ZingTruyen.Store

[BHTT - Edit] Tôi mới không phải tra A

Chương 25: 'Vị tiểu thư này, đoán xem ta là ai?'

NhaQunh

Lương Tuế Tuế đối diện với đèn xe, ban đầu là dang rộng hai tay, sau đó bị ánh sáng chói mắt của ô tô chiếu vào mắt, đành phải dùng tay che lại.

Tối nay cô ta mặc có phần trang trọng, quần áo trên người vừa nhìn đã biết là đồ đắt tiền, không giống như là mức độ mà Lương Tuế Tuế có thể mua nổi.

Cố Thu cũng không quan tâm đối phương mặc gì, chỉ cảm thấy hành động này của đối phương có vấn đề.

Hơn nữa, tại sao cô lại có thể gặp phải người này ở khắp mọi nơi?

Một bên, Vân Thư vô cùng nghi hoặc hỏi: "Ai ở ngoài đó vậy, tại sao lại cản xe của chúng ta?"

Tranh thủ lúc Lương Tuế Tuế còn chưa buông tay xuống, Cố Thu đã nâng kính cửa sổ xe lên lại, sau đó quay mặt đi, nhàn nhạt nói: "Không quen biết, có thể là đến ăn vạ."

Vân Thư mắt lộ vẻ lo lắng: "Vậy à, không đụng phải chứ?"

"Dì Vân yên tâm, không đụng phải đâu, cách còn xa mà."

Cô nói với tài xế: "Không cần quan tâm đến cô ta, đi vòng qua đi."

Tài xế liền gật đầu, một lần nữa khởi động động cơ.

Có thể được nhà họ Cố phân công, kỹ năng lái xe của người tài xế hiển nhiên không kém. Nếu không vừa rồi cũng sẽ không phản ứng nhanh như vậy. Khi Lương Tuế Tuế còn chưa kịp phản ứng, chiếc xe đã lướt qua người cô ta, đi vòng qua rồi nhanh chóng rời đi.

Vân Thư trong lòng bất giác để ý đến người chặn xe kia, không tự chủ được muốn quay đầu lại nhìn.

"Dì Vân, về tập tài liệu buổi chiều..." Lúc này Cố Thu lại mở miệng, nói về chủ đề chưa kết thúc lúc trước, làm gián đoạn hành động của bà.

Sự chú ý của Vân Thư bị dời đi, sự thôi thúc muốn quay đầu lại hoàn toàn biến mất không thấy.

Bà theo lời Cố Thu trả lời: "Dì đã xem qua đề xuất của con rồi, rất nhiều ý kiến của con đều rất độc đáo..."

...

Đường phố cuối thu vắng vẻ, chỉ còn lại những hàng cây khô và đèn đường.

Bên này, Lương Tuế Tuế nhìn chiếc xe biến mất, từ từ buông tay xuống, mắt lộ vẻ mờ mịt và khó hiểu.

Cô ta xuất hiện ở đây là vì Hứa Văn Duyệt đã mời cô ta tham gia một buổi giao lưu. Nghe nói buổi giao lưu lần này là do gia tộc danh giá Liễu gia tổ chức, những người tham gia đều là những nhân vật có uy tín ở Đế Đô.

Và trong mơ, cô ta rất cảm kích Hứa Văn Duyệt đã đưa mình đi mở mang tầm mắt. Vì không muốn làm phiền đối phương quá nhiều, cô ta đã chọn tự mình đi trước, lại không ngờ rằng địa điểm lại xa như vậy. Vì thế, liều một phen, cô ta đã chặn một chiếc xe ngẫu nhiên ven đường, ai ngờ người ngồi trong xe lại vừa vặn là Cố Thu và một vị trưởng bối có tướng mạo ôn hòa khác.

Theo diễn biến, vị trưởng bối đó sẽ nhìn thấy bộ dạng đáng thương, mờ mịt của cô ta khi chặn xe, sau đó sẽ đóng vai trò là một công cụ, mời cô ta lên xe cùng đi buổi giao lưu.

Nhưng bây giờ sao mọi chuyện lại không diễn ra như vậy?

