[BHTT] [HOÀN] [EDIT] Phế A Giải Giáp Sau, Kiều Thê Ngày Ngày Muốn Đánh Dấu
Chương 11
Chương 11 Chương 11
Động lòng, hoa trong tim khẽ lay.
Yến Hoài nhìn thẳng phía trước, lưng thẳng, cánh tay nắm dây cương cứng đờ mà hữu lực, không dám chạm vào Lục Khê Nhiên thêm nửa phần. Tốc độ đi cũng vì "bị thương" của Lục Khê Nhiên mà chậm lại.
Không lâu sau, xe lừa của Lý Tam Tỷ lại đuổi kịp. Nàng nghi hoặc hỏi: "Sao mới đến đây? Ta tưởng các ngươi đã về tới nhà rồi."
Lục Khê Nhiên không trả lời, cũng không biết cố ý hay vô tình, lưng dựa vào ngực Yến Hoài. Yến Hoài lại kéo chặt dây cương hơn, nhìn Lý Tam Tỷ nói: "Thời gian còn sớm, đường cũng không xa, chậm một chút cho vững."
Lý Tam Tỷ không nghi ngờ, gật đầu tán đồng, nhìn A Thải và Yến Cầm phía sau, tự nói: "Đúng là nên chậm một chút, chậm một chút cũng tốt!"
Xe lừa dù chậm, vẫn có gió thổi. Yến Cầm nghe không rõ, ngẩng đầu nhìn Lý Tam Tỷ. Lý Tam Tỷ nhướng cằm giải thích: "Yến Hoài đau lòng tức phụ, nên nói đi chậm cho vững."
Lời này...
Rõ ràng không phải lời gốc của Yến Hoài, nhưng nàng lại không phản bác được.
Lục Khê Nhiên là tức phụ của nàng không sai, nàng cũng mong đi chậm để Lục Khê Nhiên đỡ mệt, nhưng sao qua miệng người khác lại thành như vậy?
Nhất là ánh mắt từ ái mà vui mừng của Yến Cầm nhìn qua, Yến Hoài không dám đối diện, thậm chí cầu cứu nhìn sang Lục Khê Nhiên.
Lục Khê Nhiên lại làm như không thấy.
Từ lúc nàng nói bị làm đau mà Yến Hoài không trả lời, nàng đã rất yên lặng.
Yến Hoài có chút chột dạ, không biết giải thích thế nào, chỉ nhìn chằm chằm Lục Khê Nhiên. Đến khi Lục Khê Nhiên quay đầu hỏi: "Tam Tỷ nói không đúng sao?"
Yến Hoài nghẹn lời, đành cứng da nói: "Tam Tỷ nói rất đúng."
Lý Tam Tỷ nghe vậy cười càng sảng khoái, vẫn trò chuyện với Yến Cầm: "Đúng mà, Yến Hoài đau lòng tức phụ, nên mới muốn đi chậm."
"Hơn nữa nếu lại bị xe lừa của ta đuổi kịp rồi vượt qua, cũng kỳ cục lắm."
Yến Cầm chậm rãi gật đầu, trong mắt cảm xúc thoáng lắng xuống đôi chút, Yến Hoài trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn, tiếp tục nhìn thẳng phía trước, cưỡi ngựa đi trước.
Đến khi Yến Hoài vẫn chưa cảm thấy quãng đường này dài bao nhiêu, nhưng cùng Lục Khê Nhiên cộng kỵ một con ngựa, lại thấy đặc biệt dài lâu. Eo lưng nàng vẫn luôn thẳng tắp, đến lúc về đến nhà, thế nhưng có chút nhức mỏi, bất quá khi xuống ngựa, động tác vẫn lưu loát như cũ, duỗi tay tiếp Lục Khê Nhiên.
Lục Khê Nhiên lại chỉ nắm chặt tay Yến Hoài, không có động tác nào khác.
Việc này so với lúc xuống ngựa ban đầu có chút khác biệt. Khi đó nàng bị hai tay Yến Hoài kéo chặt, tay mình còn có thể chống lên yên ngựa, lúc này lại chỉ còn một tay Yến Hoài tương nắm.
