ZingTruyen.Store

Cầu vồng sau mưa

Chương 2: Sự Chờ Đợi & Cặp Mắt Phân Tích

toquangvu123


Ánh sáng ban mai lọc qua cửa kính thư viện Đại học Sáng Tạo, trải những vệt vàng ấm áp lên hàng dãy bàn gỗ nâu. Thế Anh bước vào với dáng vẻ quen thuộc: thẳng lưng, bước chân đều đặn, balô đeo một bên vai theo đúng quy chuẩn hiệu quả. Anh hướng thẳng đến góc bàn cố định của mình ở khuất nhất, nơi đã được "tối ưu hóa" về ánh sáng, khoảng cách và sự yên tĩnh.

"Mục tiêu hôm nay: Hoàn thành chương 3 luận văn. Thời gian dự kiến: 3 tiếng 45 phút. Không có yếu tố ngoại lai." – Dòng suy nghĩ logic, rõ ràng vang lên trong đầu Thế Anh khi anh bật laptop, sắp xếp sách vở vuông vắn trên bàn. Mọi thứ đều theo kế hoạch. Hoàn hảo.

Nhưng một ý nghĩ khác, nhỏ hơn, len lén chạm vào tâm trí: Liệu cái cơn lốc màu sắc đó có xuất hiện lại không?

Anh lập tức đè bẹp nó. "Vô lý. Mình đến đây để làm việc. Sự hiện diện hay vắng mặt của một cá thể hỗn loạn không nằm trong phương trình tính toán hiệu suất hôm nay."Anh gõ phím mạnh hơn một chút, tập trung vào dòng code đầu tiên. Con số 7:00 AM trên đồng hồ laptop nhấp nháy.

Thời gian trôi qua. 8:15 AM. 9:30 AM. Góc bàn đối diện vẫn trống trơn. Không có tiếng balô rơi "rầm", không có tiếng bút lông lăn lạch cạch, không có giọng nói trong trẻo cắt ngang không gian. Chỉ có tiếng quạt trần quay đều đều và tiếng lật sách của vài người khác. Sự yên tĩnh tuyệt đối mà anh luôn khao khát giờ đây lại mang một cảm giác... thiếu vắng lạ lùng. Một khoảng trống nhỏ, vô hình.

Thế Anh thử kiểm tra email. Rồi đọc lại tài liệu tham khảo. Rồi chỉnh sửa một đoạn code đã hoàn hảo. Động tác trở nên máy móc. Ánh mắt anh vô thức liếc về phía cửa thư viện mỗi khi có bóng người lướt qua. "Mình đang chờ đợi một sự gián đoạn? Thật phi logic." – Anh tự trách mình, nhưng không thể phủ nhận một nỗi thất vọng nhẹ đang thấm vào tâm trí khi đồng hồ chỉ 10:00 AM và góc bàn kia vẫn im ắm. Tờ giấy nguệch ngoạc xin lỗi trong ngăn kéo dường như cũng trở nên vô nghĩa.

"Thế Anh? Sớm thế?"

Giọng nói trầm ấm, quen thuộc cất lên ngay bên cạnh khiến Thế Anh giật mình. Tô Vũ đứng đó, nụ cười hiền hòa như thường lệ, trên tay... lạ thay, lại là hai cốc trà hoa cúc. Như thể anh biết chính xác nơi Thế Anh sẽ ngồi và thời điểm anh cần một thứ gì đó xoa dịu sự... thất vọng ngầm ấy.

"Vũ?" – Thế Anh nhíu mày, thoáng ngạc nhiên. Tô Vũ không phải kiểu người thường xuyên xuất hiện ở thư viện vào giờ này. Anh có góc học riêng tĩnh lặng hơn ở ký túc xá.

"Chào buổi sáng," – Tô Vũ đặt một cốc trà trước mặt Thế Anh, cốc kia giữ trên tay – "Hôm nay quyết định đổi gió, học bài ở đây cho tập trung. À, Tuân đi cùng mình nữa."

