[BHTT - Edit] Tôi mới không phải tra A
Chương 24: Xinh đẹp lắm, hôm nay có ra ngoài à?
Đêm qua bị cảnh trong mơ đánh thức vẫn còn có chút bất an, nhưng có lẽ là có Lâm Căng Trúc ở bên, Cố Thu nhắm mắt lại không bao lâu đã ngủ thiếp đi. Giấc ngủ này rất sâu, cũng không mơ thêm gì nữa.
Ngày hôm sau khi cô tỉnh dậy, đã là chín giờ sáng. Ánh sáng nhạt bên ngoài mơ hồ xuyên qua khe rèm, tạo thành một vệt sáng mỏng manh.
Cố Thu ngồi dậy trên giường, theo bản năng liếc nhìn bên gối của mình.
Cuộc gọi video không biết đã kết thúc từ lúc nào, chắc là do Lâm Căng Trúc tỉnh dậy buổi sáng đã ngắt đi. Quang bình cũng vì dừng lại quá lâu mà đã thu lại, giờ đây bên gối trống không.
Cố Thu vén chăn lên, sửa lại mái tóc, sau đó mặc một chiếc áo len mỏng xuống giường. Sau khi kéo rèm cửa ra, ánh sáng trắng mờ ảo bên ngoài liền tức khắc chiếu vào.
Cố Thu híp mắt lại, thích nghi một lúc.
Hôm nay là một ngày nhiều mây.
Cô gửi cho Lâm Căng Trúc một tin nhắn.
<Cố Thu>: Cậu dậy sớm thế à?
Nếu cô nhớ không lầm, đêm qua Lâm Căng Trúc cũng là một giờ mới ngủ.
Đối diện rất nhanh đã trả lời: <Lâm Căng Trúc>: Không sớm đâu, là giờ ngủ bình thường. Với lại tối nay có việc phải bận, nên ban ngày cần phải làm xong những việc khác.
Lâm Căng Trúc rất ít khi gửi một đoạn tin nhắn dài như vậy, lại còn giải thích nhiều đến thế. Cố Thu chỉ cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng cũng không nghĩ nhiều.
Cô trả lời: <Cố Thu>: Vậy à.
Cố Thu đương nhiên biết chuyện Lâm Căng Trúc buổi tối phải bận là gì, không ngoài việc tham dự buổi giao lưu của nhà họ Liễu.
Cô cười cười, có ý xấu mà không nói cho Lâm Căng Trúc biết mình cũng sẽ đi.
Đến lúc đó cho Lâm Căng Trúc một bất ngờ.
Cuối thu, lá cây ngoài cửa sổ đã rụng gần hết. Những cành cây nâu trơ trụi vươn dài ra, khắc trên bầu trời. Nhìn lâu, chỉ cảm thấy như những vết nứt.
Cố Thu theo bản năng không thích cảnh này, rất nhanh đã nhíu mày dời mắt đi.
Căn hộ này của cô có thuê người đến chuẩn bị ba bữa một ngày. Khi cô bước ra khỏi phòng ngủ, trên bàn đã dọn sẵn bữa sáng. Vì hôm nay dậy hơi muộn một chút, những món ăn đó đã nguội, Cố Thu vào bếp hâm nóng lại một chút, ăn tạm.
Vì chiều nay phải đến công ty, trang phục không thể quá tùy tiện, vì vậy cô đã thay một chiếc áo lót cổ cao màu đen, phối hợp với quần ống rộng màu đen. Quay người lại, cô lấy ra từ tủ quần áo một chiếc áo khoác ngắn bằng vải tweed có thêu chỉ vàng nhạt. Gần vị trí trung tâm, là bốn đóa hoa hồng nhỏ được thêu tinh xảo, trông vừa tinh tế lại vừa thanh lịch.
Nghĩ đến việc tối nay phải tham dự buổi giao lưu, hôm nay cô đã trang điểm đậm hơn một chút, để không bị nhợt nhạt dưới ánh đèn sáng rực của sảnh lớn.
