ZingTruyen.Store

[BHTT][EDIT] SAU KHI ĐÁNH DẤU NHẦM CHỊ CỦA BẠN GÁI CŨ - TIẾU LAM

Chương 49

__tyngh1314

Nhiệt độ về đêm giảm xuống, sàn nhà lạnh buốt.

Nhưng Diệp Tri Tầm không cảm thấy gì.

Cô cảm thấy có một luồng nhiệt từ trong ra ngoài, không cách nào thoát ra được.

Sau khi đánh dấu tạm thời cho Ngu Lê vào tối hôm đó, Diệp Tri Tầm giống như con cá bị móc câu bởi một mồi nhử cố ý.

Mồi nhử ngon lành, đi kèm với nỗi đau.

Tập thể dục một lúc cũng không giải tỏa được.

Rất nhiều bức ảnh chụp Ngu Lê vào ban ngày, việc nhìn chằm chằm Ngu Lê qua ống kính trong thời gian dài đã trở thành chất xúc tác lúc nửa đêm.

Ngôn ngữ ống kính ban ngày kể về vẻ đẹp của Omega, sự thánh thiện cao quý, sự đoan trang thanh lịch, chỉ có thể nhìn từ xa, không thể tiếp cận gần.

Lúc này, những ống kính trong ký ức lại thay đổi mùi vị, tiêu điểm bị chuyển dịch.

Diệp Tri Tầm vừa xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu, vừa không nhịn được hồi tưởng lại, kết hợp với ký ức trong phòng cách ly, trở nên lộng lẫy và dâm đãng.

Sau khi ra ngoài, cô bắt đầu nhớ Ngu Lê, càng lâu càng nhớ.

Trong đầu có một con quỷ nhỏ độc ác xuất hiện, điên cuồng xúi giục cô đi tìm Ngu Lê, ôm lấy Ngu Lê, xé toạc chiếc váy ngủ mỏng manh của Ngu Lê, và...

Diệp Tri Tầm cảm thấy mình rất bất thường, nhưng những ý nghĩ này không ngừng tuôn ra, cô hoàn toàn không thể kìm nén.

Cảm xúc quá dao động, chỉ có tin tức tố của Ngu Lê mới có thể xoa dịu.

Nhưng với trạng thái này, cô sợ sẽ đánh thức Ngu Lê đang ngủ, và sau đó làm ra những chuyện không thể cứu vãn.

Diệp Tri Tầm thậm chí còn muốn ra ngoài một chuyến lúc nửa đêm.

Sau đó, cô nhìn thấy cửa phòng ngủ chính của Ngu Lê đang mở, bên trong có quần áo của Ngu Lê treo.

Như bị ma xui quỷ khiến, Diệp Tri Tầm bước vào phòng ngủ lấy quần áo, một chiếc không đủ, lấy mấy chiếc, ôm vào lòng để hít hà mùi hương của Ngu Lê.

Nhưng những mùi hương này còn lâu mới đủ.

Cô muốn tin tức tố nồng đậm hơn để xoa dịu, muốn chủ nhân của quần áo đưa tay chạm vào cô...

Diệp Tri Tầm càng ngày càng khó chịu, và thế là có cảnh Ngu Lê mở cửa nhìn thấy.

Ngu Lê chưa từng thấy một Alpha nào có mặt yếu đuối như vậy.

Không thấy mặt Alpha, chỉ thấy cô ấy co ro trên sàn, miệng gọi "chị".

Mỗi tiếng gọi dường như đánh vào tim Ngu Lê.

Diệp Tri Tầm cũng không hề hay biết khi Ngu Lê bước vào, mặt cô ấy vùi vào quần áo, giọng nói nghẹn ngào, mang theo lời cầu xin, như thể quần áo có thể đáp lại cô ấy.

Ngu Lê nhẹ nhàng thở ra, bước đến trước mặt Diệp Tri Tầm, hạ người ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vỗ vai Diệp Tri Tầm.

Diệp Tri Tầm ngẩng đầu nhìn Ngu Lê, xung quanh mắt cô ấy đỏ hoe, trong đôi mắt đen long lanh nước mắt, khi thấy Ngu Lê liền cọ vào người cô như một chú cún con đáng thương bị oan ức.

