IV. Điểm tiếp xúc (2)
Ánh sáng trắng rọi thẳng vào tầm nhìn lờ mờ của Te khi cô hé mở hai hàng mi. Đầu cô đau nhói từng đợt, cổ họng khô rát, hai bên tai ù lên những luồng âm thanh nặng trĩu. Te nhăn nhó, khẽ cựa, dần nhận ra cơ thể bất động của mình đang ngồi gục trên một chiếc ghế nhỏ, hai cánh tay bị khóa chặt phía sau lưng ghế. Toàn thân cô rã rượi, một bên cổ, vì mãi gập về phía trước lúc còn bất tỉnh, đã trở nên ê ẩm, liên tục gửi tới não bộ những cơn đau điếng khi cô cố gắng ngẩng đầu lên. Tầm nhìn phải mất một lúc mới trở nên rõ ràng hơn, Te mệt mỏi nhìn quanh căn phòng rộng lớn nhưng trống trải, với những bức tường bê tông xám xịt, hai cái cửa sổ đóng kín và ánh đèn huỳnh quang sáng quắc chiếu thẳng từ trần nhà xuống. Tuy còn chưa đủ tỉnh táo, cô vẫn nhận thức được ngoài cô và những thứ vô tri trong căn phòng này, còn có một sự hiện diện khác phía sau lưng mà cô biết mình chưa sẵn sàng để đối mặt. Hơi thở cô đều đều, theo nhịp những giọt mồ hôi đang chạy từ đường chân tóc rơi xuống vỡ tan trên mặt đất. Te cố gắng giữ bản thân mình trong trạng thái bình tĩnh, đợi cho tâm trí mù mờ của cô hồi tỉnh, và những ký ức chầm chậm trở về.
***
Te tựa cả nửa thân trên của mình lên cửa kính, uể oải ngắm nhìn cảnh vật đang chạy vùn vụt về phía sau vai. Chiếc xe buýt chuyên tuyến cứ thế chạy băng băng trên con đường cao tốc được bao bọc bởi hai bên thảm cỏ xanh rờn trải đến ngút ngàn. Phía xa kia, nơi mặt trời đang lười biếng trôi dần xuống giữa nền trời xanh ngắt, cô có thể thấy lờ mờ những công trình cao tầng chen giữa những toà nhà lâu đời có mái nhọn đâm thẳng lên trời, tạo nên điểm nhấn cho dấu tích loài người trên bức tranh hùng vĩ của vùng núi thấp.
Ngoài người tài xế và Te, trên chuyến xe chỉ có thêm một người đàn ông lớn tuổi. Ông ta ngồi nép trên hàng ghế ưu tiên phía đầu xe, gà gật. Chiếc mũ quả dưa vốn được đội ngay ngắn trên đầu từ khi nào đã rơi xuống, nằm gọn trên cái túi da bò cũ kĩ trong lòng ông. Tuyến xe này chủ yếu phục vụ công nhân đi làm ở các khu nhà máy và kho hàng ngoài thành phố, nó chỉ có bảy bến và mỗi chuyến xe cách nhau tận bốn tiếng. Đã quá giờ tan tầm được khá lâu, chiếc xe đang trên đường đi đón những người làm ca muộn về, nên cũng thật dễ hiểu khi trên xe chẳng có thêm lấy một bóng người.
Ông lão có vẻ là một trong những người hiếm hoi sống xa đô thị, thường quá giang chuyến xe này để đi về nhà. Te đã thử nghĩ về cảnh sinh sống ở một nơi tách biệt khỏi khu vực đông dân cư, và cô nhận ra mình sẽ chết trong đau khổ nếu không có các dịch vụ tiện ích đầy đủ. Sẽ thế nào nếu cô cần đem một cái máy phát đĩa than từ cửa hàng đồ cũ về? Hay phải đi hai mươi cây số chỉ để mua một cái mỏ lết? Thế rồi ông lão cũng bước xuống xe, để lại một mình Te ngồi ngán ngẩm thêm hai bến nữa. Mười lăm phút sau, chiếc xe đi mãi cũng đến bến cuối cùng, Te nhấc cái mông ê ẩm của mình khỏi ghế, lách khỏi đoàn người đang đi lên để rời khỏi chiếc xe. Họ trông có vẻ hơi bất ngờ khi nhìn thấy cô, tức vị hành khách duy nhất trên xe, nhưng cô chỉ bận tâm đến cái vươn vai thật sảng khoái của mình.
