KenanYildiz x reader
Anh quay phắt người, định lao thẳng đến phòng sếp, mặc kệ hậu quả. Trong đầu anh chỉ có một ý nghĩ duy nhất: "Không ai được quyền mắng Katherin như thế."
Nhưng đúng lúc bước chân anh sắp rời khỏi hành lang, điện thoại trong túi rung lên . Là tin nhắn từ Katherin,cắt ngang bước chân nóng nảy của Kenan
"Kenan, đừng có dại dột mà đến gặp sếp tôi. Đây là công việc của tôi, là danh dự của tôi. Nếu anh còn coi tôi là cấp trên của anh, thì đừng xen vào nữa. Tôi không cần anh biến tôi thành trò cười trước mặt họ."
Ngón tay Kenan siết chặt lấy điện thoại, đến mức các khớp trắng bệch. Mỗi chữ trong tin nhắn như một nhát dao, lạnh lẽo và xa cách.
Anh đứng lặng giữa hành lang, tim đập dồn dập, đầu óc rối tung. Một phần trong anh muốn phớt lờ tin nhắn, lao thẳng đến đối diện lão sếp để nói cho ra lẽ. Nhưng... một phần khác lại bị kéo níu bởi chính những lời van nài trong tin nhắn.
Kenan cắn mạnh vào môi, mùi máu tanh lan ra nơi đầu lưỡi. Lồng ngực anh nặng trĩu, giằng xé giữa giận dữ và sợ hãi — sợ rằng nếu cứ cố chấp, anh sẽ đẩy Katherin ra xa hơn nữa.
Anh bật cười khan, đầy cay đắng:
– Xa cách đến thế rồi sao, Katherin...
Kenan không chịu nổi nữa. Càng nghĩ tới ánh mắt lạnh lùng của Katherin khi rời đi, tới dòng tin nhắn cứng nhắc kia, anh càng thấy như có hàng nghìn mũi kim đâm vào ngực.
Không thèm quan tâm giờ giấc, anh lái xe thẳng tới căn hộ của cô.
Kenan ấn chuông. Một lần. Hai lần. Không có hồi âm.
Anh gõ mạnh vào cửa, giọng khàn đặc vì lo lắng lẫn tức giận:
– Katherin! Mở cửa. Tôi chỉ muốn nói chuyện.
Trong phòng im lặng, chỉ có tiếng động khe khẽ, như ai đó đang di chuyển nhưng cố tình né tránh. Anh nhíu mày, tiếp tục gõ dồn dập hơn, giọng dằn lại:
– Đừng tránh mặt tôi nữa. Cô nghĩ im lặng là giải quyết được à?
Bên trong, Katherin tựa lưng vào cánh cửa, trái tim đập dồn dập. Cô cắn chặt môi, nước mắt trào ra, nhưng vẫn không lên tiếng. Cô không thể để Kenan chen vào thêm nữa, không muốn để cảm xúc của mình ngày càng bị cuốn đi.
Kenan ép tai vào cánh cửa, giọng trầm thấp hơn, nghe như một lời cầu xin:
– Chỉ một lần thôi... nghe tôi nói đã, Katherin.
Kenan đứng đó rất lâu, bàn tay anh nhiều lần gõ cửa rồi lại buông xuống. Khi bên trong vẫn tuyệt nhiên im lặng, anh khẽ thở hắt, rồi bất ngờ... ngồi bệt xuống ngay trước cửa.
Lưng anh dựa vào cánh cửa gỗ lạnh lẽo, đôi chân duỗi ra hành lang. Ánh nắng buổi sáng hắt vào, kéo cái bóng anh dài hun hút. Người qua kẻ lại trong chung cư bắt đầu để ý, có người nhận ra gương mặt quen thuộc của anh, xì xào bàn tán.
Nhưng Kenan chẳng bận tâm.
Anh cứ ngồi đó, tay chống cằm, ánh mắt đỏ ngầu như vừa trải qua một trận đấu dài đến kiệt sức.
