[BHTT - Edit] Tôi mới không phải tra A
Chương 41: 'Cậu ngốc à, tóc tai rối hết cả lên'
Học viện Tư Duy Nhĩ theo đuổi giáo dục tinh anh, kỳ thi giữa kỳ được chia thành hai phần là lý thuyết và thực hành. Cái gọi là kỳ thi thực hành, không chỉ bao gồm các phần như mô phỏng thương chiến, mà cùng với sự phát triển của thuốc thử K7 của viện nghiên cứu, việc thăm dò Pheromone tiến triển nhanh hơn, học sinh có giới tính là Alpha và Omega, còn cần phải có thêm vài hạng mục, đó chính là năng lực kiểm soát Pheromone.
Trong đó bao gồm tính công kích của Pheromone, sự kiểm soát chính xác nồng độ, sức chịu đựng Pheromone v.v...
Đây cũng là phần làm cho học sinh của Tư Duy Nhĩ đau đầu nhất. Pheromone ở một mức độ nào đó có thể phản ánh được cảm xúc của chủ nhân cơ thể, muốn kiểm soát chính xác cảm xúc không nghi ngờ gì là một chuyện rất khó, có thể chỉ cần một chút phân tâm, Pheromone liền không nghe theo sự sai bảo của mình.
Nhưng những điều đó, tạm thời đều không nằm trong phạm vi bận tâm của Cố Thu.
Cô bây giờ đang nằm trên giường, trong đầu toàn là những ý nghĩ khác.
Không biết có phải là vì ban ngày đã ngủ quá nhiều không, dù đã đến tối, tinh thần của Cố Thu vẫn rất phấn chấn, thậm chí phấn chấn đến mức có chút không ngủ được.
Alpha trẻ tuổi mở to mắt, gương mặt nghiêng tinh xảo, lập thể úp vào gối, mái tóc dài phủ lên một phần gối và ga giường màu vàng ấm áp.
Đầu giường bật một chiếc đèn nhỏ màu vàng ấm. Mãi cho đến khi trong phòng chỉ còn lại một mình cô, xung quanh một lần nữa trở nên yên tĩnh, Cố Thu mới có một ít cảm giác chân thật về tình hình hiện tại.
Cô và Lâm Căng Trúc đang sống chung.
Chỉ cần tưởng tượng đến điều này, mắt Cố Thu liền sáng lên. Cô vùi cả khuôn mặt vào gối, chóp mũi cọ mạnh, tóc cọ rối loạn cũng không quan tâm.
Cô vui quá, thật sự rất vui. Cùng Lâm Căng Trúc làm lành thật vui, cùng Lâm Căng Trúc ở cùng một chỗ thật vui, cùng Lâm Căng Trúc khoảng cách gần hơn một chút thật vui.
Vui, chính là vui...
Cảm xúc vui vẻ này rất lâu cũng không có dấu hiệu dừng lại. Sau khi Cố Thu cọ đủ gối đầu, lại nhìn về phía bức tường bên cạnh. Căn phòng cho khách này ở ngay cạnh phòng ngủ chính, hai căn phòng sát nhau. Xuyên qua bức tường này, chính là phòng ngủ của Lâm Căng Trúc.
Lâm Căng Trúc bây giờ đã ngủ chưa?
Cố Thu đổi sang tư thế nằm nghiêng, không khỏi đưa tay ra, đặt lên bức tường đó.
Năm ngón tay cùng lòng bàn tay dán vào tường, kín kẽ. Xúc cảm lành lạnh xuyên qua da thịt thấm vào thần kinh, giống hệt như tay của Lâm Căng Trúc khi bôi thuốc cho cô.
Alpha duy trì tư thế này, rất lâu không động đậy. Dưới ánh đèn đầu giường màu ấm, gương mặt diễm lệ kia được in lại một lớp màu sắc ấm áp, nghiêm túc mà lại chuyên chú, như thể muốn thông qua đó để cảm nhận được sự tồn tại của một người khác.
