[BSD/Soukoku/Dachuu] Tro Tàn Dưới Đế Giày Người
TRO TÀN VÀ MẤT MÁT
Yokohama bây giờ gần như bị thiêu rụi hoàn toàn. Những tòa nhà cao tầng cháy rực, những con phố phủ đầy tro bụi, ánh sáng đỏ từ ngọn lửa phản chiếu trên mặt nước cảng như một biển máu sôi sục. Cả thành phố chìm trong tiếng gào thét của gió, của lửa và của những sinh linh bị cuốn theo thảm họa.
Chuuya đứng trên đống đổ nát, cơ thể mệt mỏi đến mức gần như kiệt sức. Vết thương cũ từ trận chiến trước vẫn rướm máu, cộng thêm bỏng do lửa, toàn thân hắn nhói đau từng nhịp. Nhưng đau đớn thể xác không là gì so với nỗi đau trong tim. Mắt xanh hắn ngập nước, nhìn Dazai từ phía xa, vừa mong chờ vừa căm hận.
Dazai đứng trên một gờ tường cao, khuôn mặt bình thản nhưng sâu trong ánh mắt là nỗi đau không thể giấu. Hắn biết rằng nếu bước tới, cứu Chuuya hoàn toàn, toàn bộ Yokohama sẽ bị phá hủy bởi ngọn lửa vẫn lan tỏa khắp nơi. Nhưng nếu không cứu, Chuuya sẽ gục ngã giữa tro tàn. Lựa chọn này không có đúng sai, chỉ có đau đớn.
Chuuya nhìn Dazai, giọng yếu ớt nhưng gào thét trong lòng: "Ngươi... cứu ta đi... đừng để ta chết...!"
Dazai hít một hơi dài, giọng trầm, như lưỡi dao cắt vào tim Chuuya:
"Chuuya... tôi không thể cứu cậu trọn vẹn. Tôi đã làm tất cả những gì có thể... nhưng cậu sẽ phải chịu đau đớn này. Tôi... xin lỗi."
Nghe những lời ấy, tim Chuuya như vỡ vụn. Hắn cảm thấy như toàn bộ thế giới sụp đổ: ngọn lửa xung quanh, thành phố tan nát, và người hắn yêu... đứng đó, bất lực nhưng vẫn không thể giúp hắn toàn bộ.
Chuuya bước đi, từng bước run rẩy, đôi mắt nhìn Dazai: "Ngươi... yêu ta... mà... để ta chịu đau... vậy... tình yêu của ngươi... là gì?" Giọng hắn nghẹn ngào, hòa lẫn giận dữ, tuyệt vọng và nỗi cô đơn tột cùng.
Dazai chỉ đứng lặng, không nói gì. Ánh mắt hắn vẫn dõi theo Chuuya, vừa thương vừa đau đớn. Hắn biết rằng bất cứ lời giải thích nào lúc này cũng vô nghĩa. Chỉ có hành động mới nói lên tất cả, nhưng hành động của hắn giờ là... không cứu toàn bộ, để Chuuya trải qua ngọn lửa cuối cùng.
Một luồng lửa mạnh bùng lên từ phía kho hàng gần đó, cuốn Chuuya vào giữa biển lửa dữ dội. Hắn gào thét, cơ thể cháy sém, từng hơi thở đau nhói. Nhưng trong ánh mắt xanh ấy, vẫn có quyết tâm, vẫn là niềm kiêu hãnh: hắn sẽ không chịu khuất phục, dù trái tim đau đớn tột cùng.
Dazai nhắm mắt, giọng trầm và lạnh:
"Chuuya... tôi yêu cậu... nhưng yêu cậu không đồng nghĩa với cứu cậu toàn bộ. Tôi sẽ để cậu sống... nhưng chỉ còn lại tro tàn và nỗi đau."
Chuuya cảm nhận được hơi thở của Dazai gần bên, nhưng không được chạm vào. Hắn muốn chạy đến, muốn ôm lấy Dazai, muốn dựa vào hắn một lần cuối... nhưng ngọn lửa dữ dội xung quanh không cho phép. Trái tim hắn rách nát, vừa hận vừa yêu, vừa đau vừa khao khát.
Kẻ đứng sau vụ cháy cười khanh khách, tung ra luồng lửa cuối cùng, mạnh hơn tất cả những gì Chuuya từng đối mặt. Hắn gục đầu xuống, cơ thể cháy rực, toàn bộ năng lực dồn vào việc chống đỡ, nhưng sức lực đã cạn kiệt.
Dazai đứng lặng, đôi mắt vừa dịu dàng vừa đau đớn. Hắn biết rằng bất kỳ bước đi nào của hắn cũng sẽ thay đổi số phận của Chuuya. Nhưng cứu trọn toàn bộ lúc này là bất khả. Hắn chỉ có thể đứng đó, nhìn Chuuya chịu tổn thương cực đại, đau đớn tột cùng.
Chuuya hét lên, cơ thể run rẩy, nước mắt trào ra:
"Ngươi... nói yêu ta... mà... để ta chịu... đau này... ngươi... là lửa... là tro tàn... mà ta không thể thoát!"
Dazai chỉ đáp bằng ánh mắt, lạnh lùng nhưng sâu thẳm là tình cảm không lời:
"Tôi... yêu cậu, Chuuya... đến tận cùng nỗi đau... nhưng tôi không thể cứu cậu hoàn toàn. Ngọn lửa này... sẽ thiêu rụi mọi thứ, chỉ còn lại cậu... và tro tàn."
Chuuya gục xuống giữa biển lửa, hơi thở yếu ớt, cơ thể rướm máu và bỏng rát. Trái tim hắn vỡ vụn, tình yêu và niềm tin đều bị thiêu đốt. Hắn nhận ra sự thật tàn nhẫn: yêu Dazai đồng nghĩa với việc sống giữa tro tàn, chịu đau đớn tột cùng và mất mát không thể tránh khỏi.
Dazai đứng lặng nhìn Chuuya, giọt nước mắt rơi trên má, nhưng không chạm vào hắn. Hắn biết rằng nếu bước tới, sẽ phá hủy lựa chọn duy nhất để Chuuya sống sót. Tình yêu của Dazai là cứu sống Chuuya, nhưng với giá phải trải qua nỗi đau tận cùng.
Ngọn lửa cháy dữ dội hơn bao giờ hết, ánh sáng đỏ rực chiếu lên đôi mắt Chuuya, phản chiếu sự quyết tâm và tuyệt vọng. Hắn biết rằng mình còn sống, nhưng đã mất đi sự trong sáng, niềm tin và phần lớn trái tim.
Và trong khoảnh khắc cuối cùng, Chuuya nhận ra: yêu Dazai đồng nghĩa với việc trở thành tro tàn, sống sót giữa biển lửa nhưng không còn nguyên vẹn.
Dazai nhìn Chuuya, giọng trầm và lạnh lùng, nhưng chứa đầy tình cảm:
"Chuuya... dù cậu có gục ngã, tôi vẫn yêu cậu... và tôi sẽ đứng đây, nhìn cậu sống sót, dù chỉ còn lại tro tàn."
Ngọn lửa bao trùm cả bến cảng, ánh sáng đỏ rực nhấn chìm mọi thứ xung quanh, nhưng giữa đó, Chuuya sống sót... nhưng chỉ còn lại tro tàn trong tim.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store