"Cô có thể giận tôi, có thể ghét tôi... nhưng ít nhất hãy mở cửa, để tôi biết cô vẫn ổn." – anh khẽ lẩm bẩm, giọng khàn đặc, chỉ đủ để chính mình nghe thấy.
Thời gian trôi chậm chạp, mồ hôi thấm ướt gáy áo, nhưng anh vẫn lì lợm, không nhúc nhích, như thể quyết tâm ngồi đợi cho đến khi cô buộc phải ra đối diện với mình.
Một vài người hàng xóm đi ngang qua, vừa thấy Kenan ngồi thẫn thờ trước cửa, dáng cao lớn nhưng gương mặt trĩu nặng, liền ghé mắt nhìn. Mấy bà cô xì xào:
– Lạ nhỉ,hôm qua tôi còn thấy vui vẻ mà
– Chắc cãi nhau với bạn gái rồi. Nhìn bộ dạng kìa...
Có người tò mò hơn, tiến lại hỏi thẳng:
– Cậu trai, cậu ngồi đây làm gì thế?
Kenan khẽ cúi đầu, giọng trầm thấp, dằn từng chữ:
– Đợi người.
Người hàng xóm nheo mắt nhìn vào cửa căn hộ vẫn im lìm, định hỏi thêm, nhưng vẻ mặt nghiêm nghị, đôi mắt đỏ quạnh của Kenan khiến ai nấy chùn lại. Họ chỉ nhìn nhau, khẽ lắc đầu rồi bước đi, để mặc chàng trai trẻ ngồi đó, lặng lẽ như một bức tượng.
Âm thanh xì xào ngoài hành lang cuối cùng cũng tan dần. Căn hộ lại chìm vào tĩnh lặng, chỉ còn tiếng kim đồng hồ đều đặn.
Bên trong, Katherin đứng tựa lưng vào cánh cửa, tay siết chặt lấy nắm đấm kim loại lạnh buốt. Cô nghe hết — cả giọng hàng xóm tò mò, cả câu trả lời cộc lốc mà run rẩy của Kenan.
Một khoảng lặng dài trôi qua. Rồi, gần như không kìm được nữa, Katherin xoay nắm cửa. Cánh cửa mở hé, ánh sáng từ hành lang ùa vào.
Kenan lập tức bật dậy, gương mặt căng thẳng đến mức gần như hoảng loạn. Anh không chờ Katherin kịp lên tiếng, vội vàng nói một hơi, giọng khàn khàn:
– Tôi xin lỗi... Katherin, tôi thật sự không cố ý làm cô khó xử. Tôi chỉ... chỉ không chịu nổi khi thấy cô bị vắt kiệt sức như vậy.
Katherin thoáng khựng lại, tay vẫn đặt trên mép cửa. Đôi mắt cô còn vương quầng thâm vì thiếu ngủ, nhưng ánh nhìn sắc lạnh.
Kenan tiến thêm nửa bước, đôi mắt đỏ ngầu, bàn tay siết chặt đến run run:
– Nếu cô thấy tôi sai... thì mắng tôi, ghét tôi cũng được. Nhưng đừng... đừng đẩy tôi ra xa như thế.
Trong giọng nói ấy, sự kiêu ngạo thường ngày của Kenan biến mất, chỉ còn lại nỗi sợ mất đi người duy nhất khiến anh để tâm đến vậy.
Katherin mím môi, cố giữ vẻ lạnh nhạt nhưng giọng khàn run vẫn bật ra:
– Anh... còn chưa về à?
Kenan nhìn cô, cổ họng nghẹn lại. Anh khẽ lắc đầu, đáp khàn đặc:
– Tôi đã nói rồi. Tôi đợi cô.
Katherin đứng nơi khung cửa, môi mím chặt. Nhưng chỉ cần nghe thấy hai chữ "xin lỗi" từ Kenan, lớp vỏ kiên cường cô gắng gượng suốt phút qua bất chợt rạn nứt.
