ZingTruyen.Store

Câu chuyện của mỗi người.

Chương 1: Dạ khúc Ban mai (part 2)

PhatMinh0

Suốt từ lúc mới quen đến trước khi cách xa, hai chúng tôi tìm thấy ở nhau rất nhiều điểm chung. Đó là quãng thời gian độ ba năm từ Bốn tuổi đến 6 tuổi. Cả hai đều quen việc xa cách vì khoảng cách của 2 gia đình khá xa nhau, và trùng hợp thay, chúng tôi ..... Cả hai đứa có khá nhiều điểm chung : đều cực thích nô đùa và giống như mấy ông bà già chỉ thích đọc sách và trò chuyện. Căn nhà ngoại tôi ở là căn nhà mà trước đây gia đình tôi ở, sau này nhà tôi có việc nên chuyển đi lên ở gần nhà nội, còn căn nhà đó thì để lại cho ngoại tôi ở, còn Tiên đến từ Đăk Nông năm Ba tuổi.

Đến tận lúc này tôi vẫn nhớ như in hình ảnh cô bé Tiên đầy lo lắng và căng thẳng thế nào khi đứng cạnh ba vào ngày đầu tiên đến nhà ngoại. Cô bé đứng đó, đôi tay chắp đằng trước níu chặt lấy nhau, từ mái tóc suôn dài đến bờ vai nhỏ nhắn của cô đều sáng lên nhờ những tia nắng mùa xuân đang cố gắng len qua từng ô cửa sổ, tạo ra một cái bóng cũng nhỏ xíu như cái thân mình mảnh mai kia vậy. Bờ môi cô đỏ ửng lên vì bị mím chặt lại, đôi mắt không hề chớp lấy cái nào thì mở to và dường như ánh nhìn của nó chỉ dán vào một điểm cố định nào đó trong phòng. Cô bạn học mới khiến tôi nhớ lại chính mình, năm ngoái cũng từng rụt rè, e sợ khi đứng trước những người xa lạ như thế nào. Dường như ngay lập tức tôi cảm thấy mình gần gũi với cô ấy đến lạ lùng, và sự thực thì tôi là người đầu tiên bắt chuyện với Tiên. Chúng tôi thân nhau rất nhanh.

Tiên là người duy nhất đồng quan điểm với tôi về nhiều chuyện, như việc sinh ra và lớn lên ở tỉnh ven biển chín chắn hơn bạn bè đồng trang lứa, hay việc trông nhà quả thật mệt mỏi, và việc nếm vị của nước biển quả là khó chịu. Với chúng tôi, chúng đều là những vấn đề to tát. Tiên và tôi nhỏ người, đề kháng của tôi thì lại tốt hơn Tiên nên Tiên hay bệnh và gặp những bất tiện trong đời sống gây nhiều khó khăn cho chúng tôi lẫn những người khác. Cũng vì thế mà sở thích chung của hai đứa đều là tâm sự chuyện trò, đọc sách và chơi mấy trò ít vận động, cứ như mấy ông bà "cụ non". Thời gian đó, sau mỗi lần ba tôi làm việc xong và chở tôi xuống ngoại, và có lẽ Tiên cũng vậy nên cả hai thường chơi chung. Một cách tự nhiên, Tiên và tôi nương tựa vào nhau, dành thời gian nghỉ bên nhau và đi chơi cùng nhau.

Và tất nhiên, chẳng sớm thì muộn chúng tôi cũng vô tình trở thành "tâm điểm" của những trò trêu chọc của của anh, chị, cậu, mợ trong nhà. Giờ ngẫm lại, những hành động và lời nói khi đó chỉ làm cho chúng bọn trẻ chúng tôi cảm thấy như là một lời động viên, nhưng tôi ngày ấy không giỏi xử lý mấy tình huống như vậy. Mỗi lần bị trêu chọc, tôi chỉ biết cười vì ngại ngùng. Tuy nhiên, càng những lúc như thế, tình cảm giữa hai chúng tôi lại càng bền chặt.