Ngu Lê mất thăng bằng bị đè xuống, tin tức tố tràn đến bao bọc Ngu Lê.

Lần này là tin tức tố của Diệp Tri Tầm đã kích hoạt tuyến thể của Ngu Lê, tin tức tố của Ngu Lê vô thức tiết ra.

"Chị..." Giọng nói run rẩy mang theo yêu cầu rõ ràng.

Ngu Lê nhắm mắt lại, đưa tay nhẹ nhàng xoa lưng Diệp Tri Tầm.

Đây dường như là tín hiệu khuyến khích Diệp Tri Tầm, nụ hôn của Diệp Tri Tầm dồn dập rơi trên làn da Ngu Lê.

Dây áo ngủ tuột ra, chất liệu mềm mại, nhanh chóng rời khỏi làn da.

Trong khoảnh khắc, Ngu Lê cảm thấy mình lại trở về đêm ở phòng cách ly.

Alpha mất kiểm soát.

Ăn ngấu nghiến không kịp chờ đợi.

Vội vàng một cách vụng về.

Khác biệt là lần này mang theo tiếng khóc thút thít, rên rỉ khe khẽ, khiến tim cô run lên.

Cứ để cô ấy làm theo ý mình đi.

Sự dung túng của Ngu Lê khiến Diệp Tri Tầm càng thêm táo bạo.

Ngu Lê như con thuyền cô độc chao đảo trên biển giữa cơn bão, bị sóng biển đẩy lên, rồi lại rơi xuống, khi bị quăng xuống biển, gần như tan nát, sự ngạt thở khiến cô suýt cảm thấy mình sẽ chết.

Lại có một đôi tay vớt cô lên.

Tiếng gọi cô thiết tha, dường như là khóc than, lại dường như là nũng nịu cầu xin.

Ngu Lê không còn sức chống cự với Alpha nữa.

Bị cuốn vào gió mưa rơi xuống đáy biển, rơi vào vực sâu, rơi vào hố đen vô tận.

Không lâu sau, Ngu Lê có chút hối hận.

Cơn gió mưa này dường như không có hồi kết.

Giọng cô bị gió mưa xô đẩy vỡ vụn, không thành lời.

Cơ thể như một khối bột.

Bị thợ làm bánh không mấy thành thạo nhào nặn đi nhào nặn lại.

Alpha giải phóng một phần ham muốn tích tụ, sau khi đạt cực khoái, cuối cùng cũng tỉnh táo hơn một chút.

Ngu Lê đã bị nhào nặn đến mức biến dạng.

Mưa tạnh gió ngừng.

Nụ hôn nhẹ nhàng rơi trên làn da Ngu Lê.

Ngu Lê nằm trên sàn nhà cứng ngắc, nhìn trần nhà chỉ cảm thấy hoang đường phi lý.

Cộng cả phòng cách ly, đều là trên sàn nhà.

Thực sự không thoải mái, cứng đến đau người.

Hồi phục một lát, muốn gọi Diệp Tri Tầm, lại thấy cái đầu lông xù của Alpha không ngừng cúi xuống.

Hôn đến vị trí ngực.

Dừng lại ở đó.

Lực mút hôn khiến Ngu Lê rên khẽ một tiếng.

Vừa nãy nhào nặn còn chưa đủ, còn muốn cắn!

Tay Ngu Lê nắm lấy đầu Diệp Tri Tầm.

Lực yếu không nhấc lên được.

"Diệp Tri Tầm, em đừng quá đáng." Ngu Lê cau mày nói, giọng khàn đặc.

Diệp Tri Tầm còn chưa hôn đến vị trí muốn hôn, chỉ nhẹ nhàng mút một cái vào phần mềm mại trắng nõn, nghe thấy giọng Ngu Lê, cô ấy lưu luyến ngẩng đầu lên.

"Chị, xin lỗi..." Diệp Tri Tầm đến vị trí ngang bằng với Ngu Lê, khẽ gọi Ngu Lê, nhẹ nhàng hôn lên má, khóe môi Ngu Lê, như thể đang bày tỏ lời xin lỗi, lại như đang thổ lộ tâm trạng vui vẻ.