Rất lâu sau, cô mới thu tay lại.
Vì không ngủ được, Cố Thu đơn giản lại mở quang não ra, ăn không ngồi rồi mà lướt.
Nghĩ nghĩ, cô đưa hai ngón tay ra làm hình chữ V, camera nhắm vào, chụp một tấm ảnh về phía đèn bàn.
Trong ảnh, ngón tay thon dài, cân đối, khớp xương cũng rất xinh đẹp. Ánh đèn ấm áp làm nền, nhìn liền cho người ta một cảm giác rất thoải mái, rất yên tĩnh.
Cố Thu hài lòng gật đầu, chia sẻ tấm ảnh này lên dòng trạng thái bạn bè của mình. Không có caption, chỉ có một tấm ảnh.
Trên quang não của cô có rất nhiều người liên lạc, có người thân, bạn bè, có đối tác làm ăn của nhà họ Cố, cũng có bạn học của Tư Duy Nhĩ.
Vào giờ này, không ít người đều đã ngủ, nhưng không thể tránh khỏi vẫn sẽ có một vài con cú.
Rất nhanh, đã có người like dòng trạng thái của cô, và bình luận.
Rất nhiều bạn học của Tư Duy Nhĩ hỏi cô khi nào đi học.
: Chị Cố, khi nào chị quay lại ạ, hu hu hu bọn em không thể không có chị, tiết học Kiểm soát tố chất của cô Giản Ý khó quá, mau về cứu bọn em đi.
: Nghe nói chị bị thương, chuyện gì vậy ạ.
: Các chị khi nào về ạ, không thấy bóng dáng của chị và Lâm Căng Trúc đi cùng nhau, em cũng có chút không quen.
Cố Thu nghĩ nghĩ, cơ thể khẽ động một chút, cảm nhận vết thương sau eo của mình. Dù thể chất của Alpha 3S rất tốt, cô chắc vẫn còn phải tiếp tục dưỡng thương vài ngày.
Chọn lựa vài người để trả lời sơ qua, cho đến khi Cố Thu nhìn thấy một câu nói nào đó, đầu ngón tay đang chạm vào quang bình tạm dừng lại trong không trung.
: Chị Cố, em có thể tiện hỏi một chút không, chị bị thương như thế nào ạ, Hứa Văn Duyệt mấy ngày nay sao cũng không đến trường, còn học sinh đặc cách tên Lương Tuế Tuế cũng không có mặt.
Hóng chuyện là bản tính của con người, câu này áp dụng cho mỗi người đều rất đúng. Cuối cùng vẫn có người không kìm nén được lòng hiếu kỳ, hơi đường đột mà trực tiếp hỏi ra.
Cố Thu nhìn chằm chằm vào dòng chữ này một lúc lâu, cau mày. Hứa Văn Duyệt mấy ngày nay không đi học?
Trong khoảng thời gian cô bị thương, kể cả nằm viện, Hứa Văn Duyệt vẫn luôn không xuất hiện. Chỉ vào ngày cô tỉnh lại, đối phương đã gửi cho cô một tin nhắn trên quang não, hỏi cô còn có chỗ nào không thoải mái không, sau đó liền không còn động tĩnh gì nữa.
Ban đầu Cố Thu cho rằng Hứa Văn Duyệt trong lòng còn đang giận dỗi, dù sao thì không lâu trước khi cô hôn mê, hai người họ còn cãi nhau một trận.
Bây giờ nhìn thấy bình luận này, Cố Thu mới phát hiện ra có điều gì đó không ổn.
Cô không trả lời bình luận dòng trạng thái này, mà là trực tiếp tìm kiếm khung chat với Hứa Văn Duyệt.
<Cố Thu>: Tớ thấy tin tức nói cậu mấy ngày nay không đi học, có xảy ra chuyện gì không?
Khung chat vẫn luôn không có hồi âm.