Chiếc xe chuyển bánh, đi tới bùng binh phía trong sân khu kho bãi để quay đầu rồi tiến ra khỏi cổng và rời đi. Te nhìn theo chuyến xe một lúc, ngáp thêm một cái, lắc mạnh đầu xốc lại trạng thái nhanh nhẹn thường thấy khi cô tập trung làm nhiệm vụ, rồi đảo mắt nhìn quanh nơi mình đang đứng. Nó là một khu kho bãi rộng lớn, được chia làm năm phân khu. Phân khu nằm xa cổng chính nhất đã không hoạt động trong hai năm nay và đang chờ đấu thầu tái thiết. Cuộc trao đổi cuối cùng giữa Te và Henrik sẽ được diễn ra ở đó. Te hít một hơi thật sâu, rồi thận trọng tiến về phía cửa cuốn của kho chứa hàng kín, được kéo lên vừa đủ chiều cao cho một người bình thường ra vào.
Henrik vẫn chưa tới sao?
Sự im lặng bao trùm trong khung cảnh hoang vắng với những chiếc container và thùng gỗ lớn nhỏ chồng lên nhau, những động cơ kéo đẩy bất động, cầu thang kim loại gỉ sét và mấy cái thang sắt dẫn lên tầng hai và tầng ba của khu nhà xưởng bỏ hoang khiến Te cảm thấy những gì cô đang làm có hơi nhàm chán. Mặt trời còn chưa lặn, nên nơi đây vẫn còn đủ dễ nhìn dù đèn không được bật. Cô vừa tự hỏi có lẽ mình đã đến hơi sớm, vừa cất bước lên chiếc cầu thang kim loại, hướng lên phía phòng kiểm soát ở tầng hai. Màn độc thoại nội tâm diễn ra chưa được vài giây, ngay khi cô vừa há miệng chuẩn bị cất giọng ngân nga một bài hát để mua vui cho bản thân, một tiếng "uỳnh" to như một vụ nổ từ phía ngoài nhà kho dội về tai cô.
Te giật bắn người, ngay lập tức nép mình vào đoạn bức tường thụt vào ở ngay giữa lối cầu thang. Không chỉ một người, cô bắt đầu nghe thấy tiếng bước chân hối hả của khoảng chục người khác lộn xộn đan vào nhau. Rồi những tiếng hô, những âm thanh đánh đập, chửi bới, kéo lê chêm vào thành một đống hổ lốn tiếng đàn ông xô xát, lớn dần, tiến về khu nhà kho cô đang đứng.
Hỏng rồi hả, kế hoạch hỏng bét rồi hả Henrik!?
Một đám đàn ông mặc đồ đen chạy ào vào nhà kho, trên tay là đủ thứ gậy gộc, đúng lúc Te tới kịp tầng hai và nấp vào sau một xấp pallet gỗ. Xuyên qua những khe hở của các thanh pallet, cô nhìn thấy vài người đàn ông khác cũng chạy tới kịp, cố gắng chen qua những người mặc đồ đen, có vẻ như đang muốn chặn lại, không cho họ tiến xa hơn vào trong khu hàng. Te nở nụ cười méo xệch, có chút bối rối. Cô biết làm thế nào khi nhiệm vụ của cô là đưa dữ liệu cho Henrik ở trong phòng kiểm soát, nhưng lúc này, gã lại đang vật lộn với những kẻ mặc đồ đen ở dưới kia, ánh mắt thi thoảng lại liếc về phía phòng kiểm soát trên tầng hai. Việc riêng của khách hàng cô không muốn chen vào, nhưng nhiệm vụ của cô thì đang bị mắc kẹt với mớ hỗn độn đó, khiến cô cứ chần chừ, lấp ló phía sau chỗ trốn.
