[BHTT - Edit] Tôi mới không phải tra A
Chương 59: Pheromone của Lâm Căng Trúc hình như rất thích Cố Thu
Tại tòa nhà thực nghiệm, Cố Thu và Lâm Căng Trúc đã rời đi, nhưng điều đó cũng không dập tắt được lòng hóng chuyện của những người khác trong sân.
Tuy bề ngoài không ai dám nói thêm gì, nhưng ai nấy đều không hẹn mà cùng mở quang não, chắc là đang kể lại tin tức này cho những người không có mặt ở hiện trường.
Lương Tuế Tuế nhìn về phía cổng lớn, vẻ mặt thất hồn lạc phách, một lúc sau, cô ta nắm chặt tay chạy ra ngoài.
Bên ngoài trời đang mưa, hôm nay không khí thật sự rất u ám, cho người ta một cảm giác vô cùng khó chịu.
Sau khi Kỷ Gia Lan thu dọn xong, chen chúc trong đám đông, cảm thấy có chút ngạt thở, cô và nơi này thật sự quá không hợp nhau.
Cô nắm lấy góc áo của mình, liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, vì không đoán trước được sẽ có mưa nên cô không mang theo ô. Nhưng cô cũng không muốn tiếp tục ở đây, sau một hồi đấu tranh trong lòng, cô vẫn quyết định rời đi.
Vách tường của tòa nhà thực nghiệm có hiệu quả cách âm nhất định, sau khi ra ngoài, tiếng mưa rơi bên ngoài ngày càng lớn, đủ để che đi tiếng bước chân của con người.
Vì thời tiết không tốt, bên ngoài không có người nào, tâm trạng của Kỷ Gia Lan cũng thả lỏng một chút. Khi đi ngang qua một phòng tạp vụ nào đó, cô chú ý tới cửa phòng đang mở, bên trong có tiếng nói vọng ra. Nhưng vì tiếng mưa quá lớn, cô nghe không được rõ lắm.
"Đi rồi... đi rồi... tại sao..."
"Mơ... không phát triển như trong mơ."
Giọng nói này mang theo vẻ oán hận, lại như vô cùng mờ mịt, trong một môi trường như vậy, có vẻ có chút quỷ dị và khủng bố.
Kỷ Gia Lan ma xui quỷ khiến mà liếc vào trong một cái, hình như là Omega tên Lương Tuế Tuế.
Đối phương trốn trong phòng tạp vụ, hơn một nửa khuôn mặt đều ở trong bóng tối, không chú ý tới động tĩnh bên ngoài cửa, chỉ nhìn vào hư không lẩm bẩm tự nói.
"Ầm ầm ầm—"
Tiếng sấm lớn vang lên, cả sàn nhà cũng theo đó mà rung động một chút, theo sau là tia chớp. Nửa bầu trời sáng lên, gương mặt của Lương Tuế Tuế hiện ra một tia vặn vẹo, toàn bộ cảnh tượng có vẻ vô cùng quỷ dị.
Kỷ Gia Lan chỉ liếc nhìn một cái, sau đó quay người, quyết đoán rời đi.
Sau khi qua một khúc quanh, cô bị một giọng nói dịu dàng gọi lại.
"Bạn học, xin hỏi cậu có gặp qua một Omega trông thanh tú, đáng yêu không? Cô ấy mới vừa chạy ra, tên là Lương Tuế Tuế."
Kỷ Gia Lan ngẩn người, sau đó quay người lại, đối diện với một gương mặt tao nhã, thanh tú.
Là cô ấy.
Người cách đây không lâu mới giúp đỡ mình.
Đối phương đi đến trước mặt cô, có lẽ là thấy cô không phản ứng, lại hỏi một câu nữa.
"Bạn học?"
Kỷ Gia Lan cúi đầu, mím môi, có chút do dự.
Cô biết người mà đối phương đang tìm ở đâu, nhưng cô cảm thấy Omega tên Lương Tuế Tuế đó có chút nguy hiểm, cũng không chắc chắn có nên nói hay không.
Suy nghĩ đang do dự, nhưng cơ thể lại như có ý nghĩ của riêng mình, cô chỉ vào vị trí phòng tạp vụ một chút.