Tay Ngu Lê chống lên mặt Diệp Tri Tầm, tránh để cô ấy hôn lên môi lần nữa mà không thể nói chuyện được.

Ngu Lê nhìn vẻ mặt của Diệp Tri Tầm, không biết nên tức giận, hay là nên tức giận nữa...

"Em đang trong kỳ dễ cảm, chị có thể bỏ qua. Nhưng, đừng quá đáng. Xong rồi, chị muốn đi tắm." Ngu Lê nói, giọng điệu cực kỳ nhạt, có chút lạnh lùng.

Diệp Tri Tầm cẩn thận nhìn mặt Ngu Lê.

Trên khuôn mặt trắng lạnh có một vệt đỏ, ánh mắt lạnh lùng, nhưng không nhìn thẳng vào cô, ánh mắt nhìn sang một bên.

Ngu Lê đã nói "đừng như ở phòng cách ly", Diệp Tri Tầm liền không nghĩ đến việc thân mật thêm bước nào với Ngu Lê nữa.

Không ngờ nửa đêm Ngu Lê lại đến, vào lúc cô ấy đang như bị ma ám, mọi chuyện đã xảy ra như thế...

Diệp Tri Tầm không dám tưởng tượng chuyện sẽ xảy ra, càng không dám tưởng tượng, Ngu Lê lại dung túng cho cô.

Nhưng quả thật đã xảy ra.

Ngu Lê sao lại tốt đến vậy.

Không thích, cũng sẽ vì cô ấy đang trong kỳ dễ cảm mà giúp đỡ, còn không chấp nhặt những việc cô ấy đã làm.

Huhu...

"Chị, xin lỗi. Em đưa chị đi tắm." Diệp Tri Tầm nói nhỏ, tỏ ra cực kỳ ngoan ngoãn, sợ làm Ngu Lê không vui.

Mặc dù vừa rồi không cường độ cao như ở phòng cách ly, nhưng quả thật đã hành hạ Ngu Lê rất nhiều.

Khi Ngu Lê được Diệp Tri Tầm bọc trong chăn ôm vào phòng tắm, cô cảm thấy hơi chao đảo, như thể vẫn còn ở phòng ngủ chính.

"Ra ngoài!" Ngu Lê bị đưa vào phòng tắm, nhìn Diệp Tri Tầm.

Diệp Tri Tầm đặt Ngu Lê xuống rồi ngoan ngoãn đi ra.

Đợi Diệp Tri Tầm rời đi, Ngu Lê xoa trán.

Diệp Tri Tầm chỉ quấn chăn cho Ngu Lê, còn cô ấy thì không mặc quần áo.

Tỷ lệ cơ thể rõ ràng, và những vết cào ở phía sau lưng.

Ngu Lê lắc đầu.

Thôi kệ, cứ coi như là sự đền bù cho cô bé đi.

Alpha nào trong kỳ dễ cảm nửa đêm lại thế này!

Ngu Lê không muốn nghĩ thêm nữa, cô hồi phục một chút, rồi chậm rãi đi tắm.

Bên ngoài, Diệp Tri Tầm nhanh chóng dọn dẹp và thay quần áo.

Sàn phòng ngủ chính bừa bộn.

Diệp Tri Tầm nhìn qua, vài bộ quần áo cao cấp của Ngu Lê đã bị làm bẩn.

Có mùi hoa hồng và cam quýt, giống như hoa hồng và cam quýt bị nghiền nát cùng nhau, nước ép vương vãi.

Nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, tim Diệp Tri Tầm lại đập loạn xạ.

Vội vàng lắc đầu, nhặt quần áo lên chuẩn bị giặt tay sạch sẽ.

Những bộ quần áo này có nhiều hạt cườm và thêu, không thể cho vào máy giặt, hơn nữa còn cần phải ủi.

Ngu Lê tắm xong, cảm thấy hơi khát, đi ra ngoài tìm nước uống, thấy Diệp Tri Tầm đi ra từ một nhà vệ sinh khác, đi ra ban công phơi một chiếc váy dạ hội.

Diệp Tri Tầm quay người lại thấy Ngu Lê, ánh mắt hoảng loạn và cẩn thận.