Nước mắt cứ thế dâng lên, tràn khỏi khóe mắt. Cô cố ngẩng cao đầu nhưng giọng lại run run, nghẹn lại từng chữ:
– Anh có biết... hôm qua tôi đã thấy nhục nhã thế nào không? Tôi là sếp của anh, vậy mà bị quát mắng như một đứa nhân viên bất tài, chỉ vì anh xen vào chuyện của tôi...
Cô nấc khẽ, bàn tay siết chặt khung cửa đến trắng bệch:
– Tôi đã cố gắng bao nhiêu năm để chứng minh năng lực của mình. Nhưng chỉ một việc của anh, tất cả lại thành trò cười trong mắt họ.
Nói đến đây, Katherin không kìm được nữa, đôi vai khẽ run lên, nước mắt lã chã rơi xuống.
Kenan sững sờ, tim anh như bị ai bóp nghẹt. Anh vươn tay định lau đi những giọt nước mắt ấy, nhưng Katherin lập tức nghiêng mặt, tránh đi.
Không khí đặc quánh, nặng nề như muốn nuốt chửng cả hai người.
Anh chẳng nói thêm một lời nào nữa.
Chỉ trong khoảnh khắc Katherin còn chưa kịp ngăn, Kenan đã bước tới, hai cánh tay mạnh mẽ vòng chặt lấy cô. Vòng ôm không hề nhẹ nhàng, mà gấp gáp, run rẩy, như thể chỉ cần buông tay ra là cô sẽ rời xa anh vĩnh viễn.
Katherin vẫn còn nức nở, tiếng khóc nghẹn lại trong lồng ngực. Cô khẽ giãy nhẹ nhưng lại càng bị siết chặt hơn. Gò má ướt đẫm nước mắt áp vào bờ vai anh, càng làm cô thấy nghẹn ngào hơn nữa.
Kenan cúi thấp đầu, mái tóc rối phủ xuống, giọng khàn khàn bật ra như một lời van nài:
– Đừng khóc nữa... làm ơn đừng khóc nữa.
Anh chẳng có cách nào để dỗ dành, chẳng biết phải nói gì để xoa dịu, chỉ có thể ôm cô thật chặt, để mặc cho vai áo mình ướt sũng bởi nước mắt của cô.
Katherin vẫn khóc, bờ vai run lên từng nhịp trong vòng tay anh. Kenan siết chặt cô hơn, không nói một lời nào, như thể sợ chỉ cần buông ra thì cô sẽ lại biến mất khỏi tầm mắt anh.
Ban đầu, Katherin chỉ để yên, tưởng chừng sẽ lập tức đẩy anh ra. Nhưng rồi, trong khoảnh khắc yếu lòng, bàn tay cô khẽ run run đưa lên, nắm lấy vạt áo anh. Ngón tay siết chặt, như bấu víu vào một chỗ dựa duy nhất giữa cơn hỗn loạn.
Kenan khựng lại. Trái tim anh đập dồn dập, từng nhịp như xoáy vào lồng ngực. Anh cúi xuống, thì thầm rất khẽ, sợ rằng nếu to tiếng hơn, cô sẽ lại rời khỏi anh:
– Tôi ở đây rồi... ko có chuyện gì đâu"
Katherin cắn chặt môi, để mặc nước mắt lăn dài trên gò má. Nhưng sau vài giây run rẩy trong vòng tay Kenan, cô bất ngờ lấy hết sức đẩy anh ra.
Đôi mắt đỏ hoe nhưng ánh nhìn lại sắc lạnh đến nhói tim:
– Anh không nên ở đây... – giọng cô nghẹn đặc nhưng vẫn cố giữ kiên định – Chúng ta... không thể như thế này được.
– Không thể? – anh bật lên, giọng khàn đặc. – Cô nghĩ tôi có thể giả vờ như không có gì sao? Cứ để mặc cô gục ngã, để người ta vắt kiệt sức cô, để cô khóc đến mức này sao?
Anh tiến lại gần, ánh mắt cháy bừng như lửa:
– Tôi không làm được, Katherin. Tôi không muốn làm bạn, không muốn làm đồng nghiệp. Tôi muốn ở bên cô. Tôi muốn là người duy nhất được thấy cô cười, được lau nước mắt cho cô, được bảo vệ cô khỏi những thứ khốn kiếp kia!
