Bị vạn người ghét sau khi trùng sinh bạo hồng toàn mạng
Chương 120
Sau một nụ hôn dài, chàng trai ngồi trong vòng tay của người đàn ông, tựa đầu vào bờ vai vững chắc và đáng tin cậy của người đàn ông. Cậu thở gấp một chút, trong mũi có mùi gỗ tuyết tùng thoang thoảng.Đó là một mùi hương có thể khiến cậu say mê.Cậu nhịn không được, vùi mình vào cổ nam nhân hít một hơi thật sâu.Cánh tay hắn không khỏi siết chặt lại một chút.Một lúc sau, An Thanh Yến đã hấp thu đủ năng lượng mới ngẩng đầu lên, khuôn mặt thanh tú trắng nõn đỏ như trái đào, đôi mắt xinh đẹp lại phủ một lớp nước. Có chút do dự mở miệng:"Anh Phi... thật ra...em có chuyện muốn hỏi anh." "Hửm?" Cố Phi nhìn vào đôi mắt đó và chờ đợi câu tiếp theo. Như là một câu hỏi không thể nói ra, thiếu niên lại cúi đầu, không dám nhìn vào mắt người đàn ông. Trong lòng nổi lên nội chiến, một lát sau mới nhỏ giọng nói: "Sao anh tình nguyện chịu đựng, cũng không cùng em... cái chuyện đó." Giọng nói nhỏ đến mức không thể nghe rõ. Kỳ thật trong khoảng thời gian này cậu đã nghĩ đến chuyện này, chỉ là xấu hổ không dám nói ra. Nhân cơ hội này cậu lấy hết can đảm để hỏi, nhưng vẫn xấu hổ không dám ngẩng đầu lên.An Thanh Yến nói rất hàm ý, nhưng Cố Phi lập tức hiểu được.Hắn giả vờ không hiểu, "Chuyện đó là chuyện gì?" "Anh biết mà!" Người thanh niên nói nhanh hơn một chút, hiển nhiên có chút nóng lòng. Người này tâm tư xấu xa luôn trêu chọc cậu, ngoài mặt thì giả vờ đứng đắn. Cố Phi im lặng nhìn hàng mi có chút run rẩy của người trong lòng, bình tĩnh lại, gần như không nghe thấy thở dài một hơi, dùng giọng điệu nghiêm túc ôn hòa nói: "Yến Yến, em không thấy đau.""Anh sợ làm em bị thương." Đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông phức tạp, lộ ra sự đau lòng và thương tiếc, nhưng cũng có khắc chế và nhẫn nại.Hắn làm sao có thể không muốn làm những chuyện thân mật nhất với người mình yêu, nhưng lại không thể vượt qua rào cản trong lòng, Yến Yến không biết đau, đây chính là điều Cố Phi đau lòng nhất. An Thanh Yến sửng sốt một chút, sau đó ôm chặt lấy eo hắn, kỳ thật cậu cũng không phải người thần kinh thô, cậu đã mơ hồ đoán được ý nghĩ của Cố Phi, đáp án của đối phương cũng xác nhận suy đoán của cậu. Dù người đàn ông này có làm gì đi chăng nữa, hắn luôn suy nghĩ vì mình. Kiếp này cậu may mắn biết bao khi có thể gặp được và yêu Cố Phi? Kiếp trước cậu khổ sở bao nhiêu thì hiện tại cậu lại hạnh phúc bấy nhiêu. Nếu kiếp trước cậu có thể gặp Cố Phi sớm hơn thì mọi chuyện lúc đó đã khác, ngoại trừ hắn, chưa từng có người nào quan tâm cậu nhiều như vậy, bị ức hiếp hay bị thương, bị bệnh cũng chỉ có một mình cậu chịu đựng. Ngay cả bản thân cậu cũng không quan tâm đến việc mình không cảm thấy đau.Chỉ có Cố Phi, từ khi biết chuyện này vẫn luôn cẩn thận, lo sợ mình sẽ xảy ra chuyện gì đó."Anh Phi, em không phải là một con búp bê sứ chạm vào sẽ vỡ." Khóe môi An Thanh Yến cong lên, nhưng đôi mắt lại bắt đầu đỏ lên, cậu mỉm cười nói: "Sức khỏe của em vẫn ổn, không sợ." Cố Phi không nói, cánh tay siết chặt, sau đó từ từ cúi đầu xuống, cẩn thận hôn lên đỉnh tóc của thiếu niên....Tiếng nước chảy vang lên, hơi nước dần dần tràn ngập phòng tắm, người đàn ông đứng dưới vòi hoa sen, ánh mắt có chút thất thần, những giọt nước tụ lại chảy dọc theo cơ thể.Cố Phi có chút thất thần. Hắn vội vàng tắm rửa, lau khô người, mặc quần áo