Chương 6.2: Xích Đu và Cầu Vồng, Hay Nước Mắt của Kẻ Mít Ướt?
Ba năm sau, ánh nắng mùa hè không còn rực rỡ như những ngày tuổi 12. Sân trường cấp ba giờ đây mang một không khí căng thẳng hơn, với những cuộc thi, những kỳ vọng, và những áp lực vô hình đè nặng lên vai bốn người bạn. Tuân, Thế Anh, Tô Vũ và Nguyên, giờ đã 15 tuổi, vẫn giữ tình bạn bền bỉ, nhưng mỗi người đều đang bước trên con đường riêng, bị định hình bởi những lựa chọn và cả những vết thương của chính mình.
Tuân không còn là cậu bé lười nhác bị gán mác "thiếu thực tế" nữa. Từ những vết bầm và bài kiểm tra 7 điểm năm nào, cậu đã lột xác thành một phiên bản hoàn toàn khác – một kẻ gần như toàn diện. Giải nhất cuộc thi Toán học cấp tỉnh, giải nhì Tin học trẻ toàn quốc, và chứng chỉ IELTS 7.0 – tất cả đều nằm gọn trong danh sách thành tích mà cậu đạt được chỉ trong một năm. Thầy cô không còn lắc đầu thất vọng, mà thay vào đó là những lời khen ngợi, những cái vỗ vai đầy tự hào. Phụ huynh thì nhìn cậu như một niềm hy vọng mới, một minh chứng rằng "chỉ cần cố gắng, mọi thứ đều có thể". Nhưng khi Tuân đứng trên bục nhận giải, ánh mắt cậu lại trống rỗng, không chút lấp lánh. Cặp mắt từng sáng rực khi nói về những chiều không gian, về vũ trụ hay những giả thuyết khoa học điên rồ, giờ đây chỉ còn là một màn sương mờ, vô hồn.
Thế Anh đứng dưới khán đài, vỗ tay đều đều khi tên Tuân được xướng lên. Cậu mỉm cười nhạt, một nụ cười hiếm hoi, như một cách chúc mừng bạn mình. Với Thế Anh, sự thành công của Tuân là điều hiển nhiên – một bộ óc như Tuân, khi được mài giũa, chắc chắn sẽ tỏa sáng. Nhưng sâu trong lòng, Thế Anh cảm nhận được một sự thay đổi ở bạn mình, dù cậu không nói ra. Cậu nhìn Tuân, người từng mơ mộng về những điều lớn lao, giờ đây chỉ còn là một cỗ máy vận hành hoàn hảo, tuân thủ mọi kỳ vọng. Nhưng Thế Anh không có thời gian để nghĩ sâu hơn về điều đó. Chính cậu cũng đang thay đổi, dù theo một cách hoàn toàn khác.
Thế Anh, người từng sống trong sự trầm mặc và cô độc, giờ đây mang một ánh sáng mới. Cậu đã thích một ai đó – một cô gái với nụ cười rạng rỡ, mái tóc dài bay trong gió, và một năng lượng khiến cậu, lần đầu tiên, cảm thấy trái tim mình rung động. Cậu không nói với ai, ngay cả ba người bạn thân nhất, nhưng Tô Vũ và Nguyên đều nhận ra. Những lúc cậu đứng lặng lẽ ở sân trường, ánh mắt cậu không còn chỉ hướng về những phương trình hay thuật toán, mà lướt theo một bóng hình nào đó, thoáng chút bối rối, thoáng chút ấm áp. Cậu bắt đầu để ý đến những chi tiết nhỏ: một chiếc xích đu cũ ở công viên gần trường, nơi cô ấy từng ngồi; hay một cơn mưa bất chợt, sau đó là cầu vồng rực rỡ trên bầu trời, khiến cậu bất giác mỉm cười. Thế Anh, người từng bị giam cầm trong một cuộc sống vô vị, giờ đây như đang tìm thấy màu sắc.