Sau khi làm xong tất cả những việc này, cô mới tô son môi, hài lòng nhìn mình trong gương.
Không tồi, rất đẹp.
Mở hộp trang sức của mình ra, đeo đôi khuyên tai Carlo mà Lâm Căng Trúc mới tặng, sau đó cô mở quang não, tìm một góc độ tự chụp một tấm ảnh, rồi gửi cho Lâm Căng Trúc.
<Cố Thu>: Xem này, hôm nay cũng xinh đẹp lắm.
Bên kia, trong mắt Lâm Căng Trúc mang theo một chút mệt mỏi, sương mù phủ đầy. Đêm qua nàng đã nhìn chằm chằm vào gương mặt ngủ vô tư của Cố Thu rất lâu, gần như cả đêm không ngủ.
Quang não trên cổ tay hơi lóe lên. Nàng tưởng là bên nhà họ Liễu gửi tin nhắn đến, vì thế bình tĩnh cụp mắt xuống mở ra.
Lại không ngờ rằng đập vào mắt là một tấm ảnh. Động tác của Lâm Căng Trúc từ từ dừng lại, nhìn tấm ảnh này rất lâu.
Tấm ảnh được chụp từ một bên, trong đó Alpha liếc nhìn ống kính, đôi mắt híp lại, phấn mắt màu hoa hồng cùng đường kẻ mắt hất lên cho người ta một cảm giác khinh miệt, trông cực kỳ có sức hút, làm cho đôi mắt vốn bình lặng của Lâm Căng Trúc lặng lẽ dấy lên những gợn sóng.
Ngũ quan của Cố Thu rạng rỡ, nhưng để tiện cho việc đi học hàng ngày, rất ít khi cô trang điểm đậm và chính thức như thế này. Ngày thường cơ bản chỉ đánh một lớp nền, qua loa kẻ hai đường, như vậy cũng đã rất đẹp rồi.
Càng không cần phải nói đến bây giờ, càng thêm diễm lệ đến kinh người.
Đầu ngón tay của Lâm Căng Trúc di động, nhấn nút lưu lại.
Sau đó nàng mới trả lời: <Lâm Căng Trúc>: Rất đẹp, hôm nay có ra ngoài à?
Đối với điều này, Cố Thu chỉ trả lời lại một biểu cảm đáng yêu, tinh nghịch, sau đó nói: <Cố Thu>: Bí mật.
...
Tòa nhà cao ốc của công ty "Ánh Sao" nằm ở khu sầm uất nhất Đế Đô, cách Học viện Tư Duy Nhĩ và chỗ ở của Cố Thu đều không xa. Cố Thu bảo tài xế đến đón mình, sau đó ngồi vào ghế sau.
Cảnh sắc xung quanh lùi lại, chiếc xe vững vàng lăn bánh. Không bao lâu sau, có người gọi video cho cô.
Là dì Vân.
Cố Thu nâng tấm vách ngăn trong xe lên, lựa chọn bắt máy.
Rất nhanh, một gương mặt ôn hòa xuất hiện trước mặt cô.
Dì Vân cùng tuổi với mẹ cô, được bảo dưỡng rất tốt, chỉ có khóe mắt có những nếp nhăn nhàn nhạt. Ngoại hình bà văn nhã, thanh tú, mái tóc ngắn ngang vai, là một người cho cảm giác rất ấm áp, giống như cơn mưa phùn kéo dài của mùa xuân, mềm mại và hòa hoãn.
Tin rằng khi nhìn thấy gương mặt này, không ai có thể liên tưởng đối phương với giám đốc bộ phận kỹ thuật của Ánh Sao.
Cố Thu chào hỏi: "Dì Vân."
Vân Thư lên tiếng, giọng nói dịu dàng: "Tiểu Thu, khi nào đến?"
Cố Thu nhìn đồng hồ, nói: "Còn một lúc nữa, mới xuất phát không bao lâu."
