ZingTruyen.Store

[BHTT][EDIT] SAU KHI ĐÁNH DẤU NHẦM CHỊ CỦA BẠN GÁI CŨ - TIẾU LAM

Chương 47

__tyngh1314

Diệp Tri Tầm hôn không mạnh, nhưng lại dồn dập.

Ngu Lê cảm thấy môi trên của mình bị mút lấy một lúc, rồi lại đến môi dưới, sau đó cả hai cánh môi dính lấy nhau, luân phiên, khiến Ngu Lê run rẩy vì nhịp độ dồn dập đó.

Đầu lưỡi lướt qua khe môi, áp sát vào hàm răng của Ngu Lê, một lực không thể kháng cự ép cô phải mở miệng.

Khoang miệng bị chiếm lĩnh một cách bá đạo.

Đầu lưỡi của Ngu Lê co rụt lại, giống như phạm nhân nhỏ bé bị Diệp Tri Tầm dồn ép vào góc, đáng thương bị ghìm chặt.

Mùi vị truyền đi.

Một cảm giác kỳ lạ trỗi dậy, Ngu Lê muốn kết thúc nụ hôn này.

Nhưng môi vẫn bị bịt kín.

Ngu Lê đưa tay định đẩy người ra.

Tay vừa nhấc lên, đã bị Diệp Tri Tầm nắm lấy, áp xuống chiếc chăn mềm mại.

Đầu ngón tay, lòng ngón tay, và các đốt ngón tay bị vuốt ve trong bàn tay lớn hơn của Diệp Tri Tầm.

Ngu Lê chưa bao giờ nghĩ rằng, ngón tay của mình cũng có thể trở thành một nơi nhạy cảm.

Bị Diệp Tri Tầm xoa bóp như vậy, Ngu Lê cảm thấy càng không ổn.

Cô theo bản năng vùng vẫy, bóp mạnh vào tay Diệp Tri Tầm.

Diệp Tri Tầm đau đớn, tỉnh táo lại, định dừng, nhưng luyến tiếc, vẫn muốn hôn thêm.

Ngu Lê đang giãy giụa, cô không thể tiếp tục nữa.

Diệp Tri Tầm ra lệnh cho bản thân, khó khăn lắm mới rời khỏi đôi môi của Ngu Lê, toàn thân cô run rẩy theo.

"Xin lỗi, xin lỗi, em không cố ý..." Diệp Tri Tầm úp mặt vào gối, giọng nói nghẹn ngào.

Ngu Lê hít thở sâu để xoa dịu cảm giác ngạt thở vừa rồi.

"Em có phải đang vào kỳ mẫn cảm không?" Ngu Lê nhẹ giọng hỏi khi nhìn Diệp Tri Tầm đang tự trách.

Cô ngửi thấy tin tức tố của Diệp Tri Tầm.

Chưa qua sự kích thích từ tin tức tố của mình, tin tức tố của Diệp Tri Tầm đã tự do tỏa ra như thế.

Trước đó cũng có hai lần tương tự.

Khi ấy Ngu Lê đã cảm thấy kỳ lạ, giờ nhìn trạng thái của Diệp Tri Tầm, cô đoán là như vậy.

"... Có... có lẽ là vậy. Xin lỗi." Diệp Tri Tầm ngừng lại một chút rồi nói.

Cảm giác những cảm xúc kỳ lạ và ham muốn bùng lên vô cớ của mình cuối cùng cũng có nguyên nhân.

Hôn Ngu Lê một lần, lại muốn hôn mãi, không thể dừng lại.

Trong lòng vẫn còn rộn ràng những ý nghĩ khác.

Muốn đưa tay về phía Ngu Lê.

Alpha trong kỳ mẫn cảm thường dễ mất kiểm soát, thậm chí xuất hiện ham muốn.

Ngu Lê nghe Diệp Tri Tầm nói không chắc chắn, cảm thấy kinh ngạc.

Alpha nào lại không nhận ra mình đang vào kỳ mẫn cảm chứ?

"Chỉ khi ở trong phòng cách ly mới có hiện tượng như vậy..." Diệp Tri Tầm nhỏ giọng nói.

