[BHTT][EDIT] Từ Nhập Môn Đến Tinh Thông Khai Hoang Sinh Hoạt | Thái Dương Khẩn
Chương 81
Dương Thái Nam nhìn đám người phía sau. Trong đó, ngoài Tôn Nhĩ ra, chỉ có hai người một nam một nữ cao gầy lên tiếng: "Chúng tôi không có ý kiến."
Người đàn ông nói: "Phải, chúng tôi đều nghe Thôn trưởng."
Đồng bạn bên cạnh huých khuỷu tay vào hắn, hắn hắng giọng sửa lời: "Không phải, chúng tôi đều nghe Thôn trưởng Lý."
Dương Thái Nam giới thiệu hai người với Lý Thốn Tâm: "Yên Ngọc, Uông Lai Húc." Một người có thiên phú Gây giống, một người có thiên phú Thủy lợi.
Lý Thốn Tâm nhận ra đây chính là nhân viên Thủy lợi và Gây giống mà Tôn Nhĩ từng nhắc tới, mắt cô sáng lên, ánh mắt dán chặt vào hai người: "Chào hai người."
Ánh mắt rực lửa của Lý Thốn Tâm khiến hai người ngượng ngùng.
Dương Thái Nam lần lượt giới thiệu mười hai người còn lại cho Lý Thốn Tâm. Những người này cũng lần lượt tỏ thái độ.
Dù có vài người nhíu mày, thái độ không được dứt khoát lắm nhưng không ai là không đồng ý.
Lý Thốn Tâm biết nhóm người này trên đường đi chắc chắn đã bàn bạc, có phương hướng đàm phán đại khái. Nhưng không ngờ sau khi nghe điều kiện, họ vẫn có thể đưa ra thái độ nhất trí nhanh như vậy.
Quả nhiên như Tôn Nhĩ nói, nhóm người này trong những quyết định lớn sẽ lấy quyết định của Tôn Nhĩ và Dương Thái Nam làm chủ. Cô không thể không thay đổi cái nhìn về quyền uy và địa vị của Tôn Nhĩ và Dương Thái Nam.
Tốc độ và sự suôn sẻ của cuộc đàm phán nằm ngoài dự đoán của Lý Thốn Tâm. Từ lúc vào nhà đến lúc thương lượng xong, Vân Tú thậm chí còn chưa đun sôi nước.
Khi trà nóng của Vân Tú bưng lên, Lý Thốn Tâm thuận miệng nói: "Mọi người ở lại ăn bữa cơm tối đi."
Dương Thái Nam áy náy cười: "Trong làng đang loạn, chúng tôi không thể rời đi quá lâu, việc xong rồi còn phải về nhanh."
Lý Thốn Tâm nghĩ cũng phải. Hiện tại trời tối sớm, ăn xong cơm tối trời cũng tối mịt, đi đường đêm quá nguy hiểm, họ sẽ phải ngủ lại qua đêm.
Đến lúc đó trừ bác sĩ Tiền ra, cả đám cán bộ quản lý trong làng đều đi vắng, lòng người chẳng hoang mang sao được.
"Thế ăn cơm trưa chưa?" Lý Thốn Tâm hỏi.
Nhóm Dương Thái Nam ngay cả bữa sáng cũng chỉ ăn qua loa, tự nhiên không có điều kiện ăn trưa.
Sự thật khiến hắn do dự một chút trước khi trả lời, nhưng khi lý trí bảo hắn từ chối lần nữa thì Lý Thốn Tâm nhìn hắn một lúc đã đoán ra, mỉm cười.
Dương Thái Nam thấy nụ cười của Lý Thốn Tâm, biết bị cô nhìn thấu, cũng không nhịn được cười ngượng.
Lý Thốn Tâm ôn tồn nói: "Tôi bảo Vân Tú làm chút đồ ăn cho các vị."
Dương Thái Nam nói: "Phiền phức quá."
"Không phiền đâu, chỉ xào mấy món, hâm nóng cơm trưa còn thừa của chúng tôi là ăn được rồi, nhanh lắm. Tôi không cầu kỳ với các vị, các vị cũng đừng chê nhé."
Lý Thốn Tâm nói với Dương Thái Nam, "Cũng không thể để bụng đói đi đường được."