Tô Vũ, với đôi mắt quan sát tinh tế, nhận ra tất cả. Cậu đứng dưới gốc cây phượng quen thuộc, nơi nhóm bạn từng tụ họp ba năm trước, ánh mắt lướt từ Tuân trên bục nhận giải đến Thế Anh đứng cách đó không xa. Cậu thấy sự vô hồn trong mắt Tuân, và cả ánh sáng mới trong ánh mắt Thế Anh. Tô Vũ không nói gì, nhưng trong lòng cậu dâng lên một cảm giác lo lắng. Tuân đã đánh đổi điều gì để trở thành phiên bản "toàn diện" này? Và Thế Anh, liệu cậu có đủ can đảm để bước ra khỏi vùng an toàn của mình vì một rung động đầu đời? Tô Vũ quay sang Nguyên, người đang ngồi bên cạnh, tay cầm cuốn sổ vẽ, và khẽ hỏi: "Nguyên, cậu thấy Tuân thế nào?"
Nguyên khoanh tay trước ngực, tựa vào thân cây, ánh mắt lạnh lẽo không gợn sóng. Nhưng giọng cậu, dù trầm, lại ẩn chứa sự tiếc nuối: “Cậu ấy nghĩ mọi thứ đều có thể lập trình. Nhưng cảm xúc không phải biến số. Cảm xúc là lỗi hệ thống.”
Tô Vũ thoáng nhìn cậu, một nụ cười buồn hiện ra. “Nghe như cậu đang giảng triết học.”
Nguyên khẽ nhún vai. “Không. Chỉ là... tớ thấy tiếc cho Thế Anh. Cậu ấy đã mở lòng. Đúng cách hay sai cách, cũng không quan trọng bằng việc đã dám bước ra khỏi vùng an toàn.”
[...]
Sau khi Tuân có cuộc đối thoại sắc lạnh với Mẫn Nhi, Tô Vũ nhíu mày lo lắng, còn Nguyên chỉ im lặng. Nhưng ánh mắt cậu không rời khỏi Tuân. Cậu dõi theo bạn mình như thể đang theo dõi một quỹ đạo rơi tự do.
“Tuân lại làm thế rồi,” – Tô Vũ khẽ nói.
Nguyên không nhìn Tô Vũ, ánh mắt vẫn dõi về phía Tuân, giọng thấp: “Cậu ấy nghĩ, nếu khiến người khác tổn thương trước, thì mình sẽ không bị tổn thương sau. Nhưng...” – cậu ngập ngừng một chút – “...đó là cách nhanh nhất để tự rơi tự do.”
Tô Vũ liếc sang Nguyên, thấy cậu siết nhẹ cuốn sổ vẽ. “Cậu quan tâm đến Tuân, đúng không?”
Nguyên thở ra một hơi dài. “Tớ không giỏi nói mấy chuyện đó. Nhưng nếu cậu ấy mất đi phần đặc biệt của mình, thì còn lại cái gì?”
Sau khi mọi người đã rời đi, Nguyên vẫn ngồi lại ở công viên, dưới tán cây cũ, gió khẽ lay tóc cậu. Trong sổ vẽ, một hình vẽ dang dở: một cỗ máy đang rỉ sét, giữa một vầng cầu vồng nhạt nhòa. Không màu, không viền. Chỉ là những đường phác lạnh lùng.
Cậu khẽ lẩm bẩm một mình: “Người ta cứ nghĩ khác biệt là một điểm yếu. Nhưng rồi họ lại chạy theo những thứ giống nhau.”
Dưới ánh nắng chiều, sân trường cấp ba vẫn rộn ràng, nhưng bốn người bạn giờ đây đứng ở những ngã rẽ khác nhau. Tuân, từ một kẻ mơ mộng bị vùi dập bởi kỳ vọng, đã trở thành một cỗ máy hoàn hảo nhưng vô hồn. Thế Anh, từ một cậu bé sống trong thế giới của logic, đang dần khám phá những cung bậc cảm xúc mới qua một rung động đầu đời. Tô Vũ và Nguyên, như những người chứng kiến, lặng lẽ ghi nhớ mọi thay đổi, với một chút lo lắng và một chút hy vọng.
Họ không biết rằng, mười năm sau, những khoảnh khắc này sẽ trở thành chìa khóa để giải mã những bí ẩn trong hiện tại: chiếc xích đu, cầu vồng sau mưa, và nước mắt của "Kẻ Mít Ướt". Hồi ức tuổi 15, với những niềm vui và nỗi đau, đã âm thầm định hình họ, để rồi dẫn họ đến một mê cung cảm xúc phức tạp, nơi những mảnh ghép của quá khứ và hiện tại đang chờ được ghép lại.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store