[BHTT - Edit] Tôi mới không phải tra A
Chương 119: Lâm Căng Trúc, cậu thật gợi cảm
Cô thật sự rất lo lắng cho Lâm Căng Trúc, hiện tại ôm người vào lòng, mới cảm thấy trái tim mình hơi chút yên ổn lại.
Lâm Căng Trúc vẫn luôn không nói gì, Cố Thu liền vẫn luôn duy trì động tác này bồi nàng.
Mãi đến một phút sau, Lâm Căng Trúc rốt cuộc giọng khàn khàn mở miệng: "Nơi này lạnh."
"Đúng vậy, nơi này lạnh, cho nên chúng ta khi nào trở về nha?" Cố Thu cọ cọ mái tóc buông thõng bên cạnh đối phương, nhão nhão dính dính, không đề phòng sự kiện ở phòng y tế, thoạt nhìn cùng thái độ bình thường không có bất kỳ khác biệt.
Cô nói: "Buổi chiều không có tiết học, tài xế còn đang đợi chúng ta đâu, Lâm Căng Trúc, chúng ta cùng nhau về chung cư."
Đầu ngón tay đã lạnh đến cứng đờ của Lâm Căng Trúc giật giật, đột nhiên nói: "Ở phòng y tế, cậu đều thấy rồi chứ?"
Cố Thu trầm mặc trong giây lát, cuối cùng thành thật nói: "Ừm."
Lâm Căng Trúc vùi mặt vào sâu hơn: "Cậu đi đi, tạm thời đừng động đến tớ."
Cố Thu không nhúc nhích.
Lâm Căng Trúc như lẩm bẩm tự nói, nói: "Cậu tại sao còn không đi? Cậu hẳn là ít nhiều sẽ có chút chán ghét tớ như vậy đi."
Trong mắt Cố Thu có chút mờ mịt: "Tại sao tớ phải chán ghét cậu chứ." (Editor: Tớ thích còn không kịp)
Cô sao có thể chán ghét Lâm Căng Trúc đâu?
Sự nghi hoặc của Cố Thu không giống giả vờ, Lâm Căng Trúc lần này rốt cuộc chậm rãi ngước mắt, yên lặng nhìn Cố Thu, nói: "Bởi vì tớ căn bản không có tốt như cậu tưởng tượng, cậu cũng thấy, bộ dạng của tớ ở phòng y tế."
Cố Thu luôn cho rằng cô mặt lạnh tâm nóng, đây là phẩm chất cô vẫn luôn cố tình thể hiện ra ngoài, bởi vì Cố Thu đã từng nói, cô giống như bông tuyết thuần khiết lấp lánh.
Cố Thu tốt như vậy, cô cũng không muốn mình trông xấu xa như vậy.
Nhưng cho dù giả vờ tốt đến đâu, cô cũng chung quy không thể thực sự trở thành một người lương thiện tốt đẹp.
Cố Thu nói: "Nhưng đó không phải lỗi của cậu, hơn nữa, cậu chắc chắn sẽ có chừng mực." (Editor: ai làm gì làm, ta cứ bênh vợ ta trước)
Cô chú ý tới, khi Lâm Căng Trúc còn chưa nhìn thấy mình, thực ra cũng đã định buông tay, Lâm Căng Trúc là có chừng mực.
Còn nữa, Lâm Căng Trúc tốt như vậy, biến thành như vậy nhất định là lỗi của người khác. (Editor: đâu ra cái định lý này vậy 😂)
Ở phòng y tế, Lương Tuế Tuế khẳng định đã nói gì đó làm Lâm Căng Trúc tức giận.
Dù sao Lâm Căng Trúc không có sai, một chút sai cũng không có.
Hơn nữa dù Lâm Căng Trúc là người như thế nào, cô đều thích.
Cố Thu nghĩ như vậy, cũng cứ như vậy đem câu này nói ra.