Đúng lúc đó, Tuân – chàng trai với mái tóc rối bù, áo phông in hình một phương trình lượng tử phức tạp và đôi mắt nửa nhắm nửa mở như ngái ngủ – lê bước tới, vai khoác balô một cách miễn cưỡng. Anh gật đầu cụt lủn với Thế Anh, rồi ngồi phịch xuống ghế bên cạnh Tô Vũ, thở dài như vừa trải qua một cực hình.

"Thư viện. Sáng sớm. Ánh đèn huỳnh quang." – Tuân liệt kê bằng giọng đều đều, đầy mệt mỏi – "Môi trường tối ưu cho... sự buồn ngủ. Nhưng Vũ năn nỉ mãi. Bảo có tài liệu quan trọng cần tra cứu *gấp*." – Anh nháy mắt một cái rất nhẹ, thoáng ý vị mỉa mai, về phía Tô Vũ. Tô Vũ chỉ mỉm cười, uống ngụm trà, ánh mắt lảng đi một chút.

Thế Anh gật đầu chào Tuân, lòng dấy lên chút nghi ngờ. Tô Vũ muốn học ở thư viện? Còn rủ cả Tuân - người nổi tiếng lười đến thư viện sớm? Điều này không khớp với mô hình hành vi thông thường của cả hai. Nhưng anh gạt bỏ suy nghĩ đó. Việc của họ không liên quan đến kế hoạch làm việc của anh.

Tô Vũ và Tuân ngồi đối diện Thế Anh. Tô Vũ lấy sách vở ra, giả vờ tập trung đọc, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lại lướt rất nhanh, rất tinh tế về phía Thế Anh, rồi nhìn ra cửa. Tuân thì chống cằm, mắt nhìn vô định vào khoảng không, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn một cách vô thức. Não anh đang hoạt động.

Dữ liệu quan sát:

1.  Tô Vũ: Thường học tại quán trà yên tĩnh hoặc phòng riêng. Tỷ lệ xuất hiện tại thư viện trước 11h AM: 5%.*

2.  Hành động bất thường: Mang theo 2 cốc trà (một cho TA, một cho mình? Không, TA không phải kiểu uống trà hoa cúc sáng sớm. Cốc thứ hai là dự phòng? Khả năng cao là dành cho một người khác).*

3.  Lý do đưa ra: "Tra cứu tài liệu gấp". Nhưng tài liệu anh ấy đang xem là... sách Lịch sử Mỹ thuật? Không khớp với bất kỳ dự án gấp nào mình biết.*

4.  Vị trí ngồi: Chọn bàn đối diện Thế Anh, góc nhìn thuận lợi để quan sát cả Thế Anh lẫn lối vào.*

5.  Biểu hiện của Thế Anh: Tập trung nhưng... hơi cứng nhắc. Mắt liếc cửa nhiều hơn 1.7 lần so với mức trung bình quan sát được trước đây. Không có dấu hiệu của "cơn lốc" hôm qua.*

Tuân ngừng gõ ngón tay. Một kết nối hình thành. *Giả thuyết: Tô Vũ không đến để học. Anh ta đến để quan sát Thế Anh, cụ thể là phản ứng của Thế Anh đối với sự (không) xuất hiện của cô gái hôm qua (Việt Hà - Khoa Thiết kế, dữ liệu thu thập từ lời xin lỗi nguệch ngoạc hôm trước). Việc rủ mình đi cùng là lá chắn hợp lý để che giấu mục đích thực sự, giảm bớt sự kỳ lạ khi anh ta xuất hiện ở đây sớm.Động lực: Sự tò mò của một người hòa giải bẩm sinh (INFJ) muốn theo dõi sự phát triển của một mối quan hệ tiềm năng mà chính anh ta đã góp phần châm ngòi. Và có lẽ... một chút muốn xem một hệ thống khép kín như Thế Anh phản ứng thế nào với "nhiễu loạn cảm xúc".

