ZingTruyen.Store

[BHTT - Edit] Tôi mới không phải tra A

Chương 118: Lâm Căng Trúc, tớ cuối cùng cũng tìm được cậu rồi

NhaQunh

Khi thân ảnh của Cố Thu xuất hiện, vì vấn đề góc độ, người đầu tiên chú ý tới là Lương Tuế Tuế.

Cơ thể Lương Tuế Tuế đang nằm trên giường bệnh, dưới sự áp bức của Pheromone không thể nhúc nhích, không khí hít vào trở nên loãng, sắc mặt cô đã hiện ra một màu đỏ tía.

Sau khi nhìn thấy Cố Thu, bản năng sinh tồn làm cô đầu không ngừng hướng về phía đó, yết hầu phát ra tiếng "hô hô" nặng nề và không liền mạch.

Cô không muốn chết, Lâm Căng Trúc chính là kẻ điên!

Đồng tử đen nhánh của Lâm Căng Trúc gắt gao nhìn chằm chằm người chật vật trước mặt, cũng đem hành động của Lương Tuế Tuế thu vào đáy mắt.

Lương Tuế Tuế đang nhìn ai?

Động tác cô cứng lại, trực giác mạnh mẽ làm tim cô lỡ một nhịp, lại nảy sinh ra một cảm giác hoảng loạn nào đó, cô ngẩng đầu, cũng hướng về phía cửa nhìn qua.

Chỉ thấy cửa phòng y tế đứng một hình bóng quen thuộc, mặt mày diễm lệ và chiếc khăn quàng cổ cùng kiểu ở cổ, đều ở tỏ rõ thân phận người đến.

Gương mặt kia vẫn thường mang theo nụ cười đã sớm biến mất không thấy, thay thế chính là sự kinh ngạc sững sờ.

Pheromone Lưu Ly vốn đang kiêu ngạo, giờ phút này bá đạo mà quấn quýt dính vào người Cố Thu, lệ khí tan đến không còn một mảnh, chỉ dựa vào làn da Cố Thu cọ tới cọ đi.

Cảm xúc u ám trong mắt Lâm Căng Trúc còn chưa kịp thu liễm, cứ như vậy đột ngột không kịp đề phòng mà phơi bày trước mặt Cố Thu.

Chỉ trong nháy mắt, trái tim Lâm Căng Trúc liền không ngừng rơi xuống, môi nhấp chặt, mang theo một tia cực lực che giấu sự vô thố.

Bộ dáng cô muốn giấu đi, vẫn là bị Cố Thu thấy...

Lực đạo trên cổ không biết khi nào đã buông ra, trong khoảnh khắc đột ngột có lại hô hấp, Lương Tuế Tuế che lại chỗ bị véo của mình, ho khan dữ dội vài tiếng, cô ngước mắt, nhìn hai người đang nhìn nhau, giọng nói đã sớm trở nên khàn khàn bất kham, nhưng nụ cười của cô lại đắc ý như vậy.

"Ha ha ha, Lâm Căng Trúc, lúc cậu véo tôi bị thấy rồi, bộ dạng này của cậu bị người thấy rồi!" (Editor: bóp cổ sắp ngủm mà nói là véo á hà :)))

Lương Tuế Tuế theo bản năng dùng sức hít vào không khí, cô nghiêng mặt, nhìn chằm chằm về hướng Cố Thu, nói: "Cố Thu, cậu bây giờ thấy rõ rồi chứ, Lâm Căng Trúc chính là một người như vậy."

"Người như vậy trong tình cảm cũng rất cực đoan, cậu ngẫm lại chi tiết các cậu ở bên nhau, là có thể biết tôi có lừa người không, cậu và cô ta ở bên nhau, thật không sợ cô ta cũng sẽ giống như hôm nay, bóp chết cậu sao?" Lương Tuế Tuế nói.

Cô xưa nay chưa từng có vui vẻ, thậm chí cảm thấy cổ mình cũng không đau như vậy nữa, ngay cả sự sợ hãi trước đó cũng bị tách ra không ít.

Cô nghĩ, hiện tại Cố Thu sẽ tin lời mình nói đi, cũng sẽ cảm thấy Lâm Căng Trúc rất cực đoan khủng bố đi, rốt cuộc người bình thường đều hận không thể cách xa loại người này.

Phòng y tế yên tĩnh nhất thời chỉ có giọng nói nghẹn ngào của Lương Tuế Tuế, nội dung lời nói lại không kích khởi bất kỳ gợn sóng nào trong lòng Cố Thu.