Sau khi nghe được một câu như vậy, Lâm Căng Trúc nói: "Mặc kệ ta cái dạng gì cậu đều thích?"
Cố Thu: "Đúng vậy."
Lâm Căng Trúc: "Tớ không tin."
Cô không tin, Cố Thu chỉ là không nhìn thấy nhiều mặt âm u của mình hơn thôi, nếu nhìn thấy nhiều hơn con người thật của mình, còn sẽ nói ra những lời như vậy sao?
Cố Thu nói: "Là thật."
Chữ cuối cùng rơi xuống, Lâm Căng Trúc bỗng chốc nâng cằm Cố Thu lên, cắn một ngụm lên đôi môi đỏ tươi kia.
"Tê..." Đợi Lâm Căng Trúc lùi lại, Cố Thu chạm vào môi dưới của mình, không trầy da, nhưng có một dấu răng nhỏ.
"Ngay cả như vậy cậu cũng thích?"
"Thích."
Một ngọn lửa trong lòng bắt đầu bùng cháy, thiêu đến Lâm Căng Trúc lòng tràn đầy bực bội, Cố Thu cái gì cũng đều không hiểu, cô cái gì cũng đều không hiểu, câu thích này nói ra dễ như trở bàn tay.
Nếu như vậy, vậy cô sẽ để Cố Thu xem rõ cô là người như thế nào.
Cô đứng dậy, kéo tay Cố Thu, một đường đi rất nhanh, không bung dù, xuyên qua hành lang, xuyên qua khu dạy học, đi đến nơi tài xế đang đợi.
Lâm Căng Trúc không đợi tài xế xuống mở cửa cho cô, trực tiếp mang theo Cố Thu vào trong xe.
"Phanh ——" một tiếng đóng cửa vang lên, giọng Lâm Căng Trúc lạnh đến phát trầm, nói với tài xế phía trước, "Bây giờ lập tức về chung cư, lái nhanh một chút."
Tài xế hoàn toàn không dám hỏi nhiều, thậm chí ngay cả liếc nhìn kính chiếu hậu cũng không dám, không dám chậm trễ mà khởi động xe.
Vách ngăn được dâng lên.
Đây là sao vậy?
Cố Thu còn chưa sắp xếp rõ tình hình hiện tại, cô quay đầu đi, mới nói ra một chữ: "Lâm..."
Đã bị Lâm Căng Trúc hôn lên.
Nụ hôn này sâu sắc mà lại kịch liệt, không bao lâu, Cố Thu liền cảm thấy môi mình tê dại.
Cố Thu chưa từng thấy Lâm Căng Trúc như vậy.
Nụ hôn này vẫn tiếp tục đến tận khi đến chung cư.
Lâm Căng Trúc kéo Cố Thu xuống xe, đi thang máy lên lầu, mở cửa phòng, tất cả động tác đều liền mạch lưu loát.
"Cậu nói cậu không chán ghét tớ như vậy, vậy nếu tớ làm như vậy đâu?"
Cô đưa người đến mép giường, nhẹ nhàng đẩy, Cố Thu liền ngã vào chiếc giường mềm mại, chiếc áo khoác dính tuyết sớm đã được cởi ra trên xe, hiện tại còn đặt ở ghế sau không mang lên. Cũng may vải áo giá cả đắt đỏ, không thấm nước rất tốt, quần áo bên trong hai người không ướt, sợi tóc cũng dưới tác dụng của máy sưởi rất nhanh khô, nếu không Cố Thu còn phải lo lắng sau khi bị tuyết rơi có bị cảm không.
"Không được dậy." Lâm Căng Trúc nhìn người trên giường, gần như là dùng giọng điệu mệnh lệnh nói, sau đó xoay người đi về phía tủ quần áo.
Không lâu sau, cô lấy ra một chiếc thắt lưng nữ màu trắng, chặt chẽ bó vào cổ tay Cố Thu. (Editor: éc ô éc, cứu Cố Thu)
"Nếu tớ như vậy thì sao?"