***

Có một kỷ niệm tôi nhớ khá rõ. Đó là một buổi chiều khi hai đứa đang mải mê dắt nhau đi nhặt những hạt cườm đỏ rơi dưới gốc cây bình bát phía sau nhà ngoại. Mải mê thế nào mà chúng tôi lạc sang tận rào nhà hàng xóm – nơi có con chó xích ngay đầu ngõ nổi tiếng là hung dữ nhất vùng.

Nghe thấy tiếng bước chân lạ, con chó chồm dậy, sủa vang lên những tiếng giận dữ và định lao về phía chúng tôi. Tiên giật bắn mình, cô bé đứng như trời chồng, đôi chân nhỏ bé run rẩy không sao nhúc nhích nổi. Gương mặt em tái nhợt, đôi mắt mở to đầy sợ hãi dán chặt vào con vật đang nhe nanh phía trước. Giữa không gian im lìm của buổi trưa hè, tiếng sủa ấy nghe chát chúa và đe dọa đến mức khiến lồng ngực chúng tôi thắt lại. Tiên không khóc nổi thành tiếng, cô bé chỉ đứng đó, hơi thở dồn dập trong sự bất lực.

Nhìn Tiên tội nghiệp đứng đó, chẳng biết lấy đâu ra can đảm, tôi bước lên chắn ngay trước mặt em. Chẳng màng đến việc đôi chân mình cũng đang run bần bật, tôi nhặt đại một nhánh cây khô trên đất, quơ mạnh về phía trước để dọa con chó lùi lại. Ngay lúc con vật vừa khựng lại vì bất ngờ, tôi nắm chặt lấy bàn tay lạnh ngắt của Tiên mà kéo chạy, chạy thật nhanh về phía vườn nhà ngoại.

Chúng tôi cứ thế băng qua những rặng hoa đồng tiền rực rỡ, tiếng sủa hăm dọa phía sau dần nhỏ lại rồi mất hẳn. Lần đầu tiên được nắm bàn tay mềm mại của Tiên làm tim tôi rộn ràng tới mức muốn văng khỏi lồng ngực. Dù thể trạng yếu ớt khiến tôi choáng váng, hơi thở đứt quãng vì mệt, nhưng cảm giác lúc đó thật lạ kỳ. Đó là lần đầu tiên tôi thấy mình mạnh mẽ đến thế, dường như chẳng còn gì trên thế giới này có thể làm tôi sợ hãi nữa.

***

Xuyên suốt ba năm, tình cảm giữa tôi và Tiên ngày một đậm sâu. Chúng tôi dự định học chung một trường tiểu học cách nhà không xa, phấn đấu học hành và dành nhiều thời gian bên nhau hơn. Dần dần chúng tôi cũng thấy rằng mình "người lớn" hơn và sống nội tâm hơn trước – chúng tôi luôn tự thu mình vào một thế giới quan của mình mà tin rằng quả bóng nhỏ bé ấy sẽ chở che và là hành trang giúp chúng tôi vững bước trong cuộc sống. Học ở một ngôi trường mới, gặp những người bạn mới và chúng tôi sẽ lại có điều kiện khám phá nhiều hơn nữa thế giới tri thức bao la của nhân loại. Không ai bảo ai, chúng tôi cũng thầm mong những trải nghiệm mới mẻ ấy sẽ giúp mình thật sự xác định tình cảm dành cho nhau suốt bấy lâu. Khoàng cách giữa tôi và Tiên, khoảng cách giữa chúng tôi và cuộc sống ngoài kia sẽ được thu hẹp lại. Rồi đây chúng tôi sẽ lớn hơn nữa, khỏe mạnh hơn nữa để cùng nhau tự do thực hiện ước mơ của mình.

***

Giờ đây tôi bắt đầu trăn trở. Phải chăng, hai đứa trẻ ngày ấy luôn ríu rít với nhau, đã cảm giác được rằng chúng rồi sẽ mất đi một điều gì đó? Rõ ràng là chúng yêu mến nhau, luôn mong ước được bên nhau mãi mãi. Nhưng vì đã từng phải đã xa cách nhiều lần, chúng biết rằng ước muốn của mình sẽ chẳng bao giờ thành hiện thực. Chúng sợ điều tồi tệ ấy sẽ lại diễn ra. Đến tận bây giờ tôi mới nhận ra sao? Hai đứa trẻ ấy đã cố gắng trao cho nhau thật nhiều kỉ niệm đẹp, vì mai này có thể chúng sẽ phải nói lời chia tay mãi mãi...