Dương Thái Nam quay đầu nhìn những người sau lưng, ai nấy đều phong trần mệt mỏi, khổ không nói nên lời.
Môi hắn mấp máy, thở dài không thành tiếng, nói với Lý Thốn Tâm và Vân Tú: "Vậy làm phiền các cô."
Lý Thốn Tâm gật đầu ra hiệu cho Vân Tú. Vân Tú trở về bếp gọi người nhóm lửa. Mấy bếp cùng nấu, cơm thừa đem rang lại đúng là rất nhanh. Mùi dầu mỡ nhanh chóng lan tỏa, chưa đầy mười phút thức ăn đã lên bàn.
Nhóm Dương Thái Nam ngồi xuống, bưng bát cơm mà thụ sủng nhược kinh.
Yên Ngọc gắp một đũa cơm trong bát. Cơm thừa hâm nóng xào lại có nhiều chỗ khô vàng như cơm cháy, thêm chút mùi khói dầu nhưng phần lớn vẫn giữ được độ dẻo thơm.
Yên Ngọc kinh ngạc: "Hóa ra Trương Hạc Quân nói bên này có lương thực chính là lúa nước là thật."
Trên bàn có một chậu tóp mỡ xào cải thảo, một đĩa trứng rán, dưa chua, ngồng tỏi xào thịt khô. Cải thảo tươi mặn, nước canh bóng mỡ chan vào cơm rất đậm đà. Trứng rán thơm nức mùi dầu cải. Dưa chua khai vị đưa cơm. Ngồng tỏi cay giòn sảng khoái, nhai kỹ có vị ngọt hậu.
Là món thịt duy nhất, thịt khô mặn thơm đầy miệng. Mọi người ăn rất cẩn thận, nhai đến khi không còn vị gì, nát nhừ mới nuốt xuống.
Trong làng hiện tại thiếu nhất là thức ăn và thuốc men. Dựa vào thức ăn hoang dã rất khó để hơn hai trăm người ăn ngon.
Nhóm người này có thể bớt một miếng là bớt một miếng, ưu tiên dinh dưỡng cho thương binh và người lao động. Sau khi gặp nạn, đã quá lâu họ không được ăn một bữa cơm ngon thế này.
Mọi người mở rộng dạ dày, cũng mở rộng lòng mình, không còn câu nệ như trước. Yên Ngọc hỏi Lý Thốn Tâm: "Thôn trưởng Lý, không biết bao giờ chúng tôi có thể chuyển tới?"
Lý Thốn Tâm nói: "Là thế này, làng chúng tôi còn chưa chuẩn bị kỹ càng, dọn dẹp phòng ốc cần thời gian, cũng cần thương lượng với các thôn dân của tôi. Có thể cần hai đến ba ngày làm thời gian đệm.
Trong thời gian này, tôi cần người nắm rõ thông tin thôn dân của các vị ở lại đây hỗ trợ tôi. Đến lúc đó bố trí phòng bệnh hay sắp xếp chỗ ở đều cần bên các vị phối hợp."
Dương Thái Nam nói: "Cái này không thành vấn đề. Vẫn để Tôn Nhĩ và Trương Hạc Quân ở lại đây đi. Tôn Nhĩ là người nắm rõ thông tin thôn dân nhất, Trương Hạc Quân có thể phụ trách hỗ trợ truyền tin."
Lý Thốn Tâm đáp: "Được."
Nhóm Yên Ngọc ăn như gió cuốn mây tan, quét sạch thức ăn trên bàn, ngay cả nước canh cũng chan cơm ăn hết.
Lý Thốn Tâm hỏi: "Có muốn thêm chút nữa không?"
Mọi người nhớ lại hương vị trong miệng, rất muốn mang một ít về cho đồng bạn nếm thử, nhưng da mặt dù dày cũng không mở miệng được.
Đâu có chuyện lần đầu đến đã vừa được ăn vừa được cầm, thế là đều ngượng ngùng cười cười, tỏ ý không cần.
Đoàn người không lưu lại lâu, ăn xong liền vội vàng rời đi.
Lý Thốn Tâm về phòng lấy một xấp giấy và một thỏi mực trên bàn đưa cho Tôn Nhĩ: "Tôn Nhĩ, cô viết tên tuổi, quê quán, thiên phú của tất cả mọi người trong thôn các cô ra một danh sách. Không biết thì cứ viết tên trước đã, đến lúc đó bảo Trương Hạc Quân mang về hỏi thống nhất sau."
