[BHTT - EDIT] Thôn Hoa Cùng Nữ Tú Tài
Chương 115
Hôm nay là ngày nghỉ tắm gội, Trang Uyển có thể lười biếng một ngày.
Cũng là bởi tối qua không màng tất cả mà phóng túng một trận.
Nhưng lại không ngờ sáng sớm hôm nay liền có người tới thăm.
Nghe tiếng bên ngoài, liền biết là Tào Nga và Lan Hề mang theo Tạ Nguyên Cốc tới.
Trang Uyển vốn luôn tự khắc chế mình, hôm nay hiếm lắm mới được nằm thêm, lại nghe bên ngoài nói chuyện liền vội chịu đựng đau nhức trên người mà bò dậy mặc quần áo.
Lúc trước khi mới tu sửa phòng ở, Tạ Nhan cố ý đập thông phòng ngủ với phòng nhỏ bên cạnh làm phòng rửa mặt, ngày thường tắm rửa tiện hơn rất nhiều.
Đợi Trang Uyển thu dọn xong cho bản thân, lúc này mới đi đến mép giường, cúi người nhẹ nhàng vỗ vỗ tiểu cô nương đang bĩu môi ngủ say: "Cẩm nhi, nương với dì Lan tới rồi."
Tạ Nhan đang ngủ ngon lành, bị Trang Uyển quấy rầy làm nàng càng thêm bực, nhắm mắt lại mà bắt lấy tay đang nghịch mặt nàng, theo thói quen kéo lên bên miệng hôn một cái rồi ném sang bên cạnh, xoay mình nép vào Trang Uyển rồi lại ngủ tiếp.
Trên mặt Trang Uyển sủng nịch xen lẫn bất đắc dĩ, lắc đầu đứng dậy đẩy cửa đi ra.
Vừa thấy Trang Uyển đi ra, Tào Nga nói: "Hôm nay nghỉ tắm gội, sao hai đứa không ngủ thêm tí nữa, chẳng lẽ bị chúng ta làm ồn sao?"
Trang Uyển nhớ tới tiểu cô nương cùng mình tối qua "phiên vân phúc vũ", mà trước mắt lại là mẫu thân nàng, tính ra về sau chính là...
Hơn nữa tối qua các nàng còn tám đến chuyện mẫu thân nàng và dì Lan....
Ý thức được bản thân lại bắt đầu nghĩ lung tung, Trang Uyển vội thu hồi suy nghĩ, nói: "Cũng coi như ngủ đủ rồi. Cô cô ăn cơm chưa?"
"Tới sớm nên chưa ăn, ta đi nấu đây. Cẩm nhi còn chưa dậy, cứ để nó ngủ thêm chút."
Tuy trước kia đã đoán được nữ nhi cùng Trang Uyển tám phần là một đôi, nhưng vẫn chưa tận mắt chứng thực, Tào Nga chỉ cho rằng bản thân nghĩ nhiều.
Nhưng hai lần đến đều thấy hai người ngủ chung một phòng, nàng rốt cuộc cũng xác định rồi.
Một bên Tạ Nguyên Cốc chớp chớp mắt: "A tỷ sao còn chưa dậy nữa, sắp tới giờ cơm trưa rồi."
Trang Uyển ho nhẹ một tiếng: "A tỷ đệ hôm qua làm việc mệt, dậy muộn chút."
Lan Hề sờ đầu hắn: "A tỷ ngươi gần đây ba ngày hai lượt xuống thôn dạy dân trồng lúa, còn chen vào chuyện trong xưởng, bận thật sự mà."
Tạ Nguyên Cốc cái hiểu cái không gật đầu.
Đợi đến lúc Tào Nga nấu xong cơm, Tạ Nhan mới ngáp dài đi ra.
Mắt tinh của Tào Nga nhìn thấy dấu vết trên cổ nữ nhi, theo bản năng quay đầu nhìn sang Trang Uyển.
Trang Uyển tâm như gương sáng, tự nhiên nói: "Cô cô, Cẩm nhi dậy rồi, ăn cơm thôi."
Tào Nga còn có thể nói gì? Dù sao cũng là nữ nhi mình thích, hơn nữa đối phương còn là huyện lệnh đại nhân.
Chỉ đành gật đầu: "Đợi lâu như vậy, ai cũng đói rồi."
Nói rồi nàng tiến lên, lén kéo cổ áo Tạ Nhan, định che đi dấu vết kia.
Nhưng dấu lại nằm ngay dưới cằm, che kiểu gì cũng không được.
Tào Nga thở dài một hơi, đành rút tay về.
Tạ Nhan tựa hồ cũng nhận ra gì đó, xấu hổ ho nhẹ: "Hôm nay hơi lạnh, ta đi mặc thêm áo."
Nói rồi vào phòng, rất nhanh thay một chiếc áo cổ cao, biểu tình tự nhiên ngồi xuống.
