[BHTT - EDIT] Thôn Hoa Cùng Nữ Tú Tài
Chương 111
Con đường thượng kinh gập ghềnh gian nan, lúc trở về lại thông suốt một đường.
Khi đi thì lúa vừa mới trĩu bông, lúc về đã là mùa đông tuyết lớn bay tán loạn.
Một lần đi một lần về, đại khái hao hết chừng một năm rưỡi.
Trang Uyển mang hoàng mệnh trong người, vừa vào huyện Phù Dung liền tới thẳng huyện nha, đem Vương Nhân Thọ bắt lại.
Vương Nhân Thọ nằm mơ cũng không nghĩ tới, chính mình liều mạng tấn công hang ổ thổ phỉ cứu Tả Tướng tiểu thư, lại còn cấp báo việc 'nuôicá trong ruộng', vậy mà chẳng những không được thưởng, còn suýt nữa rước lấy tai họa vào ngục.
Vương Nhân Thọ tham lam không đáy mà lại chẳng thu được chút gì, nhưng niệm tình hắn không làm chuyện gì quá mức, hoàng đế chỉ bãi miễn quan chức, để hắn mang theo gia quyến nhanh chóng rời khỏi.
Trang Uyển nhậm chức, vội vàng quen thuộc mọi công việc trong huyện.
Tạ Nhan thì trấn thủ phía sau nàng.
Hai người quen biết đến nay đã được ba năm, một đường bắc thượng đi rồi lại về, Tạ Nhan năng lực gan dạ sáng suốt Trang Uyển đều đã kiến thức, cũng sớm tiếp nhận việc tiểu cô nương nhà mình có thiên phú kinh người.
Để nàng thủ hộ phía sau, Trang Uyển vô cùng yên tâm.
Trước đây, phần lớn các vị huyện lệnh đều dọn gia đình đến huyện nha ở, nhưng trong mắt Tạ Nhan, huyện nha là chỗ làm việc, sao có thể ở lại trong đó.
Vì vậy nàng liền xem xét đất quanh nha môn để dựng nhà.
Đúng lúc gần đó cách khoảng hai dặm có một phú thương muốn chuyển về Trung Lương Châu, đang rao bán nhà.
Giá ba trăm lượng, mọi người nghe xong đều lùi bước.
Tạ Nhan đi xem sân, nhà là ba dãy, giá tuy đắt nhưng không thì sao còn để đến bây giờ.
Nhà xây chừng bốn, năm năm, trông còn mới.
Giờ Tạ Nhan không thiếu bạc. Hồi ở Trung Lương Châu còn để lại gần vạn lượng, vào kinh thì lại nắm chặt cơ hội vàng này, thoại bản còn bán hơn mấy ngàn quyển, trừ đi đủ loại phí tổn, hiện giờ nàng còn có ba bốn vạn lượng ngân phiếu trong tay.
Dĩ nhiên hoàng đế ban thưởng cho Trang Uyển thì không tính vào đây.
Số châu báu được ban thưởng kia ước chừng tương đương mười vạn lượng bạc, nhưng sau này muốn khiến kinh tế Phù Dung huyện phát triển, trở thành huyện đệ nhất thiên hạ, số bạc đó căn bản không đủ.
Chỉ là số ấy thuộc về bản thân Trang Uyển, không liên quan đến chi tiêu trong huyện.
Tiền sau này dùng thế nào, phải xem Trang Uyển định liệu.
Ánh mắt Tạ Nhan nhìn trúng căn nhà kia ngay từ đầu, liền trả tiền cầm khế nhà.
Nàng tìm người đến dọn sạch dấu vết sinh hoạt của chủ cũ, sửa sang và cải tạo lại toàn bộ sân nhà cùng các phòng.
Công trình này đại khái mất hơn một tháng, nên Tạ Nhan với Trang Uyển tạm ở lại huyện nha trước.
Cùng trở về còn có Ảnh và Diệp Tam – hai xa phu còn sống sót.
Ảnh và Diệp Tam đều là hậu nhân Chu gia quân, cha mẹ đều mất, hai người không muốn quay về kinh đô nên theo Trang Uyển.
Sau khi Tạ Nhan mua nhà, hai người không muốn ở chung, Trang Uyển liền từ bạc hoàng đế ban thưởng chia cho mỗi người 500 lượng.
