em được. Mà yên tâm đi, anh đã yểm 5-6 lớp bùa câm lặng và bùa xem nhẹ rồi với lại giờ này cũng ít học sinh vào đây, tụi mình thì đang ở trong góc khuất nên bà Pince cũng không thấy đâu." Cedric nói
"Ra vậy..." Harry đáp
"Có điều..." Anh chưa dứt câu đã đột ngột kéo Harry vào một cái ôm chặt
"Thấy em hớt ha hớt hải đi vào tìm anh như vậy...anh vui lắm nhưng cũng thấy có lỗi nữa. Anh xin lỗi, đáng lẽ anh nên hồi đáp để không làm em lo lắng đến mức này. Nhưng anh hứa, dù anh ở đâu...anh nhất định sẽ ổn thôi, điều duy nhất làm anh cảm thấy hoảng loạn chắc chỉ có an nguy của em thôi, Harry của anh." Cedric nhẹ nhàng xoa đầu, thủ thỉ những lời an ủi dịu dàng làm xua tan toàn bộ cơn giận hờn của cậu
"Ừm...Anh hứa đó, đồ Hufflepuff ngốc nghếch của em." Harry ôm chặt lại, rúc vào hõm cổ anh và thì thầm lời đáp lại
"Vậy là xong rồi ha," Harry khẽ nói sau vài phút ôm nhau
Cedric gật đầu, tay vẫn mân mê nhưng đường nét thanh thoát trên gương mặt cậu thiếu niên mặt ngọc lục bảo: "Chỉ còn lại Gav là vẫn còn thêm vài bài thi N.E.W.Ts. Nhưng anh Không còn thêm bài kiểm tra tiêu chuẩn nào nưa... cho đến khi hy vọng rằng anh sẽ lấy được chứng chỉ Lương y tổng quát trong vài năm nữa. Sau đó, anh có thể tập trung nỗ lực để trở thành Y sĩ trên chiến tuyến."
"Anh nhất định sẽ làm được thôi," Harry mỉm cười. "Anh chỉ cần vượt qua cuộc phỏng vấn mà thôi, và em biết anh đã nỗ lực vì nó. Anh sẽ đạt được kết quả tuyệt vời, anh yêu."
"Cảm ơn em." Cedric lại kéo cậu vào thêm một cái ôm nữa, cố gắng không rơi nước mắt trước lời động viên của người yêu
Bài kiểm tra lý thuyết thiên văn học vào sáng thứ Tư đã diễn ra rất tốt đẹp. Nhưng bài kiểm tra bói toán diễn ra vào buổi chiều ngày hôm đó phải nói tệ cực kì, thậm chí còn tệ hơn so với tiêu chuẩn của Harry. Trong Kỳ thi thực hành môn Thiên văn học lúc 11 giờ đêm, Harry đã điền vào biểu đồ chòm sao của mình được một giờ thì một cuộc náo động đã nổ ra.
Cậu thấy Nửa tá bóng người đang đi trên bãi cỏ, được dẫn đầu bởi một dáng người mập mạp màu hồng và đích xác đó không ai khác ngoài mụ cóc ghẻ Dumbitch. Cậu vừa định mặc kệ và quay lại với bài kiểm tra của mình thì âm thanh từ xa lại thu hút sự chú ý của cậu; một tiếng gõ cửa vang vọng phát ra trong màn đêm và ngay sau đó là tiếng chó sủa rất lớn.
Harry nhìn lên, tim đập thình thịch. Có ánh sáng lóe lên trong cửa sổ của Hagrid và đoàn người băng qua bãi cỏ mà cậu đã thấy bây giờ đã đứng trước cửa nhà bác Hagrid. Cánh cửa mở ra và sáu bóng người bước qua ngưỡng cửa. Rồi cánh cửa đóng lại một lần nữa, chỉ còn lại một sự im lặng kì dị... và sau đó là một tiếng gầm từ xa vang lên làm cậu giật bắn, hóa ra đó là tiếng Giám thị canh thi-giáo sư Tofty, ông vừa mới nhắc nhở bọn học sinh hãy tập trung làm bài kiểm tra vì thời gian sắp hết.
RẦM!