Trang Uyển hỏi: "Dì, nãi sao không đi cùng?"
Tào Nga vội trả lời thay: "Hôm nay đến đột ngột, Ngu bà bà không ở nhà. Lần sau nói trước rồi hãy đến."
Thật ra hôm nay Tào Nga và Lan Hề tính đến để nói rõ chuyện của hai người họ với bọn nhỏ, Ngu bà mà đến, sợ lão nhân gia không chịu nổi.
Tạ Nguyên Cốc ăn xong sớm liền ra sân trước chơi món đồ chơi mới mua.
Trên bàn chỉ còn bốn người, Lan Hề đột nhiên mở miệng: "Chuyện của hai đứa còn định giấu chúng ta đến bao giờ?"
Tào Nga ngẩn ra, vốn định là họ muốn thẳng thắn với hai đứa nhỏ, ai ngờ người này lại hỏi ngược lại.
Lan Hề đương nhiên nhìn ra nàng giật mình, nàng đây là đánh phủ đầu, làm người lớn sao có thể để bọn nhỏ dắt mũi.
Tạ Nhan gắp đồ ăn, động tác dừng lại một chút, quay đầu nhìn Trang Uyển.
Trang Uyển thản nhiên nói: "Chúng ta cũng là muốn xem cô cô và dì Lan định giấu chúng ta bao lâu."
Nói vậy, coi như công bằng.
Tào Nga nắm chặt góc áo, xấu hổ lo lắng: "Cẩm nhi... Ngươi sẽ không giận nương chứ..."
Tạ Nhan nhìn mẫu thân thấp thỏm, phì cười: "Nương, chẳng lẽ nương giận nữ nhi sao."
Lời này vừa ra, mấy người nhìn nhau, rồi cùng bật cười.
.............
Mùa xuân tháng ba tháng tư, bận rộn hơn nửa năm, công tác động viên các thôn trấn của Phù Dung huyện đã xong, chín phần lúa nước bắt đầu cấy mạ.
Nhân lúc nghỉ tắm gội, Trang Uyển cùng Tạ Nhan ngồi xe ngựa trở về Thượng Diêm thôn.
Dọc đường nông dân đều bận trồng trọt, một vẻ phồn vinh tràn đầy sức sống.
Hai người nhìn trong mắt, đối với thu hoạch năm nay càng thêm tin tưởng.
Tạ Nhan xuống xe liền về nhà trước, Trang Uyển không để Ảnh và Diệp Tam đi theo, tự mình đi vài bước trở về nhà.
Vào sân gọi hai tiếng không thấy Ngu bà, liền xoay người đi về phía vườn rau.
Quả nhiên thấy một bóng dáng áo xám đang cúi người cuốc đất.
Trang Uyển ba bước thành hai, gọi một tiếng: "Nãi ——"
Ngu bà nghe tiếng ngẩng đầu, thấy đại cháu gái liền cười toét miệng: "Đứa nhỏ ngoan, sao hôm nay đã về rồi?"
Trang Uyển mấy tháng không gặp, trong lòng cũng nhung nhớ, thấy gương mặt từ ái ấy, đôi mắt không kìm được mà nóng lên.
Nhưng nàng vốn nội liễm, bước nhanh đến nhận lấy cái cuốc trong tay Ngu bà: "Trong nhà nhiều đồ ăn như vậy ăn không hết, sao nãi còn trồng nhiều nữa?"
"Nãi ăn không hết, nhưng ngươi ở trong thành cũng phải dùng bữa. Chờ trong thôn ai vào thành, ta nhờ người mang vào cho ngươi, ngươi không cần mua, sạch sẽ lại không tốn tiền."
Trang Uyển cười mà mím môi: "Nãi, ta dù sao cũng là huyện lệnh, sao lại thiếu mấy món đồ ăn này."
Mấy ngày nay Ngu bà đúng là ba ngày hai lượt nhờ người mang đồ ăn vào nha môn.
Người trong thôn tự nhiên vui mừng, được làm đồng hương của Huyện thái gia mà mang đồ vào thành, lúc trở về ngồi trên xe ngựa còn có thể làm cho người thôn khác nể mặt một đường.
Ngu bà hổ mặt nói: "Ngươi là ta nuôi lớn, ta còn không biết ngươi chắc? Dân chúng từng đường kim mũi chỉ đều không muốn thu, trong thành ăn ở đắt đỏ, ngươi một tháng bổng lộc có thể có bao nhiêu? Còn ba ngày hai đầu bảo ta mang đồ qua cho ngươi, nhiều ít cũng không đủ cho ngươi tiêu."
"Ngài đừng lo, bổng lộc một tháng của ta có thể có năm lượng bạc đó, chỗ ở cũng không thiếu, ban ngày cơm trong nha môn bao, buổi tối về nhà chỉ làm một bữa, chẳng tốn bạc gì."