Tôn Nhĩ cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: "Được." Rồi nhận lấy, về chỗ ở điền viết.
Lý Thốn Tâm tìm nhóm Triệu Bồng Lai, Hứa Ấn, thông báo tin tức hai thôn sáp nhập cho dân làng.
Trước bữa tối, Tôn Nhĩ mang bảng biểu đã viết xong tới.
Lý Thốn Tâm nhận lấy xem, không khỏi kinh ngạc. Họ không có bút lông, Tôn Nhĩ dùng que tre chấm mực viết, chữ viết trên giấy trắng tinh tế. Tên họ, quê quán, thiên phú được liệt kê rõ ràng.
Mỗi hàng hai mươi người, nên Lý Thốn Tâm liếc qua là phát hiện Tôn Nhĩ đã ghi lại thông tin của tất cả mọi người không thiếu một ai.
Lý Thốn Tâm lại tò mò, Tôn Nhĩ dùng một tờ giấy là ghi xong thông tin rồi, mấy tờ bên dưới ghi gì vậy? Cô lật xem những tờ giấy bên dưới, thấy bên dưới cũng là bảng biểu y hệt.
Tôn Nhĩ nói: "Tôi nghĩ cô cần những thông tin này có thể là muốn dùng để phân phối công việc cho người trong thôn, nên viết thêm mấy tờ dự phòng, hy vọng có thể giúp ích."
Mắt Lý Thốn Tâm sáng lên, vui vẻ vỗ vai Tôn Nhĩ: "Có ích lắm, có ích lắm!" Cầm bảng biểu vội đi tìm Nhan Bách Ngọc.
Tôn Nhĩ hơi ngẩn người ấn vai mình, nhìn bóng người rời đi, hồi lâu sau lắc đầu bật cười.
Bữa sáng ngày hôm sau, trong làng bàn tán xôn xao về chuyện hai thôn sáp nhập.
Trước khi ăn cơm, Lý Thốn Tâm tập hợp dân làng đến trước nhà mình, giải thích lần cuối về việc này.
Thôn dân thấy chuyện sáp nhập là thật, người đồng ý cũng có, người theo số đông cũng có, người phản đối cũng có.
Người phản đối đa phần là ngại phiền phức, cảm thấy tốn công vô ích.
Quan trọng nhất là ý thức lãnh thổ khiến họ cảm thấy bất an khi có lượng lớn người mới tràn vào, sống cùng người mới sẽ phải chia sẻ tài nguyên của mình.
Trên bàn ăn bàn luận không ngoài việc này. Thang Cương nói với Lưu Khảm bên cạnh: "Đối phương đông người thế, một hơi có ăn hết được không?"
Lưu Khảm nói: "Nếu Trưởng thôn bảo ổn thỏa thì cứ làm theo là được, quản nhiều thế làm gì."
Thang Cương nói: "Cậu nói nghe nhẹ nhàng nhỉ. Tôi nghe nói phải đưa hết tỏi trong thôn chúng ta cho họ đấy."
Lưu Khảm nói: "Nhìn cái tính nết này của cậu xem, một năm không ăn tỏi có làm cậu chết đói không?"
Thang Cương nói: "Trưởng thôn bảo cậu đổi phòng cậu cũng đổi à? Nghe nói bây giờ có thể phải ba bốn người chen một phòng đấy."
Lưu Khảm nói: "Phòng nhà ai kê giường kê bàn xong chẳng còn rộng thênh thang. Ba bốn người chen chút cũng đâu phải không ngủ được, mùa đông còn ấm. Dù sao Trưởng thôn bảo sao tôi làm vậy."
Phòng của họ ba bốn người hoạt động có thể coi là chật chội, nhưng dùng để ngủ nghỉ thì dư dã.
So với lúc cả phòng gạch mộc chỉ có một cái giường sạp thì điều kiện không biết tốt hơn bao nhiêu lần.
Thang Cương khẽ "xì" một tiếng: "Chó săn."
Lưu Khảm bỗng nhiên thở dài đầy tang thương: "Cậu không hiểu đâu."
Thang Cương cười nhạo: "Cậu đây là bị phạt một trận, phạt ra triết lý nhân sinh rồi à?"