Quả thật, đúng là tôi và Tiên đã xa nhau, lời hứa cùng vào một trường đã không thành hiện thực. Vào một đêm Thu cuối tôi chuẩn bị nhập học, Ba Tiên (3) thông báo cho tôi điều đó.

Trước giờ hiếm khi tôi và Ba Tiên nói về điều gì đó, thế nên tâm sự về Tiên hẹn, mà lại trễ như thế này (tôi nhớ là khoảng tám giờ tối) là thật bất thường. Vừa xuống dưới nhà ngoại, một cảm giác bất an kì lạ đã dâng lên trong tôi, tôi nhấc máy.

"Tớ xin lỗi, ...", Tiên nói với giọng thì thào nhỏ tí. Những từ ngữ được thốt lên sau đó càng làm rõ cái điều mà tôi không bao giờ muốn nghe và muốn tin.

Thế đấy, chúng tôi chắc chắn sẽ không vào cùng trường và cũng khó gặp lại nhau. Mẹ Tiên đã quyết định chuyển đến sống ở một thị trấn nhỏ Đăk Nông vì công việc. Giọng cô ấy run run như chực khóc. Tôi không thể hiểu nổi cô ấy đang nói gì. Lòng tôi chợt bừng bừng như có lửa đốt còn đầu óc thì như chìm trong băng giá. Tôi không thể hiểu tại sao Tiên phải kể với tôi chuyện này.


"Ơ... thế còn... học chung trường thì sao? Cậu đã đậu rồi mà? Cả lời hứa đó nữa?" Rốt cuộc cơ miệng của tôi cũng hoạt động lại được.

"Mẹ tớ bảo... mẹ sẽ sắp xếp để tớ vào trường ở Đăk Nông. Tớ... tớ xin lỗi..."

Tôi ngồi bệt lên nền gạch mà co người lại, hai tay thắt chặt đầu gối. Dường như cái không khí se lạnh của mùa Thu đã thâm nhập vào căn phòng ấm áp của tôi mà len lỏi vào từng kẽ ngón tay. Tôi không biết nói gì với Tiên, nhưng cũng hiểu rằng mình cần nói một điều gì đó.

"Không, Tiên không có lỗi gì hết..."

"Tớ đã nói là muốn ở lại với ba ở đây, nhưng mẹ bảo rằng tớ còn nhỏ quá nên..."

Cảm nhận được Tiên đang cố giữ cho mình đừng khóc khiến tôi không chịu nổi. Để rồi, tôi đã không tự chủ được mà lớn tiếng "Tớ hiểu nãy giờ cậu nói cái gì rồi mà!". Tiếng nấc nghẹn sau đó của Tiên không kiềm chế được tôi.

'Được rồi mà..." Tôi nhẹ giọng lại nhưng vẫn cương quyết. "Xin cậu đừng nói gì nữa"

"Xin đừng nói nữa...". Tôi lặp lại liên tục trong một nỗ lực vô vọng kiềm chế những giọt nước mắt. Tại sao chứ, tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này?

Mười giây im lặng trôi qua, và Tiên lại nói "xin lỗi" đầy thổn thức. Tôi áp chặt chiếc điện thoại vào tai, đầu đã gục xuống tự lúc nào. Tôi không muốn nghe tiếp, cũng không thể rời đi. Tôi hiểu rằng những lời vô tình vừa rồi đã làm tổn thương Tiên, nhưng liệu có cách nào cứu vãn được khi tôi không biết cách kiểm soát cảm xúc của chính mình? Sau cuộc nói chuyện với Tiên, tôi cứ bó gối ngồi ngây ra mãi.