Giờ phút này, Cố Thu toàn tâm toàn ý nhìn vào cặp mắt kia của Lâm Căng Trúc, trong đầu chỉ có một ý niệm, cũng vì đó mà trái tim run rẩy.

Đuôi mắt Lâm Căng Trúc hình như đỏ...

Giọng nói của lũ chỉ xám vẫn đang không ngừng vang lên.

: Tiểu hoa! Tiểu hoa! Là tiểu hoa!!!

: Thật là tiểu hoa! Tiểu hoa sao lại thay đổi hình dáng.

: Rốt cuộc tìm được tiểu hoa.

: Tiểu hoa nghe được giọng nói của chúng ta không?

: Tiểu...

Những âm thanh còn lại liền đột ngột im bặt.

Bởi vì nỗi lòng Cố Thu rất loạn, không ổn định cảm ứng, liên kết theo con đường của lũ chỉ xám tự động chặt đứt, những âm thanh trong đầu đồng thời biến mất không thấy.

"Lâm Căng Trúc..." Giọng Cố Thu rất nhẹ, nhìn người bên trong, từ cửa đi vào, muốn đến gần Lâm Căng Trúc.

Lâm Căng Trúc trong khoảnh khắc phản ứng lại, cô rũ mắt xuống, rõ ràng là người thanh lãnh xa cách, giờ phút này lại mạc danh cho người ta một cảm giác hoảng loạn vô thố.

Cố Thu tại sao lại đến đây, lại thấy được bao nhiêu?

Lâm Căng Trúc hiện tại cư nhiên không dám ngẩng đầu, cô sợ hãi sẽ ở trên mặt Cố Thu nhìn thấy thần sắc chán ghét hoặc sợ hãi.

Cố Thu hiện tại lại đây, là muốn nói gì với cô?

Lâm Căng Trúc nắm chặt lòng bàn tay, cuộc đời lần đầu tiên tránh đi sự tiếp xúc của Cố Thu, sau đó đi ra ngoài.

"Lâm Căng Trúc!" Cố Thu không bắt được người, nhìn bóng dáng Lâm Căng Trúc rời đi, phản ứng đầu tiên của cô là quay người đuổi theo.

Lương Tuế Tuế phía sau thấy thế, không khỏi trừng lớn mắt, không ngờ lúc này Cố Thu còn muốn đi truy Lâm Căng Trúc, cô không tin nói: "Cố Thu, chẳng lẽ cậu không muốn biết tại sao tôi lại vào phòng y tế sao? Cậu không muốn biết là ai làm sao?"

Trong tầm mắt cô, Cố Thu như nguyện dừng bước chân.

Ánh mắt Lương Tuế Tuế sáng lên trong giây lát, nhưng khi nghe được Cố Thu nói, sắc mặt lại trở nên xanh tím đan xen.

Chỉ nghe Cố Thu nói: "Tại sao tôi phải biết, cậu đối với tôi mà nói, bất quá chỉ là một người không quan trọng."

Cho nên, tôi vì sao phải biết chuyện về cậu?

Sau khi nghe hiểu lời ngầm của Cố Thu, Lương Tuế Tuế: "..."

Thấy hai người một trước một sau rời đi, Lương Tuế Tuế che lại yết hầu của mình, một tay khác hung hăng đấm xuống khăn trải giường dưới thân: "Thật là tức chết ta!"

Tại sao hai người này ai cũng không để mình vào mắt!!!

...

Khi Cố Thu đuổi ra, đã không nhìn thấy thân ảnh Lâm Căng Trúc.

Cô cẩn thận hồi ức, vừa mới xem Lâm Căng Trúc hình như là đi về bên trái.

Hiện tại đang rơi tuyết, Lâm Căng Trúc không mang ô, vạn nhất tuyết rơi vào người tan ra, làm ướt quần áo cảm lạnh thì sao?

Hơn nữa ánh mắt vừa rồi của Lâm Căng Trúc làm Cố Thu rất để ý.

Cô đi về bên trái, trên đường không ngừng tìm kiếm thân ảnh Lâm Căng Trúc.

Khi đi ngang qua một nơi nào đó trong hành lang, cô nghe thấy giọng nói của Hứa Văn Duyệt, mang theo sự nghi hoặc: "Cố Thu? Cậu sao lại một mình ở đây? Hôm nay không cùng Căng Trúc sao."

Hứa Văn Duyệt trong tay cầm một ít đồ vật, hẳn là muốn đi đưa tài liệu gì đó.

