[BHTT] [EDIT] Xuyên Vào Truyện Điều Tra Hình Sự Cứu Nữ Chính - Cửu Thần Thời
Chương 13. Bút đỏ 13
Tần Thanh hít sâu một hơi, nói: "Trước đây tôi đến nhà máy luyện thép, bảo vệ đã nói với tôi rằng hai mươi năm trước giám đốc nhà máy nơi cha của Tân làm việc từng đứng ra làm chứng ngoại phạm cho Tân. Tôi muốn hỏi, nếu đã có chứng cứ ngoại phạm, vậy tại sao cuối cùng cậu ta vẫn bị kết tội? Chứng cứ ngoại phạm này có vấn đề gì sao?"
Kiều Nham lộ vẻ kinh ngạc, không hiểu vì sao cô ấy lại biết chuyện giám đốc làm chứng.
Thích Tuyết Tùng đã quen với việc cô ấy tự mình điều tra vụ án, bình tĩnh trả lời: "Bởi vì chứng cứ ngoại phạm chỉ có ở vụ án thứ tư, nhưng cậu ta quả thật đã xuất hiện tại hiện trường vụ án thứ năm... Hơn nữa vào thời điểm xảy ra vụ án thứ tư, mặc dù giám đốc có thể làm chứng nhưng hôm đó giám đốc đã uống say, giá trị của lời khai bị giảm đi rất nhiều."
Tần Thanh nhíu mày, im lặng một lát rồi nói: "Tôi có một đề nghị, tiếp theo chúng ta có thể bắt đầu điều tra từ mối quan hệ của nạn nhân cuối cùng là vợ của Lâm Nghĩa, Trần San, đặc biệt là những học sinh mà cô ấy từng dạy!"
Kiều Nham nhìn cô ấy với ánh mắt nghi ngờ.
Thích Tuyết Tùng ngước mắt lên nhìn Tần Thanh, hỏi: "Tra cái gì?"
"Xuất phát từ góc độ căn bản nhất của vụ án, thủ pháp gây án của hung thủ đều là cưỡng hiếp, cắt cổ, cuối cùng nhét bút đỏ vào âm đạo của người chết. Điều đáng chú ý nhất chính là hành vi nhét bút đỏ này, âm đạo là cơ quan sinh dục của nữ giới, đại diện cho ý nghĩa về tình dục, mà việc cưỡng hiếp trước rồi mới nhét đồ vào âm đạo đại diện cho việc hung thủ đối với khía cạnh liên quan đến tình dục của người chết có ý nghĩa hủy hoại mạnh mẽ. Thứ bị nhét là bút đỏ, là thứ thường được giáo viên dùng để chấm bài tập, chứng tỏ thân phận giáo viên là một điểm mà hung thủ rất coi trọng."
"Giống như vụ án hiện tại này, hướng điều tra ban đầu của chúng ta đều là những học sinh mà nạn nhân từng dạy... Cho nên, vụ án hai mươi năm trước cũng vậy, chúng ta có thể bắt đầu từ góc độ này để điều tra lại một lần nữa. Đúng rồi, Tân là hàng xóm của Trần San, không phải học sinh, chỉ dựa vào điểm này thôi, tôi đã cảm thấy chắc chắn cậu ta không phải là hung thủ!"
Thích Tuyết Tùng hơi nhíu mày, không tán thành nói: "Chỉ dựa vào phỏng đoán mà khẳng định chắc chắn? Điều này hoàn toàn không có bằng chứng nào chứng minh."
"Nhưng hiện tại chúng ta cũng đâu có bằng chứng, phải không? Phỏng đoán tuy không thể dùng làm bằng chứng, nhưng ít nhất cũng là một hướng đi." Tần Thanh cố gắng chỉnh lại quan niệm của Thích Tuyết Tùng: "Hơn nữa cái tôi nói không phải là phỏng đoán mà là suy luận, xuất phát từ hành vi của hung thủ làm điểm cơ sở để suy luận ra động cơ tâm lý của hắn, cuối cùng mới xác định thân phận và tình trạng cơ bản của hắn! Đây là suy luận có cơ sở khoa học, không phải là phỏng đoán!"
Thích Tuyết Tùng không phủ nhận cũng không khẳng định, trông có vẻ như không để lời cô ấy vào lòng, cũng không tán đồng quan điểm của cô ấy.
"Bất kể là phỏng đoán hay không, tóm lại đều không có bằng chứng thực tế chứng minh, vẫn không thể đưa ra kết luận. Hướng đi là hướng đi, chúng ta vẫn phải tìm ra bằng chứng để chứng minh điều đó!"
Đồ cứng đầu!