"Chị, chị đỡ hơn chưa? Chị muốn làm gì, em giúp chị." Diệp Tri Tầm đến trước mặt Ngu Lê nói.

"Uống nước." Ngu Lê nói, ngồi xuống ghế sofa phòng khách.

Có Diệp Tri Tầm làm thay, Ngu Lê liền không động đậy nữa.

Mỗi lần di chuyển, cô đều cảm thấy chân hơi khó chịu.

Diệp Tri Tầm nhanh chóng rót nước ấm mang đến cho Ngu Lê.

Ngu Lê uống từng ngụm một.

Cảm thấy cổ họng khô khát đã dịu đi một chút.

"Quần áo cứ để trong giỏ đồ bẩn, sẽ có cô giúp việc đến giặt, họ biết cách giặt." Ngu Lê nói khẽ.

"Em... vẫn là em giặt đi." Diệp Tri Tầm nói.

"... Tùy em. Chị đi ngủ phòng ngủ chính, em ở phòng khách." Ngu Lê vừa nói vừa đứng dậy, đi về phía phòng ngủ chính.

Tối nay, tin tức tố đã đủ rồi, cơ thể và tinh thần đều rất mệt mỏi.

Không tìm Diệp Tri Tầm ngủ cùng nữa.

Đừng để cô bé này lại có tinh lực dồi dào, lại phát điên, cô không chịu nổi đâu.

Ngu Lê quay người đi vào phòng.

Diệp Tri Tầm nhìn theo Ngu Lê bị cánh cửa che khuất, liếm môi.

Vừa rồi chỉ lo ôm ấp dính chặt rồi.

【 Ôm ấp dính chặt đã đủ hạnh phúc rồi, còn muốn gì nữa!】

【 Ô ô ô, vẫn muốn ôm ấp dính chặt, vẫn chưa...】

【 [Đủ rồi, dừng lại, dừng lại! Tỉnh táo lại đi, mau đi giặt quần áo!】

Những tiếng nói trong đầu Diệp Tri Tầm cãi nhau ầm ĩ, biểu hiện bên ngoài là cô ấy ngây người một lúc, rồi quay người đi giặt quần áo.

Sau khi giặt sạch quần áo và phơi khô, đã hơn bốn giờ sáng.

Diệp Tri Tầm nằm xuống ngủ một lát, khoảng hơn một tiếng sau, tức là hơn sáu giờ sáng, Diệp Tri Tầm lại thức dậy.

Nấu ăn cho Ngu Lê, làm các loại bánh ngọt, hoàn thành trước tám giờ.

Mấy ngày nay Diệp Tri Tầm rất khó chịu, sau một lần ôm ấp dính chặt, tuy giấc ngủ không được tốt lắm, nhưng tinh thần lại tỉnh táo.

Trong đầu vẫn nghĩ đến Ngu Lê, hơn nữa lại có thêm những ký ức lãng mạn hơn, khi làm việc rất dễ nhớ đến Ngu Lê.

Ngu Lê ngủ đến hơn tám giờ mới tỉnh.

Cơ thể vẫn còn hơi nhức mỏi.

Sau khi cái đầu mơ màng tỉnh táo lại, Ngu Lê liền nhớ đến cảnh tượng chú cún con ngoan ngoãn biến thành dã thú hung dữ.

Nghe nói thương hại một Alpha là sự khởi đầu bất hạnh của một Omega.

Sao cô lại cảm thấy cô bé đó đáng thương, cô bé đó rất cần cô, rồi cô lại bị cô bé đó bắt nạt...

Ngu Lê ngồi dậy ngẩn người một lúc rồi đứng dậy rửa mặt, đi ra ngoài, thấy Diệp Tri Tầm.

Alpha như cô Tấm đã dọn dẹp xong xuôi, trên bàn là bữa sáng nóng hổi, còn có từng miếng bánh ngọt nhỏ màu sắc đẹp mắt, trông cực kỳ ngon miệng đang được Diệp Tri Tầm đặt vào những chiếc hộp xinh xắn.

"Chị! Chị dậy rồi, hôm nay em làm bánh ngọt vị mới, mỗi loại một miếng. Ăn sáng xong chị có thể nếm thử." Diệp Tri Tầm thấy Ngu Lê liền ngẩng đầu cười với Ngu Lê.