Cố Thu nỗ lực kìm nén sự bất an trong lòng, nói: "Đã xảy ra một chút chuyện, có lẽ không thể giải thích với cậu, cậu có thấy Lâm Căng Trúc không?"

"Không có." Hứa Văn Duyệt nói, "Tớ cũng vừa vặn có chuyện muốn nói với cậu, trên diễn đàn Tư Duy Nhĩ có người mắng cậu, tớ vừa mới tra ra người đó là ai, là Lương Tuế Tuế."

Cô hỏi bạn tốt: "Cậu định làm thế nào?"

Cố Thu hiện tại trong lòng đều ở trên người Lâm Căng Trúc, tạm thời không có tinh lực chú ý chuyện này, cô nói: "Chuyện này lúc sau rồi nói."

"Căng Trúc không thấy? Cậu có thử liên lạc bằng quang não không?" Hứa Văn Duyệt có chút lo lắng.

Cố Thu nhấp môi, Lâm Căng Trúc hiện tại chỉ sợ sẽ không muốn nhận cuộc gọi, cũng sẽ không trả lời tin nhắn của mình.

Hứa Văn Duyệt: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có cần tớ giúp không?"

Cố Thu đang định nói chuyện, tầm mắt lướt qua quang não ở cổ tay, bỗng chốc dừng lại.

Vừa mới bị cảm xúc làm rối loạn tâm trí, hiện tại cô nhớ lại quang não của mình và Lâm Căng Trúc có liên kết tài khoản, cho nên có một số quyền hạn là mở.

Nếu nhớ không lầm, trong đó hẳn là bao gồm chức năng định vị...

Bình thường cô vẫn luôn dính lấy Lâm Căng Trúc, đây vẫn là lần đầu tiên, Cố Thu click mở chức năng này.

Quang não xoay tròn, rất nhanh liền đánh dấu vị trí hiện tại của Lâm Căng Trúc.

Cố Thu nhìn điểm nhỏ đó, nói với Hứa Văn Duyệt: "Không có việc gì, Văn Duyệt, tớ đã biết Lâm Căng Trúc ở đâu, cậu hẳn là còn có việc phải bận đi, tớ tự mình đi tìm cô ấy là được."

Thấy sắc mặt Cố Thu chuyển tốt, thần sắc cũng không còn miễn cưỡng, Hứa Văn Duyệt cũng nhẹ nhàng thở phào, lộ ra một nụ cười ôn nhu, nói: "Được."

Sau khi cáo biệt Hứa Văn Duyệt, Cố Thu đi về hướng đánh dấu trên quang não.

Nơi này là một góc ít người qua lại của Tư Duy Nhĩ, thuộc về khoảng giữa hai tòa nhà, vì không có kiến trúc che khuất, con đường nhỏ ở giữa có thể tùy ý nhìn thấy những bông tuyết bay xuống.

Lâm Căng Trúc liền ở tận cùng bên trong, người ngày xưa chú trọng sạch sẽ như vậy, hiện giờ dựa tường ngồi xổm, đầu rũ xuống, che đi hơn một nửa khuôn mặt thanh tú, có thể thấy rõ nhất là đôi môi mỏng nhạt màu, thân hình giống như cành cây khô héo trong mùa đông này.

Khi nhìn thấy cảnh tượng như vậy, hô hấp của Cố Thu cứng lại.

Trên quần áo Lâm Căng Trúc đã dính không ít tuyết trắng, làn da vốn đã trắng lạnh trong thời tiết này, càng thêm vẻ không có huyết sắc.

Rất nhanh, Cố Thu liền bước đi.

Các nàng đều không mang ô, bông tuyết lất phất rơi xuống người hai người, ngay cả trên lông mi cũng dính vài miếng, Cố Thu không chớp mắt, từng bước một kiên định bất di mà tiến lại gần thân ảnh đó.

Cô ngồi xổm xuống, ôm chặt lấy Lâm Căng Trúc, hai cơ thể mềm mại dán vào nhau, sợi tóc quấn quýt, nhiệt liệt đến phảng phất có thể xua tan cái lạnh giá rét của mùa đông này.

Mang theo sự đau lòng không thể diễn tả, Cố Thu nói: "Tớ cuối cùng cũng tìm được cậu rồi." (Editor: ẳn ẳn, ẻm softt)

Lâm Căng Trúc không ngẩng đầu.

Nhớ lại đuôi mắt phiếm đỏ mà mình nhìn thấy trước đây, Cố Thu vén những sợi tóc rũ xuống ra sau tai đối phương, lòng bàn tay lướt qua vị trí đuôi mắt của Lâm Căng Trúc.

Cũng may không khóc.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store