Đùng!
Có tiếng súng rồi, Te nhảy bật về phía sau. Tiếng súng vang vọng, giật lại một cảm giác kinh hoàng từ sâu trong trí nhớ cô, khiến cho suy nghĩ của cô trong vài tích tắc trở nên trống rỗng. Đám người bên dưới cũng thoáng im bặt, khi Te ngó lại qua khe hở, cô thấy những người đàn ông áo đen có vẻ đang thắng thế. Cô đảo mắt tìm kiếm Henrik trong số những người đang lần lượt bị khống chế.
Đừng bảo là hắn chết rồi nhé. Khốn thật! Hay cứ để dữ liệu trong phòng rồi trốn quách đi cho xong nhỉ?
Nghĩ vậy, nhưng Te lại đột ngột lao vụt khỏi chỗ trốn, nhảy xuống qua mười mấy bậc thang, theo đà đá mạnh một cú vào cổ tên áo đen vừa bắt kịp Henrik đang chạy trên lối cầu thang. Tên áo đen rít lên một tiếng đứt gãy, ngã ngửa, xô mạnh vào tên đang đi lên từ phía sau. Cả đám người bất ngờ hướng mắt về phía cầu thang.
– Phiền rồi.
Cô lẩm bẩm, vọt lên phía trước Henrik, hai tay cuộn thành nắm đấm, vào thế phòng thủ, đôi mắt sáng ghim thẳng vào đám người mặc đồ đen phía dưới. Henrik do chấn động từ cú đá vừa rồi, ngã bệt trên cầu thang phía sau lưng Te, mặt tái mét. Chỉ với một cái nhìn khi lướt qua gã, cô đã hiểu rằng gã cũng không ngờ tới tình huống hỗn loạn này.
– Đứa nhỏ nào đây?
Hai tên áo đen vừa lẩm bẩm vừa đứng dậy. Te cười khẩy. Để cho các người xem đứa nhỏ này như thế nào. Chúng lao đến, Henrik vùng dậy, hoảng hốt chạy lên tầng, thét lên the thé.
– Chạy đi, cô không đánh lại được đâu!
– Ha, để xem nhé!
Te cúi đầu, né khỏi cú vồ của tên đầu tiên, rồi móc một cú cực mạnh vào cằm khiến hắn chỉ kịp kêu lên một tiếng "hự" rồi bất tỉnh, khuỵu hai chân xuống. Ngay lập tức, Te dẫm lên vai hắn, nhảy lên đạp tên tiếp theo khiến hắn đâm vào lan can và ngã lộn xuống.
Đùng!
Te nhảy lùi lại, đôi mắt mở to, vừa tránh được một viên đạn bay tới khiến nó găm nứt bức tường bê tông. Cảm giác kích thích ấy lại tuốt dọc sống lưng cô như điện giật.
– Chủ nhà đến tận đây đòi đồ cơ à?
Bị phát hiện nữa rồi.
Một nhóm người áo đen đổ dồn về phía cầu thang. Te quay đầu leo vụt lên, né thêm hai viên đạn lao tới, chạy vượt qua cả Henrik. Giờ chỉ có trốn, và thoát, chứ chiến đấu gì tầm này nữa. Hành lang tầng hai không được che chắn nên có thể nhìn được từ tầng một qua các thanh lan can và xà ngang. Nhưng mặt trời đang đi xuống, khiến cho toàn bộ nhà kho nhanh chóng trở nên u tối. Te nhảy vào trong đống máy móc và thùng bìa chất đống ở cuối hành lang tầng hai, biến mất khỏi tầm nhìn của đám người. Cô chui qua các khe hở của đống hàng hoá, leo lên mép thùng hàng nằm giữa núi các khối hàng chồng lên nhau đồ sộ chất cao đến tận trần nhà. Trong lúc nỗ lực lách sâu vào giữa núi hàng, cô nghe thấy tiếng kêu thất thanh của Henrik. Hắn cũng bị tóm rồi, những tên áo đen kéo lê hắn xuống tầng một, ném vào chung với những kẻ đã bị khống chế nằm bò lăn lóc.