Cửa phòng bác Hagrid bật tung, và dưới ánh đèn cậu có thể nhìn thấy bác khá rõ ràng. Bác ấy trông có vẻ đang phản kháng, tung nắm đấm liên tục lên không trung, và đoàn người ban nãy thì đang cố gắng yểm bùa choáng lên bác
"KHÔNG!" Hermione kêu lên.
"Trò yêu à!" Giáo sư Tofty nói với giọng khó chịu, "Bây giờ đang là giờ thi đấy!"
Nhưng tình hình bên dưới đang nghiêm trọng như thế nên hầu như không ai chú ý đến lời giáo sư Tofty hay bài thi nữa.
Hàng loạt tia sáng màu đỏ léo sáng và phóng ra khắp nơi trong màn đêm, còn tiếng khóc và tiếng la hét của bác Hagrid thò có thể nghe thấy rõ ràng trên khắp khu đất dù cậu đang ở trên tuốt tháp thiên văn-nơi cao nhất Hogwarts. Harry nhìn chằm chằm cuộc hỗn chiến khi con chó Fang của bác Hagrid bị trúng một đòn choáng váng và bác đã phản ứng cực dữ dội, cậu nhận ra rằng không ai trong số học sinh bọn cậu chưa bao giờ thực sự thấy người bạn khổng lồ của mình thực sự tức giận đến thế...
"Sao các người dám!" lại thêm Một bóng người khác đang chạy như nước rút về phía căn chòi. "Sao các người dám !" Đó là tiếng thét của giáo sư McGonagall.
"Tránh xa nơi này ra! Minerva!" Giọng nói của mụ Umbridge vang xa một cách đáng kinh ngạc khắp bãi cỏ của lâu đài. "Tôi sẽ có đủ cơ sở và bằng chứng vi phạm của cô nếu cô dám can thiệp, đừng cho tôi lý do để đẩy nhanh quá trình đuổi việc cô."
"'đừng cho tôi lý do để đẩy nhanh quá trình đuổi việc cô.' " cô McGonagall nhại lại một cách đầy mỉa mai. Harry có cảm giác rằng cô đã rút cây đũa phép của mình. "Dolores, cô nên biết rằng tôi không có ý định ra khỏi ngôi trường này trong hòa bình đâu."
Một tia sáng đỏ bắn ra từ đũa pháp của mụ Umbridge và va vào với tấm khiên mà cô McGonagall đã dựng lên. Khi cô cất tiếng, sự nguy hiểm trong giọng nói của cô dường như không khí xung quanh trở nên thật rùng rợn, "Cô sẽ phải hối hận khi dám đọ đũa phép với tôi đó, Dolores."
"Tôi sẽ làm những việc nếu tôi buộc phải làm vậy! Tôi có quyền ra lệnh bất cứ lúc nào!"
Bác Hagrid đột ngột gầm lên một tiếng đầy phẫn nộ, nhấc bổng một Thần sáng lên và ném ông ta như ném một bao khoai tây. Điều này đã thu hút sự chú ý của cô McGonagall, "Đừng làm gì anh ta hết! Hagrid! Tôi nói đừng làm gì hết! Anh đang tấn công anh ta trên cơ sở nào vậy? Anh ta chưa làm gì mà, không có gì để-"
Hermione, Parvati và Lavender hét lên. Không ít hơn bốn bùa Choáng bắn ra từ những bóng người xung quanh căn chòi về phía Giáo sư McGonagall. Trong một khoảnh khắc, cô trông như đang phát sáng bởi một thứ ánh sáng đỏ kỳ lạ - Harry chỉ có thể biết ơn vì nó không có màu xanh lá cây - và sau đó cô ấy ngã xuống, tiếp đất bằng lưng và không di chuyển nữa. Họ đã bắn lén cô từ phía sau.
"Lũ khốn!" Bác Hagrid rống lên, giọng bác vang vọng khắp sân trường. "SAO CÁC NGƯƠI DÁM! CÁC NGƯƠI ĐÃ PHẠM SAI LẦM NGHIÊM TRỌNG! CÁC NGƯƠI SẼ PHẢI TRẢ GIÁ CHO VIỆC NÀY!" Vài phút sau, bác Hagrid đánh bỏ đi, biến mất vào bóng tối.