Ngu Lê có thể cảm nhận được giọng điệu Diệp Tri Tầm nói với cô đã trở nên thân thiết hơn rất nhiều.

Giọng nói cũng ngọt ngào.

Ít đi sự sợ hãi trước đây.

Tất cả là do cô dung túng.

Ngu Lê lạnh mặt gật đầu, ngồi xuống bàn ăn, không nhìn Diệp Tri Tầm mà cúi đầu ăn.

Diệp Tri Tầm không để tâm, cô ấy cũng từng thấy Ngu Lê lạnh lùng hơn.

Con trai ngọc trai lại khép vỏ lại rồi.

Diệp Tri Tầm dọn dẹp đồ đạc, cùng Ngu Lê ăn sáng.

Trên đường đến công ty, Ngu Lê cũng không nói gì, trông có vẻ rất bận rộn.

Diệp Tri Tầm lén nhìn Ngu Lê bên cạnh.

Ngu Lê cảm nhận được ánh mắt của Diệp Tri Tầm, rất muốn dùng sức véo má Diệp Tri Tầm.

Tuy nhiên, bây giờ, Ngu Lê muốn thể hiện sự lạnh lùng có khoảng cách một chút, để cô bé này không càng ngày càng táo bạo.

Đến công ty, Diệp Tri Tầm đi đến tầng cô ấy cần chụp ảnh, Ngu Lê đến văn phòng của mình, mỗi người bận việc riêng.

Gần trưa, có chút ồn ào, một gói hàng được vận chuyển đến tầng của Diệp Tri Tầm và mọi người.

Tống Hành Sơ đi tới mở gói hàng, mấy người đi theo Tống Hành Sơ đều kinh ngạc thốt lên.

Diệp Tri Tầm đứng bên cạnh thấy thiết bị được mở ra thì hít một hơi, hóa ra là thiết bị chụp ảnh hạng nặng, cao cấp mà cô ấy đã thèm muốn bấy lâu.

"Cô Tống, công ty lúc nào có nhiều tiền vậy! Cái này không có năm triệu tệ thì không mua được đâu!"

"Cô Tống, cái này, ai dùng được? Nó không hề nhẹ. Cô Tống dùng sao?"

Mấy đồng nghiệp hỏi Tống Hành Sơ.

"Thiết bị này do Ngu Tổng của Ngu thị tài trợ. Lưng già của tôi không chịu nổi nữa rồi, không vác được. Tiểu Diệp, bình thường em có tập thể hình không, chịu được trọng lượng bao nhiêu?" Tống Hành Sơ vừa nói vừa nhìn Diệp Tri Tầm.

"Có ạ, em từng đu xà chịu tải bốn mươi ký." Diệp Tri Tầm ngẩn ra nói.

Tống Hành Sơ nói là Ngu Lê tài trợ!

"Em thử trang bị đi." Tống Hành Sơ đánh giá Diệp Tri Tầm, quả thật không ngờ.

Ngu Lê dứt khoát đồng ý thanh toán, Tống Hành Sơ cũng không lãng phí thời gian, lập tức mua trọn bộ thiết bị.

"Cho em thử sao?" Diệp Tri Tầm xác nhận hỏi.

"Ừm. Lưng tôi bị thương, không dùng được nữa. Em đã chịu được tải trọng bốn mươi ký khi đu xà, trang bị này chắc là được. Chỉ xem sức bền thế nào thôi. Đừng căng thẳng, tôi sẽ hướng dẫn bên cạnh." Tống Hành Sơ nói.

"Cảm ơn cô Tống!" Diệp Tri Tầm vội vàng nói, Tống Hành Sơ là chuyên gia trong lĩnh vực này, có cô ấy hướng dẫn, đương nhiên không thành vấn đề.

Diệp Tri Tầm dưới sự hướng dẫn của Tống Hành Sơ đeo trang bị vào, thử điều chỉnh thông số, bắt đầu chụp ảnh.

Bên kia, khi Ngu Lê đang họp, có vài Alpha tham gia, bình thường tin tức tố mà những Alpha đó vô tình hay cố ý tiết ra luôn khiến Ngu Lê cảm thấy rất khó chịu.