Lưu Khảm nói với hắn: "Bất kỳ ai trong cái thôn này đều có khả năng hại cậu, Trưởng thôn thì không."
"..." Thang Cương sờ cằm, suy nghĩ một chút, không thể không đồng ý, "Nói cũng phải."
Dù có nhiều ý kiến trái chiều về việc này nhưng mấy người chủ sự ý kiến nhất trí, trong làng cũng có rất nhiều tiếng nói tán đồng, những người còn lại cũng chỉ phàn nàn vài câu ngoài miệng.
Khi mọi người tưởng sẽ có một bộ phận phải chuyển nhà để nhường chỗ cho dân mới thì Lý Thốn Tâm chỉ cho người quét dọn nhà ăn sạch sẽ, rắc vôi khử trùng, kê ghế băng ván gỗ ghép thành mười mấy cái giường.
Lý Thốn Tâm chuẩn bị bên này thỏa đáng xong liền bảo Trương Hạc Quân thông báo cho Dương Thái Nam chuẩn bị di dời.
Lý Thốn Tâm nghĩ bên kia có hơn một trăm người có thể hoạt động nên không phái người sang giúp đỡ.
Hơn hai trăm người thu dọn hành lý, kiểm kê nhân số. Ai chịu trách nhiệm chăm sóc bệnh nhân, ai chịu trách nhiệm vận chuyển hành lý, sắp xếp những việc này rõ ràng không phải chuyện dễ dàng. Doanh trại hỗn loạn nửa ngày mới lục tục lên đường.
Lý Thốn Tâm dẫn người đón ở đầu thôn. Hứa Ấn và Văn Mật dẫn đội bảo vệ duy trì trật tự tại hiện trường.
Nhóm Hạ Tình chờ tiếp nhận vật tư. Nhóm Triệu Bồng Lai cầm bảng biểu Tôn Nhĩ viết chờ kiểm kê nhân số sắp xếp chỗ ở.
Cho đến khi mặt trời ngả về tây, mặt đất phủ bóng xám như tro bụi như sương lạnh.
Dưới sắc trời nhợt nhạt, cuối con đường rụng lác đác một hai chiếc lá khô mùa đông cuối cùng cũng xuất hiện bóng người.
Đầu đội ngũ thưa thớt, phía sau đông đúc, như một con quái thú bị thương, từng bước để lộ cái bóng khổng lồ. Bụi bặm và mùi máu tanh ập vào mặt.
Các thôn dân đến xem náo nhiệt bị cảnh tượng phía xa làm cho kinh hãi.
Đội ngũ đi rất chậm. Mọi người hoặc cõng hành lý, hoặc dìu đồng bạn. Thần sắc họ uể oải mệt mỏi.
Tai nạn như một bàn tay vo nát khuôn mặt họ như tờ giấy nhàu, khó mà giãn ra được, đầy miệng đầy mũi là vị đắng chát.
Đi đầu là những người khiêng cáng. Người trên cáng quấn băng gạc thấm ra chất lỏng màu nâu vàng, cũng không biết là nước thuốc, máu hay mủ.
Vết thương lộ ra ngoài chưa lành hẳn đỏ hỏn dị thường, như bị lột một lớp da.
Mọi người dường như nghe thấy tiếng rên rỉ từ trong âm thanh hỗn loạn của đội ngũ đang tiến lên.
Âm thanh ấy trong khung cảnh nhìn thấy mà giật mình khiến mọi người rùng mình từ tận đáy lòng.
Lý Thốn Tâm nhìn đám người đi tới. Trong mắt họ u tối, như thể bị ngọn lửa thiêu rụi linh hồn thành tro bụi, chỉ còn lại cái xác không hồn.
Cô bỗng nhiên hiểu ra, Tôn Nhĩ và Dương Thái Nam nóng lòng gia nhập thôn họ không chỉ để cứu chữa thương binh, vượt qua kiếp nạn mùa đông này, mà còn để thay đổi không khí, thay đổi môi trường cho thôn dân của họ, bơm sức sống mới vào trái tim họ, kéo họ hoàn toàn ra khỏi cơn ác mộng lửa đỏ.
Bởi vì đáng sợ nhất không phải là họ trải qua khổ nạn, mà là mất đi hy vọng vào cuộc sống.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store