Hai người cũng mua nhà gần nha môn, tính ra họ chỉ là hộ vệ tư nhân của Trang Uyển, không liên quan đến nha môn.
Hộ vệ hoàng đế đưa người tới Phù Dung huyện xong, tuyên chỉ rồi rời đi.
Công việc kế tiếp phải dựa vào chính Trang Uyển gánh vác.
Cũng may Trang Uyển dựa lưng nữ hoàng, thân phận như vậy khiến mọi việc nha môn vô cùng thuận lợi.
Ban ngày bận rộn công vụ, vì vậy tối hôm sau khi trở lại Phù Dung huyện, Trang Uyển và Tạ Nhan dẫn theo Ảnh và Diệp Tam cùng nhau về thôn Thượng Diêm.
Đường hơn một canh giờ, khi về đến nhà thì trăng đã treo giữa trời.
Không ai biết các nàng trở về, cửa lớn Tạ gia đóng chặt, xem ra người trong nhà đều ngủ.
Tạ Nhan mang theo chìa khóa, trước đây dựng nhà vì lo Tào gia đến quấy rối nên nàng nhờ thợ khóa làm khóa trong có thể mở từ cả hai phía.
Nàng lấy chìa mở cửa, đi vào trước.
Ra đến cửa sau vào hậu viện, bước chân nàng nhẹ như gió.
Nhiều năm nay, nàng đã xem Tào Nga như mẫu thân ruột, xem Tạ Nguyên Cốc như đệ đệ ruột.
Ra ngoài hơn một năm, ngoài Trang Uyển ra, nỗi vướng bận lớn nhất của nàng chính là mẫu thân và đệ đệ.
Giờ đã về nhà, nàng chỉ muốn ánh mắt đầu tiên nhìn thấy chính là họ.
Lợi dụng bóng đêm, nàng chạy nhẹ về phòng mẫu thân, nhưng khi đến cửa thì nghe bên trong truyền ra thanh âm khác thường.
"... Nhẹ chút... ... mạnh hơn chút nữa..."
Đó rõ ràng là giọng mẫu thân.
Tạ Nhan như bị sét đánh, theo bản năng tưởng rằng có tên dã nam nhân nào thông đồng với mẫu thân mình.
Nhưng nghiêng tai nghe, mẫu thân cũng không phải bộ dạng bị ép buộc, nàng mới thở phào, song trong lòng vẫn có chút hụt hẫng.
Ngay khi nàng định né tránh, một giọng khác vang lên: "Bị khi dễ đến thế mà vẫn không quên xoa xoa, ngươi rốt cuộc thích hai thứ này đến mức nào vậy?"
Giọng nhu mị ấy bay ra từ cửa sổ, Tạ Nhan lập tức đứng chết một chỗ.
Dì Lan — sao lại ở cùng mẫu thân nàng?
Nhưng nghĩ đến việc đối phương là tiểu di của Trang Uyển, Tạ Nhan vô cớ lại yên tâm, đồng thời một ít manh mối nhỏ trước kia bỗng nhiên nối lại thành chuỗi.
Đúng lúc đó, ngoài cửa hậu viện vang lên giọng Trang Uyển: "Cẩm nhi, cô cô đã ngủ chưa? Nếu ngủ rồi thì chúng ta đi xem nãi trước, nãi lớn tuổi, khó ngủ, giờ chắc vẫn tỉnh."
Giọng Trang Uyển không lớn không nhỏ, nhưng đối với hai người trong phòng thì chẳng khác gì sấm nổ giữa trời.
Trong phòng, Tào Nga run bắn người, vội đẩy Lan Hề ra, hạ giọng nói: "Mau, trong nhà có người vào, ta dường như nghe tiếng Uyển Uyển... trời ơi, bọn trẻ không phải đều đã trở về rồi chứ? Nếu để Cẩm Nhi thấy ta thế này, biết làm sao bây giờ."
Trái lại Lan Hề ung dung không đổi, vừa nhặt quần áo mặc vào vừa nói: "Có gì đâu, mẫu thân nàng cũng không phải thánh nhân không có thất tình lục dục — ê, sao nàng khóc rồi? Hay nàng cứ nói là ta ép nàng là được, để Cẩm nhi đuổi ta ra khỏi nhà."