Kenan nghiến chặt răng, giọng run run nhưng dứt khoát:
– Tôi yêu cô, Katherin. Yêu đến mức phát điên lên rồi.
Căn phòng nhỏ như nín thở. Katherin đứng lặng, nước mắt rơi xuống càng lúc càng nhiều, nhưng không phải vì đau khổ nữa — mà vì trái tim cô vừa bị chấn động dữ dội.
"Nhưng tôi là sếp của anh..." – giọng Katherin nghẹn ngào, nước mắt còn vương trên hàng mi.
Câu nói ấy như một nhát dao đâm thẳng vào lồng ngực Kenan. Anh khựng lại một giây, rồi đôi mắt đỏ ngầu bùng lên cơn giận bị kìm nén bấy lâu.
– Ý chị coi tôi chỉ là một thằng cầu thủ quèn, chẳng lo nổi cho chị sao? – Kenan gằn giọng, từng chữ như rít qua kẽ răng.
Anh tiến thêm một bước, đôi bàn tay siết chặt thành nắm đấm, run lên vì tức giận:
– Tôi phát chán cái lý lẽ "sếp này, sếp nọ" của chị rồi, Katherin! Nếu chị chỉ muốn dựng bức tường đó để đẩy tôi ra xa, thì chị đã thành công rồi đấy. Nhưng tôi hỏi thật... – Kenan nghẹn lại, giọng hạ thấp nhưng đầy đau đớn – ...chị có từng một lần nghĩ đến cảm giác của tôi không?
Không gian nghẹt lại, chỉ còn tiếng tim đập dồn dập của cả hai. Katherin sững sờ, nước mắt không ngừng rơi, trong khi Kenan đứng đó, đôi mắt vừa giận vừa tuyệt vọng, như chỉ cần thêm một lời cự tuyệt nữa thôi, anh sẽ vỡ vụn ngay tại chỗ.
Không gian chìm trong im lặng.
Katherin mím chặt môi, đôi vai khẽ run lên nhưng không thốt ra được một lời nào. Nước mắt chỉ chảy dài, thấm ướt gò má rồi rơi xuống sàn lạnh lẽo.
Kenan nhìn chằm chằm vào cô, chờ đợi một lời đáp, một dấu hiệu nhỏ thôi cũng được. Nhưng tất cả anh nhận lại chỉ là sự im lặng nặng nề đến nghẹt thở.
Nụ cười cay đắng thoáng hiện nơi khóe môi anh. Kenan quay mặt đi, đôi mắt rực lửa ban nãy giờ chỉ còn lại bóng tối nhấn chìm.
– Tôi hiểu rồi... – giọng anh khàn đặc, như bị bào mòn – ...chị chẳng bao giờ nghĩ về tôi theo cách tôi nghĩ về chị.
Nói rồi, Kenan quay người, bước nhanh ra ngoài. Bóng lưng cao lớn ấy thoáng run lên, nhưng anh không dừng lại. Tiếng cửa đóng "rầm" lại phía sau, để Katherin gục xuống, bàn tay siết chặt lấy vạt áo, nghẹn ngào trong nỗi đau không tên.
Kenan trở về căn hộ của mình trong một trạng thái hỗn loạn. Cánh cửa khép lại phía sau lưng, cả căn phòng rộng lớn chìm trong im lặng, chỉ còn hơi thở gấp gáp của anh vang vọng.
Anh ném chiếc áo khoác xuống ghế, bước đi loạng choạng như một kẻ vừa trải qua trận chiến thua đau đớn nhất. Bàn tay anh vô thức siết chặt, rồi đấm mạnh vào mặt bàn gỗ. Âm thanh vang dội, trên mu bàn tay đã bật máu nhưng Kenan chẳng thèm để ý.
Anh ngồi phịch xuống sofa, hai khuỷu tay chống vào gối, đôi bàn tay che lấy gương mặt nóng bừng. Tim anh đập loạn, lồng ngực nặng trĩu như bị ai đó giày vò.