Tin tức tố của Alpha sẽ tấn công tuyến thể nhạy cảm.

Nhưng có lẽ tối hôm trước vừa bị Diệp Tri Tầm đánh dấu tạm thời và lại đánh dấu chiều sâu một lần.

Tin tức tố của Diệp Tri Tầm vẫn chưa được chuyển hóa hết.

Giống như phủ lên cơ thể Ngu Lê một lớp màng bảo vệ, ngay cả mùi tin tức tố mà cô thường rất ghét, khi đến gần cô cũng không khiến tuyến thể khó chịu.

Một cảm giác rất kỳ diệu.

Hình như được tin tức tố của Diệp Tri Tầm bảo vệ vậy.

Mọi việc buổi sáng đều được xử lý rất suôn sẻ.

Đến giờ ăn trưa, Diệp Tri Tầm mang đồ đi tìm Ngu Lê, cảm thấy lồng ngực lại tràn ngập những điều muốn nói, muốn bày tỏ.

Ngu Lê bảo mua, lại còn bảo Tống Hành Sơ dạy cô ấy dùng, cho dù là sự trùng hợp vô tình, Diệp Tri Tầm cũng muốn cảm ơn Ngu Lê.

Ở tầng văn phòng của Ngu Lê, Ngu Lê không đi ăn với Tần Nam Trăn, cô ấy đã phái Tần Nam Trăn đến công ty chi nhánh để làm việc.

Buổi trưa có thể ăn cơm cùng Diệp Tri Tầm.

Bánh ngọt nhỏ Diệp Tri Tầm làm, Ngu Lê còn chưa nếm thử.

Đã làm đủ loại hương vị rồi.

Ngu Lê cảm thấy Diệp Tri Tầm quá thân thiết không tốt, khi Diệp Tri Tầm đến, cô vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt.

Tuy nhiên, dù cô có lạnh nhạt đến đâu, Diệp Tri Tầm vẫn như một chú cún con vui vẻ quay xung quanh cô.

"Chị, cảm ơn chị. Trước đây em luôn rất ngưỡng mộ cô Tống, và rất khao khát thiết bị cô Tống dùng, không ngờ lại có thể tiếp xúc nhanh như vậy, còn được cô Tống đích thân hướng dẫn!" Diệp Tri Tầm nói với Ngu Lê, đôi mắt đen rực cháy, rất chân thành.

"Trong công việc chị sẽ không thiên vị, nếu em chụp không tốt sẽ đổi người." Ngu Lê nói nhạt, công tư phân minh.

"Chị, em nhất định sẽ học tập chăm chỉ, sử dụng tốt thiết bị chụp ảnh, không phụ lòng kỳ vọng của chị." Diệp Tri Tầm nắm chặt tay nói.

"..." Ngu Lê cụp mắt xuống không nhìn Diệp Tri Tầm nữa.

Cô bé đầy ý chí chiến đấu và hưng phấn, rất chói mắt, rất muốn véo má cô ấy.

Ăn cơm xong Diệp Tri Tầm dọn dẹp một chút, Ngu Lê đi làm việc, không đề cập đến chuyện nghỉ trưa, Diệp Tri Tầm nhìn Ngu Lê với ánh mắt mong chờ rồi mang đồ rời đi.

Có việc phải bận, sự chú ý bị chuyển dời, thời gian trôi qua rất nhanh, buổi chiều tan sở hai người cùng nhau về nhà.

Ăn cơm xong Ngu Lê liền trở về phòng.

Sau khi tắm rửa buổi tối, Ngu Lê do dự một chút, rồi đi ngủ ở phòng ngủ chính của mình.

Chỉ là, cô hình như đã đánh giá thấp ảnh hưởng của Diệp Tri Tầm đối với mình.

Ngủ một mình, không ngủ được.

Trằn trọc một lúc, Ngu Lê dậy xem laptop một lát.

Không muốn bị mất ngủ và đau đầu hành hạ nữa, Ngu Lê nghĩ một chút rồi vẫn đi ra ngoài, biết đâu kỳ dễ cảm của Diệp Tri Tầm đã qua, lại ngoan ngoãn rồi.

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Diệp Tri Tầm: Ngoan ngoãn.jpg

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store