[BHTT - Edit] Tôi mới không phải tra A
Chương 42: Thân mật
'Tại sao cậu lại có thể tùy tiện sờ tuyến thể của tớ chứ?'
Giọng nói trong trẻo vang lên ngay trước mặt cô. Ngữ điệu nghe có vẻ nhạt nhẽo, như không mang theo cảm xúc gì, nhưng lại làm cho trái tim Cố Thu nóng lên.
Lâm Căng Trúc đang giúp cô sửa lại tóc.
Vào buổi sáng cuối thu, giọng của Lâm Căng Trúc vừa trong lại vừa lạnh. Lòng bàn tay mềm mại, lướt qua mặt cô còn mang theo hơi lạnh. Ngón tay gần như áp sát vào trán cô, vuốt ve những sợi tóc phía trước, vuốt ve, mang đến cảm giác vừa ngứa lại vừa lạnh, lại còn thêm một tia ái muội, như đang cố tình khiêu khích.
Trong đầu Cố Thu hiện lên một tia nghi hoặc. Cô nghĩ, chải tóc cần phải dán ngón tay gần như vậy sao?
Đầu óc còn chưa nghĩ ra nguyên do, cơ thể cô đã hành động theo thói quen, nâng tay lên, nắm lấy đầu ngón tay của Lâm Căng Trúc, thu lòng bàn tay lạnh lẽo đó vào lòng bàn tay mình.
Động tác của Lâm Căng Trúc khựng lại.
Bàn tay của Cố Thu rộng hơn cô một chút, ngón tay thon dài, xương ngón tay có những nếp gấp nhạt, trông rất gợi cảm. Dù là nắm người hay bị nắm, đều sẽ làm cho trái tim người ta rung động.
Xúc cảm ấm áp quen thuộc bao bọc lấy Lâm Căng Trúc. Lâm Căng Trúc đã có dự đoán trước, cụp mắt nhìn chỗ bị mình nắm chặt, không động đậy.
Trong đầu Cố Thu hiện lên một ý nghĩ, bộ dạng Lâm Căng Trúc đứng tại chỗ tùy ý cô nắm tay, thật ngoan...
Nếu câu nói này làm cho người khác nghe thấy, chắc sẽ có vẻ mặt không thể tưởng tượng và khó có thể miêu tả. Dù sao thì chỉ cần là người bình thường, cũng không có cách nào liên tưởng gương mặt lạnh lùng của Lâm Căng Trúc với từ "ngoan".
Cũng chỉ có Cố Thu, bộ lọc dày 800 mét.
Hai người duy trì tư thế này vài giây, Cố Thu hoàn hồn lại.
Phản ứng đầu tiên của cô không phải là buông tay Lâm Căng Trúc ra, mà là theo tay đối phương, trực tiếp ôm trọn cả năm ngón tay của Lâm Căng Trúc.
"Cậu ở ngoài đợi lâu sao? Tay cũng lạnh buốt." Cố Thu nói, lại liếc nhìn quần áo của Lâm Căng Trúc. Đối phương chỉ mặc một chiếc áo trong mỏng màu trắng, bên ngoài khoác một chiếc áo gió rộng thùng thình. Ở đây là lầu hai, gió thổi qua, ngay cả cổ tay áo cũng phồng lên, gió cứ thế lùa vào trong.
"Cậu mặc cũng ít quá, lát nữa lại bị bệnh."
Giọng cô lo lắng sốt ruột, không thể tránh khỏi lại nghĩ đến hình ảnh Lâm Căng Trúc bị sốt cách đây không lâu.
Lâm Căng Trúc chỉ nói: "Không lạnh."
Không lạnh mới là lạ.
Cố Thu thầm lẩm bẩm, không lạnh thì sao tay lại lạnh như vậy.
Lâm Căng Trúc lúc nào cũng như vậy.
Cố Thu thuần thục nhét tay của Lâm Căng Trúc vào túi áo khoác của mình, ngay cả tay của mình cũng cho vào cùng. (Editor: Tình bạn bè xã hội chủ nghĩa à)
"Bên ngoài gió nổi lên rồi, chúng ta vào trong đi thôi." Cố Thu nói, nắm tay Lâm Căng Trúc quay người định đi vào phòng.
Nhưng người phía sau không động đậy, Cố Thu nghi hoặc quay đầu lại, liền thấy Lâm Căng Trúc nhìn về phía chiếc ghế treo, nói: "Nhưng tớ còn muốn ở lại một lúc nữa."