Toàn bộ nhà kho trở nên im lặng, những tên áo đen đang tìm kiếm Te ở tầng hai cũng quay trở lại tầng một, đứng cùng nhóm người vây quanh những kẻ đang nằm dưới đất. Te nhảy được vào một đoạn các thùng gỗ gần tầng ba, vừa đủ chỗ để có thể nghỉ ngơi, từ các kẽ hở nhìn xuống phía dưới. Lúc này, cô mới nhận ra Silvan đang đứng giữa những người đàn ông áo đen lực lưỡng. Đôi mắt hắn lúc này đang không tìm kiếm cô, điều ấy khiến cho cô an tâm hơn một chút. Hắn chậm rãi bước ra khỏi đám người, tiến về phía Henrik. Tiếng đế giày gõ xuống sàn những âm thanh lộc cộc đặc quánh.
Đèn tầng một cuối cùng được một tên áo đen bật lên, hắt ánh sáng lờ mờ lên đám người và nét mặt điềm nhiên của Silvan. Hắn cao to sừng sững, mặc một bộ vest tối màu, mái tóc màu cà phê được vuốt vào nếp gọn gàng. Nhìn hắn, từ đầu đến chân toát ra một phong thái lãnh đạm kì lạ, sặc mùi nguy hiểm. Te nuốt nước bọt.
– Tôi không muốn nghi ngờ anh chút nào, Henrik.
Giọng nói của hắn cất lên, thanh âm trầm thấp vang vọng cả khu nhà bỏ hoang, nghe cái vẻ ngạo nghễ còn đáng sợ hơn cả tiếng cười điên loạn của những nhân vật phản diện trong các bộ phim mà Te đã xem qua. Chắc chắn hắn là một tên độc tài ái kỷ.
– Một tên nhát gan ngờ nghệch như anh làm sao có thể là kẻ chủ mưu cho vụ trộm này được chứ? Hay là tôi đã nhầm?
Hắn nhấc súng lên, nạp đạn. Tiếng kim loại lách cách vang đến tai Te, khiến cho cô như bừng tỉnh khỏi những suy nghĩ khi đang mải mê quan sát hắn. Cách. Họng súng chĩa vào giữa trán Henrik.
– Được rồi, ngắn gọn thôi, nó đâu?
Henrik mím chặt môi, mồ hôi đổ nhễ nhại, dù chỉ nhìn từ phía sau, Te vẫn biết được điều đó, bởi một mảng lưng áo gã đã ướt sũng. Silvan nhìn xuống gã, ánh mắt thản nhiên, khoé môi nhếch lên một nụ cười lạnh nhạt.
– Đừng giở trò ở đây Henrik.
Hắn chuyển đầu súng về phía những người đàn ông đang bị trói, nằm đè lên nhau dúi dụi.
– Anh có bảy người, tôi sẽ giết từng người một cho đến khi anh chịu đưa ra thứ anh trộm của tôi, hiểu chứ?
Henrik quay lại nhìn những người đàn ông đang nằm chồng lên nhau, oằn mình đau đớn, đôi vai hắn run lên, những giọt mồ hôi rơi lã chã xuống nền đất lạnh. Gã cúi gằm, hé miệng nói một vài tiếng ngắt quãng.
– T-ôi không có nó...
Đoàng.