Tất cả học sinh đều bị chấn động bởi sự kiện này; Hermione từ lâu đã tức giận nay càng phẫn nộ hơn với mụ Umbridge, và Harry đồng cảm cô bé với cảm giác đó. Khi bộ ba trở lại phòng sinh hoạt chung của nhà Gryffindor, lúc này đầy áp học sinh vì một số người đã đánh thức bạn bè của họ-những người đã tận mắt chứng kiến để kể lại sự việc.
"Nhưng tại sao mụ ta lại sa thải bác Hagrid chứ?" Angelina Johnson lắc đầu. "Bác ấy đâu giống như cô Trelawney đâu! Bác ấy đã dạy tốt hơn nhiều so với bình thường trong năm nay mà!"
"Tại vì mụ Umbridge rất ghét những người bán lai như bác ấy," Hermione cay đắng nói, ngồi phịch xuống chiếc ghế bành.
Harry cau có, "Đó không phải là tất cả những gì con mụ ấy ghét đâu. Con cóc hồng đó ghét bất cứ thứ gì và bất cứ ai khác biệt hay nói đúng hơn là lập dị."
Gần bốn giờ sáng phòng sinh hoạt chung mới ổn định trở lại. Harry cảm thấy hoàn toàn tỉnh táo, hình ảnh bác Hagrid lao vút đi trong đêm vẫn còn đang ám ảnh cậu. Cậu hiện giờ cực kì tức giận với những mụ Umbridge đã gây ra với bác Hagrid, cô McGonagall, với Cedric, với tất cả những người vô tội từng bị mụ tổn thương - cậu thề, không hình phạt nào đủ nặng cho mụ và mang lại công lý mà cậu có thể tưởng tượng được.
Bài kiểm tra cuối cùng của các học sinh, Lịch sử Pháp thuật, sẽ không diễn ra cho đến buổi chiều hôm đó. Harry dù rất muốn đi ngủ sau bữa sáng, nhưng Cedric sẽ rời đi một giờ sau bữa trưa và cậu không muốn để bạn trai mình trong tình trạng lo lắng và cô đơn nên sau đó cậu đã kéo Cedric ra khỏi buổi học vào phút cuối để đi dạo bộ một đoạn ngắn trên mặt đất.
Harry rất tin tưởng vào khả năng của bạn trai mình, chỉ là anh vẫn cần được thư giãn một chút. Thế là họ đi dạo, trò chuyện, hôn nhau, cười đùa, và nói chung là rất thích được ở bên nhau. Và dường như trôi quá nhanh khi sớm thôi, anh sẽ phải rời đi.
Sau khi trao cho anh ấy một nụ hôn tạm biệt như một lời chúc may mắn, cậu cùng Cedric đến cổng Hogwarts, nơi những học sinh năm bảy khác cũng đăng kí phỏng vẫn họ việc lương y đang đứng và Tonks đang đợi. Cô phù thủy trẻ vẫy tay chào.
"Chào em, Harry. Cô ở đây để giữ cho em an toàn đấy Cedric, mọi người không muốn màn trình diễn đầu mùa hè này lặp lại đâu."
Harry cảm thấy một chút căng thẳng rời khỏi vai mình trước những lời nói của cô. Ít nhất Cedric đã được bảo vệ. Và, chỉ một lúc sau, cả nhóm đang đi bộ đến rìa khu vực Hogwarts và biến mất.
Harry bị bỏ lại một mình, đột nhiên cậu có một cảm giác kỳ lạ về những điềm báo khủng khiếp sẽ xảy ra. Cậu vội lắc mình, cố gắng nhắc nhở bản thân rằng ít nhất Cedric không đi một mình, nhưng khi cậu học bài ở Phòng sinh hoạt chung, cậu vẫn không chịu được cảm giác không có Cedric và cảm giác ớn lạnh vừa rồi.