"Cảm ơn nhé." Hứa Văn Duyệt nói lời cảm ơn.
Cô quay người lại, đang định đi về phía phòng tạp vụ đó, đột nhiên lại nghe thấy người phía sau nhỏ giọng nói một câu: "Cô ấy rất nguy hiểm..."
Giọng nói rất yếu, như một con hamster nhút nhát gặp nguy hiểm cuộn mình trong góc, nhưng vẫn không kìm được mà thò đầu ra nhắc nhở người qua đường.
Hứa Văn Duyệt rất muốn quay đầu lại nhìn một chút nữa, nhưng trên thực tế, cô không thể nói được một câu nào, bước chân không dừng mà đi vào phòng tạp vụ.
Nhìn bóng dáng biến mất trước mắt, khóe môi của Kỷ Gia Lan mím chặt, yên lặng thu lại ánh mắt của mình.
Hứa Văn Duyệt đi vào phòng tạp vụ, liếc mắt một cái liền thấy Lương Tuế Tuế bên trong.
"Tuế Tuế, em có sao không? Sao đột nhiên lại chạy ra ngoài." Cô mặt đầy vẻ lo lắng, "Sắc mặt em trắng quá, có phải lại không thoải mái không."
"Chị Văn Duyệt..." Ánh mắt đờ đẫn của Lương Tuế Tuế nhìn thấy Hứa Văn Duyệt, lập tức lóe lên ánh sáng. Cô ta như thể đã nhìn thấy một hy vọng mới, nhào tới.
"Chị Văn Duyệt, chị dẫn em đi tìm Cố Thu, được không." Lương Tuế Tuế bám vào cánh tay của Hứa Văn Duyệt, khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo vẻ yếu ớt.
"Chị dẫn em đi tìm Cố Thu, em có chuyện rất quan trọng muốn tìm cô ấy."
Cô ta nắm chặt đến vô cùng dùng sức: "Kỳ mẫn cảm của cô ấy đến rồi, chị Văn Duyệt. Cố Thu cần em, cô ấy cần em."
Cô ta một bên năn nỉ Hứa Văn Duyệt trước mặt, một bên trong lòng lại vừa hoảng vừa loạn.
Cố Thu sao có thể đi rồi chứ?
Rõ ràng trong giấc mơ mới nhất, vào ngày thu thập Pheromone, Cố Thu và cô ta đã được xét nghiệm ra độ tương thích Pheromone một trăm phần trăm. Cố Thu vô tình bị Pheromone của cô ta dụ dỗ, sớm bước vào kỳ mẫn cảm, trong phòng học không người của tòa nhà thực nghiệm, cô ta sẽ bị Cố Thu khó kìm lòng được mà đánh dấu tạm thời.
Cũng chính là lần này, quan hệ của họ bắt đầu có sự thay đổi, sự đối đầu trước đây cũng pha lẫn một hương vị khác. (Editor: Hèn gì trời mưa ầm ầm)
Phải là như vậy, lẽ ra, phải là như vậy...
Nhưng Cố Thu lại cứ thế đi rồi, rõ ràng độ tương thích của họ là một trăm phần trăm, là một cặp đôi định mệnh.
"Chị Văn Duyệt, chị dẫn em đi tìm Cố Thu, chị dẫn em đi tìm cô ấy, được không?"
"Em muốn đi tìm cô ấy."
Cô ta lặp đi lặp lại câu này.
Trên bầu trời lại có một tia chớp nữa.
Hứa Văn Duyệt nắm lấy tay cô ta, giọng nói rất dịu: "Được."
"Chị đưa em đi tìm cô ấy."
...
Cố Thu biết mình đang mơ, cô lại trở về khoảng tối tăm đó.
Lần này cô thong dong mà tùy tiện tìm một chỗ vừa ý ngồi xuống, thậm chí còn có tâm trạng suy nghĩ xem giọng nói kỳ quái đó khi nào sẽ xuất hiện.
Quả nhiên, không bao lâu sau, đối phương đã đến.
"Cố Thu, trở về đi..."
"Tìm Lương Tuế Tuế..."
Giọng nói này vang vọng xung quanh, len lỏi vào từng ngóc ngách.