Sắc mặt Ngu Lê đông cứng lại. Nghĩ đến tuổi của Diệp Tri Tầm, quá trình phân hóa của cô ấy chưa lâu, bình thường lại "lạnh nhạt," không tiết ra nhiều tin tức tố, việc không quen thuộc với kỳ mẫn cảm của alpha cũng là điều dễ hiểu.

Ngu Lê đưa tay vỗ nhẹ lên lưng Diệp Tri Tầm.

"Diệp Tri Tầm, chị không trách em. Kỳ mẫn cảm chắc rất khó chịu, vượt qua là được, chị có thể giúp em vượt qua. Chúng ta là quan hệ hợp pháp mà." Ngu Lê nhẹ giọng nói.

Diệp Tri Tầm từng giúp cô vượt qua kỳ động tình.

Cô cũng có thể giúp lại Diệp Tri Tầm. Đó là sự hỗ trợ hợp pháp, công bằng.

Diệp Tri Tầm nghe những lời của Ngu Lê, ngẩng đầu từ gối lên, mở to mắt nhìn cô, viền mắt vẫn còn đỏ.

Ngu Lê đối diện với ánh mắt nóng rực của Diệp Tri Tầm, cảm thấy hơi hoảng, còn chưa kịp nói gì thì eo đã bị siết chặt, cô bị Diệp Tri Tầm ôm sát vào lòng. Lực ôm mạnh đến mức làm cô hơi đau.

Tâm trạng của Diệp Tri Tầm lúc này giống như suối nước nóng tràn đầy, tuôn ra ngoài.

Ngu Lê thật tốt.

Cảm giác bất an từ trưa nay đã được xoa dịu.

"Chị... cảm ơn chị..." Diệp Tri Tầm nói nghẹn ngào.

Cảm giác bất an trong lòng Ngu Lê ngày càng lớn.

Ám ảnh từ lần ở phòng cách ly vẫn còn đó.

Cảm giác không thể phản kháng khi bị hôn vừa nãy cũng khiến cô hơi sợ hãi.

"Tạm thời đánh dấu cũng được, nhưng đừng như lần ở phòng cách ly nữa." Ngu Lê khẽ nói.

Diệp Tri Tầm cảm nhận được rằng, chỉ đơn giản đánh dấu tạm thời sẽ không có tác dụng lớn, chỉ giống như một chiếc móc kéo lên cao, càng kéo càng không dứt.

Nhưng lúc này, Ngu Lê chủ động giải phóng tin tức tố của mình, kéo cổ áo ngủ xuống.

Dù phía trước có hổ sói, Diệp Tri Tầm cũng không ngại tiến tới.

Cô đã từng thực hiện đánh dấu tạm thời vài lần, có kinh nghiệm, nên lần này làm theo cách cũ, trước tiên làm mềm, sau đó cắn, thực hiện một lần đánh dấu tạm thời cho Ngu Lê.

Tin tức tố trong tuyến thể của Ngu Lê làm Diệp Tri Tầm say mê, lại như thấy một vạch chuẩn, chỉ là sự khởi đầu.

Muốn đạt được điểm đạt chuẩn, vẫn còn một đoạn đường phải đi.

Khi đánh dấu xong, Ngu Lê nằm mềm nhũn trong chăn, cố gắng lấy lại sức, muốn nói là có thể đi ngủ, nhưng lại phát hiện Diệp Tri Tầm vẫn thở dồn dập.

Cơ thể căng cứng, dường như đang kìm nén điều gì đó.

"Sao thế?" Ngu Lê khẽ hỏi.

"Không sao đâu, em ra mồ hôi rồi, đi tắm một chút, chị ngủ trước đi." Diệp Tri Tầm nói rồi đứng dậy.

Ngu Lê nhìn Diệp Tri Tầm rời đi, dáng người thon dài không bị che giấu dưới chiếc áo ngủ rộng, đôi chân dài bước vài bước đã ra khỏi phòng.

Diệp Tri Tầm vào phòng tắm, đóng cửa lại, cởi đồ, đứng dưới vòi sen, ngẩng đầu nhắm mắt.

Ngu Lê nói không được như trong phòng cách ly.

Nhưng cô chỉ muốn giống như trong phòng cách ly.

