ZingTruyen.Store

[BHTT][EDIT] Thuần Dưỡng Hoa Hồng - Thời Thiên Từ

Phần 1 - Chương 7

Puonggg

Trang Hòa Tây: "Hà Tự, cô tâm cơ tính toán như vậy, rốt cuộc là muốn cái gì?"

​Một cơ hội mượn danh tiếng của cô để dấn thân vào giới giải trí, thực hiện giấc mơ ngôi sao?

​Hay là những gì cô đoán lúc sáng thực ra là đúng, người này cũng giống như kẻ hâm mộ đối phó với Vũ Tuyên, muốn dùng những thủ đoạn hèn hạ hơn để tìm cho mình một "cây rụng tiền" không bao giờ cạn?

​Cả hai khả năng này, cái nào cũng khiến cô cảm thấy buồn nôn.

​Cực kỳ buồn nôn.

​Chỉ những kẻ bẩn thỉu mới tìm mọi cách để bới móc vết thương của người khác.

​Bây giờ cô cứ nhìn thấy khuôn mặt này là lại nhớ đến cảnh cô ta đang "trang điểm" cho bắp chân trong văn phòng Tảm Phàm. Nghĩ đến việc cô ta đang chỉnh sửa cái gì, mọi dây thần kinh trên người cô sẽ lập tức mất kiểm soát.

​Giống như lúc này.

​Cô nhìn con người này, mọi dây thần kinh vốn dùng để duy trì sự bình tĩnh và lý trí của cơ thể, trong tích tắc đều biến thành những cái gai sắc nhọn dày đặc, đâm mạnh vào da thịt, vào xương tủy cô. Cơn đau dữ dội ấy khiến linh hồn cô như gào thét muốn xé xác chính mình. Tầm nhìn vốn rõ ràng biến thành một màn sương mù trắng xanh mờ ảo, ngón tay run rẩy, cảm giác đau đớn nhanh chóng lan ra thân mình, tứ chi. Cô như một tảng băng tan vỡ, rơi xuống một vùng đất hoang vu hẻo lánh không người.

​Hà Tự không biết đã xảy ra chuyện gì. Khoảnh khắc ngón tay Trang Hòa Tây bấu chặt vào lòng bàn tay, cô bị kéo đến mức không giữ nổi tư thế cúi người, "đùng" một tiếng quỳ mạnh xuống đất, trước mắt hoa lên trắng xóa. Vài giây sau, khi tầm nhìn rõ lại, cô thấy sợi dây chuyền siết sâu vào ngón tay Trang Hòa Tây, gương mặt cô ấy tái đi với tốc độ mắt thường cũng thấy được, đôi môi mím chặt thành một đường thẳng, cổ họng căng cứng chuyển động kịch liệt.

​Hà Tự tưởng cô ấy giây tiếp theo sẽ hét lên.

​Nhưng giây tiếp theo, chính mắt cô tối sầm lại, bàn tay với vết hằn đỏ đậm do sợi dây chuyền siết lấy đã áp chặt vào mặt cô, dùng sức đẩy cô ra.

​Trong văn phòng vang lên một tràng tiếng đổ vỡ hỗn loạn.

​Hà Tự va vào bàn trà ngã nhào xuống đất, thắt lưng sau hứng chịu một cơn đau thắt nghẹt thở.

​Trang Hòa Tây ngồi dậy giữa đống lộn xộn ấy, khom người xuống, đầu cúi thật thấp.

​Sự im lặng kỳ quái đột ngột ập đến.

​Hà Tự không nhìn thấy biểu cảm của Trang Hòa Tây, nhưng cảm nhận rõ ràng toàn thân cô ấy đang căng cứng.

​Sau khi đạt tới giới hạn, cô ấy bắt đầu run rẩy không kiểm soát.

​Sự thay đổi này khiến lòng Hà Tự hoang mang, cô vô thức muốn đoán xem Trang Hòa Tây bị làm sao, đã xảy ra chuyện gì.

​Tầm mắt thoáng thấy những mảnh tách trà vỡ vụn trên sàn, ngón tay cô bỗng chốc co lại, tâm trí rối bời.