Tần Thanh nhất thời cạn lời, cuối cùng dứt khoát buông tay, không tranh cãi với cô ấy nữa: "Tóm lại bây giờ chúng ta cứ đi điều tra những học sinh của Trần San trước đã, có hướng đi rồi mới có thể tìm thấy bằng chứng."
Thích Tuyết Tùng gật đầu, quyết định vẫn là sắp xếp người đến trường học mà Trần San từng làm việc để thăm dò.
Nhưng nói thật, tình hình hiện tại thực sự không mấy lạc quan. Hai mươi năm đã trôi qua, đừng nói là vật chứng, ngay cả người rất có thể cũng không tìm đủ, những trở ngại trước mắt họ không hề nhỏ.
Thích Tuyết Tùng là chuyên gia khám nghiệm hiện trường, tin tưởng vào bằng chứng xác thực nhất. Nhưng với vụ án hiện tại này, do thời gian đã trôi qua quá lâu, bất kể là thi thể hay hiện trường đều không còn tồn tại từ lâu, điều này đã hạn chế rất nhiều khả năng chuyên môn của cô, khiến cho cô lần đầu tiên có cảm giác mù mờ, tồi tệ.
Nhưng sự xuất hiện của Tần Thanh dường như vừa vặn bù đắp được điểm này, cô ấy giỏi đặt mình vào vị trí của người khác để suy đoán động cơ và điểm xuất phát hành vi của hung thủ, đây là một năng lực mà theo Thích Tuyết Tùng là vừa viển vông lại vừa đáng sợ. Việc đồng cảm với hung thủ, đứng trên góc độ của hung thủ để suy nghĩ tại sao hắn gây án khiến Thích Tuyết Tùng cảm thấy e ngại.
Ánh mắt cô bất giác đánh giá Tần Thanh, người phụ nữ xinh đẹp này xuất hiện một cách khó hiểu. Một giảng viên đại học lại vô cùng hứng thú với các vụ giết người, tự mình tìm tư liệu điều tra vụ án mạng thôi không nói, bây giờ thậm chí còn gia nhập Đội điều tra đặc biệt. Thích Tuyết Tùng không thể không giữ thái độ nghi ngờ và quan sát đối với cô ấy.
Cùng với việc nghi phạm bị bắt giữ, chiếc xe mà ông ta thường lái khi giao hàng ở Phú Tân Hối cũng đã bị khống chế, được Cục thành phố Tân Thành chịu trách nhiệm trông coi, đang chờ Đội điều tra đặc biệt đến khám nghiệm.
Thích Tuyết Tùng ngoài việc là đội trưởng còn là chuyên gia khám nghiệm hiện trường của Đội điều tra đặc biệt, mỗi lần cần đến công tác khám nghiệm đều do cô đích thân phụ trách. Ngoài khám nghiệm hiện trường, công việc kiểm nghiệm vật chứng cũng đè nặng lên vai cô, hơn nữa còn phải thống nhất phương hướng điều tra của toàn đội, lúc nào cô cũng bận rộn đến chân không chạm đất.
Hết cách, ai bảo thành viên cốt cán của Đội điều tra đặc biệt tổng cộng chỉ có mấy người bọn họ. Pháp y Kiều Nham, đội trưởng tiểu đội điều tra Dương Tử Tuấn, thẩm vấn viên Tống Thành, còn có một nữ cảnh sát chuyên phụ trách xử lý công nghệ thông tin Thường Mộ. Ngoại trừ Dương Tử Tuấn dẫn theo một đội điều tra viên, những người khác đều tự mình phụ trách phần lớn nội dung.
Hiện tại có thêm Tần Thanh, Thích Tuyết Tùng đột nhiên cảm thấy có thể mình sẽ đỡ vất vả hơn, dù sao chuyên ngành của Tần Thanh là hóa sinh, hướng nghiên cứu còn có kỹ thuật hóa sinh hình sự, sau này công việc kiểm nghiệm có thể giao cho cô ấy.
Nghĩ đến đây, Thích Tuyết Tùng nói với Tần Thanh: "Đi ra ngoài với tôi một chuyến nữa đi."
Tần Thanh: "Đi điều tra mối quan hệ của Trần San sao?"
Thích Tuyết Tùng lắc đầu: "Việc này tôi sẽ để Dương Tử Tuấn dẫn người đi điều tra, dù sao cũng là công việc rà soát với khối lượng không nhỏ, hai người chúng ta làm sao mà điều tra xuể? Chúng ta cứ chờ tin tức là được. Bây giờ hai chúng ta đến Phú Tân Hối một chuyến, tiến hành khám nghiệm chiếc xe của Tân Chí Quốc."
Thích Tuyết Tùng dẫn Tần Thanh đến phòng thí nghiệm kiểm nghiệm vật chứng, mở một tủ, lấy từ bên trong ra một chiếc hộp đưa cho Tần Thanh. Tần Thanh lập tức nhận ra đó là hộp dụng cụ khám nghiệm hiện trường, ánh mắt không khỏi sáng lên.