Tay Alpha bị đai lưng trói buộc, đai lưng bên kia liền ở đầu giường, cổ tay còn lại là bị hợp lại với nhau, giơ lên vị trí đỉnh đầu, không thể nhúc nhích, tóc dài trải ra, bao phủ hơn nửa cái gối đầu, son môi trên môi vì nụ hôn kịch liệt, vương ra trên da bên môi, gương mặt diễm lệ kia nhiễm hồng nhạt, ánh mắt rất sáng, thoạt nhìn mi diễm lại sắc khí.
Chỉ như vậy liếc mắt một cái, cơ thể phía dưới Lâm Căng Trúc liền không khỏi chảy xuôi một dòng ấm áp ẩm ướt.
"Đừng nhìn tớ như vậy." Bằng không cô sẽ mềm lòng.
Đầu ngón tay Lâm Căng Trúc run nhè nhẹ, chật vật dùng một miếng khăn lụa nhỏ màu đen bịt kín mắt Cố Thu.
Đợi ánh mắt quyến rũ đó sau khi biến mất, cô mới tiếp tục động tác của mình.
Nút thắt từng cái tách ra, từng cái áo khoác rơi trên mặt đất, chỉ còn lại có lớp áo lót bên trong.
Phòng ngủ chính yên tĩnh, Cố Thu bị che lại tầm mắt, thính giác tại đây một khắc trở nên càng thêm nhanh nhạy, cô nghe được tiếng vải vóc vuốt ve.
Cô ý thức được, Lâm Căng Trúc đang cởi quần áo.
Cơ thể Cố Thu từ từ nóng lên, Pheromone Carlo không chịu khống chế mà bay ra, nôn nóng nhảy loạn trong không khí, đi vào bên người Lâm Căng Trúc, cọ vào mỗi một khối da thịt bại lộ bên ngoài.
"Cố Thu..." Hô hấp Lâm Căng Trúc cũng có chút loạn, cô niệm tên Cố Thu, chậm rãi bò lên giường.
Tay Alpha bị trói chặt, không thể đứng dậy, khăn lụa màu đen che khuất nửa gương mặt Cố Thu, khiến cả người cô nằm đó, tựa như phó mặc cho người khác tùy ý làm gì cũng được.
Ánh mắt Lâm Căng Trúc tối lại, trong lòng dâng lên một cảm giác thỏa mãn đầy kích động.
Ngón tay cô khẽ chạm vào lớp khăn lụa che mắt Cố Thu, thầm nghĩ: như vậy cũng tốt, ít nhất cô sẽ không phải nhìn thấy ánh mắt của Cố Thu.
Bởi vì, cô vĩnh viễn không thể chấp nhận việc trong đôi mắt ấy xuất hiện cảm xúc bài xích hay phản cảm đối với mình.
Lâm Căng Trúc khẽ mở khoảng cách giữa hai cẳng chân, rồi trên giường cởi bỏ chiếc quần cuối cùng. Những sợi tơ trong suốt mảnh mai kéo dài, đến một mức độ nhất định liền đứt đoạn. (Editor: tối thuiiiii, má ơi phá huỷ đi sự trong trắng của editor rồi)
Cô cầm chiếc quần này, vén lên quần áo ở eo Cố Thu, tách chân ngồi trên eo Cố Thu.
Hai bên đều không có vải che đậy, xúc cảm hơi ướt chuẩn xác không sai lầm truyền đến làn da trên eo Cố Thu.
Lâm Căng Trúc hạ eo xuống, nhịp nhàng di chuyển lên xuống với biên độ không quá lớn. Đồng thời, cô dùng phần giữa của chiếc quần khẽ lau đi vệt son còn vương trên môi Cố Thu. Giọng nói mang theo sự nguy hiểm xen lẫn ám ảnh vang lên:"Nếu tớ muốn cả đời giam giữ cậu ở đây thì sao? Khóa chặt cậu trên giường, chỉ để hai chúng ta mỗi ngày bên nhau, như vậy cậu cũng sẽ thấy không sao cả chứ?"