Trong đầu anh cứ vang vọng mãi câu nói của Katherin:
"Nhưng tôi là sếp của anh..."
Mỗi chữ như xát muối vào tim. Anh cười khẩy, khàn đặc:
– Sếp... chỉ là sếp thôi sao?
Nhưng càng nói, cổ họng anh càng nghẹn lại. Đôi mắt đỏ ngầu, nỗi đau tràn ngập. Lần đầu tiên trong đời, Kenan cảm thấy mình bất lực đến thế, không phải trên sân cỏ, mà là trước một người phụ nữ.
Anh ngả đầu ra sau ghế, mắt nhắm nghiền, những giọt mồ hôi lẫn nước mắt lặng lẽ lăn xuống.Kenan không thể ngồi yên. Cảm giác tức giận và đau đớn trong lồng ngực khiến anh như muốn nổ tung
anh đi thẳng vào bếp, lôi từ tủ rượu ra một chai whisky. Nắp bật ra nghe "cạch" một tiếng khô khốc, thứ âm thanh khiến không gian vốn nặng nề càng thêm u uất.
Anh rót thẳng vào ly, nhưng rồi lại chẳng buồn dùng. Kenan đưa chai rượu lên, uống từng ngụm lớn. Vị cay xộc lên tận óc, nóng rát cổ họng, nhưng chẳng làm nguôi đi ngọn lửa đang bùng cháy trong ngực.
"Chết tiệt..." – anh khàn giọng, đôi mắt đỏ ngầu.
Ly rượu trên bàn cứ đầy rồi lại vơi. Chai thứ nhất hết, anh mở chai thứ hai. Mỗi lần men rượu ngấm vào máu, đầu óc Kenan càng quay cuồng, nhưng trái tim thì vẫn còn tỉnh táo đến đau đớn. Hình ảnh Katherin khóc, giọng cô run run khi nói "Tôi là sếp của anh" cứ lặp đi lặp lại, như những nhát dao cắt sâu vào lòng anh.
Kenan bật cười khan, tiếng cười đứt đoạn, vỡ vụn:
– Sếp... sếp gì chứ... tôi cần quái gì cái danh xưng ấy...
Anh gục xuống bàn, bàn tay siết chặt cổ chai, mí mắt nặng trĩu nhưng trái tim thì không chịu ngủ yên. Trong cơn men, chỉ còn một nỗi khát khao duy nhất hiện hữu rõ ràng: được giữ cô lại bên mình, dù chỉ một lần.
Sáng hôm sau, sân tập rộn ràng tiếng cười nói của các cầu thủ và nhân viên. Ánh nắng sớm trong trẻo, không khí tưởng như chưa từng có một cơn bão nào vừa quét qua.
Kenan bước xuống xe, cặp kính đen che đi đôi mắt thâm quầng vì một đêm chìm trong rượu. Cơ thể anh mỏi nhừ, đầu óc nặng trĩu, nhưng bước chân vẫn theo quán tính tiến vào sân.
Và rồi, từ xa, anh nhìn thấy Katherin.
Cô đang đứng giữa nhóm đồng nghiệp, gương mặt tươi cười, giọng nói bình thản, chẳng khác gì một ngày làm việc bình thường. Như thể đêm qua, những giọt nước mắt, những lời lạnh lùng giữa hai người... chưa từng tồn tại.
Ngực Kenan siết lại. Trong khoảnh khắc ấy, men rượu đêm qua lại bùng lên, không phải trong máu, mà trong tâm trí. Một phần trong anh muốn lao tới, hỏi cô làm sao có thể giả vờ bình thản đến thế. Nhưng phần khác lại chỉ muốn lặng lẽ quay đi, bởi lẽ... nếu đối diện lúc này, anh không chắc mình còn giữ được lý trí.
Anh đứng khựng lại, đôi bàn tay trong túi quần nắm chặt đến mức run lên. Ánh mắt dằn xé, đau đớn, nhìn Katherin cười với người khác – một nụ cười mà anh khao khát, nhưng dường như lại không dành cho mình.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store