Chương 2.1: Bằng Chứng Nguệch Ngoạc & Sự Lúng Túng Hiếm Hoi
Ánh sáng ban mai vẫn trải vàng trên những hàng bàn gỗ. Không khí thư viện yên tĩnh, chỉ còn tiếng lật sách, tiếng gõ phím đều đều của Thế Anh, và tiếng thở dài thi thoảng của Tuân. Tô Vũ giả vờ chăm chú vào cuốn sách Lịch sử Mỹ thuật, nhưng tâm trí đâu có ở đó. Anh đang âm thầm quan sát Thế Anh, cố gắng nắm bắt bất kỳ dấu hiệu nhỏ nào cho thấy sự chờ đợi hay thất vọng.
Thế Anh đang tập trung cao độ vào màn hình laptop. Anh đã ép bản thân vào guồng làm việc, gạt bỏ mọi suy nghĩ lạc loài về một cơn lốc tím vắng mặt. Để hỗ trợ cho sự tập trung đó, anh đã sắp xếp mọi thứ trên bàn một cách hoàn hảo: laptop ở chính giữa, sách tham khảo bên trái xếp chồng thẳng tắp, vở ghi chép bên phải. Giữa hai quyển vở ghi chép dày cộm, kẹp một tờ giấy trắng duy nhất – một điểm nhấn bất thường trong sự ngăn nắp tối giản của anh.
Tuân, sau khi đã giải mã thành công động cơ thực sự của Tô Vũ và thỏa mãn phần nào sự tò mò của bản thân, bắt đầu ngắm nghía xung quanh. Đôi mắt nửa nhắm nửa mở của INTP lướt qua bàn Thế Anh, dừng lại ở khoảng giữa hai quyển vở. Một góc tờ giấy thò ra, để lộ một nét vẽ nguệch ngoạc màu vàng chanh rực rỡ – một màu sắc hoàn toàn đối lập với thế giới đen-trắng-xám của Thế Anh.
*"Thú vị,"* Tuân thầm nghĩ. *"Một vật thể không đồng nhất trong hệ thống khép kín."* Anh quan sát kỹ hơn. Đó không phải là giấy nháp toán học, cũng không phải sơ đồ thuật toán. Đó là… nghệ thuật. Nghệ thuật đầy màu sắc và có vẻ… vụng về.
Một nụ cười rất nhỏ, nhếch lên ở một bên khóe miệng Tuân. Anh hiểu Thế Anh. INTJ có thể đánh giá cao nghệ thuật ở mức độ trí tuệ, phân tích bố cục và ý tưởng, nhưng khả năng sáng tạo nghệ thuật trực quan của họ thường bị giới hạn bởi sự theo đuổi sự hoàn hảo và logic. Tờ giấy này rõ ràng không phải do Thế Anh vẽ. Và nó được giữ ở vị trí dễ thấy một cách bất thường, giữa hai vật dụng quan trọng.
Tuân không nói gì với Tô Vũ. Anh thích quan sát phản ứng hơn là báo trước. Anh chống cằm, hướng về phía Thế Anh, giọng nói đều đều, không cao không thấp, nhưng đủ để phá vỡ không khí yên tĩnh một cách có chủ đích:
"Thế Anh," - Tuân gọi, khiến Thế Anh khẽ giật mình, ngón tay dừng lại trên bàn phím - "Cậu đang nghiên cứu nghệ thuật biểu hiện trừu tượng hả?"
Thế Anh quay lại, ánh mắt lạnh lùng nhưng thoáng chút nghi hoặc: "Gì cậu?"
Tuân chỉ nhẹ cằm về phía tờ giấy thò ra giữa hai quyển vở. "Cái đó. Màu sắc khá... táo bạo. Phong cách nét vẽ tự do, phóng khoáng, có chút ảnh hưởng của trường phái hoang dã, hay chỉ đơn giản là... vẽ vội?" - Giọng Tuân vẫn đều đều, nhưng đôi mắt sắc sảo đằng sau cặp kính đã bắt lấy mọi sự thay đổi nhỏ trên khuôn mặt Thế Anh.
Thế Anh theo hướng chỉ tay của Tuân. Mắt anh chạm vào góc màu vàng chanh quen thuộc. Tim anh đập nhanh hơn một nhịp – một phản ứng sinh lý phi logic và không mong muốn. Mặt anh, thường rất kiểm soát, thoáng ửng lên một chút hồng nhạt rất khó nhận ra. Anh nhanh chóng với tay, định đẩy tờ giấy vào sâu hơn giữa hai quyển vở, nhưng hành động đó lại càng khiến nó trở nên đáng ngờ.
"Không phải nghiên cứu." - Giọng Thế Anh vẫn trầm, nhưng hơi nhanh hơn bình thường một chút, thiếu đi sự mạch lạc thường thấy - "Chỉ là... một tờ giấy nháp."