Một người đàn ông kêu lên, ngã lăn khỏi chồng người, gục xuống sàn thở dốc, máu đỏ túa ra không ngừng từ một bên vai. Henrik co rúm người, phát ra những tiếng rên rỉ hoảng loạn. Te nhăn mặt trước cảnh tượng khó nhìn vừa rồi, mặc dù đây cũng chẳng là lần đầu tiên cô phải chứng kiến. Cô vẫn chưa thể nghĩ ra mình nên làm gì ngoài việc trốn ở đây và chờ cho mọi việc kết thúc. Những thứ này xui xẻo thay lại không nằm trong dự kiến của cô. Khốn thật. Hai tên thì còn có thể ứng biến, chứ gần hai chục tên lực lưỡng cộng với ngài thủ lĩnh có ánh mắt giết người đang cầm súng đứng sờ sờ ở kia, nhảy vào chẳng khác gì tự sát.
– Henrik, tôi thực sự không phải là một người kiên nhẫn đâu.
Henrik nhìn người đàn ông bị thương, thấy anh ta còn thở, liền quay lại nhìn Silvan, miệng lắp bắp không nói nên lời. Silvan thở hắt ra một tiếng, hàng lông mày khẽ nhíu lại tỏ vẻ khó chịu, bàn tay cầm súng quay trở về trước mặt Henrik.
– Cậu ta, hoặc tôi sẽ đục từng cái lỗ trên người anh cho tới khi anh mở miệng đấy. Chúng ta không thể dành cả đêm ở đây đâu.
Họng súng nhấn chặt vào một bên miệng Henrik, đẩy đầu hắn nghiêng sang một bên vai. Te nhận ra ánh mắt cầu cứu của Henrik đang chăm chăm chĩa về phía núi hàng mà cô đang trốn, dù không thể tìm được vị trí của cô.
Uây, đừng gọi tôi. Làm phi vụ mà chẳng chuyên nghiệp gì hết vậy trời. Tên khốn.
Te chửi thầm Henrik. Nhưng lúc này, Silvan bắt đầu đếm ngược một cách chậm rãi.
– Ba.
Trời ơi, bắn vào miệng thì ai mà nói được hả anh trai ơi?
– Hai.
Chết tiệt.
Không một ai để ý, nhưng đôi mắt Silvan đã rời khỏi Henrik, hướng lên núi hàng cao ngất ngưởng. Môi hắn khẽ động, chuẩn bị cất lên tiếng cuối cùng.
– Chờ đã!
Tiếng hét vọng ra từ phía sau núi hàng, khiến tất cả mọi người bất ngờ nhìn lên. Silvan khẽ nhếch miệng. Te áp lưng vào một thùng hàng, siết chặt hai nắm tay đầy căng thẳng. Một kế hoạch cứu người cứu ta loé lên trong đầu Te. Nó bao gồm sự liều lĩnh, kỹ năng chào hàng của cô, và một khách hàng tiềm năng mới.
– Nếu anh cất súng đi và dưới đó an toàn, tôi sẽ đem dữ liệu xuống.
Te nói to, bắt đầu trèo dần ra ngoài một cách cẩn trọng, không quên theo dõi nhất cử nhất động của Silvan, đảm bảo rằng đầu súng được thu lại khỏi Henrik. Silvan từ từ hạ tay, đưa súng về lại phía dưới vạt áo vest. Đôi mắt của hắn vẫn thích thú dán chặt vào những chuyển động nhỏ phía sau núi hàng, nhạt nhoà dưới ánh đèn mờ mịt.
Không giao được hàng nhưng cứu được mạng thì anh có trả tiền cho tôi không đây, Henrik?
Te thoăn thoắt leo xuống khỏi núi hàng, rồi từ sau chiếc bóng của một container, cô từ từ bước ra, hai tay giơ cao lên không trung.
– Tôi không có gì để tự vệ, thấy chứ? Tôi chỉ đi người không, nên hãy thong thả đi các anh bạn.