Rõ ràng cô ta đã nhớ kỹ biển số xe trong mơ, không cản sai mà.

Lương Tuế Tuế rất tức giận, cô ta dậm chân: "Thật là đáng ghét!" (Editor: hì hì đáng đờii)

Nhiệt độ buổi tối tương đối thấp, gió thổi qua liền có chút lạnh. Lương Tuế Tuế xoa xoa cánh tay mình qua lớp vải, suy nghĩ một lúc, rồi mở quang não gửi tin nhắn cho Hứa Văn Duyệt.

<Lương Tuế Tuế>: Chị Văn Duyệt, em hình như bị lạc đường rồi, chị có thể đến đón em một chút không ạ?

Trang viên của nhà họ Liễu rất lớn, và đây chỉ là một trong số rất nhiều bất động sản của họ. Chiếc xe của Cố Thu và các bạn từ từ đi vào cổng.

Cố Thu và Vân Thư xuống xe, một nhân viên phục vụ bên cạnh thức thời tiến lên dẫn đường cho hai người.

Họ đến tương đối sớm, trang viên còn chưa có nhiều khách. Đi vào sảnh lớn, chiếc đèn chùm pha lê khổng lồ trên trần nhà chiếu sáng mọi thứ bên trong.

Trên đường, một người quen cũ của Vân Thư nhìn thấy họ, lúc này đã kéo Vân Thư lại trò chuyện.

Cố Thu nhân cơ hội hỏi nhân viên phục vụ bên cạnh: "Lâm Căng Trúc đến chưa?"

Nhân viên phục vụ nhận ra Cố Thu, anh ta liếc nhìn về phía lầu hai, cung kính trả lời: "Thưa cô, tiểu thư hiện đang ở trên lầu hai."

Thế là Cố Thu chào Vân Thư một tiếng, rồi cất bước đi về phía lầu hai.

Lầu hai là nơi dành riêng cho khách nghỉ ngơi. Hành lang đèn sáng, lối đi rộng rãi, bên cạnh là lan can bằng gỗ, có thể nhìn thấy cảnh tượng ở lầu một.

Vì nơi này rất lớn, để tiện lợi, cầu thang xoắn ốc dẫn xuống lầu một được thiết kế ở hai nơi. Thật trùng hợp, Cố Thu từ bên này đi lên, liền thấy bóng dáng của Lâm Căng Trúc.

Đối phương đang quay lưng về phía cô, trông có vẻ như muốn đi xuống từ bên kia.

Bước chân Cố Thu khựng lại, trong lòng nảy ra một ý đùa dai.

Cô rón rén bước chân, mượn tiếng trò chuyện ở lầu một để che giấu, từ từ tiến lại gần Lâm Căng Trúc.

Khi sắp đến gần đối phương, cô đưa tay ra, che mắt Lâm Căng Trúc, cố ý làm giọng khàn đi nói: "Vị tiểu thư này, đoán xem ta là ai?"

Có thể thấy rõ ràng động tác của Lâm Căng Trúc sững lại trong giây lát. Cố Thu còn chưa kịp nở nụ cười đắc ý vì trò đùa đã thành công, giây tiếp theo, mu bàn tay cô đã có một cảm giác mềm mại chạm vào.

Là Lâm Căng Trúc đã nắm lấy tay cô, sau đó kéo xuống, giọng nói bất đắc dĩ: "Cố Thu, đừng quậy." (Editor: nó nhẹ nhàng mà nó tình cảm)

Cố Thu không thu tay về, mà theo động tác của Lâm Căng Trúc di chuyển xuống dưới. Cô lại đến gần đối phương hơn một chút, có chút buồn bực: "Thế mà cậu cũng đoán được à. Có phải cậu đã sớm biết tớ ở phía sau không."

Dù sao thì cảm giác của Omega đỉnh cấp thường rất nhạy bén. Dù cô có cố tình thu liễm động tác, đối phương cũng sẽ không thể không phát hiện.

Lâm Căng Trúc đây là đang dỗ cô.