"Cho tôi sao?"
Thích Tuyết Tùng gật đầu, lảng tránh không nhìn ánh mắt lấp lánh của Tần Thanh, nói: "Cô không phải nghiên cứu kỹ thuật hóa sinh hình sự sao? Vừa hay, sau này cùng tôi đi hiện trường."
Tần Thanh nhìn cô ấy, tặc lưỡi nói: "Không ngờ mới ngày đầu tiên đã cho tôi hộp khám nghiệm rồi, được đội trưởng Thích công nhận là vinh hạnh của tôi!"
Thích Tuyết Tùng nhíu mày, rụt tay lại: "Nói nhảm nhiều quá, không cần thì thôi."
"Ê ê ê!" Tần Thanh tay mắt lanh lẹ giật lấy hộp khám nghiệm ôm vào lòng: "Đã cho tôi rồi thì không được đổi ý đâu đấy."
"Ai bảo cô nói nhảm nhiều như vậy."
"Thích Tuyết Tùng, cô thật sự không đáng yêu chút nào!"
Thích Tuyết Tùng liếc nhìn cô ấy một cái: "Điều tra vụ án không cần đáng yêu."
Nói xong cô không để ý đến Tần Thanh nữa, xách theo hộp khám nghiệm của mình đi ra ngoài.
"Đợi tôi!"
Hai người vẫn ngồi xe của Thích Tuyết Tùng đến Phú Tân Hối, trên đường đi Tần Thanh kể vắn tắt về chuyện hôm qua nàng đến Phú Tân Hối: "Ở đó họ có những chiếc xe gia đình bị các cửa hàng loại bỏ không dùng nữa nên sung công, một số khách hàng đặt ít đồ ăn có thể dùng xe nhỏ để vận chuyển. Hơn nữa mỗi người giao hàng đều có tuyến đường giao cố định, cũng có xe cố định để sử dụng, chúng ta kiểm tra kỹ tất cả những chiếc xe mà Tân Chí Quốc lái, nhất định sẽ có thu hoạch."
Thích Tuyết Tùng nghe vậy nói: "Nếu ông ta giả dạng làm tài xế taxi dù lừa nạn nhân lên xe thì chắc chắn sẽ không lái xe tải. Nhưng giống như cô nói, cứ kiểm tra hết một lượt để đề phòng bất trắc."
Bãi đậu xe của Phú Tân Hối đã có mấy cảnh sát hình sự ở đó, Dương Tử Tuấn đang nói chuyện với người phụ trách trung tâm vận chuyển hàng hóa, vừa quay đầu lại thì nhìn thấy xe của Thích Tuyết Tùng lái vào.
Đậu xe xong, hai người xách theo hộp khám nghiệm xuống xe, Dương Tử Tuấn đi đến đón: "Chị Thất." Hắn nhìn thấy Tần Thanh xa lạ bên cạnh Thích Tuyết Tùng, hơi khựng lại.
Thích Tuyết Tùng giới thiệu với cậu ấy: "Đây là người mới đến đội chúng ta, hiện đang trong thời gian thử việc, do sở trưởng Chu và đội trưởng Đỗ sắp xếp."
Vừa nghe là do sở trưởng sắp xếp, Dương Tử Tuấn nén lại sự nghi hoặc trong lòng, chủ động chào hỏi Tần Thanh: "Chào cô, tôi là Dương Tử Tuấn."
"Tôi tên là Tần Thanh."
Sau khi chào hỏi đơn giản, Thích Tuyết Tùng đi thẳng vào vấn đề: "Những chiếc xe mà Tân Chí Quốc thường lái ở đâu?"
Dương Tử Tuấn chỉ vào người phụ trách bên cạnh, nói: "Vị này là quản lý ca trực của trung tâm vận chuyển hàng hóa, anh ấy vừa nói cho chúng tôi biết tất cả những chiếc xe mà Tân Chí Quốc dùng để giao hàng ở ngay đằng kia, tổng cộng có hai chiếc."
Quản lý ca trực vội vàng gật đầu, chỉ vào hai chiếc xe cách đó không xa nói: "Một chiếc là xe tự lái do các hộ kinh doanh bên khu chợ bỏ lại, còn một chiếc là xe vận chuyển hàng hóa loại nhỏ của trung tâm chúng tôi."
Thích Tuyết Tùng và Tần Thanh đi tới, sau khi nhìn lướt qua vài lần thì đồng thời đặt hộp khám nghiệm xuống, lấy găng tay đeo vào, động tác vô cùng đồng nhất, có một sự ăn ý kỳ lạ.
