Bi Van Nguoi Ghet Sau Khi Trung Sinh Bao Hong Toan Mang
Bởi vì tức giận nên An Thanh Yến vừa về nhà đã trốn trong phòng, thậm chí còn không ăn cơm chiều.Trong phòng âm thanh ọt ọt vang lên rõ ràng khác thường. Sau khi trải qua sự việc đáng xấu hổ ở quán cà phê, sự xấu hổ này đối với An Thanh Yến chẳng là gì cả, thậm chí cậu còn oán hận nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt cười nhưng cứ như không cười. Tất cả là lỗi của anh!Cố Phi giơ tay sờ lên đầu thiếu niên, nhẹ nhàng dỗ dành: "Có đói không? Xuống ăn cơm?"An Thanh Yến quay mặt lại nói: " Không ăn." Cố Phi: "Vậy anh đi xuống ăn cơm trước." An Thanh Yến: "..." Anh có còn là con người không?! Đôi tay giấu dưới chăn im lặng siết chặt thành nắm đấm, trong lòng thầm tức giận, ai có thể ngờ rằng giây phút tiếp theo lại bị người đàn ông bế lên, bị người đàn ông dễ như trở bàn tay bế bổng lên. An Thanh Yến theo bản năng giơ tay ôm lấy cổ hắn, còn không quên giãy giụa hai lần, nhưng đương nhiên không có tác dụng gì, thực lực chênh lệch rất lớn. "Thả em xuống." Cố Phi không quan tâm, trực tiếp ôm cậu ra ngoài, "Ăn cơm trước."Quản gia Thẩm còn ở dưới nếu hắn cứ hôm cậu như vậy, Cố Phi không cần mặt mũi nhưng cậu cần, An Thanh Yến đành phải thỏa hiệp, cụp mắt xuống nhỏ giọng nói: "Cố Phi, anh thả em xuống đi, em tự đi được. "Cố Phi: "Có ngoan ngoãn ăn cơm không?"An Thanh Yến: "...Có"Dù tức giận nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn như vậy, nhìn người trong lòng ánh mắt của người đàn ông có chút ý cười, tiếp theo đặt thiếu niên mặt đỏ tay hồng thả xuống. Sau khi được tự do, An Thanh Yến cảm thấy có gì đó không ổn...Đợi đã! Sai sai! !Tại sao cuộc trò chuyện vừa rồi của họ nghe giống như một ông bố già đang dạy đứa con trai nghịch ngợm không chịu ăn uống đàng hoàng vậy? !"..."Quên đi, đi ăn thôi.Quản gia Thẩm đã hâm nóng thức ăn rồi, An Thanh Yến thật sự rất đói, vừa rồi còn ngoan cố quay mặt đi không chịu ăn, lúc này đang ôm chén cơm tập trung ăn uống đến mức gần như quên mất mình vẫn còn tức giận. Cho đến khi Cố Phi ngồi bên cạnh gắp một miếng thịt đùi gà mềm vào bát, thoạt nhìn đã thấy ngon miệng.Đúng lúc cậu đang định gắp lên ăn, chợt nhớ tới cái gì đó, tay ngừng cử động, cái miệng vốn đang mở ra lại khép lại.Cậu lặng lẽ chuyển miếng thịt tới mép chén. Sau đó tiếp tục ăn đồ ăn của mình.Cố Phi nhìn thấy hết thảy trong mắt, dở khóc dở cười, cũng không tức giận, chỉ là cảm thấy rất mới mẻ, giống như phát hiện ra một thế giới mới, hóa ra Yến Yến còn có một khía cạnh, thật là...