ZingTruyen.Store

Cầu vồng sau mưa

Chương 6: Hồi Ức

toquangvu123

Mười năm trước, ánh nắng mùa hè rực rỡ chiếu xuống sân trường cấp hai, nơi những tiếng cười vang vọng xen lẫn tiếng ve kêu ran trên tán cây phượng. Bốn cậu bé 12 tuổi – Thế Anh, Tuân, Tô Vũ và Nguyên – đứng ở một góc sân, mỗi người mang một màu sắc riêng, nhưng gắn kết bởi một tình bạn kỳ lạ, không lời, chỉ có những khoảnh khắc lặng lẽ mà sâu sắc.

Thế Anh đứng thẳng lưng, tay cầm một tấm bằng khen mới toanh, giải nhất cuộc thi Toán học cấp tỉnh. Đôi mắt sắc lạnh của cậu bé 12 tuổi dường như không để tâm đến những lời chúc mừng rộn rã từ thầy cô và bạn bè. Cậu chỉ gật đầu, đáp lại bằng những câu ngắn gọn, khô khốc: "Cảm ơn." hay "Ừ." Trong đầu cậu, mọi thứ đã được tính toán: bài thi chỉ là một phương trình cần giải, và giải thưởng là kết quả tất yếu của một hệ thống vận hành hoàn hảo. Nhưng đằng sau vẻ trầm mặc, cậu cảm nhận một khoảng trống mơ hồ – như thể những giải thưởng này không bao giờ đủ để lấp đầy một thứ gì đó thiếu vắng trong trái tim cậu. Cậu nhìn ra xa, ánh mắt lướt qua sân trường, nơi bọn trẻ khác đang chơi đùa vô tư, và tự hỏi: Sao mình không thể giống họ?

Tuân, ở một góc khác, ngồi bệt dưới gốc cây phượng, một cuốn sách khoa học viễn tưởng mở trên tay nhưng mắt lại nhìn lên bầu trời. Cậu bị gán mác "lười nhác", "thiếu thực tế" bởi thầy cô và cả phụ huynh. "Trí thông minh như Tuân mà chịu cố gắng thì đã vượt xa Thế Anh!" – họ thường nói thế, kèm theo những cái lắc đầu thất vọng. Nhưng Tuân chẳng quan tâm. Cậu không cần giải thưởng, không cần sự công nhận. Trong đầu cậu, những ý tưởng lớn lao về vũ trụ, về những chiều không gian khác, hay những giả thuyết khoa học điên rồ đang xoay vần, khiến cậu mải mê hơn bất kỳ bài kiểm tra nào. Cậu liếc sang Thế Anh, thấy bạn mình đứng đó với tấm bằng khen, và nhếch mép cười: Cậu ta làm thế để làm gì nhỉ? Nhưng Tuân không hỏi. Cậu chỉ lật một trang sách mới, để mặc thế giới ngoài kia vận hành theo cách của nó.

Tô Vũ đứng cách đó không xa, tựa lưng vào cột cờ, ánh mắt lặng lẽ quan sát mọi thứ. Cậu là đứa trẻ của sự tinh tế, luôn nhận ra những điều mà người khác bỏ qua. Cậu thấy ánh mắt xa xăm của Thế Anh, dù cậu ấy cố che giấu bằng vẻ ngoài lạnh lùng. Cậu thấy sự thờ ơ của Tuân, nhưng cũng nhận ra sự sắc bén trong từng câu nói hiếm hoi của cậu. Và cậu thấy Nguyên, đang ngồi trên băng ghế đá, vẽ nguệch ngoạc lên cuốn sổ nhỏ, ánh mắt mơ màng như lạc vào một thế giới khác. Tô Vũ không nói nhiều, nhưng cậu luôn ở đó, như một người hòa giải thầm lặng, kết nối những mảnh ghép khác biệt của nhóm bạn. Cậu mỉm cười nhẹ khi thấy một cô bé lớp bên chạy ngang qua, vô tình làm rơi một cây bút chì. Tô Vũ nhặt lên, định trả lại, nhưng cô bé đã chạy mất. Cậu bỏ cây bút vào túi, nghĩ: Chắc sẽ gặp lại.

