PabloGavi x reader
Tối đó, chỉ có hai người chúng tôi ngồi cạnh nhau trong quán nhỏ quen thuộc – nơi không quá ồn ào, cũng không có ai để ý. Tôi chọn rượu nhẹ vì biết tửu lượng của chị không cao, nhưng dường như tâm trạng không tốt khiến chị uống nhiều hơn bình thường.
"Chị không sao đâu..." — Shelly vừa nói vừa tự rót thêm cho mình, tay hơi run run.
Tôi đưa tay giữ lấy cổ tay chị. "Chị đừng uống nữa. Em thấy chị mệt lắm rồi."
Chị chỉ bật cười, tiếng cười rất khẽ, rồi dựa đầu vào vai tôi. "Em biết không... chị mệt thật đấy. Mệt vì lúc nào cũng phải cố gắng tỏ ra mạnh mẽ..."
Tôi im lặng. Mọi lời khuyên lúc này đều trở nên vô nghĩa.
"Chị tưởng mình chưa quên được hắn ta. Nhưng lúc em ở bên, chị lại thấy nhẹ nhõm... Em lúc nào cũng lặng lẽ quan tâm, lặng lẽ ở đó." – chị nói tiếp, giọng run hơn men rượu – "Chị yêu em mất rồi, Gavi..."
Tôi quay sang nhìn chị, thật kỹ.
"Chị vừa nói gì cơ?" – Tôi hỏi, lòng như thắt lại.
Chị ngẩng đầu lên, ánh mắt long lanh, gương mặt đỏ bừng. "Chị yêu em. Em không cần lặp lại nữa đâu."
Tôi chẳng cần thêm bất kỳ điều gì.
Tôi cúi xuống, hôn chị.
Không vội vã, không mãnh liệt – chỉ là một nụ hôn thật chậm, đủ để nói thay tất cả những năm tháng em lặng im.
Không biết từ khi nào, đèn flash chớp loé ngoài cửa kính quán. Cánh phóng viên đã tìm đến.
Nhưng tôi chẳng quan tâm nữa. Đêm nay, tôi muốn
cả thế giới biết... rằng chị là của tôi.
sau khi đưa chị đi mua vài thứ rồi về nhà nghỉ, tôi mới có thời gian kiểm tra điện thoại lần nữa. Tin nhắn trong nhóm chat "Ba thằng khốn tò mò" nổ như pháo:
💬 LamineYamal: ANH ĐÙAAAA ĐÚNG KHÔNGGGGGG
💬 PauCubarsi: ƠI TRỜI ƠI CÁI GÌ VẬYYYYYY 😭😭😭
💬 HectorFort: anh vừa hôn chị Shelly ngay trước mặt báo chí???
Tôi thở dài, chưa kịp trả lời thì cuộc gọi video hiện lên.
"BẮT MÁY NGAY!!!" – cả ba đứa spam tới tấp.
Tôi ngồi xuống ghế, bấm nhận.
Mặt đứa nào đứa nấy đỏ gay, mắt trợn tròn, giọng hét vang cả phòng:
— "ANH GAVI!!! ANH LÀM THẬT HẢ???"
— "Chị Shelly nói yêu anh á? Lúc đó có say không? Anh có say không? HAI NGƯỜI CÓ ĐANG TỈNH KHÔNG???"
Tôi chống cằm, cười nhẹ. "Ừ. Anh tỉnh. Rất tỉnh."
— "ÔI GIỜI ƠIIIIII!!!" — Pau gào lên, ngã vật ra sau ghế.
— "Quá đã anh ơiii, thuyền cập bến rồi"
Lamine chỉ vào camera, gào như thể tôi đang phạm tội hình sự:
— "Anh hôn người ta ngay trước mặt báo chí, bọn em đang ăn mì suýt nghẹn chết luôn đó!!!"
Hector thì vỗ đùi đen đét:
— "Tuyên bố chủ quyền bá đạo quá anh ơi!!! Cả châu Âu biết luôn rồi đó!!"
