(Blue Lock/FemIsagi) Isagi và khủng hoảng tuổi mới lớn
Chap 1
Isagi đang chạy hết tốc lực để về nhà cho kịp giờ ăn tối sau khi xếp hàng để mua được mô hình giới hạn của Noel Noa. Từ giờ đến cuối tháng cô đã chính thức gia nhập hội những kẻ nghèo đói.
Mẹ Iyo đã dặn Isagi là phải về nhà đúng giờ vì bà thấy cô hay la cà ngoài đường, sợ cô chơi với đám bạn xấu. Giải thích rằng mình chỉ đi mua đồ sưu tầm hay ở lại thư viện thì mẹ cũng chẳng tin, cách duy nhất là đúng giờ. Isagi quẹo vào một ngõ nhỏ vốn đường tắt để chạy về nhà, do trời cũng sắp tối nên cô phải chạy thật nhanh vì cô cũng sợ mấy thành phần đầu gấu hay núp hẻm.
Ầm!
“Chết tiệt!”
Isagi vấp phải một cái thùng rác và ngã sấp mặt nhưng cô không cảm thấy đau mà cảm thấy xót thay cho bộ đồng phục cô cùng cái áo sơ mi trắng mà cô mới giặt hôm qua cùng với mái tóc cô cất công dưỡng giờ đã dính đầy bụi. Cô thở dài, đứng dậy nhặt lại chiếc túi đựng báu vật, cẩn thận kiểm tra xem mô hình có sao không.
Cô thấy một quyển hộ chiếu bị đánh rơi trên mặt đất. Đây là hộ chiếu của một cầu thủ bóng đá, dù không phải thần tượng trong lòng cô như Noel Noa, nhưng cậu ta cũng là một cái tên nổi tiếng mà bất kỳ fan bóng đá nào cũng biết.
“Là cậu ta…” Dù cô không cuồng nhiệt như với Noa, nhưng Isagi vẫn biết đây là một ngôi sao. Là một công dân gương mẫu, cô sẽ mang hộ chiếu tới nộp cho đồn cảnh sát.
Cô cắm đầu chạy tiếp, Isagi thấy một người đang tìm thứ gì đó, cậu ta là Loki và có vẻ như đang quay lại tìm đồ cậu ta đánh rơi.
Ồ, vậy là cậu ấy đang tìm cái này. Isagi định tiến lại, nhưng một sự việc khác đã xảy ra nhanh hơn chen ngang cuộc gặp mặt.
Bỗng một người lạ đeo khẩu trang đi qua va vào vai cô. Isagi nhanh chóng nhận ra sự khác thường, cô lập tức túm lấy tay kẻ đó và quật mạnh qua vai khiến cho ví của cô vừa mới suýt bị lấy mất văng ra xa. Không chút chần chừ, Isagi quỳ xuống, một tay giữ hắn, tay kia lục nhanh các túi áo, túi quần của hắn. Trông cô lúc này chẳng khác nào một giang hồ đang đi trấn lột.
Cô đã lôi ra từ trong người hắn không chỉ một, mà ba, bốn chiếc ví khác nhau.
“Hey! That’s… that’s mine!”
Loki thấy ví của mình liền kêu lên bằng tiếng Anh. Isagi quay sang nhìn cậu ta, cô chớp mắt. Trình độ ngoại ngữ của cô chỉ ở mức… sống sót.
Bằng một phản xạ tự nhiên, câu tiếng Anh duy nhất cô đã luyện tập thuộc lòng để phòng khi bị hỏi đường bật ra, trôi chảy đến ngạc nhiên: “My English is not good.”
Loki nghe vậy, thoáng vẻ thất vọng và sốt ruột. Cậu ta chỉ vào chiếc ví màu nâu: “Mine! Passport!
Isagi gật đầu, cô hiểu ý. Cô mở chiếc ví ra. Bên trong, ngoài tiền và thẻ tín dụng, còn có một số giấy tờ. Và đặc biệt là có một tấm thẻ cầu thủ, in hình chính Loki. Cô so sánh với khuôn mặt cậu ta trước mặt.
Cô lấy cuốn hộ chiếu từ balo mình ra, đưa cả chiếc ví và hộ chiếu cho Loki.
Cậu ta cảm nhận được một luồng khí chất rất khác từ cô gái nhỏ nhắn, trông có vẻ ngoan hiền trong bộ đồng phục này. Sự dứt khoát khi hạ gục tên trộm, sự bình tĩnh khi lục soát, và cả ánh mắt khi nhìn cậu ta lúc nãy, tất cả toát lên một sức mạnh nội tâm khiến cậu, một vận động viên chuyên nghiệp, cũng thấy hơi bị áp đảo.
Loki thấy cần giao tiếp, nhưng rào cản ngôn ngữ quá lớn. Cậu ta vội lấy điện thoại, mở nhanh ứng dụng dịch thuật, gõ gõ và đưa cho Isagi xem màn hình, trên đó có dòng chữ tiếng Nhật được dịch khá chính xác.
“Tôi bị lạc đường. Cảm ơn bạn rất nhiều.”
Cô gật đầu, rồi cũng lấy điện thoại của mình ra, cẩn thận gõ một câu tiếng Nhật và dịch sang tiếng Anh, đưa cho cậu ta xem.
“Không có gì. Tôi sẽ gọi cảnh sát. Cậu nên cẩn thận hơn.”