Một nụ cười rất nhỏ, đầy ý vị nở trên môi Tuân. Anh xoay người về phía Tô Vũ, giọng thấp, đều đều nhưng đầy sức nặng:

"Tài liệu 'gấp' về Lịch sử Mỹ thuật thế kỷ 19 thú vị lắm hả, Vũ?" – Tuân nhìn thẳng vào mắt Tô Vũ, ánh mắt sắc sảo đằng sau vẻ uể oải – "Hay là... cậu đang chờ xem một kiệt tác 'đương đại' nào đó xuất hiện, để quan sát xem nó có gây được 'ấn tượng thị giác' lên một bộ óc logic nhất định hay không?" – Anh hất cằm rất khẽ về phía Thế Anh, người đang cố chối bỏ thế giới bằng chiếc headphone nhưng dường như vai hơi căng lên.

Tô Vũ đơ người. Ly trà trong tay anh chao nhẹ. Nụ cười hiền trên mặt thoáng chút lúng túng. Anh không ngờ Tuân – người luôn tỏ ra thờ ơ với mọi chuyện xung quanh – lại quan sát và phân tích tinh tế đến vậy. Đúng là không thể đánh lừa một INTP khi đã cung cấp cho họ đủ dữ liệu bất thường.

"Tuân, cậu..." – Tô Vũ định nói gì đó để chối, nhưng ánh mắt thấu hiểu và hơi hướm giải mã thành công của Tuân khiến anh bật cười, một tiếng cười nhẹ nhàng đầy thừa nhận. Anh liếc nhanh về phía Thế Anh, may mắn là anh vẫn đang dán mắt vào màn hình.

Tuân khoanh tay lại, gật gù với vẻ tự mãn của một nhà khoa học vừa chứng minh được giả thuyết. Giọng anh vẫn đều đều, nhưng đầy hứng thú hiếm hoi:

"Không cần giải thích. Mình hiểu. Thực ra... mình cũng tò mò không kém." – Anh nhìn Thế Anh, ánh mắt phân tích như đang quan sát một thí nghiệm thú vị – "Xem một hệ thống phòng thủ hoàn hảo như anh ta phản ứng với một... virus cảm xúc bất quy tắc. Đó là một bài toán hấp dẫn về tương tác con người. Phức tạp. Và đầy tiềm năng quan sát."

Tô Vũ thở phào nhẹ nhõm, lòng dâng lên sự biết ơn vì Tuân hiểu và thậm chí còn chia sẻ sự tò mò. Anh đẩy cốc trà còn lại về phía Tuân. "Uống đi. Giúp tỉnh táo... quan sát."

Thế Anh, đằng sau chiếc headphone, cảm nhận được có điều gì đó đang diễn ra giữa hai người bạn. Ánh mắt của họ thỉnh thoảng lại dừng lại trên người anh một cách khó hiểu. Nhưng anh không rõ. Tất cả những gì anh biết là kế hoạch hôm nay đã có một sai lệch nhỏ: sự vắng mặt không mong đợi của một cơn lốc màu tím, và sự hiện diện bất ngờ của hai nhà quan sát thầm lặng. Nỗi thất vọng ngầm buổi sáng giờ pha lẫn một chút bối rối trước sự chú ý kín đáo đó.

Tuân nhấp một ngụm trà, mắt không rời Thế Anh. Trong đầu anh, những phương trình về xác suất cảm xúc, phản ứng phòng thủ và khả năng thích nghi đang bắt đầu được vạch ra. Tô Vũ thì nhẹ nhàng quan sát cả hai: Thế Anh với sự tập trung gượng gạo, và Tuân với sự tỉnh táo phân tích đáng ngạc nhiên. Chuyến tàu "Thế Giới Khác Biệt" đang tạm dừng tại một ga nhỏ, nơi một kỹ sư hệ thống (INTJ) không nhận ra mình đang chờ đợi, một nhà ngoại giao (INFJ) cố gắng giấu đi sự quan tâm, và một nhà phân tích (INTP) đã nắm được hết các quân bài. Và người vắng mặt - cơn lốc sáng tạo ENFP - vô tình đã trở thành trung tâm của một vở kịch nhỏ mà cô không hề hay biết. Hành trình rối rắm, nhưng càng lúc càng lôi cuốn, chỉ mới thực sự bắt đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store