Tôi bật cười, không nói gì. Nhưng trong lòng lại nhẹ bẫng. Bọn nhóc này đúng là rộn ràng như gió lốc, nhưng mà cũng vì thương tôi thật.
Tối ngày thứ bảy sau khi chúng tôi chinh thức hẹn hò,tôi rủ chị đi dạo bên bờ biển, chỉ hai đứa, không ồn ào, không ai quấy rầy. Gió biển mát lạnh, lùa qua từng kẽ tóc chị, còn tay tôi thì nắm chặt tay chị như không muốn buông ra. Ánh trăng sáng vằng vặc chiếu lên mặt nước lấp lánh, tạo nên khung cảnh như trong mơ.
Chị đi bên cạnh tôi, hơi nghiêng đầu nhìn tôi, ánh mắt tràn đầy niềm vui và sự an yên. "Em biết không, đi cùng em, chị thấy mình thật may mắn," chị nói nhỏ nhẹ.
Tôi cười, giọng nghẹn ngào: "Em cũng vậy, chị à. Em đã muốn nói với chị rất lâu rồi, em không chỉ muốn là đứa em bên chị... Em muốn là người bảo vệ, là người cho chị nương tựa."
Chị quay sang nhìn tôi, đôi mắt long lanh như chứa cả bầu trời đêm. "Em... em thật sự dũng cảm khi nói ra điều đó. Chị cũng không muốn giữ khoảng cách với em nữa."
Tôi dừng bước, kéo chị vào lòng. "Chị cho phép em chứ?"
Chị khẽ gật đầu, không nói gì, chỉ để tôi cảm nhận được trái tim chị đập rộn ràng. Tôi đặt lên môi chị một nụ hôn thật nhẹ nhàng nhưng đầy ấm áp giữa không gian yên tĩnh, có tiếng sóng biển vỗ về, như một lời hứa về một khởi đầu mới.
Sau đó, chúng tôi tiếp tục đi dạo, tay trong tay, trong tiếng cười và lời thì thầm, giữa ánh trăng và biển đêm, tình cảm dần dần nở rộ, nhẹ nhàng mà sâu đậm.
Chúng tôi dừng lại ở một chỗ bãi biển vắng vẻ hơn, chỉ còn tiếng sóng biển nhẹ nhàng vỗ vào bờ cát trắng. Tôi nhìn thẳng vào mắt chị, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài.
"Chị à..." tôi bắt đầu, giọng run run nhưng đầy chân thành, "Em đã giữ trong lòng bao nhiêu năm rồi, chỉ muốn một lần được nói với chị rằng em yêu chị... không phải là tình cảm của một đứa em trai, mà là tình yêu của một người đàn ông dành cho người con gái quan trọng nhất đời mình."
Tôi quỳ xuống, tay run lên lấy trong túi ra một chiếc hộp nhỏ, mở ra là chiếc nhẫn lấp lánh dưới ánh trăng.
"Chị có chịu làm người đồng hành, làm người yêu của em, làm vợ em không? Em hứa sẽ luôn ở bên, bảo vệ và làm cho chị hạnh phúc suốt cuộc đời này."
Chị há miệng, mắt như tròn lại, ngỡ ngàng không nói nên lời.
Tôi đợi, tim như muốn nổ tung.
"Sao em vội vàng quá vậy nhóc...chúng ta chỉ mới bắt đầu mối quan hệ này đc 1 tuần"shelly
"Em đã chờ 4 năm rồi shelly, em ko thể nào đợi thêm đc nữa và em ko muốn vụt mất chị"tôi đáp
Cuối cùng, chị nắm lấy tay tôi, nhẹ nhàng gật đầu: "Em... chị đồng ý."
Tôi kéo chị vào lòng, tiếng sóng biển hòa cùng tiếng cười vui sướng của chúng tôi vang vọng khắp bờ biển. Đêm đó, không chỉ có ánh trăng, mà cả tình yêu chân thật cũng tỏa sáng rực rỡ.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store