ZingTruyen.Store

Cầu vồng sau mưa

Chương 6.4: Kỳ Thi Cấp Tỉnh & Sự Đặc Biệt Bị Chôn Vùi

toquangvu123

Mùa thu năm ấy, không khí ở trường cấp ba trở nên rộn ràng hơn với kỳ thi Tiếng Anh cấp tỉnh đang đến gần. Những tấm băng rôn đầy màu sắc được treo khắp hành lang, và tiếng học sinh ôn bài râm ran trong các phòng học. Tuân, giờ đã 15 tuổi, vẫn giữ dáng vẻ lững lờ đặc trưng, với balô lệch một bên vai và ánh mắt vô hồn lướt qua mọi thứ. Nhờ chứng chỉ IELTS 7.0, cậu được đặc cách nhận giải nhất mà không cần tham gia vòng thi chính. Thay vào đó, ban tổ chức giao cho cậu một nhiệm vụ bất ngờ: làm mentor cho đội tuyển Tiếng Anh của huyện, hỗ trợ các thí sinh chuẩn bị cho kỳ thi.

Tuân chẳng mấy hào hứng. Với cậu, đây chỉ là một nhiệm vụ khác, một thứ cần hoàn thành để đáp ứng kỳ vọng của thầy cô. “Lại phiền phức,” cậu lẩm bẩm, bước vào phòng họp của đội tuyển với cuốn sách khoa học viễn tưởng nhét trong balô. Nhưng khi đẩy cửa bước vào, ánh mắt cậu bất chợt dừng lại ở một bóng dáng quen thuộc: Mẫn Nhi.

Cô gái với mái tóc dài buộc gọn, khuôn mặt thanh tú và nụ cười ấm áp đang đứng giữa nhóm học sinh, giải thích một cấu trúc ngữ pháp phức tạp với sự nhiệt tình đặc trưng của một ENFJ. Mẫn Nhi là thành viên nổi bật của đội tuyển, không chỉ vì khả năng Tiếng Anh xuất sắc mà còn vì cách cô truyền cảm hứng cho mọi người xung quanh. Khi thấy Tuân bước vào, cô ngẩng lên, đôi mắt sáng long lanh, và nở một nụ cười thân thiện. “Tuân! Cậu là mentor của tụi mình à? Tuyệt quá!” – giọng cô trong trẻo, không chút lạnh lùng hay gượng gạo.

Tuân khựng lại, hơi ngạc nhiên. Sau cuộc đối thoại căng thẳng dưới cây đa vài tuần trước, cậu đã nghĩ Mẫn Nhi sẽ giữ khoảng cách, hoặc ít nhất là tỏ ra xa cách với cậu. Nhưng không, cô vẫn cởi mở, như thể những lời sắc lạnh của cậu chưa từng tồn tại. Là một ENFJ, Mẫn Nhi có khả năng gạt bỏ những rắc rối không đáng có, tập trung vào việc xây dựng mối quan hệ tích cực. Cô vẫy tay, mời Tuân đến bàn, giọng đầy hào hứng: “Lại đây, tụi mình đang bàn về bài thi nói. Cậu có ý tưởng gì hay ho không?”

Tuân nhún vai, bước đến với dáng vẻ lười biếng, tay đút túi quần. Giọng cậu không còn lạnh lùng như lần trước, mà trở thành một thứ lửng lơ, như thể chẳng muốn tốn năng lượng cho bất cứ việc gì. “Ý tưởng? Cứ luyện mấy chủ đề phổ biến: môi trường, giáo dục, công nghệ. Đề thi tỉnh chẳng bao giờ thoát khỏi mấy cái đó.” Cậu ngồi phịch xuống ghế, tựa lưng ra sau, ánh mắt lướt qua Mẫn Nhi nhưng không dừng lại lâu.

Mẫn Nhi mỉm cười, không hề bị thái độ của Tuân làm phật ý. Cô kéo ghế ngồi đối diện, chống cằm nhìn cậu, ánh mắt lấp lánh tò mò. “Cậu lúc nào cũng làm mọi thứ trông dễ dàng thế, nhỉ? IELTS 7.0 ở tuổi này không phải ai cũng làm được đâu. Sao cậu không khoe tí đi?” – cô trêu, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy ý muốn khơi gợi.

Tuân nhếch mép, nụ cười khô khan. “Khoe làm gì? Chỉ là một bài thi.” Cậu lơ đễnh gõ ngón tay lên bàn, như muốn đánh lạc hướng. Nhưng Mẫn Nhi không bỏ cuộc. Cô nghiêng đầu, ánh mắt như nhìn xuyên qua lớp vỏ thờ ơ của cậu. “Tớ cá là cậu có nhiều thứ thú vị hơn chỉ ‘một bài thi’. Kể tớ nghe đi, cậu thích gì? Ngoài mấy thứ như Toán, Tin học, hay… vũ trụ chẳng hạn?” Cô nhấn mạnh từ “vũ trụ”, như thể đã nghe ai đó nhắc đến sở thích kỳ lạ của Tuân.