Còn muốn ở lại một lúc nữa? Cố Thu nhìn theo hướng của Lâm Căng Trúc, không thấy có gì mới lạ.
Nhưng cô vẫn nói một cách đương nhiên: "Vậy tớ ở lại cùng cậu nhé. Nhưng cậu phải về mặc thêm một chiếc áo nữa."
Cô véo véo mu bàn tay của Lâm Căng Trúc, lẩm bẩm: "Cậu xem, tay cậu lạnh ngắt, tớ nắm mà cứ như một khối băng, không biết còn tưởng là tớ rơi vào tuyết đâu."
Cô cố ý nghiêm túc lên, trước mặt Lâm Căng Trúc, có một vẻ đứng đắn trẻ con.
Nhưng thực ra, sự thật cũng không khoa trương như Cố Thu nói. Nhiệt độ trên tay của Lâm Căng Trúc chỉ hơi lạnh một chút, nhưng cô chính là muốn cố ý nói như vậy, nói càng khoa trương càng tốt.
Cố Thu trong lòng khẽ hừ nhẹ một tiếng, mang theo vẻ đắc ý nhỏ thầm nghĩ.
Tốt nhất là làm cho Lâm Căng Trúc biết sợ, sau này đều thành thật mặc nhiều quần áo hơn, giữ ấm cho tốt.
Tay của hai người họ cùng nhau chen chúc trong túi áo khoác bên ngoài, nhiệt độ của nhau truyền cho nhau, cho đến khi xuyên qua phòng khách mới tách ra.
Lâm Căng Trúc đi vào phòng ngủ chính thay quần áo, Cố Thu buổi sáng tỉnh dậy còn chưa rửa mặt, liền về trước phòng cho khách.
Lâm Căng Trúc không có ở bên cạnh, thần sắc nhẹ nhàng trên mặt cô từ từ phai nhạt đi, hiện ra một tia nghiêm trọng.
Cố Thu không vội rửa mặt, cô một tay chống lên mặt bàn lạnh lẽo của bàn rửa mặt, cúi đầu nhìn quang não của mình. Tin nhắn cô gửi cho Hứa Văn Duyệt tối qua vẫn chưa nhận được hồi âm.
Chẳng lẽ là còn chưa dậy sao? Nhưng khả năng này quá nhỏ.
Nhớ lại biểu hiện kỳ lạ gần đây của Hứa Văn Duyệt, còn cả cái gọi là dòng cốt truyện. Dưới tình hình này, Cố Thu không thể nào không nghĩ nhiều.
Để chắc chắn, cô đã gửi tin nhắn cho một người nào đó trong danh sách.
<Cố Thu>: Giúp tôi điều tra tình hình gần đây của Hứa Văn Duyệt, tôi muốn một bản báo cáo chi tiết.
Địa vị của nhà họ Hứa không thấp, tình hình trong tối ngoài sáng có không ít người đang theo dõi. Cố Thu tuy có thể nghe được một vài chuyện từ miệng người khác, nhưng vẫn không chi tiết bằng việc tự mình cử người điều tra.
Đối diện rất nhanh đã trả lời lại: <Cố Thu>: Vâng, thưa tiểu thư.
Sau khi dặn dò xong chuyện này, Cố Thu thu lại quang bình, thở ra một hơi.
Nếu có thể, cô thật hy vọng là mình đã nghĩ nhiều.
Vòi nước trên bồn rửa mặt được mở ra, tiếng nước tức thì tràn ngập trong không gian này.
Vì vết thương sau eo không tiện lắm, nên thời gian cô ở trong phòng rửa mặt có hơi lâu một chút.
Tiếng nước đã che đi phần lớn động tĩnh. Cửa phòng cho khách không đóng, trong phòng rửa mặt, tiếng nước vang lên. Gương ở đây đối diện với phía cửa kính mờ của phòng rửa mặt.
Khi Cố Thu rửa mặt xong ngẩng đầu lên, liền thấy trong gương gương mặt lạnh lùng của Lâm Căng Trúc.
Lâm Căng Trúc không biết đã vào phòng cho khách từ lúc nào, bây giờ đang dựa vào phía cửa phòng rửa mặt, xuyên qua gương nhìn cô. Có lẽ là do ánh sáng, Cố Thu chỉ cảm thấy ánh mắt của Lâm Căng Trúc so với bình thường có chút tối, bên trong như đang ấp ủ điều gì đó.
"Ủa?" Cố Thu ngẩng mặt lên. Cô đối với Lâm Căng Trúc không hề đề phòng, hỏi, "Đợi lâu chưa? Tớ sắp xong rồi."