Dù hành động đã bị kiềm chế, nhưng trong đầu lại buông thả mình một lần, không còn cấm đoán những hình ảnh đó, thậm chí thay thế hình ảnh mờ ảo khi đó bằng hình ảnh rõ nét của Ngu Lê.

Diệp Tri Tầm tắm hơn nửa giờ, đến mức da thịt cũng bắt đầu nhăn lại.

Khi trở về phòng, Ngu Lê đã ngủ.

Dù cơ thể vẫn chưa thỏa mãn, nhưng tâm trạng đã tốt hơn rất nhiều.

Nhìn Ngu Lê đang ngủ, Diệp Tri Tầm cúi xuống hôn lên trán cô một cái.

Hôn một cái không đủ, lại hôn thêm một cái nữa.

Sau khi hôn vài lần, Diệp Tri Tầm đột nhiên lắc đầu mạnh mẽ. Cứ thế này thì làm sao mà ngủ được chứ. Cô đắp chăn cho Ngu Lê cẩn thận rồi ra ngoài tập thể dục nhịp điệu. Khi mệt đến mức không chịu nổi nữa, cô mới quay lại phòng và nằm ngủ bên cạnh Ngu Lê nhưng kéo chăn riêng.

Sáng hôm sau, Diệp Tri Tầm theo đồng hồ sinh học dậy trước, đi rửa mặt và chuẩn bị bữa sáng.

Ngu Lê dậy muộn hơn một chút, bước ra và nhìn thấy Diệp Tri Tầm, cô ấy cười tươi với Ngu Lê.

"Chị dậy rồi à? Em nấu xong cơm rồi." Diệp Tri Tầm nói với Ngu Lê.

Ngu Lê cảm thấy giọng nói của Diệp Tri Tầm hơi ngọt, nhưng quầng thâm dưới mắt lộ rõ, như thể cô ấy không ngủ đủ.

"Đêm qua em không ngủ ngon à? Là do chị làm phiền em sao?" Ngu Lê hỏi.

"Không đâu, hôm qua em ngủ muộn thôi." Diệp Tri Tầm lắc đầu.

Nghe vậy, Ngu Lê không hỏi thêm, cùng Diệp Tri Tầm ngồi xuống dùng bữa.

Tối qua có chút không vui, Ngu Lê cả buổi trưa và chiều đều không ăn đồ ăn Diệp Tri Tầm nấu. Giờ đây, món ăn lại trở nên ngon hơn hẳn.

"Diệp Tri Tầm, chị có chuyện muốn nói với em." Sau bữa ăn, Ngu Lê nói.

"Chị nói đi." Diệp Tri Tầm ngoan ngoãn lắng nghe.

"Chị từ trước đến giờ luôn khó ngủ, nhưng sau khi phát hiện tin tức tố của em giúp chị dễ ngủ hơn, chị mới đến phòng em. Tin tức tố đôi khi sẽ khiến người ta hiểu lầm và làm sai lệch phán đoán, thậm chí ảnh hưởng đến hành vi. Trong giai đoạn mẫn cảm, tin tức tố của Alpha thường bùng phát, có một số suy nghĩ bất thường của em cũng là chuyện rất bình thường. Em trước giờ chưa có kinh nghiệm, có thể tra cứu trên mạng cách vượt qua giai đoạn dễ cảm một cách hiệu quả và khoa học. Chị cũng sẽ hỏi thăm và phối hợp với em để sớm vượt qua giai đoạn này. Nếu thực sự không chịu nổi, có thể thử dùng chất ức chế."

Ngu Lê nhìn Diệp Tri Tầm, nói rất nghiêm túc, thẳng thắn giải thích mọi chuyện để tránh cho cô ấy hiểu lầm.

Cô muốn dùng tư cách một người đi trước để cho Diệp Tri Tầm thêm tự tin trong giai đoạn mẫn cảm, rằng đây không phải là điều đáng xấu hổ, chỉ cần cùng nhau cố gắng, chắc chắn sẽ vượt qua được.

"Được." Diệp Tri Tầm gật đầu.

Cô nhìn Ngu Lê, biết rằng chị ấy vẫn luôn để tâm đến giai đoạn mẫn cảm của mình. Nhưng giọng điệu của chị ấy lại giống như đang động viên một nhân viên: "Tìm cách thì nhất định sẽ hoàn thành", "Cố gắng sớm hoàn thành dự án". Chị ấy còn cổ vũ cho mình nữa.

