ZingTruyen.Store

Cầu vồng sau mưa

Chương 2.4: Vòng Xoáy Tự Vấn & Tờ Giấy Câm Lặng

toquangvu123

Cánh cửa thư viện khép lại sau lưng Tuân và Tô Vũ, mang theo cả những ánh mắt phân tích và sự chú ý tinh tế. Không gian lập tức trở nên rộng hơn, yên tĩnh hơn, nhưng cũng… trống trải hơn đối với Thế Anh. Áp lực vô hình được dỡ bỏ, nhưng thay vào đó là một sự trống rỗng khác, đầy những câu hỏi vang lên trong đầu anh.

Anh nhìn xuống màn hình laptop. Những dòng code vẫn đứng đó, chờ đợi sự tiếp nối logic, nhưng ngón tay anh bất động. Sự tập trung đã tan biến hoàn toàn, nhường chỗ cho một dòng suy nghĩ hỗn độn mà anh không thể kiểm soát. Mắt anh vô thức hướng về chiếc ví da đen trên bàn.

Một khoảnh khắc chần chừ. Rồi, như bị một sức hút vô hình, Thế Anh rút tờ giấy đã gập vuông vức ra khỏi ngăn ví. Anh mở nó ra, từ từ, cẩn thận. Màu vàng chanh, tím biếc, xanh lá rực rỡ lại ùa về, cùng với nụ cười cười toe toét kèm dòng chữ "*XÍCH ĐU CẦU VỒNG? :D*" và hình ảnh chàng trai cau có đeo headphone khổng lồ. Sự sống động, vô tư của nó đối lập gay gắt với không gian tĩnh lặng, nghiêm túc xung quanh.

Anh nhìn chằm chằm vào nó. Không phải để phân tích bố cục hay kỹ thuật như Tuân đã làm, mà như thể muốn moi ra một ý nghĩa ẩn giấu nào đó từ những nét vẽ nguệch ngoạc. *Tại sao?*

Câu hỏi lớn nhất bật ra. **Tại sao cô ấy lại để lại cái này?**

Và ngay lập tức, bộ não phân tích, luôn tìm kiếm những lời giải thích hợp lý và khách quan nhất, bắt đầu vận hành. Những giả thuyết được đưa ra, sắp xếp theo thứ tự logic và… tự hạ thấp bản thân:

1.  **"Mình không đủ đặc biệt để ai đó thật sự để ý."** - Đây là nền tảng. Thế Anh nhìn nhận bản thân là một hệ thống khép kín, tối ưu hóa cho hiệu suất, không phải cho sự thu hút xã giao hay cảm xúc. Anh lạnh lùng, cứng nhắc, và đã thẳng thừng khiển trách cô ta. Ai lại để ý đến một người như vậy, ngoài sự khó chịu?

2.  **"Đây chỉ là một phản ứng nhất thời."** - Giả thuyết này được củng cố từ sự nhiệt tình bùng nổ, dễ thay đổi mà anh quan sát được ở Việt Hà hôm qua. *"Cô ấy là ENFP. Họ hành động theo cảm hứng. Một sự kiện dù nhỏ, dù tiêu cực (bị mắng), cũng có thể kích hoạt một ý tưởng sáng tạo bất chợt trong đầu họ."*

3.  **"Mình là một 'cảm hứng' tiêu cực."** - Dòng suy nghĩ trở nên rõ ràng hơn, đầy tính tự chê bai: *"Cô ấy thấy mình như một phiền toái, một kẻ khó tính đáng ghét. Và chính sự đáng ghét đó, sự cứng nhắc đó, lại tạo ra một ấn tượng mạnh – dù là ấn tượng xấu. Với một người sáng tạo như cô ta, bất cứ thứ gì gây ấn tượng đều có thể trở thành nguồn cảm hứng. Mình chỉ là một 'vật mẫu' cho sự khó chịu, một 'nhân vật phản diện' trong câu chuyện sáng tạo của cô ấy thôi."*

4.  **"Tờ giấy này không phải là sự quan tâm. Nó là sản phẩm phụ của một tương tác tồi."** - Kết luận cuối cùng, khô khan và tàn nhẫn: *"Cô ấy vẽ nó vì cảm hứng bất chợt từ một kẻ khó ưa, để xin lỗi cho qua chuyện, hoặc đơn giản là để giải tỏa năng lượng dư thừa. Không hơn. 'Xích đu cầu vồng' kia mới là thứ cô ấy thực sự quan tâm, không phải hình ảnh kẻ cau có này."*

Thế Anh thở ra một hơi dài, nặng nề. Những giả thuyết logic, khách quan này như những lớp băng giá phủ lên chút hơi ấm mong manh mà tờ giấy mang lại. Chúng có vẻ *hợp lý*. Chúng giải thích được hành động của Việt Hà mà không cần gán cho nó một ý nghĩa cảm xúc sâu xa nào hướng về anh. Chúng bảo vệ anh khỏi sự tổn thương tiềm tàng của việc hy vọng hão huyền.

Anh nhìn lại bức vẽ. Nụ cười cười toe toét giờ dường như có chút mỉa mai. Hình ảnh chàng trai cau có trên núi sách trông thật lẻ loi và cứng nhắc. *"Chắc là vậy rồi..."* - Câu nói thầm lặng trong đầu anh như một dấu chấm hết. *"Mình chỉ là một sự cố, một nguồn cảm hứng thoáng qua trong thế giới đầy màu sắc của cô ấy. Không hơn."*

Sự tò mò, chút bối rối, thậm chí là thoáng mong đợi buổi sáng, giờ chìm nghỉm, thay vào đó là một sự trầm lắng quen thuộc, pha chút chua chát. Anh gập tờ giấy lại, lần này không còn sự cẩn thận như trước, mà với một động tác dứt khoát, gần như muốn chôn vùi nó đi. Anh không bỏ nó vào ví nữa. Anh nhét nó vào giữa những trang giấy nháp kỹ thuật trắng đen dày cộm trong túi hồ sơ – nơi nó thực sự thuộc về, như một thứ bằng chứng phiền phức, một "case study" về sự hỗn loạn cảm hứng nhất thời.

Thế Anh đeo lại headphone, âm thanh cách ly hoàn toàn với thế giới bên ngoài. Anh gõ phím. Những dòng code lại bắt đầu chạy trên màn hình, chính xác, lạnh lùng. Anh cố gắng ép bản thân trở lại quỹ đạo của sự logic thuần túy, nơi không có chỗ cho những tờ giấy màu sắc vô nghĩa hay những cô gái cười như mặt trời.

Nhưng dù đã cố gắng chôn vùi nó dưới lớp giấy nháp, hình ảnh chiếc xích đu cầu vồng và nụ cười rạng rỡ dưới nắng chiều hôm qua vẫn thoáng hiện lên trong khoảnh khắc anh nhắm mắt. Một giây phút yếu lòng của một hệ thống tưởng chừng bất khả xâm phạm. Tờ giấy đã im lặng, nhưng sự rối rắm trong lòng Thế Anh thì chưa bao giờ thực sự biến mất. Anh vừa tự tay dập tắt đi mầm non hiếm hoi của sự hy vọng, bằng chính thứ vũ khí sắc bén nhất của mình: sự tự ti được ngụy trang dưới lớp vỏ logic khắc nghiệt. Cuộc gặp gỡ tiếp theo, nếu có, sẽ lại bắt đầu từ con số không, thậm chí là từ phía sau một bức tường phòng thủ còn cao hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store