đáng yêu. Trong đầu nảy ra ý xấu, lại gặp một viên bò viên mà An Thanh Yến thích ăn nhất bỏ vào chén của cậu. Đúng như dự đoán, chàng trai đang ăn dừng lại, khẽ cau mày rồi lặng lẽ chuyển những viên thịt bò đến mép chén, mặc kệ trò đùa dai của Cố tinh quái, tiếp tục ăn cơm.Cố Phi tìm thấy niềm vui làm sao dễ dàng bỏ qua. Hắn tiếp tục việc mình vừa làm.An Thanh Yến: "..."Người này từ lúc nào trở nên ấu trĩ như vậy!Vui lắm sao! !Vì vậy, An Thanh Yến cũng cầm chiếc đũa gắp cà rốt thái nhỏ vào chén Cố Phi. Những thứ Cố Phi chọn đều là đồ ăn An Thanh Yến thích, còn cà rốt là một trong những loại rau Cố Phi không thích ăn.“Anh Phi, ăn thêm cà rốt bổ sung vitamin.” An Thanh Yến ngây thơ mỉm cười với người đàn ông, “Không thể lãng phí đồ ăn." Sau khi trả thù xong, cậu lại tiếp tục ăn cơm của mình. “…” Cố gia chỉ có thể im lặng ăn cà rốt cắt nhỏ.Ăn xong, An Thanh Yến đứng dậy, chậm rãi đi vào phòng, Cố Phi không nhanh không chạm đi theo phía sau cậu. Chàng trai trẻ mặt vô cảm nhanh chóng đóng cửa lại sau khi bước vào phòng, người đàn ông nhanh chóng duỗi chân ra giữa khe cửa, nhanh nhẹn né vào, vừa đóng cửa vừa ôm eo chàng trai, kéo người vào lòng. "Yến Yến, thật xin lỗi, đều là lỗi của anh Phi."Cố Phi cúi đầu hôn lên đỉnh tóc của thiếu niên, hai tay ôm lấy má cậu, hơi cúi người nhìn vào mắt cậu. Đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông nghiêm túc, hắn mím môi lại, trầm giọng dỗ dành: “Đừng tức giận, được không?”Nên xin lỗi thì xin lỗi, nên dỗ thì đến dỗ, nếu còn chọc nữa có khi đứa nhỏ lại tạc mao nữa, trong lòng Cố gia biết chừng mực. Nhìn khuôn mặt không tì vết trước mặt, An Thanh Yến hơi giật mình, sau đó quay mặt đi, hơi mím môi, tựa như không tiếp nhận lời xin lỗi.Tuy nhiên, sau khi nghe được lời xin lỗi của Cố Phi, trong lòng cậu đã dao động. Rõ ràng vừa rồi cậu còn tức giận đến mức không muốn ăn, An Thanh Yến mày thật là không có nguyên tắc! Trong lòng cậu tự khinh thường mình. "Sao anh lại làm thế? Anh biết rõ là em không muốn anh gặp cô Tô, nhưng anh vẫn như vậy... thật quá đáng."Thiếu niên trừng mắt với người đàn ông, khuôn mặt xinh đẹp mang theo vài phần phẫn nộ và ủy khuất, giống như con thỏ giận dữ muốn cắn người, nhưng không có chút hung dữ nào. Cố Phi nhịn không được, duỗi ngón trỏ nhẹ nhàng chọc vào mặt cậu, sau đó giải thích: "Mẹ chồng em đã hẹn với người ta, cũng không thể thay đổi ngay phút chót được." An Thanh Yến dùng mu bàn tay đẩy tay người đàn ông ra, xấu hổ cụp mắt xuống, dái tai nóng bừng, nhỏ giọng nói: "Mẹ chồng cái gì chứ..." "Yến Yến rất giỏi nắm bắt những điểm mấu chốt." Người đàn ông nhìn cậu.An Thanh Yến, "Cái này không phải trọng điểm!"