Vân Thư gật đầu, lại cười hỏi: "Ăn trưa chưa?"
"Chưa ạ."
Vân Thư liền nói: "Bây giờ cũng sắp đến trưa rồi, dì sắp xong việc rồi. Vừa vặn con đến có thể cùng ăn một bữa cơm."
Cố Thu đương nhiên sẽ không từ chối. Cô đồng ý xong, suy nghĩ một lúc, lại định mở miệng, Vân Thư cũng đã đoán được cô muốn hỏi gì, nói: "Mẹ con hôm nay không đến công ty, bà ấy đã tự cho mình nghỉ một ngày, về nhà rồi."
Cố Thu: "..."
Ra là vậy. Chắc là hai người đó bây giờ đang quấn quýt bên nhau. Cô bây giờ có lý do để nghi ngờ, mẹ cô chính là sợ cô đột nhiên muốn về nhà, sau đó vô tình làm phiền đến thế giới hai người của họ, cho nên mới bảo cô hôm nay đến công ty, rồi thuận tiện đi buổi giao lưu.
Cố Thu trong lòng khẽ hừ một tiếng, nhưng không sao, dù sao tối nay cô cũng có thể nhìn thấy Lâm Căng Trúc, cô không quan tâm.
Đến công ty, Cố Thu trước tiên cùng dì Vân ăn một bữa cơm, sau đó ở lại công ty cả buổi chiều, giúp đỡ sắp xếp và xem một vài tài liệu.
Gần đến chạng vạng, Cố Thu còn không quên dặm lại lớp trang điểm. Sau khi đảm bảo không có gì không ổn, mới cùng Vân Thư rời khỏi công ty, cùng đi đến buổi giao lưu của nhà họ Liễu.
Nhà họ Liễu từ trước đến nay rất chú trọng việc thể hiện nền tảng của gia tộc. Địa điểm của buổi giao lưu lần này được đặt tại một trang viên riêng của nhà họ Liễu, nơi này đủ xa hoa, nhưng lại không ở khu trung tâm nhất của Đế Đô, đi qua đó có lẽ cần nửa tiếng đồng hồ.
Khu vực này thuộc khu của người giàu có. Hai người xuất phát khá sớm, xe cộ gần đó cũng không nhiều.
Cố Thu và Vân Thư cùng ngồi ở ghế sau, vẫn còn đang nói chuyện về công ty.
Vân Thư có thể ở lại Ánh Sao mười năm, đương nhiên không phải hoàn toàn dựa vào mối quan hệ bạn học với Cố Văn Tiêu. Năng lực làm việc của chính bà cũng cực kỳ mạnh mẽ, Cố Thu có thể học được không ít điều từ đó.
Đang trò chuyện, chiếc xe đột nhiên lắc lư một chút, sau đó dừng lại.
Cố Thu nhất thời không kịp phản ứng, cơ thể nghiêng về phía trước trong giây lát. Cô rất nhanh đã ổn định lại thân hình, sau đó đỡ lấy Vân Thư bên cạnh, lo lắng hỏi: "Dì Vân, dì không sao chứ."
Vân Thư lắc đầu nói: "Không sao."
Cố Thu lúc này mới yên tâm, cô hạ tấm vách ngăn xuống một chút, cau mày hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Giọng của người tài xế từ phía trước truyền đến, mang theo vẻ kinh hồn chưa định.
"Thưa tiểu thư, đột nhiên có người từ ven đường xông ra, tôi không kịp phản ứng lại."
Người?
Cố Thu nghe tài xế nói vậy, theo bản năng hạ nửa bên cửa sổ xuống, nhìn ra ngoài.
Chỉ thấy dưới ánh đèn đường, một bóng hình quen thuộc đang chắn ở phía trước xe cách đó không xa, hai tay dang ra.
Ánh mắt Cố Thu tức thì trầm xuống.
Lương Tuế Tuế.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store