Tào Nga vừa thẹn vừa quẫn, đâu phải nàng sợ nữ nhi biết bản thân cùng Lan Hề ở với nhau, chỉ là việc này vốn định từ từ nói, ai ngờ nữ nhi lại trở về đúng lúc này, mà nữ nhân trước mặt thì còn nói mê sảng.
Nàng chịu không nổi, đưa tay đánh nhẹ lên vai Lan Hề, mặt đỏ bừng đầy xấu hổ bực bội: "Ngươi mới không ép, là ta tự nguyện, nhưng Cẩm nhi—"
"Nàng đừng lo lắng, nghe giọng ở ngoại viện, nói không chừng còn chưa vào trong. Chốc lát đi ra ngoài liền nói ta ngủ lại, hai ta ngủ chung một phòng, đừng tự mình rối loạn dấu vết."
Việc đã đến nước này, chỉ có thể như thế. Hai người vội vàng mặc quần áo chỉnh tề mở cửa, lại thấy trong viện không một bóng người.
Tim Tào Nga lập tức treo lên, mơ hồ thấy ánh đuốc ngoài sân, liền cuống quýt đuổi theo.
Nhìn thấy nữ nhi cùng Trang Uyển bốn người đang chuẩn bị ra khỏi sân đi về nhà chính, nàng vội mở miệng gọi: "Cẩm nhi—"
Tạ Nhan xoay người lại, vẻ mặt kinh hỉ: "Nương, nương tỉnh rồi à, còn tưởng nương ngủ nên con đi trước đến nhà Ngu bà bà."
Một bụng lo lắng của Tào Nga rốt cuộc thả xuống, vừa nhìn đã thấy nữ nhi cười hí hửng chạy đến ôm mình.
Trong lòng nàng mềm nhũn, sống mũi cay cay. Đây là đứa con gái nàng thương nhất, mười tháng mang nặng sinh ra, là đứa con đầu tiên của nàng, cũng là lần đầu tiên xa nàng lâu đến vậy. Ngày thường chỉ lo nữ nhi bình an trở về, nay Cẩm nhi đã trở về thật rồi, khóe mắt nhịn không được nóng lên rơi lệ.
"Nương, đừng khóc, lần này con trở về sẽ ở luôn trong huyện, không đi đâu nữa."
"Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi." Tào Nga ôm con gái, trong lòng trăm mối cảm xúc.
"Nương, trên người nương thơm quá." Tạ Nhan không nhịn được nói. Chẳng lẽ là hương trên người dì Lan?
Tim Tào Nga nhảy dựng, lỗ tai lập tức nóng lên; may mà trời tối nên không ai thấy rõ mặt nàng.
Đúng lúc nàng còn đang xấu hổ, phía sau Lan Hề đã mặc chỉnh tề đi ra, cười nhạt nói: "Chúng ta nữ Trạng Nguyên đã trở về, hơn nửa đêm còn đèn đóm sáng trưng. Có nhà ai huyện thái gia trở về mà lại khiêm tốn vậy."
Tào Nga vừa nghe Trang Uyển cư nhiên là tân nhiệm huyện thái gia, hai chân mềm nhũn muốn quỳ xuống.
Dân quỳ quan – đó là ý thức căn bản của thời đại này.
Trang Uyển vội vàng đỡ nàng dậy: "Cô cô không cần đại lễ này, Uyển nhi vẫn là Uyển nhi như trước, xin đừng khách khí."
Trước mắt là mẫu thân của tiểu cô nương nhà mình, Trang Uyển càng không dám chịu lễ.
Nói rồi Trang Uyển quay sang Lan Hề, đổi đề tài: "Dì Lan cũng ở đây, trách không được ban ngày Diệp Tam tìm không thấy dì."
Lan Hề ngáp một cái: "Hôm nay áp tiêu trở về vừa đi ngang Thượng Diêm thôn, trong bụng đói khát nên ghé ăn cơm chiều, trời tối liền lười quay về, ngủ lại luôn."
Nàng nói xong lại bảo: "Đứng mãi ngoài cửa làm gì, vào phòng đi. Ta đi mời Ngu bà bà sang."