Cố Thu đặt khuỷu tay lên đầu gối, sau đó dùng tay chống cằm, nói: "Không về."
Giọng nói đó dường như nghẹn lại một chút, rồi lại tiếp tục nói: "Ngươi phải trở về, Cố Thu. Ngươi chắc cũng đã biết, độ tương thích Pheromone của ngươi và Lương Tuế Tuế là một trăm phần trăm, các ngươi chính là một cặp đôi định mệnh."
"Ta sẽ không hại ngươi, ngươi cũng là đứa trẻ ngoan của ta, là người được vận mệnh lựa chọn."
Cố Thu chỉ cảm thấy ê răng, cũng không tin vào những lời này. Cô nói: "Ai là con của ngươi chứ, ta có mẫu thân và mụ mụ của riêng mình."
"Trước đó không phải bảo ngươi cút đi sao? Đừng làm phiền ta."
Thế là, giọng nói đó có chút phẫn nộ: "Tại sao ngươi không nghe ta? Ngươi phải lựa chọn Lương Tuế Tuế."
"Lâm Căng Trúc kia, cô ta chỉ là một biến số! Ta rõ ràng, ta rõ ràng đã che chắn ngươi đối với cô ta—"
Ý thức được mình đang nói gì, giọng nói đó lại đột nhiên im bặt.
Hai giây sau, thần có chút tức đến hộc máu: "Tại sao ngươi lại cố chấp không tỉnh ngộ, sự tồn tại của Lâm Căng Trúc bản thân nó đã là sai lầm, ngươi rốt cuộc có hiểu không!"
Mấy câu nói đó đối phương cũng không biết đã lặp lại bao nhiêu lần. Cố Thu chỉ cảm thấy rất bực bội, cô không muốn nghe những lời này. Ánh mắt cô lạnh xuống, nói: "Ngươi dựa vào cái gì mà nói sự tồn tại của cô ấy là sai lầm, ngươi là cái thá gì?"
Pheromone của Cố Thu không tự giác tiết ra ngoài, lan tỏa ra bên ngoài.
Ở những nơi mà Pheromone có thể đến được, khu vực đó theo đó sinh ra những dao động rất nhỏ, như những gợn sóng trên mặt hồ, làm xáo trộn sự yên tĩnh lâu dài nào đó.
Nhưng đối phương đắm chìm trong suy nghĩ của mình, dường như cũng không phát hiện ra: "Ta là thần cai quản thế giới này, thế giới này đều là của ta."
"Các ngươi đều chỉ là thuộc hạ của ta, tại sao lại phải giãy giụa, tại sao cứ phải giãy giụa?" (Editor: mạnh như vậy sao có mỗi Cố Thu cũng quản không được)
"Kiểm soát thế giới này? Chỉ là tùy tiện kiểm soát người khác sao?" Cố Thu giọng mang vẻ trào phúng, một bên kích thích thần, một bên lặng lẽ tăng nồng độ Pheromone.
Cô nhớ rõ, lần trước sau khi cô phóng thích Pheromone, đã nhìn thấy rất nhiều sợi chỉ màu xanh lam ở đây.
Những sợi chỉ đó có sợi thô, có sợi mảnh, rốt cuộc là cái gì?
Cô cẩn thận kiểm soát Pheromone của mình, dò dẫm.
Mà cái gọi là "thần", lại không hề hay biết về hành động của cô.
Thật là buồn cười, Cố Thu thầm nghĩ. Không biết tại sao, trong đầu cô đột nhiên xẹt qua một ý nghĩ không tên.
"Thần" không nên là như vậy.
Pheromone Carlo lặng lẽ xuyên qua nơi tối tăm này.
Cho đến khi đến một nơi nào đó, trong bóng tối hiện ra một tia sáng màu xanh lam nhỏ bé.
Sau đó điểm sáng màu xanh lam lên xuống lưu động, một sợi chỉ nhỏ cứ thế sáng lên.
Cũng giống như lần trước.
Sợi chỉ màu xanh lam nhỏ bé này khi tiếp xúc với Pheromone của cô, liền lóe lên trong giây lát, như thể vô cùng kinh ngạc.
Cố Thu luôn có một cảm giác rất thân thiết.