"Được, không phải trọng điểm." Cố Phi ngồi trên ghế sofa bên cạnh, kéo An Thanh Yến đến gần, ôm lấy thắt lưng của cậu để người ngồi trên đùi mình. "Kể cho anh Phi những gì Yến Yến đã nhìn thấy trong quán cà phê.”Ngửi thấy mùi gỗ tuyết tùng thoang thoảng trên người người đàn ông, An Thanh Yến không còn vùng vẫy nữa, thành thật ngồi vào lòng hắn, lẩm bẩm: “Anh và cô Tô vừa nói vừa cười. ""Phải không?" Cố Phi nghe xong lời này cảm thấy kỳ quái, có chút oan uổng, sao hắn không nhớ rõ hắn cùng cô Tô nói chuyện vui vẻ như vậy.“Chính mắt em nhìn thấy.” Giọng điệu của chàng trai dần dần có chút chua, “Cô Tô vừa xinh đẹp vừa tao nhã, anh Phi chắc chắn rất thích cô ấy.”Cố Phi lập tức cau mày, siết chặt cánh tay, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của thiếu niên, khi nói chuyện, giọng điệu của hắn trầm xuống: “Em cảm thấy cô ấy xinh đẹp và tao nhã sao?”“…” Khóe miệng An Thanh Yến giật giật rõ ràng.Làm ơn đi! Trọng điểm không phải đang là anh sao! Cố Phi, anh ăn dấm cái gì!! Cố Phi lúc này rất nghiêm túc nói thêm: “Cô ấy không đẹp bằng em.” Sau đó nghiêng người hôn lên má thiếu niên, thấp giọng dỗ dành: “Yến Yến đẹp nhất." Có thể thấy sắc mặt An Thanh Yến cải thiện rõ rệt, rất dễ dỗ, không có nguyên tắc, nhưng vẫn căng khuôn mặt đỏ bừng hỏi: "Hai người nói gì vậy?" Tuy là giọng điệu tra hỏi nhưng lại không có chút khí thế nào. Cố Phi nhịn không được, đưa tay nhéo nhéo gò má đỏ bừng của cậu, "Thật sự muốn biết?"An Thanh Yến: "Ừ!"Cố Phi: "Anh nói với cô ấy rằng anh đã có đối tượng." "?!" An Thanh Yến lập tức quay người lại, kinh ngạc nhìn Cố Phi, nghi hoặc nói: "Anh thật sự... nói như vậy sao?"Ừm "Trên lông mày nghiêm nghị của người đàn ông hiện lên một nụ cười nhẹ nhàng. Cố gia người luôn lạnh lùng và xa cách người khác, trước mặt An Thanh Yến lại bất tri bất giác trở nên dịu dàng, từ trong ra ngoài.“Cô ấy còn chúc chúng ta hạnh phúc.” Cố Phi nói thêm.Nếu cô Tô có mặt tại hiện trường thì chắc cô ấy đã phun máu ngay tại chỗ.Lỗ tai An Thanh Yến nóng lên, lần này không phải là vì tức giận, hình như cậu đã hiểu lầm Cố Phi, cẩn thận suy nghĩ... Cố Phi sao có thể làm ra chuyện như vậy, là đầu óc cậu nhất thời hồ đồ. Thậm chí còn chạy đến nhìn trộm, tức giận với Cố Phi vì chuyện nhỏ nhặt này, thậm chí còn cáu giận. "Vậy sao anh không nói sớm cho em biết." Cậu xấu hổ cụp mắt xuống, từ góc độ Cố Phi có thể nhìn thấy cái gáy trắng nõn yếu ớt của cậu, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Anh Phi, em xin lỗi." "Là em hiểu lầm anh, còn tức giận với anh..." "Anh mắng em đi." Dáng vẻ áy náy ngoan ngoãn nhận sai khiến người ta không đành lòng trách cứ, thậm chí Cố Phi còn cảm thấy đau lòng, sao có thể mắng cậu được. Cố Phi không nói lời nào, mà để người trong lòng xoay người ngồi đối mặt với hắn, đôi tay hắn ôm lấy eo cậu, bởi vì vị trí bất đồng, hắn ngước mắt nhìn thiếu niên đang cúi đầu, dịu dàng nói: "Em không sai, không cần xin lỗi.""Em không vui có thể tức giận với anh, cũng có thể vô cớ gây rối, anh không trách em." Cố Phi giơ tay sờ đầu cậu, "Anh nguyện ý bao dung em, bởi vì em là người mà anh quan tâm nhất." Giọng nói ôn hòa từ tính như ánh mặt trời giữa mùa đông, dễ dàng sưởi ấm tứ chi An Thanh Yến. Cậu nhìn thấy trong mắt người đàn ông tràn ngập sự dịu dàng, nhất thời không biết nên nói gì."Anh Phi..."