"Nói nữa, lúc trước Hoàng Thượng còn ban thưởng ta bạc, ta cũng chưa dùng bao nhiêu đâu."
Ngu bà vừa nghe liền vội nói: "Hoàng đế thưởng bạc thì phải để tự mình giữ cho tốt, việc trong huyện đều có huyện và triều đình xuất tiền, hai chỗ này đều không thể làm lẫn lộn."
"Biết rồi, ta nhiều nhất chỉ mượn chút để cho Cẩm nhi mở xưởng mua ít dụng cụ, sau này đợi kiếm được tiền thì vẫn phải trả lại."
Lúc này Ngu bà mới hòa hoãn sắc mặt, gật gật đầu. Một bà lão như bà cầm cũng chẳng có chỗ dùng, chỉ sợ đứa cháu ngốc này tiêu xài phung phí mà đưa hết ra ngoài, đến lúc đó lại giống cha nàng, ngày ngày sống keo kiệt bủn xỉn.
"Nãi, ngài yên tâm đi, lòng ta tự hiểu. Ta không lấy loạn tiền của bá tánh, cũng sẽ không đem bạc ném bừa ra ngoài. Hiện tại chỉ nghĩ cách dẫn dắt mọi người làm ăn, để họ tự mình động tay kiếm tiền."
"Hảo hài tử, ngươi nghĩ được vậy là tốt rồi, đừng trách nãi keo kiệt."
Trang Uyển đương nhiên sẽ không trách. Tổ mẫu là sợ nàng sống không tốt. Hơn nữa, ai mà chẳng có chút ích kỷ, nhất là vì người mình thương mà ích kỷ.
Là huyện lệnh, trách nhiệm lớn nhất của nàng là nghĩ ra cách cho dân kiếm tiền, chứ không phải đem vàng thật bạc trắng nuôi người làm biếng.
Sau khi Trang Uyển cuốc đất xong lại đi xách nước tưới, Ngu bà đem hạt giống từng chút từng chút rắc xuống đất.
"Ngoan ngoãn, đây là đậu Hà Lan ngươi thích nhất, trồng nhiều một chút, đến lúc chín ngươi rảnh rỗi thì về mà lấy."
Trang Uyển có chút nghẹn lời —– cũng chỉ vì nàng có xe ngựa. Nếu ngồi nhờ xe người khác, tiền xe thôi cũng đủ mua mười mấy cân đậu Hà Lan rồi.
Nàng nhớ tới Tạ Nhan từng nói, chuyện tu sửa đường từ huyện thông ra thôn, bao gồm cả san bằng mặt đường.
Tạ Nhan có nói, bây giờ đường đất bụi tung mù trời, lồi lõm khắp nơi, nhưng nếu đem vôi, đá vụn và bùn đất trộn lên làm bê tông mà lát, có thể khiến mặt đường cứng và bằng phẳng.
Nếu làm được con đường như vậy, từ trong thành về thôn Thượng Diêm, nhiều nhất chỉ mất hơn nửa canh giờ.
Trang Uyển rất nhanh thu hồi suy nghĩ, hướng về phía Ngu bà nói: "Hảo, chờ đậu chín, ngài bảo người mang lời lại cho ta, ta trở về lấy."
"Nãi cái thân già này, ngồi xe ngựa lắc đến rã rời, không thì nãi tự mình đưa cho ngươi rồi."
Trang Uyển cười: "Ngài yên tâm, sau này các thôn tu đường, san bằng mặt đường, ngồi xe không lắc, mất thời gian cũng không nhiều, ngài cũng có thể đi."
Ngu bà nghe vậy mặt liền lộ vẻ vui mừng: "Thật sao? Ngoan ngoãn, ngươi đúng là lợi hại, những chuyện Huyện lão gia trước đó làm không được mà ngươi đều có thể làm được, đúng là cho nãi nở mày nở mặt."
Trang Uyển thấy nàng cao hứng, trong lòng cũng vui lây.
"Ngươi đại bá trở về cũng nói với ta, ngươi không cùng hắn tranh phòng ở, nãi cũng không biết nói sao. Một bên là nhi tử ta, một bên là cháu ngoan ta, ta trong lòng tư tâm chỉ mong hai ngươi đều tốt. Nếu Kiên nhi để lại cho ngươi thì nên để lại cho ngươi, nhưng ngươi đừng vì nãi nói vậy mà thở phào, ngoan ngoãn, ngươi không trách nãi chứ?"
Trang Uyển lắc đầu: "Đại bá cũng là thân nhân, người một nhà nên nâng đỡ lẫn nhau. Giờ ta sống tốt, đương nhiên cũng nên kéo đại bá một tay. Trái lại nếu ta sống không tốt, đại bá chắc chắn cũng sẽ đưa tay giúp. Ngài đừng nghĩ nhiều."