Nguyên, cậu bé với mái tóc rối và ánh mắt u tịch, ngồi một mình trên băng ghế đá. Tay cậu lật mở một cuốn sổ cũ, không vẽ gì cả, chỉ chăm chú nhìn những trang giấy trắng như đang cố tìm ra hình ảnh nào đó ẩn sâu trong đầu. Cậu ít nói, luôn giữ khoảng cách nhất định với người khác, và hiếm khi để lộ cảm xúc. Nhưng không ai trong nhóm hiểu rõ rằng sau vẻ lạnh lùng ấy, là một tâm trí luôn lặng lẽ mơ về những điều thật xa xôi — những hành tinh chưa được đặt tên, một cuốn truyện tranh tự tay vẽ dở dang, hay một thành phố tưởng tượng nơi mọi người sống yên bình.

Cậu không bộc lộ sự ngưỡng mộ hay lo lắng bằng ánh mắt sáng rỡ như xưa. Khi nhìn Thế Anh giành giải, Nguyên chỉ khẽ nhíu mày: “Cậu ta chắc chắn mệt rồi.” Không phải giọng thương hại, mà như một lời nhận xét khách quan, nhưng trong đó là sự quan tâm âm ỉ. Khi thấy Tuân ngồi đó, đôi mắt dõi lên bầu trời, Nguyên không mỉm cười như trước mà chỉ khẽ thở ra, rồi nói nhỏ: “Cậu ấy vẫn mơ như vậy. Ít ra, vẫn là chính mình.”

Đối với Tô Vũ, người luôn tinh tế với từng chuyển động nhỏ, Nguyên chỉ gật đầu chào, lặng lẽ quan sát. Nhưng trong đầu cậu lúc đó đang chạy qua hàng loạt suy nghĩ: Nếu không có Vũ, nhóm này có lẽ đã tan từ lâu. Cậu ấy là chất keo. Nguyên không nói ra, không cần thiết phải nói. Cậu không thích sự phô trương. Nhưng bất kỳ ai tinh ý đều sẽ nhận ra cậu luôn hiện diện, đúng lúc, đúng cách – âm thầm mà thiết thực.

Bốn cậu bé, mỗi người một thế giới riêng, nhưng lại gắn bó bằng những khoảnh khắc giản dị. Họ không cần nói nhiều, không cần những lời hứa hẹn. Chỉ là những buổi chiều ngồi dưới gốc phượng, chia sẻ một chai nước ngọt, hay cùng im lặng nhìn bầu trời. Tình bạn của họ không ồn ào, nhưng bền bỉ, như những rễ cây phượng ăn sâu vào lòng đất.

Trong một khoảnh khắc, khi ánh nắng chiếu qua tán lá, tạo thành những đốm sáng lung linh trên sân, Tô Vũ bất chợt nói: "Sau này, tụi mình vẫn sẽ ở đây, đúng không?" Giọng cậu nhẹ nhàng, nhưng đầy hy vọng.

Thế Anh không trả lời, chỉ gật đầu nhẹ. Tuân nhếch mép, lẩm bẩm: "Nếu trái đất không nổ tung trước." Nguyên bình thản,  ngắm nhìn bầu trời . Nhưng cả bốn người đều cảm nhận được một điều: dù thời gian có trôi qua, dù mỗi người đi theo con đường riêng, những buổi chiều này, những khoảnh khắc này, sẽ mãi là một phần của họ.

Mười năm sau, ký ức ấy vẫn lặng lẽ nằm đâu đó trong tâm trí mỗi người. Thế Anh với sự trầm mặc và những bức tường phòng thủ. Tuân với sự cô đơn trong những ý tưởng lớn lao. Tô Vũ với ánh mắt quan sát đầy tinh tế. Và Nguyên với trái tim nhạy cảm, luôn tìm kiếm những điều đẹp đẽ. Họ không còn là những cậu bé 12 tuổi, nhưng những mảnh ghép của quá khứ vẫn âm thầm định hình họ, dẫn dắt họ qua những mê cung cảm xúc của hiện tại, nơi "Kẻ Mít Ướt", "Cầu Vồng Sau Mưa", và những ánh mắt đờ đẫn đang chờ được giải mã.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store