Câu hỏi bất ngờ khiến Tuân khựng lại. Cậu liếc nhìn Mẫn Nhi, ánh mắt thoáng chút cảnh giác, nhưng cũng có một tia tò mò hiếm hoi. Đã lâu rồi, chẳng ai hỏi cậu về những điều cậu thật sự thích – những thứ như lỗ đen, không gian bốn chiều, hay những giả thuyết khoa học điên rồ từng khiến mắt cậu sáng rực. Giờ đây, khi mọi người chỉ nhìn cậu như một học sinh xuất sắc, một cỗ máy hoàn hảo, sự quan tâm của Mẫn Nhi khiến cậu cảm thấy… kỳ lạ.

“Chẳng có gì đáng kể,” – Tuân đáp, giọng lửng lơ, nhưng lần này cậu không quay đi. “Cậu hỏi làm gì? Muốn tìm ý tưởng cho bài thi nói à?”

Mẫn Nhi bật cười, tiếng cười trong trẻo vang lên trong phòng. “Không hẳn! Tớ chỉ nghĩ… cậu có vẻ thú vị hơn cậu thể hiện. Tớ là kiểu người thích tìm hiểu mọi người, cậu biết mà.” Cô nháy mắt, rồi chuyển chủ đề một cách tự nhiên, kéo cả nhóm vào một cuộc thảo luận sôi nổi về chiến lược thi. Nhưng trong suốt buổi họp, ánh mắt cô thỉnh thoảng lại lướt qua Tuân, như thể đang cố tìm kiếm điều gì đó bị chôn vùi.

Những ngày sau, khi Tuân và Mẫn Nhi làm việc cùng nhau trong đội tuyển, cô dần nhận ra một Tuân khác – không phải Tuân lạnh lùng, vô hồn mà mọi người thấy. Trong những khoảnh khắc hiếm hoi, khi cậu vô tình nói về một giả thuyết khoa học hay cười nhếch mép trước một câu đùa của cô, Mẫn Nhi thấy được một tia sáng – sự đặc biệt từng bị chôn vùi dưới áp lực của kỳ vọng và lớp vỏ thờ ơ. Cô nhận ra, Tuân không chỉ là một học sinh xuất sắc, mà là một tâm hồn độc đáo, với những giấc mơ lớn lao bị chính cậu giam cầm.

Một buổi chiều, khi cả đội đang nghỉ giải lao, Mẫn Nhi ngồi cạnh Tuân trên băng ghế ngoài hành lang, đưa cho cậu một chai nước lạnh. “Tuân này,” – cô nói, giọng nhẹ nhàng nhưng chân thành – “Cậu không cần phải cố làm mọi thứ hoàn hảo đâu. Đôi khi, cứ là chính mình, dù có kỳ lạ hay viển vông, cũng đủ đặc biệt rồi.”

Tuân cầm chai nước, ánh mắt lướt qua Mẫn Nhi. Lần này, cậu không nhếch mép hay đáp lại bằng giọng lửng lơ. Cậu chỉ gật đầu nhẹ, ánh mắt thoáng chút dao động, như thể lời nói của cô đã chạm vào một góc nhỏ trong trái tim cậu. “Cứ cho là thế,” – cậu nói, giọng trầm hơn thường lệ.

Mẫn Nhi mỉm cười, ánh mắt sáng lên như tìm thấy một mảnh ghép quan trọng. Cô biết, sự đặc biệt của Tuân vẫn còn đó, chỉ là bị che lấp bởi những kỳ vọng và nỗi sợ bị tổn thương. Và cô, với sự ấm áp và tinh tế của một ENFJ, quyết tâm sẽ giúp cậu tìm lại ánh sáng ấy, dù chỉ là từng chút một.

Ở một góc khác của hành lang, Tô Vũ và Nguyên đứng nhìn từ xa. Tô Vũ khoanh tay, ánh mắt đượm chút hài lòng. “Mẫn Nhi đang làm điều mà tụi mình không làm được,” – cậu nói, giọng trầm. “Cô ấy đang kéo Tuân ra khỏi cái vỏ của cậu ấy.”

Nguyên gật đầu, tay lật cuốn sổ vẽ, nơi cậu vừa phác thảo một hình ảnh: Tuân ngồi trên băng ghế, với một vì sao nhỏ lấp lánh trên đầu, như biểu tượng cho sự đặc biệt đang dần được khơi dậy. “Tớ hy vọng cậu ấy sẽ thấy lại ánh sáng đó,” – Nguyên nói, giọng đầy hy vọng.

Kỳ thi cấp tỉnh Tiếng Anh vẫn đang đến gần, nhưng giữa những buổi luyện tập và áp lực, một mối quan hệ mới đang hình thành. Mẫn Nhi, với sự cởi mở và chân thành, đã mở ra một cánh cửa nhỏ trong thế giới của Tuân. Và Tuân, dù vẫn lửng lơ và lười biếng, bắt đầu cảm nhận được một điều gì đó khác biệt – một tia sáng nhỏ, gợi nhớ về cậu bé từng mơ mộng dưới gốc cây phượng năm nào.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store