Cố Thu không nói chuyện, có thể là cảm thấy bên môi có điểm ướt, cô vươn lưỡi liếm một chút về phía khóe môi.
Thấy cảnh tượng này, ánh mắt Lâm Căng Trúc hoàn toàn tối sầm xuống: "Tại sao không nói lời nào?"
Cố Thu không hề phản kháng, dáng vẻ như thể có thể bao dung mọi hành động quá mức của cô. Chính điều đó khiến trong lòng Lâm Căng Trúc dâng lên một cảm giác táo bạo khó hiểu: Cố Thu là ngốc sao, mình đối xử như vậy mà vẫn không phản kháng, lỡ thật sự bị thương thì phải làm thế nào? Đồng thời, trong lòng cô lại trộn lẫn một nỗi bất an âm thầm.
Cố Thu tại sao không nói lời nào, tại sao không có phản ứng? Cô không thể biết được tâm trạng hiện tại của Cố Thu.
Cảm xúc nồng đậm trong lòng làm cô muốn làm một số chuyện quá mức hơn, cô muốn nhận được phản ứng của Cố Thu, dù chỉ có một chút cũng tốt. Vì thế cô ngồi dậy, rời khỏi eo Cố Thu, di chuyển lên trên.
Ngón tay thon dài, xinh đẹp đặt lên đầu giường. Chỉ cần hơi cúi xuống, nàng đã có thể nhìn thấy gương mặt của Cố Thu. Mượn chút lực, nàng đem nơi ướt át khẽ đặt lên chóp mũi Cố Thu, giống như một đứa trẻ vừa bắt được món đồ chơi yêu thích, nhẹ nhàng di chuyển tới.
"Ưm..."
Hô hấp Cố Thu quá mức nóng bỏng, đánh vào người, giống như muốn làm người bị bỏng, Pheromone ở tuyến thể rốt cuộc không chịu nổi mà chạy ra, tràn ngập trong không khí.
Điều này quá mức kích thích, đồng tử Lâm Căng Trúc đã có chút tan rã, trên khuôn mặt thanh lãnh như ngọc, giờ phút này mồ hôi mỏng, vài sợi tóc dính trên mặt, như đồ sứ rách nát.
Cố Thu vẫn là không có phản ứng, phảng phất chỉ có mình cô vì thế mà trầm mê.
Cơ thể càng tê ngứa, trái tim Lâm Căng Trúc càng trống rỗng, cô ngón tay không ngừng siết chặt, cho đến khi lòng bàn tay truyền đến một trận đau ý.
Lâm Căng Trúc rũ mắt, tự giễu mà khóe môi ngoéo một cái, cô hơi hơi giật giật, đang định rời đi, đột nhiên, một xúc cảm khác truyền đến.
Ướt át mềm mại, giống như một con rắn nhỏ dính lên, Lâm Căng Trúc nhất thời không bắt bẻ, bị bất thình lình tới gần chọc đến kêu lên một tiếng, đang muốn đứng dậy eo lại mềm xuống, vô lực mà đi xuống rớt, không nghiêng không lệch, lại rơi xuống trở về.
Khoảng cách trong nháy mắt dán càng chặt, phụ cận đều trở nên trơn trượt.
Dòng điện lưu cảm như tràn khắp toàn thân, khiến từng tế bào đều run rẩy. Hàng mi dài của Lâm Căng Trúc khẽ rung dữ dội, rất nhanh đã thấm ướt bởi làn lệ mỏng. Trong hơi thở nghẹn ngào, nàng bật ra tiếng thì thầm run rẩy: "Dừng lại..."
Xúc cảm giống như con rắn nhỏ cũng không có dừng lại.