Chẳng lẽ là đã ngủ rồi? Dù sao thì bây giờ cũng đã khuya.
Cố Thu suy tư, gập lại quang bình, chỉ để lại chiếc đèn đêm bên cạnh phát ra ánh sáng lấp lánh, chiếu sáng lên non nửa bên mặt của cô.
Bên ngoài tĩnh đến mức có chút kỳ lạ. Lẽ ra, dù là cuối thu, bên ngoài cũng sẽ có một vài tiếng côn trùng kêu và tiếng gió, nhưng đêm nay không có gì cả, nơi này yên tĩnh như bị thế giới bài xích ra ngoài.
Nhưng Cố Thu lại cảm thấy rất thoải mái, thậm chí cảm thấy an tâm.
Cô đắp chăn, đầu chìm vào chiếc gối mềm mại. Trong cơn mơ màng, cô chỉ cảm thấy mình đã từ rất sớm, rất sớm trước đây, đã sống trong một môi trường như vậy.
Một không gian cực kỳ yên tĩnh, không có bất kỳ sinh mệnh nào tồn tại, cô tịch.
Trong đầu chứa quá nhiều thứ. Một lúc là giọng nói kỳ quái đó, một lúc là những sợi tơ màu xanh lam ngàn ngàn vạn vạn, một lúc là cốt truyện định mệnh quỷ dị đó, một lúc lại là lần bị bắt cóc khi còn nhỏ và những hình ảnh hiện tại luân phiên nhau. Cuối cùng, hình ảnh dừng lại ở gương mặt lạnh lùng, tự chủ của Lâm Căng Trúc.
Bất giác, cơn buồn ngủ dâng lên. Cô cứ thế dùng tay dán vào tường, nghĩ về Lâm Căng Trúc rồi ngủ thiếp đi.
Trong lúc ngủ mơ, Pheromone Carlo vô tri vô giác phát ra trong không khí, dần dần bao bọc lấy không gian này, ngay cả thẩm thấu vào phòng bên cạnh, từng chút từng chút một, một phần bay lượn quanh chậu hoa màu nâu đã được đặt lại, một phần khác quấn quanh người Omega đang nhắm mắt trên giường.
Trong phòng ngủ chính, sắc mặt Lâm Căng Trúc trắng bệch, nhíu mày, trông có vẻ ngủ không được yên ổn lắm. Lông mi run rẩy vài lần, phảng phất giây tiếp theo liền sẽ tỉnh lại.
Kể từ sau khi Cố Thu bị thương, mấy ngày nay nàng vẫn luôn lặp lại một giấc mơ. Trong mơ, là Cố Thu đang nắm tay một Omega không nhìn rõ mặt cười.
"Lâm Căng Trúc, tớ thích cô ấy."
"Tớ chỉ thích một mình cô ấy thôi, tớ sẽ đánh dấu cô ấy, tớ sẽ kết hôn với cô ấy."
Mấy câu thoại này dù nghe bao nhiêu lần, Lâm Căng Trúc đều chỉ cảm thấy chói tai.
"Cậu là bạn thân nhất của tớ, sẽ chúc phúc cho tớ, đúng không."
Không, sẽ không.
Nhưng nàng không phát ra tiếng, chỉ có thể trơ mắt nhìn Cố Thu kéo người kia quay đi, xa dần mình.
Dù có gọi thế nào, Cố Thu cũng không quay đầu lại.
"Cố Thu... Cố Thu..."
Trên giường, Lâm Căng Trúc vô tri vô giác lẩm bẩm cái tên này.
Đừng rời xa tớ...
Trong không khí, Pheromone Carlo như đã nhận ra được sự bất an của nàng, ngày càng nhiều hơn bám lấy nàng. Rõ ràng là Pheromone cấp 3S có tính công kích cực mạnh, nhưng lúc này lại vô cùng dịu dàng, mang theo sự trấn an.