"Ngươi đang làm gì vậy!" Trong bóng tối, giọng nói đó lại trở nên hoảng sợ và vặn vẹo.
Thấy đã bị phát hiện, Cố Thu dứt khoát cắn răng một cái, phóng thích toàn bộ Pheromone của mình ra.
Mùi hoa hồng Carlo che trời lấp đất bao phủ lên khu vực này, giọng nói của thần xuất hiện vài phần đứt quãng, phản ứng dường như trở nên chậm chạp.
Trong hư không, một sợi, hai sợi, ba sợi... vô số sợi tơ màu xanh lam sáng lên, ánh sáng màu xanh lam lấp lánh thắp sáng khu vực này.
Cố Thu lại nhìn thấy, ở trung tâm, hai sợi màu xanh lam bị đứt.
Đây rốt cuộc là cái gì...
Cô kiểm soát Pheromone đi về phía đó.
Pheromone càng đậm đặc, ánh sáng của những sợi tơ màu xanh lam lại càng thịnh. Từng sợi lướt qua, như những con sóng màu xanh lam dâng trào.
"Dừng lại!" Giọng nói đó lại một lần nữa truyền đến.
Tiếp theo, Cố Thu bắt đầu cảm giác được ý thức của mình đang từ từ rút ra khỏi khu vực này.
Vào giây phút cuối cùng, cô dựa vào trực giác, Pheromone điên cuồng rót vào sợi chỉ màu xanh lam bên cạnh hai mối quan hệ đã bị cắt đứt.
Ánh sáng màu xanh lam từ từ trở nên chói mắt, từ từ xuất hiện tình trạng đứt gãy.
Sau khi đứt được một nửa, cô đã bị hoàn toàn đuổi ra khỏi khu vực này.
...
"Cố Thu và một Omega có độ tương thích Pheromone là một trăm phần trăm?"
Tại Viện nghiên cứu Đế Đô, Lâm Mạn mặc bộ đồ nghiên cứu không dính một hạt bụi. Khi biết được tin tức này, bà đang ghi chép số liệu, trong mắt vốn không gợn sóng cũng hiện ra một tia kinh ngạc.
"Đúng vậy." Tại Học viện Tư Duy Nhĩ, Giản Ý đang liên lạc với bà, đã từ sảnh thu thập một lần nữa trở về văn phòng, "Nghe nói là họ vừa vặn cùng nhau đi ngang qua khu vực xét nghiệm độ tương thích, thiết bị xét nghiệm đã tinh lọc được Pheromone của họ, sau đó đã xét nghiệm ra."
"Omega đó tên là gì?"
Giản Ý trả lời: "Lương Tuế Tuế."
Lâm Mạn suy tư một lát, cũng không nghe nói qua cái tên này trong giới quý tộc Đế Đô.
Giản Ý lại bổ sung: "Là lứa học sinh đặc cách đầu tiên vào học."
Lâm Mạn buông tập số liệu trong tay xuống. Bà có nghe nói về sự tồn tại của học sinh đặc cách, liền không hỏi thêm nhiều nữa, đổi sang một chủ đề khác.
"Lâm Căng Trúc lúc đó có ở đó không?"
"Có, đang đứng bên cạnh Cố Thu."
Thế là, thần sắc trong mắt của Lâm Mạn có chút phức tạp. Bà rõ ràng tâm tư của cô con gái này của mình. Alpha mà mình thích lại có giá trị tương thích cao như vậy với một Omega khác, không nghi ngờ gì là một chuyện rất làm người ta khổ sở.
Bà im lặng một lát, sau đó nói: "Sau đó hãy gửi toàn bộ số liệu ghép đôi của lứa đó cho tôi."
"Vâng, thưa viện sĩ Lâm." Giản Ý đồng ý. Sau đó bà nhớ lại phát hiện của một nhân viên nghiên cứu nào đó, nói thêm, "À đúng rồi, còn có một chuyện khác tôi muốn nói với ngài, là về Cố Thu và Lâm Căng Trúc."
"Có nhân viên nghiên cứu thu thập nói với tôi, Pheromone của Lâm Căng Trúc hình như rất thích Cố Thu, vẫn luôn cố gắng đến gần cô ấy."
"Tình huống này rất kỳ quái."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store