Nếu Ngu Lê biết suy nghĩ thực sự trong đầu cô, không biết chị ấy sẽ phản ứng thế nào.

"Với lại, đừng quên nội dung trong hợp đồng kết hôn." Ngu Lê nhắc nhở cô.

"Em vẫn nhớ mà." Diệp Tri Tầm đáp, nhưng sau đó mím môi.

Thỏa thuận kết hôn như một hợp đồng lao động có thời hạn một năm, cô làm sao có thể quên?

Chỉ là vì đã quá gần gũi với Ngu Lê nên cô có chút lơ là.

Khi bắt đầu có dục vọng rõ ràng đối với Ngu Lê, Diệp Tri Tầm đã biết mình đã vượt qua giới hạn.

Cô có thể gánh vác trách nhiệm và nghĩa vụ, có thể không giới hạn bởi thời hạn hợp đồng.

Nhưng Ngu Lê thì khác.

Cô không thể đoán được suy nghĩ của Ngu Lê.

Ngu Lê có một nội tâm mạnh mẽ và ổn định, không dễ bị bất kỳ ai ảnh hưởng.

Có thể nội tâm chị ấy mềm yếu, nhưng cũng rất kiên định.

Ừm, có lẽ như lời Ngu Lê nói, tất cả chỉ là tác động từ tin tức tố.

Hy vọng giai đoạn dễ cảm này sớm qua đi, để cô có thể trở lại trạng thái vô dục vô cầu trước kia.

Hai người sau đó ai làm việc nấy, thu xếp một chút rồi ra ngoài làm việc.

Buổi sáng, Ngu Lê lại họp với Ferri để thảo luận chi tiết, đồng thời gọi thêm Tống Hành Sơ.

"Tôi muốn làm thành một buổi phát sóng trực tiếp, toàn bộ chương trình cần mang đến trải nghiệm thị giác mạnh mẽ. Điều này đòi hỏi rất cao về bối cảnh, góc máy, nhịp điệu và không khí. Hiện tại kế hoạch của tôi là như vậy..."

Ngu Lê trình bày ý tưởng với mọi người trong cuộc họp.

"Phát sóng trực tiếp, lại còn muốn trải nghiệm thị giác, chất lượng điện ảnh, điều này đòi hỏi rất cao đối với đội ngũ quay phim. Nếu là trước đây, tôi còn miễn cưỡng có thể đảm bảo, nhưng bây giờ thì chỉ có thể làm việc điều phối và chuyển đổi góc máy thôi. Thiết bị quay phim đạt chuẩn điện ảnh, công ty chúng ta trước đây có một chiếc Steadicam, nhưng không ai sử dụng được nên đã bán đi. Hiện tại thiết bị trong công ty không đạt yêu cầu của cô."

Tống Hàng Sơ lắc đầu nói.

"Cô Tống, nếu tôi nhớ không nhầm, sở trường của cô là sử dụng Steadicam để quay phim. Tôi sẽ mua một thiết bị mới, sau đó thuê thêm người điều khiển thiết bị. Cô sẽ làm tổng phụ trách việc điều phối." Ngu Lê nói.

Tống Hàng Sơ nghe vậy, hơi hít một hơi, vì cho dù chỉ mua một chiếc thiết bị, giá cũng không hề rẻ, đến hàng triệu tệ.

"Thiết bị không tính vào tiền công, cứ ghi vào danh nghĩa của Diệp Tri Tầm. Sau khi quay xong sản phẩm, cô có thể hướng dẫn Diệp Tri Tầm sử dụng thiết bị mới, để chuẩn bị cho buổi trình diễn cuối năm." Ngu Lê nói.

Trước đây, Ngu Lê từng xem qua vòng bạn bè của Diệp Tri Tầm.

Trong đó có không ít bài viết về Tống Hành Sơ, còn có cả hình ảnh thiết bị ổn định máy quay loại lớn mà Tống Hành Sơ sử dụng.

Diệp Tri Tầm dường như rất ngưỡng mộ loại thiết bị chuyên nghiệp này.

Ngu Lê liền nảy sinh ý định giúp cô ấy phát triển trong lĩnh vực này.