​Mấy cái tách này trông có vẻ rất đắt, không biết Tảm Phàm có bắt cô đền không?

Đền một cái hay đền cả bộ?

​Hà Tự ngồi giữa đống hỗn độn với vẻ mặt có chút thất thần, lòng bàn tay bị mảnh vỡ đâm rách mà cô cũng chẳng hề hay biết. Cho đến khi chiếc chăn vẫn đang đắp trên người Trang Hòa Tây đột ngột trượt xuống một góc, làm xáo trộn ánh nhìn đang đờ đẫn của cô, cô mới bừng tỉnh.

​“Chị Hòa Tây, xin lỗi chị nhé, em làm chị thức giấc rồi.” Hà Tự lên tiếng, cố gắng kìm nén sự bất an trong lòng và thôi thúc muốn xoa thắt lưng sau đang đau nhức. Cô tỏ ra như chưa có chuyện gì xảy ra, cảm xúc ổn định, sắc mặt bình thường, thậm chí còn gượng cười một chút: “Chị Phàm vừa gọi điện bảo em đến văn phòng lấy hợp đồng. Em không biết chị ở đây, thật đấy, nếu biết em chắc chắn sẽ đến muộn hơn một chút.”

​Nói xong, Hà Tự nhanh chóng bò dậy từ dưới đất để đi tìm hợp đồng.

​Nó nằm ngay trên bàn, nhìn thấy liền.

​Hà Tự giơ bản hợp đồng lên: “Em không lừa chị đâu, em thực sự đến lấy hợp đồng, không làm gì khác cả.”

​Trang Hòa Tây chậm rãi ngẩng đầu lên, gương mặt trắng bệch, gân xanh nơi cổ hiện rõ mồn một. Ánh mắt tĩnh lặng nhưng sắc lẹm của cô như muốn đâm xuyên qua người Hà Tự.

​Toàn bộ sống lưng Hà Tự tê rần. Vừa lúc điện thoại vang lên, cô không thèm suy nghĩ mà nói ngay: “Chị Hòa Tây, chị cứ tiếp tục nghỉ ngơi đi ạ, em không làm phiền nữa.”

​Hà Tự siết chặt bản hợp đồng chạy biến khỏi văn phòng.

​Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, lòng bàn tay cô đã đẫm mồ hôi lạnh, hòa lẫn với máu, dính đầy cả tay.

​Hà Tự cúi đầu vẩy vẩy tay, ngắt cuộc điện thoại quảng cáo, lách vào cánh cửa thoát hiểm thường đóng rồi chạy bộ xuống lầu.

​Trong văn phòng của Tảm Phàm, Trang Hòa Tây ngồi bất động không nhích lấy một đầu ngón tay suốt vài phút, sau đó dường như không trụ vững nổi mà lảo đảo một cái. Một tay cô chống lên bàn trà, tay kia nắm lấy đầu gối trái, dần dần thu lại, lòng bàn tay siết chiếc chăn mỗi lúc một chặt.

​Rồi đột ngột giật ra ném đi.

​Mười hai giờ đêm, Tra Oánh và tài xế đến đón Trang Hòa Tây về nhà. Khi xe đi ngang qua trạm tàu điện ngầm, Tra Oánh bỗng vỗ vào cửa kính: “Hà Tự kìa.”

​Trang Hòa Tây tựa lưng ở hàng ghế sau, bóng dáng hòa làm một với ghế ngồi, không có phản ứng gì.

​Tài xế hỏi: “Hà Tự là ai thế?”

​Tra Oánh: “Diễn viên thế thân mới của chị Hòa Tây.”

​Tài xế: “Vậy tôi tấp vào lề cho cô ấy lên nhé? Trông cô ấy như vừa từ trong ga tàu đi ra, rõ ràng là lỡ chuyến cuối rồi.”

​Ngặt nỗi chỗ này lại rất khó gọi xe.

​Mà cô ấy lại ở cực kỳ xa nữa chứ!

​Tra Oánh bám vào lưng ghế xoay người lại phía sau: “Chị Hòa Tây?”