Trong mắt Lục Khê Nhiên lơ đãng lộ ra vài phần khiếp đảm, nhìn về phía Yến Hoài.
Yến Hoài bị nàng nhìn như vậy, trong lòng mềm xuống, thanh âm cũng dịu đi: "Khê Nhiên a tỷ, ta tiếp theo ngươi, không sợ."
"Nhưng..." Lục Khê Nhiên vẫn chần chờ, chân khẽ động, đúng lúc này con ngựa cũng theo đó nhúc nhích, sợ đến mức nàng cắn môi, nhào về phía Yến Hoài...
Yến Hoài đúng như lời mình nói, vững vàng tiếp được Lục Khê Nhiên, hơn nữa tiếp rất chắc, hai tay ôm chặt lấy eo nàng, xoay nửa vòng, đặt người xuống đất.
Đứng vững rồi, gương mặt Lục Khê Nhiên nhiễm một tầng ửng đỏ, Yến Hoài tựa như tranh công, hỏi: "Ngươi nhìn xem, ta tiếp có vững không?"
Lời này vừa dứt, sắc đỏ trên mặt Lục Khê Nhiên lặng lẽ tan đi, khóe môi khẽ nhếch, ý cười chưa chạm đáy mắt: "... Vững."
Lý Tam Tỷ cuối cùng vẫn lưu lại cùng nhau ăn nồi thịt dê.
Nàng ở một mình tại nhà sát vách, tuy tính cách sang sảng, thân cao lực tráng, nhưng tâm tư lại có vài phần tinh tế, làm việc cẩn thận, sạch sẽ lại nhanh nhẹn. Về nhà chưa bao lâu, nàng đã mang theo không ít đường hồ lô, cùng một ít cải trắng và củ cải mới mẻ, ướt át, vừa nhìn liền biết là mới rửa qua.
Nàng chào hỏi xong, liền trực tiếp đứng bên cạnh Yến Hoài.
Mấy ngày nay Yến Hoài vừa trở về, Lý Tam Tỷ cũng bận rộn, hai người còn chưa kịp nói với nhau mấy câu. Trước kia Lý Tam Tỷ tới giúp việc, hầu như là đến rồi đi ngay, sợ khiến người khác bàn tán. Rốt cuộc danh tiếng nàng trong thôn cũng chỉ bình thường, ngoài Lục Khê Nhiên và Yến Cầm ở gần nhất, thì cũng chỉ có Vương Nhị — người từ nhỏ chơi cùng nàng. Vì thế Lý Tam Tỷ cũng khá tịch mịch.
Giờ có Yến Hoài ở đây, liền trò chuyện chút chuyện nhà, lời trong lời ngoài đều là những thay đổi của thôn mấy năm nay. Yến Hoài bận sinh than, tự nhiên nghe nhiều nói ít.
Không bao lâu sau, Yến Hoài sinh than xong, Lý Tam Tỷ bưng nồi lên, vừa quay người liền thấy Lục Khê Nhiên đã thay một thân áo váy đỏ thắt eo, dáng người lay động, chậm rãi bước vào sân.
Lúc này Yến Cầm cùng A Thải cũng đem thịt đã rửa và thái xong bày lên bàn, đặt cạnh nồi.
Mọi thứ đã chuẩn bị xong, mấy người vây quần một chỗ. Yến Hoài cùng Lục Khê Nhiên tự nhiên ngồi cạnh nhau, bên kia Yến Hoài là Lý Tam Tỷ, A Thải chen giữa Lý Tam Tỷ và Yến Cầm.
Đi một chuyến chợ về, Yến Hoài đói lả, nhận lấy bát nước chấm Lục Khê Nhiên pha cho nàng, liền xâu thịt ăn liên tục. Những người khác ăn chậm rãi hơn, Lý Tam Tỷ có phần câu nệ, Yến Hoài liền gọi: "Tam Tỷ ăn thịt đi."
Sau một ngày ở chung, Yến Hoài đối với nàng thân thuộc hơn chút, lời nói cũng tự nhiên hơn.