"Ồ?" - Tuân nhướng mày, cố tình tỏ vẻ ngạc nhiên - "Nháp? Mình tưởng cậu chỉ dùng giấy kẻ ô ly hoặc giấy nháp kỹ thuật số. Màu sắc này... hiếm thấy trong hệ thống của cậu quá." - Anh cố tình nhấn mạnh từ "hệ thống".
Tô Vũ, từ nãy giờ vẫn giả vờ đọc sách, đã ngừng lật trang. Anh đang lắng nghe, và ánh mắt anh cũng đã dừng lại trên tờ giấy màu sắc. Một nụ cười rất nhỏ, đầy hiểu biết, nở trên môi anh. *Thì ra anh ấy vẫn giữ nó.*
Thế Anh cảm thấy mình như đang bị... phân tích dưới kính hiển vi. Sự hiện diện của tờ giấy, vốn là một thứ riêng tư, một "bằng chứng" kỳ lạ từ sự gián đoạn hôm qua, giờ bỗng trở thành trung tâm chú ý. Anh cố gắng lấy lại sự bình tĩnh bằng logic:
"Nó là một vật chứng minh cho sự thiếu tôn trọng không gian công cộng và nội quy thư viện." - Anh nói, giọng cố gắng giữ vẻ khách quan - "Tôi giữ nó để... nghiên cứu hành vi thiếu ý thức." - Lời giải thích nghe có vẻ hợp lý, nhưng lại quá cứng nhắc và thiếu tính thuyết phục khi đặt cạnh sự rực rỡ, hồn nhiên của bức vẽ nguệch ngoạc.
Tuân không nhịn được, phì một tiếng cười rất nhỏ, khô khan. "Hành vi thiếu ý thức... được ghi lại bằng nghệ thuật biểu cảm đầy màu sắc? Thú vị đấy. Cậu có định đưa nó vào luận văn như một case study về... sự hỗn loạn sáng tạo không?" - Câu hỏi của Tuân đầy tính chất đùa cợt trí tuệ, khiến Thế Anh càng thêm lúng túng.
Thế Anh nhìn Tuân, rồi liếc nhanh Tô Vũ – người đang cố nén một nụ cười đồng cảm. Anh hiểu mình đang bị dồn vào thế bí. Mọi logic anh đưa ra đều có vẻ ngớ ngẩn trước thứ nghệ thuật vô tư và sự tinh quái của Tuân. Sự kiểm soát hoàn hảo của anh đang bị thử thách bởi một tờ giấy nhỏ.
Cuối cùng, anh thở ra một hơi nhẹ, gần như là một tiếng thở dài. Anh rút tờ giấy ra khỏi kẹp sách, nhưng không đưa cho Tuân, mà gập nó lại một cách gọn gàng, cẩn thận hơn mức cần thiết.
"Đây chỉ là một lời xin lỗi." - Anh nói, giọng thấp hơn, mất đi sự lạnh lùng ban đầu, thay vào đó là một chút... bối rối hiếm hoi - "Không liên quan đến công việc. Và không phải thứ đáng để bàn luận." - Anh nhét tờ giấy đã gập vào ngăn trong cùng của chiếc ví da đen bóng, nơi thường chỉ dành cho thẻ ngân hàng và chứng minh thư.
Hành động đó nói lên nhiều hơn bất kỳ lời giải thích nào. Một tờ giấy nháp "bằng chứng" thì không cần được cất giữ cẩn thận như một vật quý trong ví. Tuân và Tô Vũ nhìn nhau, một sự thông hiểu lặng lẽ đi qua giữa họ. Tuân gật đầu rất nhẹ, nụ cười hóm hỉnh vẫn còn đó. Tô Vũ thì quay lại cuốn sách, nhưng nụ cười hiền hòa giờ đã rõ ràng hơn, đầy sự hài lòng tinh tế.
Thế Anh quay lại màn hình laptop, gõ phím mạnh hơn, cố gắng tỏ ra bình thường. Nhưng đôi tai anh hơi đỏ, và sự tập trung thì đã tan biến. Trong ngăn ví, tờ giấy nguệch ngoạc với chàng trai cau có và dòng chữ "*XÍCH ĐU CẦU VỒNG? :D*" đang tỏa ra một thứ năng lượng rối rắm mà anh không thể kiểm soát. Anh vừa trải qua một sự lúng túng hiếm hoi, và kẻ khiến anh như vậy lại thậm chí không có mặt ở đây. Tô Vũ và Tuân, hai nhà quan sát thầm lặng, đã thu thập được một dữ liệu vô cùng quý giá: Ngay cả một hệ thống tối ưu như Thế Anh, cũng có thể bị "nhiễu loạn" bởi một thứ nghệ thuật nguệch ngoạc đầy màu sắc. Hành trình khám phá những điều phi logic trong trái tim INTJ bắt đầu bằng một tờ giấy nhỏ, và nó đang trở nên hấp dẫn hơn bao giờ hết.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store