"Nãi biết, nãi biết. Giờ ngươi có tiền đồ lại hiểu chuyện, nãi mừng lắm. Hảo hài tử, chỉ tiếc Kiên nhi đứa nhỏ này..."
Ngu bà nói đến liền không kềm được lau nước mắt.
Hai bà cháu hàn huyên thêm một lúc, liền nghe tiếng Tạ Nguyên Cốc vang từ sân: "Uyển Uyển tỷ, Ngu bà bà, mau đến ăn cơm!"
Trang Uyển cười, bảo hắn đi trước. Sau đó cùng Ngu bà về sân rửa tay.
Trang Uyển rửa tay xong đi theo sau Ngu bà vài bước, muốn nói gì lại thôi.
Ngu bà chẳng phát hiện, đang xát tay bằng bồ kết, bỗng nhiên bật ra một câu: "Ngươi với tiểu Cẩm nhi là ở bên nhau rồi?"
Xem như thăm dò, nhưng nghe ngữ khí lại giống như đã khẳng định chắc chắn.
Trang Uyển không ngờ bà bà hỏi đột ngột như vậy, gương mặt vốn điềm tĩnh cũng thoáng hiện nét lúng túng.
"Nãi... ngài đã biết rồi?"
"Từng ngày ở trước mặt ta mắt đưa mày lại, làm ta hoa mắt theo. Còn Đại Nga Tử với Lan lão bản nữa, đám người trẻ các ngươi đúng là biết chơi!"
"Họ Lan đó, cũng không biết từ khi nào đã để ý Đại Nga Tử. Ta mà biết sớm, đã chẳng liên tục bảo Đại Nga Tử rảnh thì sang trò chuyện. Giờ thì hay rồi, đưa dê vào miệng cọp."
"Nãi—" Trang Uyển bất an mà gọi.
"Nhìn xem, làm ngoan ngoãn của ta sợ rồi. Được rồi, ta chỉ lải nhải hai câu. Nói nữa cũng vô ích. Các ngươi nếu không thể chấp nhận được thì đã nói sớm rồi. Thôi, đi ăn cơm thôi."
Trang Uyển vốn tim đập loạn như muốn dừng lại, nay lại đập thình thịch như trống. Nàng vội đuổi theo bà bà, níu lấy cánh tay cọ cọ.
"Ngài không tức giận chứ..."
Ngu bà quay đầu trừng nàng một cái: "Nhìn ngươi kìa, bộ dáng của huyện lệnh đâu mất rồi. Ta có giận thì sao? Các ngươi cũng sẽ không vì ta mà không ở bên nhau. Ta già rồi, quản không được nhiều, chi bằng có thêm mấy đứa cháu gái hiếu thuận ta còn hơn."
Trang Uyển nghe vậy, khóe môi không giấu được nụ cười: "Hôm nay về vốn định nói chuyện này với ngài, nhưng không nghĩ tới ngài mắt tinh như vậy, chưa đợi ta mở miệng đã bắt thóp rồi."
Ngu bà hếch cằm: "Đừng tưởng ta già thì mắt mờ, mắt ta sáng lắm."
"Được được được, ngài tai thính mắt sáng, lợi hại hơn ta."
Hai người vừa nói vừa đi, rất nhanh liền đến cửa đại viện Tạ gia.
Trước cửa, một thiếu nữ mặc xiêm y vàng nhạt đang cười khanh khách vẫy tay với các nàng.
Không phải Tạ Nhan thì còn ai.
"Ngu bà bà, Uyển Uyển, ăn cơm rồi."
Ngu bà liếc sang Trang Uyển, nói: "Nha đầu này càng lớn càng xinh, ngươi nuôi cũng thật khéo."
———————————————————-
Tác giả có lời muốn nói: Hì hì.
.Cảm tạ ở 2022-04-1020:29:08~2022-04-1120:51:39 trong lúc vì ta đầu ra bá vương phiếu hoặc tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ nga ~
Cảm tạ đầu ra hoa tiễn tiểu thiên sứ: littlekate, thất thất không táo bạo y1 cái;
Cảm tạ đầu ra tay lựu đạn tiểu thiên sứ: Quyện nghe mưa gió 1 cái;
Cảm tạ đầu ra địa lôi tiếu thiên sứ: Tiểu nghị, tiểu hiến không 1 cái;
Cảm tạ tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ: 53401403100 bình; dùng lu ăn cơm đi 15 bình; xuyên quần cộc đại thúc 5 bình;
279688224 bình; Tư Đồ dật, 490658772 bình; san lộ mười tám cong, một hân hướng dương, tiểu cùng 1 bình;
Phi thường cảm tạ đại gia đối ta duy trì, ta sẽ tiếp tục nỗ lực!
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store