Hơn nữa trong mấy người có mặt, trừ A Thải, có lẽ cũng chỉ có nàng và Lý Tam Tỷ nói chuyện, nên Lý Tam Tỷ bớt đi vài phần gò bó, cười nâng bát, nhận miếng thịt Yến Hoài gắp cho.
Có lẽ vì Yến Hoài ăn quá hăng say, Lý Tam Tỷ cùng A Thải cũng bị ảnh hưởng, ăn không ít.
Lục Khê Nhiên lại lấy quế hoa nhưỡng ra cùng Yến Cầm uống nhấp môi.
Ở biên cảnh, Yến Hoài từng uống rượu, nhưng đều là rượu tiễn biệt, nàng không thích, song vẫn phải cắn răng uống cạn, bởi vì không biết mình hay người bên cạnh ai sẽ không thể trở về.
Ngoài những lần đó, Yến Hoài gần như chưa từng uống rượu. Khi cùng Lục Khê Nhiên thành hôn, lễ nghi vội vàng đơn sơ, Lục Khê Nhiên lại bệnh, rượu giao bôi đều là Yến Hoài đỡ cánh tay nàng, đưa tới môi nàng chấm một chút, còn bản thân chỉ nhấp nhẹ một ngụm coi như xong lễ.
Giờ phút này thấy Lục Khê Nhiên uống rất vui, Yến Hoài liền không ăn nữa, quay đầu nhìn nàng, sắc mặt không đổi.
Nàng không nghĩ tới Lục Khê Nhiên sẽ uống rượu, cũng lo nàng say.
Ánh mắt nhìn quá rõ ràng, Lục Khê Nhiên lại uống thêm hai chén, cũng nhìn Yến Hoài, nhẹ xoay chén rượu, nghiêng người hỏi: "Quế hoa nhưỡng rất ngọt, Càn Quân có muốn nếm thử không?"
"Không nếm, ngươi cũng uống ít thôi."
Giọng Yến Hoài cứng nhắc, hiển nhiên Lục Khê Nhiên không ngờ nàng đáp như vậy, khẽ sững lại, đặt chén xuống, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Rượu này không say người, Càn Quân về nhà ta thật cao hứng."
"Hơn nữa ngươi ta còn chưa từng cùng nhau uống rượu."
Ban đầu Yến Hoài không chú ý, chỉ thấy Lục Khê Nhiên uống không nhiều, nhưng nghe giọng nàng lại giống như đã say, liền đưa tay cầm bình rượu lắc lắc.
Cả bình cũng chẳng còn bao nhiêu.
Bữa cơm sắp kết thúc, Yến Cầm hiển nhiên cũng không uống mấy chén, phần lớn là ăn nồi.
Gần như chỉ có Lục Khê Nhiên một người uống nhiều rượu như vậy.
Yến Hoài lo lắng, kéo tay áo nàng khuyên: "Đừng uống nữa, nhiều sẽ khó chịu."
Rượu cũng chẳng còn bao nhiêu, Yến Cầm cùng Lý Tam Tỷ đều buông đũa. Chỉ còn A Thải — đứa nhỏ — còn chưa ăn đủ, nhưng ăn xong miếng thịt cuối cùng cũng bị Yến Cầm kéo đứng dậy, Lý Tam Tỷ tự nhiên theo sau.
Yến Hoài không đứng lên, vì Lục Khê Nhiên cũng không đứng, ngược lại buông chén rượu, chống cằm nhìn nàng.
Rượu đã đặt xuống, Lục Khê Nhiên vẫn chống cằm nhìn Yến Hoài, nhướng mày cười khẽ, mang theo hương quế hoa rượu áp sát. Yến Hoài bị nhìn đến mặt nóng lên, tay vô thức siết chặt, liền nghe Lục Khê Nhiên dùng giọng mềm mại hỏi: "Càn Quân, đưa ta vào nhà được không?"
Cửa phòng chỉ cách chừng mười mét, Lục Khê Nhiên muốn nàng đưa... là đưa thế nào?