rồi ra khỏi phòng tắm, sấy sơ qua, đứng im lặng một lúc rồi đi ra ngoài đi xuống lầu.Mấy phút sau, Cố Phi bưng ly sữa nóng trong tay, đứng trước cửa phòng cho khách, gõ cửa bên trong không có động tĩnh, cửa cũng không khóa. Hắn mở cửa đi vào, nghe thấy tiếng nước từ hướng phòng tắm truyền đến. An Thanh Yến đang tắm, hắn đứng tại chỗ một lúc, sau đó đặt sữa lên bàn, sau đó quay người đi về phía phòng làm việc. Vẫn còn việc phải làm.Vài phút sau, An Thanh Yến tắm xong đi ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy sữa trên bàn, sờ vào cốc thì thấy vẫn còn ấm.Cậu không cần nghĩ cũng biết là ai đưa đến, cậu xoay người đi ra ngoài, phát hiện cửa phòng ngủ chính bên cạnh mở ra một khe hở, bên trong không bật đèn, có lẽ Cố Phi đang ở phòng làm việc. An Thanh Yến quay người đi về phía phòng làm việc, dường như cậu lại nghĩ đến điều gì đó, lại dừng lại, quay người đi về phía phòng ngủ chính. Một lúc sau, cậu đi ra với một cái áo trên tay.Đó là chiếc áo sơ mi trắng mà Cố Phi thường xuyên mặc nhất, có lẽ là chiếc áo sơ mi mà hắn yêu thích nhất.Giống như một tên trộm, An Thanh Yến nhanh chóng quay trở lại phòng ngủ dành cho khách nơi mình đang ở sau khi thò đầu ra ngoài lén lút nhìn tình hình bên ngoài, rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.Phòng làm việc. Cố Phi lúc tiến vào trạng thái làm việc luôn rất nghiêm túc, bây giờ lại lơ đãng nhìn chằm chằm màn hình máy tính trước mặt mấy phút, không khỏi nghĩ tới chuyện vừa rồi.Trong khoảng thời gian ngắn tâm viên ý mã. Hắn cau mày, tiếp tục làm việc.Khoảng mười phút sau, đột nhiên có tiếng gõ cửa, giọng nói trong trẻo ngập ngừng của thiếu niên nói: "Anh Phi, em vào được không?"Cố Phi, thật vất vả mới tiến vào trạng thái làm việc lại lần nữa bị phân tâm, gác lại công việc và bình tĩnh lại. Tuy nhiên, sau khi nhìn thấy cảnh tiếp theo, tâm trí hắn hoàn toàn rối loạn. "Anh Phi.""Cảm ơn anh đã đem sữa bò đến cho em." Trong tầm mắt hắn, An Thanh Yến thoải mái dựa vào khung cửa, mặc một chiếc áo sơ mi trắng rõ ràng không phải kích cỡ của cậu. Cơ thể mảnh mai không thể chống đỡ, giống như một đứa nhỏ trộm mặt áo của người lớn. Cố Phi nhìn thoáng qua đã nhận ra đó là chiếc áo sơ mi mình thường mặc nhất.Lúc này, chàng trai đang cầm ly sữa bằng cả hai tay, ngẩng đầu uống một ngụm. Cậu nhìn người đàn ông trước mặt, chậm rãi nói: “Uống ngon lắm." Mục đích của cậu rõ ràng như vậy sao Cố Phi có thể không nhận ra. Người đàn ông nhìn chằm chằm vào người trước mặt, hầu kết gợi cảm không thể kiểm soát được cuộn tròn, đôi mắt trở nên sâu thẳm, giọng nói trầm thấp tràn đầy bất đắc dĩ, "Không thể như vậy, Yến Yến." "Sao không thể." An Thanh Yến bề ngoài cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng thực ra trong lòng lại vô cùng căng thẳng. Ai có thể ngờ rằng có một ngày cậu cũng sẽ làm ra chuyện như thế này.Trong giọng nói của cậu có một sự run rẩy không thể kiểm soát mặc dù đã cố gắng che giấu nó, nhưng má cậu đỏ bừng đến tận mang tai, đôi mắt cũng lóe lên sự lo lắng.Cảnh tượng trước mắt hấp dẫn đến mức Cố Phi thậm chí không thể rời mắt. Hắn mím chặt môi, cố gắng giữ bình tĩnh."Anh Phi..."Cố Phi rốt cuộc đứng lên, mặt ngoài vẫn có thể giữ bình tĩnh lấy sữa từ trong tay thiếu niên, đặt lên bàn, hắn nhìn người đang ngượng ngùng nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh trước mắt, trong mắt hắn dường như có một dòng nước ngầm dâng trào.