​Trang Hòa Tây mở mắt, ánh nhìn ẩn hiện trong bóng tối mờ ảo: “Một kẻ vì đạt được mục đích mà có thể co được dãn được như cô ta thì có đầy cách để tự về nhà, không cần cô phải lo chuyện bao đồng.”

​Tra Oánh: “...”

​Tra Oánh ngượng nghịu quay đi, nhìn thấy trên vỉa hè lối vào tàu điện ngầm, Hà Tự đang xoa xoa eo rồi ngồi xuống đó, trông có vẻ như không định về nữa.

​Trời dạo này cũng không lạnh, dù có ngủ ngoài đường thật cũng chẳng sao.

​Nhưng cả đêm không nghỉ ngơi, cơ thể sao chịu nổi?

​Tra Oánh suy đi tính lại, chỉnh độ sáng điện thoại xuống mức thấp nhất, đặt trên đùi lén gửi tin nhắn cho Tảm Phàm.

​[Chị Phàm ơi, chuyện chỗ ở của Hà Tự giải quyết thế nào ạ? Mỗi ngày cô ấy đi làm mất tận hai tiếng rưỡi một chiều, đi đi về về thế thì lấy đâu ra thời gian nghỉ ngơi?]

​[Tháng chín phim khai máy rồi, thời gian của cô ấy không thể trì hoãn được, phải nhanh chóng làm quen với chị Hòa Tây nữa.]

​Tảm Phàm là một kẻ cuồng công việc, giờ này vẫn đang bận nên trả lời rất nhanh.

​[Ngày mai tôi sẽ sắp xếp.]

​[Vâng thưa chị.]

​Tra Oánh khóa màn hình điện thoại, lòng nhẹ nhõm hẳn.

​Hà Tự ngồi bên lề đường vẫn còn vương hơi nóng, cảm thấy hơi khát. Cô nuốt nước bọt, cân nhắc xem nên ngủ tạm ở lề đường một đêm hay là cắn răng bắt taxi về như ngày đầu tiên.

​Bắt taxi một phát mất tận bảy tám chục tệ, xót tiền quá.

​Hà Tự ủ rũ gục đầu, không hiểu nổi tại sao mình lại vì mải chơi với mèo mà để lỡ chuyến tàu điện cuối cùng? Con mèo thì sướng rồi, xúc xích đã ăn, nước đã uống, giờ chắc đang ngủ ngon lành, còn cô thì trên đầu đến một mảnh ngói cũng không có.

​Hà Tự giơ tay đẩy khóe miệng lên, nhưng không cười nổi.

​Xung quanh tĩnh mịch đến mức một tiếng động nhỏ cũng bị phóng đại vô hạn.

​Nghe thấy tiếng bước chân sột soạt truyền đến từ phía sau, Hà Tự lập tức thu lại tâm trạng xuống dốc, toàn thân cảnh giác.

​Rất nhanh, tiếng bước chân dừng lại bên cạnh cô.

​Người tới mặc đồ đen, mũ đen, khẩu trang đen, kính râm đen, trong vòng tay ôm một thùng gà rán siêu lớn và hai ly Coca đá. Một ly bị ấn thẳng vào mặt Hà Tự, người đó nói: “Tâm trạng tôi không tốt, cứ muốn khóc mãi, cô có thể an ủi tôi một chút không? Tôi mời cô ăn cánh gà.”

​...

​Ngày hôm sau, Hà Tự tinh thần phấn chấn, tiến bộ phi mã, gần như vượt qua tất cả các diễn viên tập cùng để vươn lên vị trí dẫn đầu. Trương Lệnh cười không khép được miệng, trong lời nói toàn là sự khao khát muốn lôi kéo cô về đội của mình.

​Tra Oánh thấy vậy thì không ổn, bèn chớp thời cơ tuyên bố: “Người của chị nhà tôi, đừng có mà mơ tưởng.”

​Trương Lệnh cũng hào phóng: “Hiểu rồi! Đợi ngày nào họ giải tán, tôi sẽ ra tay!”

​Tra Oánh: “... Hê hê.” Nhìn thái độ của chị nhà mình ngày hôm qua, ngày giải tán xem ra cũng chẳng xa đâu.