Đôi mắt cậu có chút ươn ướt, dưới ánh đèn, đôi mắt hoa đào lấp lánh những vì sao.“Sở dĩ anh Phi gặp cô Tô là có mục đích khác.” Đầu ngón tay của người đàn ông nhẹ nhàng xoa gáy chàng trai, “Yến Yến, trốn tránh không thể giải quyết được vấn đề." "Trải qua chuyện này, em cũng nên hiểu điều này.”"Nếu em vẫn tránh né quan hệ của chúng ta với mẹ, không có cô Tô, sau này sẽ có cô Triệu và cô Vương…” Cố Phi bất đắc dĩ cười, “Mẹ luôn lo lắng anh sẽ độc thân cả đời.""Tư tưởng của mẹ anh rất cởi mở, bà không phải là một người cổ hủ, sẽ không phản đối chuyện chúng ta bên nhau, hơn nữa...Anh tin em cũng có thể cảm nhận được, bà ấy rất thích em." "Cho nên Yến Yến, em không cần phải lo lắng gì cả." Cố Phi nói rất có lý, An Thanh Yến không thể phản bác được, một ngày nào đó cậu cũng sẽ phải đối mặt với vấn đề này. Cậu nghiêm túc gật đầu, "Được rồi, khi nào dì về em sẽ nói thật với dì." "Được." Dừng một chút, Cố Phi lại ghé vào tai cậu thấp giọng nói: "Bảo bối ngoan"Giọng nói từ tính mang theo chút dịu dàng chiều chuộng, nhịp tim của An Thanh Yến đột ngột tăng nhanh Bảo bối ngoan...
"Được, không phải trọng điểm." Cố Phi ngồi trên ghế sofa bên cạnh, kéo An Thanh Yến đến gần, ôm lấy thắt lưng của cậu để người ngồi trên đùi mình. "Kể cho anh Phi những gì Yến Yến đã nhìn thấy trong quán cà phê.”Ngửi thấy mùi gỗ tuyết tùng thoang thoảng trên người người đàn ông, An Thanh Yến không còn vùng vẫy nữa, thành thật ngồi vào lòng hắn, lẩm bẩm: “Anh và cô Tô vừa nói vừa cười. ""Phải không?" Cố Phi nghe xong lời này cảm thấy kỳ quái, có chút oan uổng, sao hắn không nhớ rõ hắn cùng cô Tô nói chuyện vui vẻ như vậy.“Chính mắt em nhìn thấy.” Giọng điệu của chàng trai dần dần có chút chua, “Cô Tô vừa xinh đẹp vừa tao nhã, anh Phi chắc chắn rất thích cô ấy.”Cố Phi lập tức cau mày, siết chặt cánh tay, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của thiếu niên, khi nói chuyện, giọng điệu của hắn trầm xuống: “Em cảm thấy cô ấy xinh đẹp và tao nhã sao?”“…” Khóe miệng An Thanh Yến giật giật rõ ràng.Làm ơn đi! Trọng điểm không phải đang là anh sao! Cố Phi, anh ăn dấm cái gì!! Cố Phi lúc này rất nghiêm túc nói thêm: “Cô ấy không đẹp bằng em.” Sau đó nghiêng người hôn lên má thiếu niên, thấp giọng dỗ dành: “Yến Yến đẹp nhất." Có thể thấy sắc mặt An Thanh Yến cải thiện rõ rệt, rất dễ dỗ, không có nguyên tắc, nhưng vẫn căng khuôn mặt đỏ bừng hỏi: "Hai người nói gì vậy?" Tuy là giọng điệu tra hỏi nhưng lại không có chút khí thế nào. Cố Phi nhịn không được, đưa tay nhéo nhéo gò má đỏ bừng của cậu, "Thật sự muốn biết?"An Thanh Yến: "Ừ!"Cố Phi: "Anh nói với cô ấy rằng anh đã có đối tượng." "?!" An Thanh Yến lập tức quay người lại, kinh ngạc nhìn Cố Phi, nghi hoặc nói: "Anh thật sự... nói như vậy sao?"