Yến Hoài còn chưa kịp hỏi, hai tay Lục Khê Nhiên đã vòng lên cổ nàng, hương khí theo hơi thở phả tới. Yến Hoài theo bản năng liếc nhìn mấy người còn lại, Lý Tam Tỷ cúi đầu xoa tay, bước ra ngoài, Yến Cầm che mắt A Thải, ánh nhìn cũng lảng tránh.
Mặt Yến Hoài lập tức đỏ bừng, tay cũng không biết nên đặt ở đâu, nhưng...
Thân thể Lục Khê Nhiên càng lúc càng áp sát, cũng ngày càng mềm nhũn.
Yến Hoài đành hờ hững ôm lấy nàng, cúi đầu, dẫn người về phía cửa phòng. Khi sắp bước qua ngưỡng cửa, Yến Hoài cảm giác eo Lục Khê Nhiên đột ngột căng lên, dán sát lòng bàn tay nàng.
Trong khoảnh khắc đó, Yến Hoài tưởng rằng Lục Khê Nhiên chưa say, nếu không sao lại có thể đột nhiên có lực như vậy?
Có lẽ cũng có thể, nàng chưa từng say qua, nên cũng không rõ ràng, liền không nghĩ sâu, chỉ tăng thêm chút lực, đưa Lục Khê Nhiên vào nhà chính, nhẹ nhàng đặt nàng ngồi xuống mép giường đất.
Chuỗi động tác này, Lục Khê Nhiên lại rất ngoan ngoãn, nghiêng đầu dựa vào tường, khẽ khép mắt, thở dốc nhẹ.
Yến Hoài có chút luống cuống tay chân, nghe trong sân Yến Cầm cùng Lý Tam Tỷ rửa bát đũa vang lên, do dự chỉ vào chăn đệm trên giường đất: "Ngươi nhớ trải ra mà ngủ, ta... ta ra sân thu dọn đồ."
Không ngờ ngay sau đó, liền nghe giọng Lý Tam Tỷ vang lên từ ngoài sân: "Yến Hoài, ta cùng Yến Nương Tử đã thu xong trong sân, bọn ta về trước."
"Hôm nay đa tạ chiêu đãi, ngươi nhớ chăm sóc tốt Lục Nương Tử."
Nói xong, Yến Cầm cùng A Thải cũng nói mấy câu cảm tạ cùng dặn dò. Yến Hoài miệng đáp lời, qua cửa sổ thấy ba người cùng đi ra ngoài, liền muốn bước nhanh ra tiễn, nào ngờ chân trước vừa bước, cổ tay đã bị người phía sau nắm lấy.
Yến Hoài dừng lại, quay đầu nhìn, liền thấy Lục Khê Nhiên uống rượu xong mặt ửng đỏ, ghé sát nàng nói: "Càn Quân không cần vội, ngày thường mời Cầm Tỷ, A Thải, còn Tam Tỷ tới ăn cơm, cũng đều như vậy."
Nguyên bản vì Lục Khê Nhiên đến gần, thanh âm lại mềm mại hơn thường ngày mà mặt hơi đỏ, Yến Hoài nghe rõ lời này xong, trong mắt nhiễm vài phần giận, buột miệng nói: "Hiện giờ ta đã về nhà, sao còn có thể giống nhau?"
Lục Khê Nhiên thoạt đầu không hiểu, rồi khẽ cười, đuôi mắt dần dần đỏ lên, tựa đóa hoa động lòng người lay động.
Yến Hoài nhìn đến ngẩn người, đến khi thấy Lục Khê Nhiên đưa tay nắm cổ áo nàng trong tầm mắt, mới hoàn hồn, lại nghe giọng Lục Khê Nhiên kiều mị hơn thường ngày vang lên: "Là không giống nhau đâu ~~ Càn Quân hôm nay tặng ta hoa hải đường."
"Càn Quân không ở lại, để ta hảo hảo cảm tạ ngươi sao?"
【 tác giả có chuyện nói 】
[ thẹn thùng ] Một ngày không thấy nhớ mọi người, đặc biệt mang đến Kiều Kiều Lục Tỷ!!
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store