***

Những ngày tiếp theo, tôi ở trong trạng thái rất tệ vì đã không kiếm được lời nào tử tế an ủi Tiên trong lúc cô ấy đang vô cùng bất an. Với cảm xúc nồng nàn lưu giữ trong tim, hai người bọn tôi vụng về nói câu từ biệt trong ngày chia tay. Hôm trước ngày chia tay, Tiên đến gặp tôi và nhẹ nhàng bảo "Vậy là... tạm biệt nhé..." trong khi tôi cúi gằm đầu, không biết đáp trả thế nào. Tôi thấy mình thật vô dụng, từ trước đến giờ chỉ biết dựa dẫm vào cô ấy. Trước khi gặp nhau, dù đã dặn lòng phải tỏ ra chín chắn hơn nhưng rồi đâu vẫn hoàn đấy. Trước sau tôi vẫn là một cậu bé con, không hơn không kém. Tôi tự nhủ với bản thân, không thể để mọi chuyện như vậy mãi, và cầu mong một thế lực vô hình nào đó xuất hiện, cuốn phăng đi những con trẻ trong tôi. Kể cả khi không có sự lựa chọn nào khác, chúng tôi cũng không nên chia tay như thế. Đáng lẽ, Tiên và tôi không bao giờ phải lâm vào cảnh mỗi người một nơi.

Dù cho Tiên đã không có quyền lựa chọn đi nữa, chúng tôi cũng không đáng phải chịu xa nhau như thế này, chúng tôi không-bao-giờ nên bị chia cắt mới đúng!

Buồn bã, tôi bước vào học kì đầu tiên. Dù không muốn tôi cũng phải một mình đối mặt với từng ngày trôi qua. Không còn Tiên, tôi bắt đầu làm quen với vài người bạn, tôi cũng gia nhập đội bóng đá của trường và tập luyện rất tích cực. Cuộc sống năm lớp ba bận rộn hơn nhiều so với trước. Nhưng với tôi thế cũng tốt, nó giúp tôi không có thời gian để suy nghĩ vẩn vơ nữa. Mỗi khi rảnh rỗi tôi lại để tâm trí mình trong sự ray rứt, khó chịu về những chuyện buồn ngày xưa và tôi cảm thấy mệt mỏi. Để giải tỏa tôi đã cố gắng bắt mình hoạt động càng nhiều càng tốt bằng việc dành hầu hết quỹ thời gian la cà với bạn bè, đến nơi tụ hộp bạn bè thật sớm và đi ngủ ngay sau khi hoàn thành bài vở.

Ở nhà mới chắc hẳn Tiên cũng rất bận bịu. Tôi thầm mong rằng thời gian trôi qua sẽ giúp cô ấy dần quên tôi. Dù sao thì chính tôi đã chủ động rời xa cô ấy, thế nên tôi cũng tự dặn mình phải quên Tiên đi. Những con người đã quen với lời tạm biệt phải học được cách quên đi quá khứ...

Và tôi đã quên đi cô ấy!

***

Cuối mùa hè, và một ngày nọ tôi nhận được thư kèm hộp quà của Tiên từ ba Tiên.

Tôi còn nhớ việc nhìn thấy lá thư màu hồng lợt nằm gọn trong hộp thư khiến tôi bối rối nhiều hơn là hạnh phúc. "Sao lại là lúc này?", tôi suy nghĩ. Trong khi đang cố gắng thích ứng với một cuộc sống không có Tiên, lá thư làm tôi nhận ra mình đã luôn nhớ về cô ấy, nhớ biết chừng nào.

Đấy, thay vì cố quên thì bấy giờ trong tâm trí tôi lại chẳng có gì khác ngoài cô ấy. tôi có bạn, nhưng những người bạn mới quen chỉ khiến tôi nhận ra Tiên thật đặc biệt đối với mình. Ngày qua ngày tôi nhốt mình trong phòng để đọc thư của Tiên. Hết lần này đến lần khác, thậm chí tôi còn kẹp vào vở để xem trong giờ học nữa chứ. Từng chữ, từng câu văn của bức thư như đã thấm nhuần, đã hòa hợp như một bài học vỡ lòng vào trí nhớ của tôi...

" *

.... thân mến!

Thư mở đầu như vậy, cái cảm giác bồi hồi khó tả chợt dâng trào khi lâu lắm rồi tôi mới lại được nhìn ngắm những nét chữ ngay ngắn của Tiên.