Các học sinh năm thứ Năm bước vào Đại Sảnh đường lúc hai giờ và ngồi vào chỗ của mình trước những tờ giấy kiểm tra đã được lật ngược. Harry cảm thấy rất kiệt sức và không thể tập trung nổi. Cậu chỉ muốn chuyện này mau chóng kết thúc để có thể đi ngủ - có thể đó cũng sẽ là lúc Cedric về và họ có thể ôm nhau trong Căn Phòng Yêu cầu. Nếu vậy thì thật là tốt. Rồi ngày mai, cậu, Ron, Cedric, anh Gavin và James sẽ xuống sân Quidditch ăn mừng việc không còn phải đi học hay đi thi gì nữa...
Chỉ nửa giờ sau khi rời Hogwarts, các học sinh năm 7-các tân lương y sau này đã đến khu vực tiếp tân của bệnh viện thánh Mungo mà không gặp sự cố gì. Tonks trông có vẻ nhẹ nhõm, lối đi giữa các điểm hiện hình là nơi có khả năng xảy ra tấn công nhất. Cô đến nói chuyện với nhân viên tiếp tân rồi cô ra hiệu cho Cedric và nhóm học sinh Hogwarts theo sát cô. Một phút sau, một nữ phù thủy khác bước ra, kiểm tra tên và ID của từng người một trên một tờ giấy, rồi hướng dẫn họ ngồi trên những chiếc ghế dọc theo bức tường theo thứ tự.
Ngồi đó, chờ đợi, thực sự rất là đau đớn. Cedric ép mình phải hít thở thật sâu để điều chỉnh cảm xúc; sẽ không thực sự tốt nếu anh lo lắng bản thân sẽ bị tấn công trong một cuộc phỏng vấn bình thường. Khi năm lương y của bệnh viện Thánh Mungo thực hiện các cuộc phỏng vấn cuối cùng cũng đã xuất hiện và anh đã sẵn sàng để hoàn thành nó.
"Cedric Diggory?" Một nữ phù thủy tầm tuổi trung niên có khuôn mặt nghiêm nghị với mái tóc búi cao ra sau nhướn mày nhìn anh. Anh gật đầu. "Tôi là Lương Y Romilda, tôi sẽ là người giám sát buổi phỏng vấn của cậu. Xin mời đi theo tôi."
Khi Cedric Diggory tách ra khỏi nhóm, cô Tonks giơ ngón tay cái lên với anh; anh cố gắng nở một nụ cười bất chấp sự khó chịu ngày càng tăng trong bụng. Nữ phù thủy đó dẫn anh vào sâu trong bệnh viện, đi qua những dãy phòng bệnh, cho đến khi họ đến trước cửa một văn phòng nhỏ. Nó trống trơn, ngoại trừ hai chiếc ghế lưng cứng đối diện nhau.
"Phiền cậu cho tôi xem giấy tờ hồ sơ của cậu, cậu Diggory," bà lẩm bẩm rồi đưa cho anh một cái bìa kẹp hồ sơ và một cây bút lông ngỗng thông thường của bệnh viện. Cedric đã cầm nó trong tay...
Và cảm thấy một nỗi sợ hãi tê liệt dâng trào như dao đâm thẳng vào tim
Ngay cái Khoảnh khắc anh chạm vào cây bút lông, Cedric cảm thấy một cú giật quen thuộc từ sau rốn. Cơ thể anh rời khỏi chiếc ghế lưng cứng và rời khỏi căn phòng hoàn toàn. Anh không thể gỡ những ngón tay đang nắm chặt cây bút lông ngỗng; nó đang kéo anh về phía trước trong tiếng gió hú và màu sắc cuộn xoáy. Anh ấy bất lực để làm bất cứ điều gì ngoài việc để nó đưa anh ấy đến nơi nó muốn.
Tác giả: kì này Cedric khó giữ được lời hứa với harry rồi, nguy cơ lành thì mà dữ thì nhiều cao lắm đây...
À mà để bù đắp sau bao tháng lặng thinh thì con mắm tào lao nhiều chuyện này sẽ tặng các bác vài cái hình nghon nghẻ mlem mlem nhá :))) 😋
máu mũi đầy sàn :))
ờm, tạm thời nhiêu đó thôi, hông thôi mấy cô lại đòi oánh tôi vì làm nhà mấy ngập cô ngập trong máu mất :))))))
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store