Ừm "Trên lông mày nghiêm nghị của người đàn ông hiện lên một nụ cười nhẹ nhàng. Cố gia người luôn lạnh lùng và xa cách người khác, trước mặt An Thanh Yến lại bất tri bất giác trở nên dịu dàng, từ trong ra ngoài.“Cô ấy còn chúc chúng ta hạnh phúc.” Cố Phi nói thêm.Nếu cô Tô có mặt tại hiện trường thì chắc cô ấy đã phun máu ngay tại chỗ.Lỗ tai An Thanh Yến nóng lên, lần này không phải là vì tức giận, hình như cậu đã hiểu lầm Cố Phi, cẩn thận suy nghĩ... Cố Phi sao có thể làm ra chuyện như vậy, là đầu óc cậu nhất thời hồ đồ. Thậm chí còn chạy đến nhìn trộm, tức giận với Cố Phi vì chuyện nhỏ nhặt này, thậm chí còn cáu giận. "Vậy sao anh không nói sớm cho em biết." Cậu xấu hổ cụp mắt xuống, từ góc độ Cố Phi có thể nhìn thấy cái gáy trắng nõn yếu ớt của cậu, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Anh Phi, em xin lỗi." "Là em hiểu lầm anh, còn tức giận với anh..." "Anh mắng em đi." Dáng vẻ áy náy ngoan ngoãn nhận sai khiến người ta không đành lòng trách cứ, thậm chí Cố Phi còn cảm thấy đau lòng, sao có thể mắng cậu được. Cố Phi không nói lời nào, mà để người trong lòng xoay người ngồi đối mặt với hắn, đôi tay hắn ôm lấy eo cậu, bởi vì vị trí bất đồng, hắn ngước mắt nhìn thiếu niên đang cúi đầu, dịu dàng nói: "Em không sai, không cần xin lỗi.""Em không vui có thể tức giận với anh, cũng có thể vô cớ gây rối, anh không trách em." Cố Phi giơ tay sờ đầu cậu, "Anh nguyện ý bao dung em, bởi vì em là người mà anh quan tâm nhất." Giọng nói ôn hòa từ tính như ánh mặt trời giữa mùa đông, dễ dàng sưởi ấm tứ chi An Thanh Yến. Cậu nhìn thấy trong mắt người đàn ông tràn ngập sự dịu dàng, nhất thời không biết nên nói gì."Anh Phi..."Đôi mắt cậu có chút ươn ướt, dưới ánh đèn, đôi mắt hoa đào lấp lánh những vì sao.“Sở dĩ anh Phi gặp cô Tô là có mục đích khác.” Đầu ngón tay của người đàn ông nhẹ nhàng xoa gáy chàng trai, “Yến Yến, trốn tránh không thể giải quyết được vấn đề." "Trải qua chuyện này, em cũng nên hiểu điều này.”"Nếu em vẫn tránh né quan hệ của chúng ta với mẹ, không có cô Tô, sau này sẽ có cô Triệu và cô Vương…” Cố Phi bất đắc dĩ cười, “Mẹ luôn lo lắng anh sẽ độc thân cả đời.""Tư tưởng của mẹ anh rất cởi mở, bà không phải là một người cổ hủ, sẽ không phản đối chuyện chúng ta bên nhau, hơn nữa...Anh tin em cũng có thể cảm nhận được, bà ấy rất thích em." "Cho nên Yến Yến, em không cần phải lo lắng gì cả." Cố Phi nói rất có lý, An Thanh Yến không thể phản bác được, một ngày nào đó cậu cũng sẽ phải đối mặt với vấn đề này. Cậu nghiêm túc gật đầu, "Được rồi, khi nào dì về em sẽ nói thật với dì." "Được." Dừng một chút, Cố Phi lại ghé vào tai cậu thấp giọng nói: "Bảo bối ngoan"Giọng nói từ tính mang theo chút dịu dàng chiều chuộng, nhịp tim của An Thanh Yến đột ngột tăng nhanh Bảo bối ngoan...
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store