Nghĩ đến đây, Cố Thu nghiêng mặt, đôi mắt rất nhanh lại có ý cười: "Lâm Căng Trúc, cậu giỏi thật đấy ~" (Editor: Biết nịnh vợ ghee)

Cô dính vào phía sau Lâm Căng Trúc, hai tay còn bị người trước mặt nắm chặt trong tay. Từ góc nhìn của người ngoài, họ như đang ôm nhau.

Không biết sao, Cố Thu lại nghĩ đến hình ảnh hôm qua cô vùi vào cổ của Lâm Căng Trúc.

Điều này khiến trong lòng cô ngứa ngáy, không kìm được mà dùng chóp mũi nhẹ nhàng lướt qua vai của Lâm Căng Trúc, động tác kiềm chế.

"Lâm Căng Trúc ~"

Cô còn định nói thêm gì đó, đèn hành lang trên đầu họ đột nhiên chớp lên hai cái. Nhưng ánh đèn ở những nơi khác trong trang viên quá lấp lánh, sự khác thường ở khu vực này không ai phát hiện.

"Ủa?" Cố Thu cuối cùng cũng buông tay ra, lùi lại, ngẩng đầu nhìn vị trí của chiếc đèn, "Đèn này hỏng rồi sao?"

Lâm Căng Trúc nắm chặt đầu ngón tay, hoàn hồn lại sau cơn rung động, cũng theo đó liếc nhìn, sau đó nói: "Trang viên thường ít có người, chắc là đường dây có vấn đề."

"Vậy à." Cố Thu nghe xong liền không để ý nữa. Cô kéo quần áo của Lâm Căng Trúc, đi đến trước mặt đối phương, sau đó cười nói, "Chúng ta cùng đi xuống nhé."

"Ừm." Lâm Căng Trúc cụp mắt trả lời.

Cầu thang xoắn ốc dẫn xuống lầu một rất lớn, mỗi bậc thang đều được trang bị đèn led màu vàng, vừa mộng ảo, vừa có thể phòng ngừa bước hụt.

Hai người sóng vai đi cùng nhau, đầu kề sát đầu nói chuyện.

Đột nhiên, thần sắc của Lâm Căng Trúc bên cạnh thay đổi, cơ thể chợt mất thăng bằng, thẳng tắp ngã về phía trước.

Số bậc thang còn lại phía dưới còn khá cao, trái tim Cố Thu lập tức hẫng đi một nhịp. Cô phản ứng nhanh chóng kéo lấy cánh tay của Lâm Căng Trúc, để người không bị ngã xuống.

"Sao vậy? Có bị thương ở đâu không?" Giọng của Cố Thu mang theo vẻ nôn nóng.

Lâm Căng Trúc quay lại nắm lấy cánh tay của Cố Thu, trong mắt mang theo vẻ kinh ngạc, như không hiểu chuyện gì.

Nghe Cố Thu nói xong, nàng lắc đầu, nói: "Không có."

May mà mình phản ứng rất nhanh, nếu chậm một chút nữa, Lâm Căng Trúc thật sự sẽ ngã xuống...

Rõ ràng người sắp ngã là Lâm Căng Trúc, nhưng Cố Thu trông lại còn hoảng hốt và sợ hãi hơn cả đối phương. Cô kéo chặt tay Lâm Căng Trúc, tim mới thoáng yên ổn lại.

Cô hỏi: "Vừa rồi có phải không cẩn thận bước hụt không?"

Lâm Căng Trúc hồi tưởng lại một chút, sau đó lắc đầu nói: "Chắc là không có."

Lẽ ra nàng không thể nào bước hụt được, nàng nhớ rõ khóe mắt mình đã nhìn thấy chỗ đặt chân rõ ràng không sai.

Nhưng tại sao khi bước xuống lại là khoảng không?

Lâm Căng Trúc trong lòng cảm thấy kỳ lạ, nàng không khỏi một lần nữa nhìn lại những bậc thang dưới chân, cũng không nhìn ra có gì khác thường.

Chẳng lẽ là do đêm qua mình không ngủ, quá mệt mỏi nên không cẩn thận nhìn lầm sao? (Editor: không, con bị cốt truyện chơi ngải đó conn)

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store