Thích Tuyết Tùng đi vòng quanh chiếc xe tải một vòng, hỏi: "Hai chiếc xe này có người khác lái không?"
Quản lý ca trực lắc đầu: "Không có, xe ở chỗ chúng tôi đều được phân công hết rồi." Nói rồi hắn bực bội gãi đầu: "Không ai ngờ lại xảy ra chuyện này, bây giờ cảnh sát các cô đều tìm đến rồi, nếu xe này có vấn đề gì, sau này chúng tôi cũng không dùng được nữa!"
Gặp phải chuyện này, quá xui xẻo.
Thích Tuyết Tùng đeo găng tay xong kéo cửa xe, nói: "Xe sẽ được cảnh sát chúng tôi tạm thời quản lý như vật chứng, sau khi kết án sẽ chuyển giao cho Viện kiểm sát, chỉ khi nào được trả lại thì các anh mới được xử lý."
"Vâng vâng vâng, cảnh sát các cô cứ tự nhiên." Quản lý ca trực liên tục xua tay, xe này họ cũng không cần gấp, cho dù sau này được trả lại họ cũng sẽ không dùng nữa!
Tần Thanh nhìn Thích Tuyết Tùng một cái, nói: "Tôi kiểm tra chiếc SUV này nhé?"
SUV là loại xe gia đình, hai người chết rất có thể đã ngồi chiếc xe này, khả năng tìm thấy manh mối trên xe này cao hơn.
Thích Tuyết Tùng giao việc này cho nàng là muốn kiểm tra xem nàng có năng lực đảm nhận công việc của Đội điều tra đặc biệt hay không.
Hai người phân công hợp tác, mỗi người tự kiểm tra phần của mình. Tần Thanh đeo găng tay và khẩu trang, lấy đèn tử ngoại từ hộp khám nghiệm ra, chui vào ghế sau xe kiểm tra từng chút một.
Xe có dấu vết lau chùi rõ ràng, Tân Chí Quốc chắc chắn đã rửa xe sau khi gây án, cũng lau chùi xe từ trong ra ngoài, muốn tìm thấy dấu vết trên bề mặt e là khá khó khăn.
Sau khi kiểm tra kỹ một lượt, quả nhiên không phát hiện ra manh mối có giá trị nào. Tần Thanh đứng bên cửa xe, cau mày suy nghĩ.
Khám nghiệm tử thi không phát hiện dấu hiệu trúng thuốc mê, ở cánh tay, đầu, lưng và chân đều phát hiện vài vết thương do bị trói và vết thương do chống cự, nạn nhân chắc chắn đã giãy giụa và cố gắng trốn thoát khi ở trên xe.
Tần Thanh cúi người ngồi vào ghế sau, mô phỏng mình là nạn nhân. Hai nạn nhân đều không cao bằng nàng, nàng hơi khom lưng một chút, hai tay đặt ra phía sau làm động tác bị hung thủ trói tay kéo ra ngoài. Nạn nhân chắc chắn đã chống cự quyết liệt, trong quá trình giãy giụa chân chắc chắn đã đá vào vật gì đó trong xe, có thể là phía sau ghế lái, có thể là ghế sau, cũng có thể là góc dưới ghế sau.
Và khi giãy giụa bị hung thủ kéo xuống xe...
Tần Thanh đột nhiên nhớ lại báo cáo khám nghiệm tử thi mà Thích Tuyết Tùng đã cho nàng xem vào buổi sáng, da đầu của nạn nhân thứ hai có vết thương nhẹ, có lẽ là do bị giật mạnh tóc gây ra. Nhưng diện tích không lớn, chỉ một phần rất nhỏ, lại không giống như do hung thủ giật tóc cô ấy.
Nghĩ đến đây, Tần Thanh lấy đèn pin từ hộp khám nghiệm ra rồi lại chui vào xe, di chuyển tầm nhìn lên phía trên ghế sau kiểm tra cẩn thận.
Bên kia, Thích Tuyết Tùng kiểm tra xong xe tải không phát hiện bất kỳ manh mối có giá trị nào, cô đi đến bên cạnh chiếc SUV, nhìn Tần Thanh tự coi mình là người chết để mô phỏng, mặc dù động tác của cô ấy kỳ quái, người ngoài nhìn vào sẽ thấy buồn cười nhưng Thích Tuyết Tùng lại cảm thấy phương pháp của cô ấy rất hữu ích.
Dương Tử Tuấn cũng nhìn thấy hành động của Tần Thanh, gãi đầu nhỏ giọng hỏi Thích Tuyết Tùng: "Chị, cô ấy làm gì vậy?"
Thích Tuyết Tùng cười nói: "Lên cơn nghiện diễn kịch."
Dương Tử Tuấn: "?"
***
Thanh Thanh: ?
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store