Te nở một nụ cười gượng gạo, nhẹ nhàng gỡ chiếc mũ lưỡi trai trên đầu xuống, để lộ ra dưới ánh đèn run run mờ đục mái tóc sáng màu bông xù xen lẫn vài lọn tóc ướt, mồ hôi cô túa ra dưới những lớp áo. Silvan trở lại dáng đứng thẳng tắp đầy quyền uy lúc ban đầu, ánh mắt vẫn giữ nguyên trên người cô, quét qua một lượt kỹ lưỡng. Te tiến tới một vài bước rồi dừng lại, giữ khoảng cách an toàn giữa bản thân và đám người, đặc biệt là Silvan. Dù không quá gần, cô vẫn nhận thấy sự khác biệt rõ rệt về kích cỡ và chiều cao giữa cô và người đàn ông đáng sợ trước mặt. Trông cô chẳng khác nào một con kiến đối diện một bức tường thành. Hắn vẫn im lặng, chờ đợi cô tiếp tục nói. Te cắn nhẹ môi dưới, thở dài, rồi hạ tay xuống, chắp lại trước ngực như chuẩn bị bắt đầu bài thuyết trình mà cô đã làm đến quen thuộc.
– Được rồi, chúng ta trước khi hành động bỗ bã, hãy cùng nhau xem xét tình hình một cách có khoa học trước nhé . Anh...
Cô chìa hai bàn tay về phía Silvan như một lời giới thiệu lịch thiệp.
– Anh cần tìm một file dữ liệu lớn bị đánh cắp. Tôi...
Cô khép hai bàn tay trở lại ngực mình.
– Tôi đang có một file dữ liệu lớn. Có thể nó là của anh, chúng ta chưa biết chắc. Còn anh ta, và mấy người kia nữa...
Te chỉ tay về phía Henrik mặt mày tái nhợt và những người đàn ông đang nằm bò, nhìn cô bằng ánh mắt sợ hãi xen chút bất ngờ.
– Bọn họ không có gì cả, ít nhất là cho đến lúc này.
Silvan vẫn im như phỗng. Có vẻ như hắn đang dành cho Te một sự kiên nhẫn đặc biệt, những đường nét trên khuôn mặt tuấn tú không hề thay đổi, nhưng lại có gì đó hiện lên như một sự thích thú. Te vẫn rất tập trung bày ra dáng vẻ thương mại của mình.
– Họ không có thứ tôi có, không có thứ anh cần, nên chúng ta có thể tạm gạt họ ra khỏi vấn đề cung – cầu này được chứ?
– Nếu như tôi không muốn?
Giọng nói của Silvan một lần nữa khiến cho lông tóc khắp người Te dựng đứng. Cô khẽ mím môi, tỏ vẻ tiếc nuối.
– Hầy, chuyện là, dữ liệu của anh – nếu như nó thực sự là của anh, ai biết – đã được tôi giải mã và mã hoá lại theo thiết kế riêng của tôi. Vậy nên nếu như chúng ta không thể đồng thuận về vấn đề kia, tôi không chắc có thể đưa lại nó cho anh một cách hoàn chỉnh được.
"Một cách hoàn chỉnh", haha, dùng từ hay đấy.
– Và!
Te giật mình nói lớn khi Silvan đột ngột bước một chân lên. Cô lỡ tuột ra một chút sợ sệt, nhưng nhanh chóng kiềm chế được những nhộn nhạo trong bụng mình.
– Nếu như tôi và họ đều nằm lại ở đây, anh sẽ không có được dữ liệu, không có một cái gì hết, kể cả những tiềm năng mà tôi có thể đem lại cho anh.
– Wao, những tiềm năng?
Silvan bật cười, hơi nghiêng đầu tò mò. Te ngại ngần cười theo một tiếng.
– Đúng vậy, nghe này, ngài Velheim. Với những kiến thức ít ỏi mà tôi có, tôi biết ngài và chú của ngài đang sở hữu một đế chế đồ sộ. Nó to lớn và vững chãi, nhưng ngài biết đấy, cả một lâu đài bằng đá cũng không thể ngăn được lũ chuột lẻn vào bếp lây lan dịch bệnh. Có những thứ lớn lao có thể bị phá huỷ bởi những điều bé li ti, và có những thứ lớn lao khác được xây dựng kiên cố hơn cũng là từ những thứ bé nhỏ. Tiềm năng của tôi bắt đầu ở những thứ bé nhỏ như thế, ngài hiểu chứ?