Sau khi bàn giao tên móc túi và đống ví cướp được cho cảnh sát tại đồn gần đó, Isagi vẫn chưa yên tâm để Loki tự tìm đường. Cậu ta lại đưa điện thoại với dòng dịch: “Làm thế nào để tôi quay lại khách sạn? Tôi không biết đường.”
Isagi nhìn dòng chữ, đôi mắt xanh lơ chợt lóe lên một tia sáng khác thường. Cô không trả lời bằng cách gõ chữ, mà đột nhiên hỏi trực tiếp bằng tiếng Nhật, dù biết cậu ta có thể không hiểu: “Khách sạn của cậu… có Noel Noa ở đó không?”
Loki tuy không hiểu hết câu, nhưng cái tên Noel Noa vang lên rõ ràng. Đôi mắt cậu ta sáng lên, gật đầu liên tục.
Dường như niềm đam mê dành cho thần tượng đã vượt qua mọi rào cản ngôn ngữ và cả sự keo kiệt tạm thời vì đã nghèo đến cuối tháng. Vô không cần suy nghĩ thêm, vỗ vai Loki rồi nói: Tôi sẽ hộ tống cậu về khách sạn an toàn.
Câu tiếng Anh hoàn chỉnh, trôi chảy và đầy quyết tâm phát ra từ miệng cô, khiến Loki giật mình lần nữa. Trước khi cậu kịp phản ứng, Isagi đã lôi chiếc ví vừa được lấy lại ra, mở ra xem với vẻ mặt đau lòng. Số tiền ít ỏi còn lại sau khi mua mô hình Noa… Nhưng không sao! Vì chính Noa-sama!
Cô giơ tay lên vẫy vẫy ngoài đường chính, một chiếc taxi vừa hay đi ngang, dừng lại ngay. Isagi mở cửa, ra hiệu cho Loki lên xe, giọng nói vẫn bằng thứ tiếng Anh kỳ diệu đó: “Get in. We go now.”
Loki vừa bất ngờ vừa cảm kích, vội vã bước vào taxi. Isagi ngồi vào sau, nói với tài xế địa chỉ khách sạn mà Loki đưa cho xem trên điện thoại. Chiếc taxi lăn bánh, rời khỏi con ngõ tối.
Loki ngồi bên cạnh, muốn nói lời cảm ơn lần nữa, nhưng nhìn thấy vẻ mặt vừa quyết tâm vừa hơi đau khổ vì tiền của Isagi. Cậu ta lục trong ví, lấy ra một tờ tiền có mệnh giá lớn, định đưa cho Isagi để trả tiền taxi.
Isagi thấy động tác đó, ánh mắt cô từ vẻ tiếc nuối chuyển sang nghiêm nghị. Cô lắc đầu, dù không biết diễn đạt thế nào, nhưng vẫn cố gắng từ chối.
Một nhiệm vụ liên quan đến Noa không nên bị làm cho thương mại hóa bằng tiền bạc. Hơn nữa, là một công dân gương mẫu, giúp người là điều nên làm. Loki thấy thái độ cương quyết của cô, đành cất tiền vào.
Taxi dừng trước khách sạn sang trọng. Isagi trả tiền, cố giữ cho mặt mình không biến sắc khi nhìn số tiền bị trừ đi.
Loki bước xuống, quay lại nhìn Isagi lần cuối. Cậu ta cúi đầu thật thấp để cảm ơn Isagi, Isagi đang tính toán xem nên đi bộ bao xa thì đỡ tốn tiền xe buýt, thì bỗng nghe thấy tiếng gọi phía sau.
“Wait! Wait, please!”
Cô quay lại. Loki đang chạy vội từ cửa khách sạn sang trọng ra, vẻ mặt có chút ngại ngùng. Khi đến gần, cậu dùng điện thoại dịch nhanh một câu và đưa cho Isagi xem: “Khách sạn có quy định an ninh nghiêm ngặt vì đội bóng đang ở. Người lạ không thể vào được.”
Isagi đọc xong, gật đầu hiểu. Một chút thất vọng thoáng qua trong lòng, nhưng cô cũng biết điều đó là đương nhiên.
Cô định cúi chào rồi đi thì Loki lại gõ tiếp: “Nhưng tôi có thể vào. Tôi có thể giúp cậu xin chữ ký của Noa nếu cậu muốn để cảm ơn.”
“Chữ ký… của Noa?”
Cơ hội! Một cơ hội không tưởng! Không cần suy nghĩ, hành động theo bản năng của một fan cuồng nhiệt, cô mở chiếc túi giấy quý giá mình đã ôm khư khư cả tối nay. Cô lấy ra chiếc hộp mô hình Noel Noa phiên bản giới hạn còn nguyên seal, không chút do dự, cô đưa thẳng cho Loki.
Loki nhận chiếc hộp, hơi bất ngờ trước sự tin tưởng và hành động nhanh gọn của cô. Cậu ta gật đầu, đưa ngón tay cái lên ra hiệu “Ok”. Rồi cậu lại gõ gõ trên điện thoại, ghi là hãy đưa tôi số điện thoại của cậu. Ý cậu ta rõ ràng là để liên lạc khi có chữ ký.
Cô lấy nhanh một mảnh giấy từ trong sổ tay cô luôn mang theo vì là học sinh gương mẫu, viết nhanh số điện thoại của mình, rồi đưa cho Loki. Cô thở dài, xoay người rời khỏi khách sạn. Túi tiền giờ càng rỗng hơn vì chuyến taxi, và cả báu vật mới mua cũng không còn trong tay.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store