"Thiết bị cộng lại cũng nặng đến bảy tám chục cân, nếu không trải qua rèn luyện thể lực lâu dài, người có vấn đề về lưng chỉ cần mang thiết bị lên đã không chịu nổi rồi. Buổi phát sóng cuối năm kéo dài ít nhất ba đến bốn tiếng, thân hình của Tiểu Diệp..." Tống Hàng Sơ nghe xong liền lo lắng, việc đào tạo người mới không thể đào tạo như vậy được.

"Cô ấy làm được." Ngu Lê khẳng định.

"Ừm, Tiểu Diệp làm được." Ferri cũng thêm một câu.

Ngu Lê bất ngờ nhìn Ferri một cái, Ferri cười đầy ẩn ý.

Ngu Lê càng cảm thấy kỳ lạ.

Tống Hàng Sơ nghe hai người đều khẳng định thể lực của Diệp Tri Tầm thì sửng sốt.

Cô nhìn Diệp Tri Tầm, thấy cô ấy cao ráo nhưng khá gầy, chẳng giống người có sức lực lớn.

"Về thiết bị, cô là chuyên gia, cứ chọn một chiếc phù hợp để mua, chi phí sẽ do tài vụ của tập đoàn Ngu Thị thanh toán. Làm sao để tạo hiệu ứng thị giác, quay thế nào để đạt hiệu quả tốt nhất, vẫn phải dựa vào cô, cô Tống." Ngu Lê nói.

Người chi tiền không quan tâm, Tống Hành Sơ cũng chẳng còn lý do để băn khoăn.

Cô chỉ tò mò liệu Diệp Tri Tầm thực sự có thể gánh được không.

Buổi họp nhỏ kết thúc, Ngu Lê đi chậm một bước.

"Ferri, sao ngài biết thể lực của A Tầm tốt?" Ngu Lê hỏi Ferri.

"...Cái này, tôi không tiện nói, là bà xã tôi nói với tôi. Cô có thể đi hỏi cô ấy." Ferri đáp.

"...Được rồi, cảm ơn." Ngu Lê dừng lại, trả lời.

Phía bà xã của Ferri, Ngu Lê quả thực muốn qua đó hỏi thử.

Chẳng lẽ cô ấy thực sự nhận ra "tình cảm chân thật" giữa mình và Diệp Tri Tầm nên mới đồng ý hợp tác với Ferri?

Đúng lúc buổi trưa, bà xã của Ferri đến để đưa cơm, Ngu Lê liền theo qua chào hỏi.

Ferri biết Ngu Lê muốn hỏi vấn đề riêng tư về omega nên mượn cớ đi vệ sinh.

"Tiểu Diệp nhà cô có thể lực tốt, là tự cô ấy nói mà." Bà xã Ferri cười nói.

"...Cô ấy nói gì?" Ngu Lê hỏi. 

Diệp Tri Tầm hầu như luôn ở cạnh mình, chỉ có lúc đi nấu trà gừng là rời đi một lát, chẳng lẽ lúc đó cô ấy nói về thể lực tốt?

"Cô ấy nói mỗi tối đều cùng cô làm vận động nhịp điệu hơn ba tiếng. Thể lực như thế này chẳng phải là rất tốt sao?" Bà xã Ferri nói, nói xong bản thân còn hơi ngại ngùng.

"..." Ngu Lê ngẩn ra, tai hơi đỏ.

Chẳng trách bà xã Ferri lại nghĩ hai người họ là "cặp đôi thực sự".

Dựa vào sự hiểu biết của cô về Diệp Tri Tầm, đứa trẻ này, khả năng buổi tối thực sự làm vận động nhịp điệu hơn ba tiếng...

Đúng theo nghĩa đen.

Nửa đêm không ngủ làm vận động nhịp điệu cái gì chứ?

Chẳng trách sáng nay nhìn cô ấy không ngủ đủ.

Ngu Lê cảm thấy mình cần phải sửa lại "thói quen tập luyện" này của Diệp Tri Tầm.

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Ngu Lê: Giả vờ bình tĩnh, không ai được quấy rầy.

Diệp Tri Tầm: Ừ, ừ, bà xã nói gì cũng đúng!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store