Silvan để yên cho Te tiếp tục thao thao bất tuyệt. Mũi chân hắn nhịp nhịp xuống sàn nhà. Te áp lòng bàn tay vào ngực, tiếp tục màn giới thiệu bản thân, nhưng thực chất đang cố gắng kìm những tiếng tim đập ngày càng nhanh dần, ồn ào như tiếng của nỗi sợ ngột ngạt cùng với sự phấn khích đang bao phủ lấy thân thể nhỏ bé của mình.
– Tôi là Teala Dubois, làm việc ở văn phòng dịch vụ T. D. Ngài sẽ không tìm được tên tôi ở bất kì đâu và đó là một lợi thế. Tôi nhận tất cả các nhiệm vụ từ nhỏ đến lớn, tất nhiên là không quá lớn. Tôi làm việc một mình, theo cách riêng, bảo mật cao và không để lại bất kỳ dấu vết nào. Tôi không chọn phe, không thiên vị, không tọc mạch vào những gì vượt khỏi phạm vi hợp đồng, không để thân chủ bị liên luỵ.
Cô giơ bàn tay, chạm ngón cái và ngón trỏ lại thành một hình tròn, vẻ mặt kiên quyết.
– Từ trước đến giờ, các nhiệm vụ của tôi, rủi ro bằng không, tổn thất bằng không.
Kể cả dắt cún cưng đi dạo và giặt là.
– Kể cả dắt cún cưng đi dạo và giặt là.
– Vậy còn vụ này?
Silvan trầm giọng, mỉa mai.
– Thân chủ của tôi – không phải anh ta đâu nhá – phải đối mặt với một người tài giỏi như ngài, chưa tính.
Te phản bác một cách yếu ớt.
Ngoài Silvan đang khá chú tâm vào bài thuyết trình, những người khác không đón chào năng lượng này là mấy. Người đàn ông bị thương đã ngất lịm đi, máu chảy thành một vũng đậm màu. Henrik thì cau mày, gương mặt vẽ lên suy nghĩ "đây không phải là lúc mời chào làm ăn". Te xoè bàn tay về phía Silvan, rồi lật nhẹ một cái, thẻ văn phòng xuất hiện giữa hai ngón tay cô. Một trò ảo thuật cũ rích.
– Nếu ngài hứng thú, chúng ta có thể sắp xếp một buổi nói chuyện. Ngài tha cho họ, tôi có thể miễn phí cho ngài dịch vụ đầu tiên nếu nó không quá phức tạp.
Silvan lại một lần nữa bật cười mờ ám. Hắn liếc nhẹ về phía sau vai, chậm rãi tiến tới Te, một tay đưa ra như muốn nhận lấy tấm thẻ.
– Hay đấy, sao chúng ta không nói chuyện luôn nhỉ?
Phập.
Quá căng thẳng và tập trung vào Silvan, Te không để ý tới một tên áo đen phía xa đã gật đầu nhận lệnh, rút khẩu súng nhỏ từ túi quần lên chĩa về phía cổ cô và bắn ra một mũi thuốc mê. Ngay lập tức, tròng mắt Te lộn lên trời, cả người lảo đảo ngã khuỵu xuống nền đất lạnh. Cô nằm vật ra, nhà kho quay mòng mòng trong mắt, ánh đèn cũ kỹ trở nên chói chang. Cô nhìn thấy Henrik bị đánh vào sau gáy, ngất xỉu. Bóng người to lớn của Silvan tiến tới, sừng sững, phủ lấy tầm nhìn loang lổ của cô. Chiếc thẻ giới thiệu rơi xuống đất khi bàn tay cô yếu ớt đưa lên, giận dữ chĩa ngón giữa vào mặt hắn trước khi bị thả lại xuống người.
– Eo, chơi đểu.
Cô cay đắng thều thào trước khi ngất lịm đi.
– Nói quá nhiều.
Silvan châm một điếu thuốc, quay lưng bước khỏi kho hàng.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store