Lan Hề thì mây gió nhẹ nhàng đi ra cửa, Tào Nga do dự một chút rồi mới bình tĩnh lại, xoay người đốt đèn trong phòng, bắc nước pha trà.
Dù nói gì, Trang Uyển hiện giờ đã khác xưa. Tuy chỉ là thất phẩm tiểu quan, nhưng trong mắt dân thôn, huyện lệnh chính là quan lớn nhất.
Huống hồ phía sau nàng còn là thế gia tướng quân, lại được hoàng đế đặc biệt chiếu cố.
Trang Uyển không hề có dáng quan cách nào, chỉ mỉm cười với Tào Nga: "Cô cô không cần vội, con chỉ trở về xem ngài và nãi, mai sáng sớm còn việc, ngồi một lát rồi đi."
"Sao lại một lát liền đi, là về nha môn hay đi đâu? Nãi ngươi bao lâu rồi chưa gặp ngươi, Cẩm nhi cũng sẽ không theo ngươi đi chứ."
Tạ Nhan vội nói: "Nương, nương lo cái gì. Đều ở trong huyện thành, hơn một canh giờ là đến. Hai ba ngày con sẽ trở về thăm nương. Nếu nương nhớ con, cứ vào thành tìm con, đến nha môn là thấy."
Tào Nga cả đời chưa từng vào nha môn. Trong ấn tượng nàng, nơi đó chỉ dành cho người phạm tội hay đi kiện cáo. Ai rảnh mà tới chỗ ấy. Không ngờ giờ muốn gặp nữ nhi lại phải đến tận nha môn.
"Cẩm nhi, Uyển Nhi là khảo thi mà thành quan, ngươi không khảo, ngươi vào nha môn làm gì?"
Trang Uyển liền nói: "Cẩm nhi đem công thức in dầu cơ dâng vào cung, lại có phương pháp 'ruộng lúa nuôi cá' cũng được hoàng thượng biết đến. Hoàng thượng còn muốn giữ nàng lại kinh thành làm quan, nhưng Cẩm nhi muốn gần nhà hơn, hoàng thượng liền đặc biệt cho phép nàng sau này theo ta làm việc, phụ trách nông tang và buôn bán, nha môn không thể thiếu nàng."
Tào Nga không nghĩ tới nữ nhi mình còn có thể gặp đương kim thiên tử, còn được phong thưởng, tưởng như chuyện hoang đường, liền hỏi: "Cẩm nhi, đều là thật sao? Hay là lừa nương vui mừng?"
"Nương, con lừa nương làm gì. Huyện lệnh đại nhân nói rồi, sao có thể giả."
Được xác nhận, Tào Nga mới tin thật, liền quỳ rạp xuống đất khấu vài cái, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Ông trời phù hộ... đứa nhỏ này có tiền đồ... thật có tiền đồ..."
Lúc này ngoài cửa truyền đến giọng Ngu bà bà vui tươi hớn hở: "Đại Nga Tử vui vẻ thế này, xem ra lần này Uyển nhi với Cẩm nhi thượng kinh thu hoạch không nhỏ há."
—————————————-
Tác giả có lời muốn nói:
.Cảm tạ ở 2022-04-0520:06:30~2022-04-0620:45:57 trong lúc vì ta đầu ra bá vương phiếu hoặc tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ nga ~
Cảm tạ đầu ra hoa tiễn tiểu thiên sứ: Thất thất không táo bạo y2 cái; littlekate1 cái;
Cảm tạ đầu ra tay lựu đạn tiểu thiên sứ: Quyện nghe mưa gió 2 cái;
Cảm tạ đầu ra địa lôi tiểu thiên sứ: Tiểu nghị 1 cái;
Cảm tạ tưới dinh dưỡng dịch tiếu thiên sứ: Chậm rãi 100 bình; quải quải bạn gái 30 bình; thanh phong mộ trúc, tùy tâm tùy
Ý, thường nhân 10 bình; Việt Việt, 446, xuyên quần cộc đại thúc 5 bình; Tư Đồ đật 2 bình; tiểu cùng, hì hì hì, ngữ mặc động tĩnh, một hân hướng dương, ta là mọt sách, 24313231, băng nhận phía trên 1 bình;
Phi thường cảm tạ đại gia đối ta duy trì, ta sẽ tiếp tục nỗ lực!
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store