​“Tra Oánh, điện thoại của chị Phàm này.” Có người đứng ở cửa phòng tập gọi to.

​Điện thoại của Tra Oánh đang sạc, không mang bên mình, nghe vậy chị đáp một tiếng rồi chạy ra nghe: “Chị Phàm.”

​Tảm Phàm: “Ngày mai Thiếu Duy bắt đầu nghỉ thai sản, công việc của cô ấy em tiếp quản đi.”

​Diêu Thiếu Duy, quản lý thực hiện của Trang Hòa Tây, một người rất chu đáo, chỉ là hơi quẩn trí khi vừa qua tuổi ba mươi đã kết hôn, giờ chuẩn bị sinh con. Vị trí của cô ấy chính là mục tiêu nỗ lực tiếp theo của Tra Oánh, vốn tưởng phải cố gắng thêm ba bốn năm nữa, không ngờ cơ hội bất ngờ rơi trúng đầu khiến chị không kịp phản ứng.

​“Em đi làm quản lý thực hiện rồi, thì việc trợ lý ai làm ạ?” Tra Oánh nghĩ đến điểm mấu chốt, trầm giọng nói: “Chị Hòa Tây không thể ở một mình được.”

​Tảm Phàm: “Yên tâm, tôi có nhân tuyển rồi.”

​Tra Oánh: “Ai ạ?”

​Tảm Phàm: “Hà Tự.”

​Tra Oánh: “...”

​Không điên đấy chứ??

​Tra Oánh nhanh chóng quay đầu nhìn Trang Hòa Tây đang khẽ nhíu mày trên cánh tay máy xoay tròn, hạ thấp giọng: “Chị Hòa Tây không thích Hà Tự.”

​Tảm Phàm: “Chẳng phải là ghét sao?”

​“Chị biết ạ??” Tra Oánh kinh ngạc, “Vậy mà chị còn để Hà Tự đi chăm sóc chị Hòa Tây?!”

​Tảm Phàm: “Có một số việc kéo dài quá lâu rồi, nếu Hòa Tây không thử học cách đối mặt, thì cả đời này cũng cứ thế mà trôi qua thôi.”

​Tra Oánh không hiểu: “Việc gì ạ? Có liên quan gì đến Hà Tự?”

​“Em không cần biết.”

​“Chị Phàm...”

​“Chẳng phải em lo Hà Tự ở xa sẽ kéo chậm tiến độ của Hòa Tây sao? Như thế này là một mũi tên trúng hai đích.”

​Nói thì không sai, nhưng...

​“Nhanh chóng về công ty bàn giao công việc với Thiếu Duy đi, chỗ Hà Tự tôi sẽ đích thân thông báo.” Tảm Phàm nói với thái độ không thể bàn cãi, “Đừng nói trước với Hòa Tây.”

​Tra Oánh nắm chặt điện thoại, dao động giữa tiền đồ, thái độ của Tảm Phàm và lòng trắc ẩn dành cho Hà Tự.

​Tảm Phàm nói: “Tra Oánh, cơ hội không chờ đợi ai đâu.”

​Nhịp thở của Tra Oánh khựng lại, bàn cân lợi ích đã nghiêng lệch.

​“Em biết rồi, một tiếng sau em sẽ về công ty tìm chị Thiếu Duy.” Tra Oánh nói.

​Cuộc gọi kết thúc, Tra Oánh đứng ở cửa nhìn Hà Tự một cách nặng nề.

​Cô ấy thực sự rất cần cù.

​Càng cần cù, Tra Oánh càng cảm thấy bất an trong lòng.

​Khoảnh khắc Hà Tự ngã mạnh xuống đất phát ra tiếng “bộp”, đau đến mức sắc mặt biến đổi, Tra Oánh dường như không nỡ nhìn tiếp mà thu hồi ánh mắt, nhanh chóng xoay người rời đi.

​Hà Tự vẫn chưa biết gì về sự sắp xếp dành cho mình, chăm chỉ huấn luyện đến tối, tắm rửa ở phòng tắm công cộng rồi đeo ba lô đi ra.

​“Hà Tự.”

​Tảm Phàm buổi tối có tiệc xã giao, đang say lướt khướt tựa vào cạnh xe, nói: “Lại đây.”