Lâm Căng Trúc lại nói: "Không vội."
Sau đó ánh mắt dừng lại ở sau cổ của Cố Thu không thu hồi lại.
Để tiện cho việc rửa mặt, Alpha đã buộc tóc lên thành một búi củ tỏi, cũng làm cho vùng da nhỏ bé sau gáy lộ ra trước mặt nàng.
Cổ của Cố Thu rất dài, làn da cũng trắng. Dưới tình hình này, trên người có một chút dấu vết gì liền đặc biệt rõ ràng.
Trong tầm nhìn của Lâm Căng Trúc, có thể thấy rõ ràng tuyến thể của đối phương có chút ửng hồng, còn có chút phồng lên nhỏ.
Đó là dấu hiệu của kỳ mẫn cảm của Alpha sắp đến.
Lâm Căng Trúc nhìn chằm chằm vào vùng da đó, từng chút một tiến lại gần.
"Sao vậy?" Cố Thu thuận tay lấy chiếc khăn mặt bên cạnh lau mặt, nhận thấy động tác của đối phương, cô vẫn còn vô tư hỏi một câu.
Lâm Căng Trúc gần như đã áp sát vào sau lưng cô.
"Lâm Căng Trúc? Sao cậu không nói gì."
Lâm Căng Trúc đến gần tuyến thể trước mắt, nhìn vùng da hơi ửng hồng này, khó kìm lòng được mà ấn lên đó.
Xúc cảm không thuộc về mình đột nhiên phàn lên, lại còn ở vị trí vô cùng nhạy cảm như tuyến thể. Tay của Cố Thu run rẩy dữ dội, cơ thể gần như tê dại một cách sinh lý.
Trời ạ...
Tai và cổ của Cố Thu đỏ lên có thể thấy được bằng mắt thường. Cô vùi cả khuôn mặt vào khăn mặt, tạm thời không dám nhìn vào gương.
"Cậu, cậu..."
Cô trong lòng loạn xạ nghĩ, Lâm Căng Trúc sao có thể tùy tiện sờ tuyến thể của cô chứ, bộ phận ái muội như vậy.
Tuy cả hai đều không ngửi được Pheromone của nhau, nhưng chuyện này... chuyện này cũng quá kỳ quái!
Mà Lâm Căng Trúc thấy cô như vậy, không những không rời đi, ngược lại còn đến gần hơn.
Có lẽ là cuộc sống chung hiện tại, làm cho nàng có một loại ảo giác rằng mối quan hệ của hai người đang dao động giữa tình bạn và ái muội. Hoặc có lẽ là giấc mơ tối qua đã làm cho nàng vô hình trung trở nên gấp gáp.
Nàng trở nên khó kìm nén cảm xúc và thôi thúc của mình hơn trước đây, chỉ muốn khóa chặt Alpha bên cạnh mình, làm cho trong mắt đối phương chỉ có thể nhìn thấy mình.
Thậm chí khi nhìn thấy Cố Thu sẽ vì hành động của mình mà hoảng loạn, mặt đỏ, Lâm Căng Trúc thậm chí sẽ có một cảm giác thỏa mãn đặc biệt.
Nàng nghe thấy giọng nói ủ rũ của Cố Thu xuyên qua khăn mặt truyền ra, như không hiểu: "Tại sao cậu lại có thể tùy tiện sờ tuyến thể của tớ chứ."
Ở nơi Cố Thu không nhìn thấy, sự lạnh lùng xa cách trong mắt nàng tan đi, để lộ ra sự chiếm hữu nồng đậm đến bệnh hoạn. Môi nàng áp sát vào vành tai của Cố Thu, khi nói chuyện, mơ hồ có thể chạm vào xúc cảm mềm mại đó. (🫣)
Nàng hỏi lại: "Với mức độ thân mật hiện tại của chúng ta, không thể sờ sao?"
Tim của Cố Thu vì những lời này mà mơ hồ đập nhanh hơn.
Đầu óc cô quay cuồng, gần như đã thành một mớ hỗn độn. Một bên là nhiệt độ cơ thể và hơi thở gần trong gang tấc của Lâm Căng Trúc, một bên lại nghĩ đến bài đăng cầu cứu mà cô mới đăng cách đây không lâu.
Cô nhớ trong các tầng trả lời của bài đăng đó, hình như chỉ nói là sau khi sống chung có thể thông qua ôm ấp, hôn hít để duy trì tình cảm, nhưng hình như không có nói, mức độ thân mật khi sống chung bao gồm cả việc sờ tuyến thể!
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store