Lâm Căng Trúc, đừng sợ, đừng bất an...
Tớ ở đây với cậu...
Không biết có phải là sự an ủi vô hình này đã có tác dụng không, từ từ, tần suất rung động của lông mi Lâm Căng Trúc dừng lại, trên mặt một lần nữa trở lại bình tĩnh.
...
Tối qua đã ngủ, khi Cố Thu tỉnh dậy, phát hiện đã là tám giờ sáng. Cô đơn giản khoác một chiếc áo khoác, tóc còn có chút rối. Cô sửa lại một chút, dùng dây chun buộc lại qua loa, rồi vén lại hai bên vạt áo, mở cửa đi ra ngoài.
Căn hộ của Lâm Căng Trúc vẫn luôn rất yên tĩnh. Bình thường ngoài người giúp việc hoặc đầu bếp ra, gần như không có ai đến làm phiền.
Cố Thu vừa ra khỏi cửa, trong phòng khách trống không, cũng không nhìn thấy bóng dáng của Lâm Căng Trúc.
Lẽ ra, vào giờ này Lâm Căng Trúc nên đã dậy rồi mới đúng.
Tầm mắt của Cố Thu lướt qua mọi nơi trong đây, nhưng không nơi nào có Lâm Căng Trúc.
Đang nghi hoặc, một cơn gió nhỏ từ bên trái thổi vào, kéo theo đuôi tóc cô khẽ lay động.
Là cửa kéo ở ban công không đóng chặt, để lại một khe hở. Tấm rèm voan nửa trong suốt màu trắng tuyết bay bay.
Cố Thu như có cảm giác, ngước mắt nhìn sang.
Chỉ thấy một bóng hình đang ngồi trên chiếc ghế treo ở ban công, để lộ ra nửa người dưới lớp rèm che mờ ảo.
Là Lâm Căng Trúc.
Ra là người cô muốn tìm ở đây.
Khóe môi Cố Thu hơi cong lên, không chút do dự mà đi về phía đó.
Cô giơ tay lên, vén tấm rèm voan màu trắng tuyết lên, tay kia đẩy cửa ra.
Người trên ban công nghe thấy động tĩnh liền quay lại, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Thời tiết hôm nay rất lạnh, lá cây bên ngoài có một số đã rụng, chỉ còn lại những chiếc lá phong màu đỏ, rải rác.
Nhưng liếc mắt một cái nhìn lại, Cố Thu lại cảm thấy nơi này đẹp như con đường rừng phong ở Tư Duy Nhĩ vậy.
Cơn gió vừa mới thổi bay tấm rèm voan, lúc này lại đến nữa.
Lá phong xào xạc rung động. Đối diện với ánh mắt của Lâm Căng Trúc, Cố Thu cong khóe môi, cười rất rạng rỡ.
Cô nói: "Lâm Căng Trúc, buổi sáng tốt lành."
Cảm giác vừa ngủ dậy đã có thể nhìn thấy Lâm Căng Trúc, thật sự là quá tốt!
"Sớm."
Trên chiếc ghế treo, tầm mắt của Lâm Căng Trúc rơi vào nụ cười trong mắt của Cố Thu, trong lòng đột nhiên sinh ra một cảm giác thỏa mãn.
Đúng vậy, cứ như vậy, Cố Thu cứ mãi nhìn nàng thì tốt biết mấy. Chỉ nhìn nàng, chỉ đối với một mình nàng lộ ra nụ cười này, vĩnh viễn đừng rời xa nàng.
Lâm Căng Trúc từ trên chiếc ghế treo đứng dậy, đi đến trước mặt Cố Thu, đưa đầu ngón tay lạnh lẽo ra, giúp người trước mặt vuốt lại vài sợi tóc mai bị dựng lên, đôi mắt nửa nâng, nhìn Cố Thu rất lâu, sau đó nói:
"Cố Thu, cậu ngốc à?"
"Tóc tai rối hết cả lên."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store