​Hà Tự tưởng Tảm Phàm định nói chuyện cái tách trà, có chút căng thẳng, vừa giữ chặt quai ba lô vừa chạy bước nhỏ tới: “Chị Phàm.”

​Tảm Phàm: “Ừ. Dạo này thế nào? Tập luyện có theo kịp không?”

​Thì ra không phải chuyện tách trà.

​Xem ra không cần cô đền rồi.

​Hà Tự thở phào nhẹ nhõm: “Dạ kịp ạ.”

​Tảm Phàm: “Có thấy đuối sức không?”

​Hà Tự: “Cũng ổn ạ.”

​Tảm Phàm: “Vậy sắp xếp thêm cho em chút việc khác chắc không vấn đề gì chứ?”

​Hà Tự: “Dạ không ạ.”

​Tiền lương Tảm Phàm trả đủ để bao thầu cả hai công việc, cô không có lý do gì để từ chối.

​Hà Tự hỏi: “Là công việc gì ạ?”

​“Tiếp quản Tra Oánh, chăm sóc Hòa Tây.” Tảm Phàm nhìn vẻ ngạc nhiên trên mặt Hà Tự, ánh mắt nặng trĩu vì nồng độ cồn chảy trôi rất chậm: “Chỗ Tra Oánh tạm thời có sắp xếp khác, không cáng đáng xuể, yêu cầu đối với trợ lý của Hòa Tây lại khá cao, tôi nhất thời khó tìm được người phù hợp. Còn em, đã là fan của Hòa Tây thì chắc em cũng biết, trong thời gian quay phim, diễn viên thế thân đều cùng ăn cùng tập với Hòa Tây để đảm bảo trạng thái của hai người đồng nhất nhất có thể, vậy nên tôi muốn sắp xếp em tạm thời tiếp quản công việc của Tra Oánh.”

​Hà Tự do dự: “Chị Hòa Tây không thích em.”

​Tảm Phàm: “Đó là vấn đề của em.”

​“...”

​“Lương tôi trả em không hề thấp, em không thể chuyện gì cũng bắt tôi ra mặt giải quyết được, tôi không có thời gian lo mấy việc vụn vặt này.”

​Đúng vậy, người lớn thì làm việc lớn, chỉ có loại người như cô mới phải bươn chải vì những vụn vặt cuộc đời.

​Nghĩ lại thì, có một chỗ ở gần cũng tốt, có thêm thời gian nghỉ ngơi.

​Còn về phần chị Hòa Tây, có ghét đến mấy chắc cũng chẳng cầm thương đâm chết mình thật đâu nhỉ?

​Không chết thì chẳng có việc gì lớn.

​Hà Tự nói: “Em hiểu rồi chị Phàm, em sẽ chăm sóc tốt cho chị Hòa Tây.”

​Tảm Phàm đưa cho Hà Tự một dãy mật mã: “Địa chỉ lát nữa tôi sẽ gửi qua WeChat cho em. Tối nay về nhà dọn dẹp đồ đạc đi, ngày mai tập xong thì trực tiếp qua đó.”

​Hà Tự: “Vâng ạ..

​Tảm Phàm ngước mắt nhìn Hà Tự, người luôn miệng nói “vâng”, hơi rượu lên men trong không khí nóng: “Hà Tự, em chắc không phải là người có tính tò mò quá mức chứ?”

​Hà Tự suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Dạ.”

​Tảm Phàm: “Vậy thì tốt. Trước đây tôi đã nhắc nhở em hai điểm, một là nếu không cần thiết thì đừng mặc quần ngắn trước mặt Hòa Tây; hai là nếu chưa được đồng ý thì đừng vào phòng Hòa Tây. Hai điều này vẫn có hiệu lực sau khi em dọn đến nhà Hòa Tây, đồng thời còn phải bổ sung thêm một điều nữa.”

Hà Tự: "Là gì ạ?"

​Tảm Phàm: "Buổi tối đi ngủ hãy để cửa mở, nhưng bất kể nghe thấy âm thanh gì cũng không được vào phòng Hòa Tây, trừ khi cô ấy gọi em."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store