Lâm Căng Trúc gắt gao bám vào đầu giường, lại vẫn là thất lực mà đi xuống sụp đi.
Cố Thu giống một vị lữ khách cực độ khát vọng nước suối, hợp lại môi, hút nước suối chảy ra từ khe núi, con rắn nhỏ hiển nhiên cũng khát, hướng bên trong thăm dò, muốn đi tìm nguồn nước suối.
Lâm Căng Trúc cúi đầu cắn đốt ngón tay mình, đem thanh âm buồn bã nuốt vào trong cổ họng, chỉ còn tiếng hút hôn ướt át ái muội trong phòng ngủ lan ra.
Loại tình huống này, Cố Thu cư nhiên biểu hiện ra sự nhiệt tình khác thường...
Sự kinh ngạc này vẫn tiếp tục đến tận đỉnh điểm.
Sau khi kết thúc, Lâm Căng Trúc dùng tay đẫm mồ hôi chống đỡ cơ thể, di chuyển xuống một chút, cơ thể ngồi ở vị trí dưới xương quai xanh Cố Thu.
Cảm giác tê dại trong cơ thể còn chưa hoàn toàn tan đi, Lâm Căng Trúc nhắm mắt lại, lại mở, nhìn về phía người dưới thân.
Băng gạc trên mặt Cố Thu đã buông lỏng một ít, chính hư hư treo ở mắt, một đôi tay vẫn là bị trói buộc lên đỉnh đầu, có thể là vì thời gian lâu rồi, cộng thêm vừa mới chắc là đã giãy giụa vài cái, nơi đó có thêm một vệt lằn đỏ.
Không nặng, lại sâu sắc làm đau mắt Lâm Căng Trúc, cô sờ sờ chỗ bị lằn đỏ, cuối cùng kéo khăn lụa trên mắt Cố Thu ra.
Gương mặt rạng rỡ kia hoàn toàn xuất hiện trước mặt cô.
Lâm Căng Trúc có rất nhiều lời muốn nói, rất nhiều vấn đề muốn hỏi.
Ví dụ như thực ra cô một chút cũng không tốt như Cố Thu tưởng, ham muốn chiếm hữu, sự cố chấp của cô xa so với những người khác nặng hơn rất nhiều; lại ví dụ như cô muốn biết Cố Thu vừa mới suy nghĩ gì, tại sao vẫn luôn thờ ơ, cuối cùng lại chủ động với mình.
Cố Thu sẽ chán ghét cô như vậy sao? Sẽ bài xích cô sao?
Cô nghĩ, dù chỉ có một chút, cô chỉ sợ đều không thể chấp nhận.
Muôn vàn lời muốn nói, đến cuối cùng chỉ biến thành một câu: "Cậu xem, tớ thật sự sẽ khóa cậu lại như vậy, Cố Thu, cậu chắc sẽ không thích tớ như vậy đi."
Cô vừa nói, một bên cẩn thận quan sát thần sắc Cố Thu, không muốn bỏ qua bất kỳ chi tiết nào.
Toàn bộ khuôn mặt Cố Thu ở dưới bóng của cô, không có ánh đèn, cặp mắt kia lại vô cùng sáng ngời.
Cô thẳng tắp nhìn người trên người, môi còn mang theo sự ẩm ướt còn sót lại, môi khẽ nhếch, tựa muốn mở miệng nói chuyện.
Lâm Căng Trúc thầm nghĩ, câu đầu tiên cậu mở miệng sẽ là gì? Là biểu đạt sự phản cảm bài xích đối với hành vi này của cô, hay là muốn cô buông bỏ sự trói buộc?
Rốt cuộc, cô nghe được giọng Cố Thu, âm cuối rất miên man mang theo si mê.
Câu đầu tiên Cố Thu nói là: "Lâm Căng Trúc, cậu thật gợi cảm." (Editor: :)), biết vì sao hai đứa là một đôi chưa)
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store