Bọn mình đã lâu không gặp lại, tớ đã khác đi và có lẽ cậu cũng khác đi. Bọn mình chẳng thể đối diện nhau, trọn vẹn và thơ ngây như tháng ngày trước đây. Ký ức tươi đẹp ngày xưa đau đáu mãi trong lòng đến mức không nỡ buông tay. Rồi sẽ đến 1 ngày, trái tim mình thôi dậy sóng vì một người nhưng mình sẽ không bao giờ hối hận.

mười bốn tuổi, tớ vẫn đang còn một chặng đường rất dài và tương lai còn nhiều xước xát. Nhưng chắc chắn tớ sẽ tiếp tục bước đi mà không nuối tiếc điều gì những năm tháng thanh xuân từ cũng có. Dẫu có thế nào, tớ cũng không bao giờ hối hận vì đã ngỏ lời với cậu vào một ngày trời biển xanh trong. Tớ thích cậu

*"

Bức thư khá là nặng lòng, xen lẫn vài dòng chữ được viết rất đều và đẹp như-một-người-lớn của Tiên. Chúng khiến tôi vừa đọc vừa tự hình dung về cô bé Tiên đang từng bước lớn lên như thế nào, và hiện tại thì trông ra sao. Lá thư ngắn ngủn kể cho tôi viết vài điều về cuốc sống mới của Tiên: từ việc hàng ngày đi đến trường thế nào, cho đến quyết định tham gia vào câu lạc bộ bóng chuyền của trường để "giữ eo". Kì lạ là những thay đồi ấy không làm tôi khó chịu chút nào. Tiên không viết rằng cô ấy nhớ tôi và qua từng dòng thư tôi phần nào có thể cảm nhận được cuộc sống mới của cô ấy đang tiến triển tốt đẹp và cô ấy thích nghi được với nó. Thật tình là tôi khá vui vì cô ấy đã không kể lể như vậy. Khẳng định rằng chúng tôi đã xa nhau và nhớ nhau chỉ làm chính Tiên và tôi thêm buồn mà thôi.

Đọc đến dòng cuối cùng, tôi mới chậm rãi mở hộp quà đi kèm. Bên trong là một bức tranh Ba bông hoa đồng tiền ngày ấy tôi đã tặng Tiên.

Tôi bắt đầu thấy cuộc sống của mình dễ thở hơn rất nhiều. Hình như tôi lại "có nhận thức" hơn thì phải. Một người bình thường luôn phản ứng đúng theo nhận thức của họ và cho đó là điều hiển nhiên, ví dụ như một tiết học chán ngắc thì... dĩ nhiên là chán ngắc. Khoảng thời gian có Tiên đã khiến tôi bắt đầu biết khó chịu cuộc sống vô vị trước đây – toàn là những giờ học gay gắt những trò sai vặt vô lý của bọn cùng khối. Lạ kì thay, chính nhờ lẽ đó mà tôi dễ dàng chịu đựng trở ngại trong cuộc sống hơn. Mặc dù không bao giờ viết về những điều bực bội, khó chịu xảy ra hàng ngày, nhưng chúng tôi vẫn tin tưởng mạnh mẽ rằng có một người khác trên cõi đời này luôn thấu hiểu và ủng hộ mình. Đó là lá thư đầu tiên và cũng là cuối cùng tôi nhận được từ cô ấy.

Hè hết, rồi mùa thu cũng chóng qua đi. Mùa đông đã đến cùng với tuổi mười lăm của tôi. Tôi đã cao hơn năm centimet và có chút "cơ bắp" so với năm trước. Cơn lo âu của tôi cũng dần nhẹ hơn trước. Và hơn hết, tôi thấy mình ngày càng gần gũi đến thế giới bên ngoài hơn.

Cô ấy cũng mười bốn rồi! Mỗi khi nhìn các bạn nữ sinh trong bộ đồng phục duyên dáng của mình, tôi lại cố mường tượng hình ảnh Tiên mặc đồng phục thì như thế nào. Tiên từng viết rằng muốn lại được cùng tôi ngắm hoa đồng tiền nở như hồi nhỏ ấy. Có một hàng bông đồng gần nhà Tiên, qua lời kể của ba Tiên đã nói như thế.

"Mình chắc rằng những cánh hoa nơi đây cũng tỏa sáng như ánh mặt trời!"

**********************************

(3) Ba Tiên: là cậu ruột của người kể cũng là ba nuôi của Tiên.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store