“Yến Yến, em thật hư hỏng.” “Cho dù bây giờ em có hối hận… thì cũng muộn rồi.” "Rầm" một tiếng, cửa phòng ngủ bị động lại, chặn hết những chuyện phát sinh bên trong........Bóng đêm bao trùm. Ngô Vĩ Quang đạo diễn của "Cửu Châu Truyện", hai ngày qua có chút phiền não, tất cả đều vì nhân vật Thẩm Đình Hàn.Ông ta muốn chọn An Thanh Yến nhưng nhà sản xuất Ngô từ chối và nhất quyết chọn Đoạn Từ. Ông ta cũng cố gắng thuyết phục Ngô tổng nhưng không có kết quả, người này vẫn quyết tâm chọn Đoạn Từ. Không những vậy, Ngô tổng còn có những lời lẽ gay gắt, nói nếu Đoạn Từ không phải là nam 1 thì sẽ lập tức rút vốn đầu tư, quả thật là coi chuyện này như một trò chơi! Nhưng không có biện pháp nào, Ngô Vĩ Quang bực bội hút thuốc. Nếu Ngô tổng rút lại khoản đầu tư thì việc quay phim sẽ không thể thực hiện được. Mọi kế hoạch ban đầu sẽ phải hủy bỏ và phải kéo vốn đầu tư thêm một lần nữa. Làm sao có thể dễ dàng như vậy!Một bên là nam chính mình muốn chọn một bên là hiện thực, nếu buộc phải chọn một thì nhất định phải khuất phục trước hiện thực, thực tế...không bao giờ như mong muốn. Nhưng thật đáng tiếc, đứa nhỏ họ An kia nhập vai rất tốt, lại là người phù hợp nhất với vai Thẩm Thính Hàn nếu đóng vai này… có lẽ sẽ thành công lớn.Thật đáng tiếc, thật sự là đáng tiếc.Sầu, sầu đến mức ngủ không yên. Đúng lúc đạo diễn Ngô lo lắng đến mức đứng bên cửa sổ góc 45 độ nhìn lên bầu trời đêm lúc nửa đêm thì điện thoại di động của ông reo lên.Hơn nửa đêm ai gọi điện cho ông ta vậy? Ngô Vĩ Quang cầm điện thoại lên. ID người gọi hiện ra một dãy số lạ. Là một cuộc gọi quấy rối?Ông ta do dự một lúc rồi cuối cùng cũng trả lời.“Xin chào?” "Đạo diễn Ngô, xin chào.” Một giọng nói trầm tĩnh xa cách vang lên trong điện thoại. Nghe giọng có vẻ không lớn tuổi lắm, Ngô Vĩ Quang nghi hoặc sao người này biết số của mình, liền nghe thấy đầu bên kia nói:"Tôi là Cố Phi." "Chủ tịch Cố thị." Ngô Vĩ Quang: "?"Quả nhiên là lừa đảo?! Chủ tịch Cố thị sao có thể gọi cho ông ta được? Đó là Cố gia đại danh đỉnh đỉnh! Bây giờ bọn lừa đảo giả làm Cố gia để lừa đảo hả? Ngay tại ông chuẩn bị cúp điện thoại, người này tựa hồ đoán được nội tâm của ông, bình tĩnh nói: "Không phải lừa đảo, tôi thật sự là Cố Phi." Ngô Vĩ Quang:"?"Cố Phi:"Đạo diễn Ngô, nghe nói ông đang gặp khó khăn trong chuyện casting "Cửu Châu Truyện". "Ngô Vĩ Quang:"??" Cố Phi:"Họ Cố tôi đây muốn hợp tác với ông." Ngô Vĩ Quang:"??!" Dù ông đã trải qua không ít sóng gió trong cái ngành này, hiện tại cũng không nhịn được chửi thề trong lòng, không phải lừa đảo? Lừa đảo làm sao có thể thần thông quảng đại đến mức biết những chuyện này, những chuyện này chỉ nội trong đoàn phim mà thôi. Hiện tại người đang nói những lời này với ông thật sự là chủ tịch Cố thị? ! Tất nhiên là ông đã nghe nói đến cái tên Cố Phi, nhưng chẳng qua vị này điệu thấp hiếm khi xuất hiện trước mặt giới truyền thông, có tin đồn rằng người này rất ít nói và tính cách cực kỳ lạnh lùng. Bỏ những chuyện lộn xộn đó sang một bên, Ngô Vĩ Quang tạm thời tin rằng người này là Cố Phi, ông khách khí trả lời: "Đúng vậy, phía chúng tôi quả thực gặp phải một chút phiền phức." "Khụ...ngài muốn nói chuyện hợp tác gì với chúng tôi?" Cố Phi: " Tôi muốn đầu tư vào bộ phim "Cửu Châu Truyện."."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store