ZingTruyen.Store

[BHTT] [Edit] Sau Khi Chết, Ta Thành Chim Nhỏ Trong Tay Sư Tỷ

Chương 51: Tai Họa

Kately1989

"Tay có bị thương không?" Ngọc Hằng Vi nâng niu tay của Ôn Thê Ngô, khẩn trương đến mức quên mất cả chừng mực.

Ôn Thê Ngô không có bị thương, nhiều lắm chỉ là tay hơi tê, người thật sự bị thương chính là Ngọc Hằng Vi.

Trên cổ tay nàng có thêm một vết rách, máu tươi chảy xuống theo cổ tay trắng ngần.

"..." Ôn Thê Ngô không nói một lời nào kéo lấy bàn tay bị thương của Ngọc Hằng Vi, sau đó lấy ra thuốc trị thương từ trong nhẫn trữ vật bôi lên miệng vết thương của nàng ấy, người sáng mắt đều có thể nhìn ra bộ dạng giận dỗi của nàng, huống chi là Ngọc Hằng Vi.

Ngọc Hằng Vi vừa muốn mở miệng nói chuyện, đã bị đôi mắt xinh đẹp kia của Ôn Thê Ngô trừng lại, Ôn Thê Ngô bình thường luôn là bộ dạng hòa nhã dịu dàng, nếu không phải thật sự tức giận cũng sẽ không trừng nàng, hơn nữa ở trước mặt người ngoài nàng ấy luôn sẽ mang theo vài phần xa cách, bộ dạng bây giờ trông lại càng sống động hơn, thậm chí còn âm thầm rút ngắn khoảng cách giữa hai người.

"Sức mạnh bên trong Hoàng Chủ Mộ sẽ không làm tổn thương ta, lần sau không cần căng thẳng như vậy, cũng không cần giúp ta đỡ, sức mạnh ở đó không nhận ra cô đâu." Ôn Thê Ngô nghiến răng sau, cuối cùng vẫn đặc biệt dặn dò.

"Ta biết rồi." Thanh âm của Ngọc Hằng Vi nghe ngoan ngoãn cực kỳ, cứ như thể đã thật sự nghe lọt tai vậy, nhưng mà lần sau khi lại có nguy hiểm nữa, nàng e là sẽ trực tiếp ném lời hứa hẹn này lên chín tầng mây.

"Nếu Hoàng Chủ Mộ không cho cô vào, dù có cố gắng xông vào cũng sẽ bị đẩy ra ngoài, bây giờ cô còn muốn vào không?" Ngọc Hằng Vi có chút lo lắng.

Nàng vốn dĩ nghĩ rằng Hoàng Chủ Mộ sẽ không bài xích Ôn Thê Ngô, dù sao Ôn Thê Ngô cũng có huyết mạch của Phượng Hoàng tộc, nhưng kết quả lại là như vậy.

"Ta đi xem lại lần nữa." Ôn Thê Ngô bước thêm hai bước đứng giữa khe nứt, nàng quay đầu nhìn thoáng qua Ngọc Hằng Vi đang cẩn thận canh giữ bên cạnh mình nói: "Ngọc đạo hữu hay là đứng xa ra một chút đi, đừng để nó làm cô bị thương nữa."

"Nhưng mà..." Ngọc Hằng Vi hiển nhiên không yên lòng để Ôn Thê Ngô một mình đứng gần khe nứt như vậy, nhưng không chịu nổi ánh mắt trông quả thật có chút đáng sợ của Ôn Thê Ngô.

Ngọc Hằng Vi chỉ có thể lùi về sau một chút, mi mắt nàng hơi rũ xuống, mỹ nhân lạnh lùng trên người mang theo chút uỷ khuất, bộ dạng đó trông giống như sủng vật bị bỏ rơi của nhà ai đó.

Ôn Thê Ngô suýt chút nữa thì mềm lòng, nàng vội vàng tự nhủ không thể nhìn tiếp, sau đó cứng rắn quay đầu lại nhìn chằm chằm khe nứt không gian trước mặt.

Lần này nàng phóng thích ra tiên lực thuộc về Phượng Hoàng, lực lượng kia hòa vào khe nứt quả nhiên không bị bài xích.

Thế là nàng dùng lực lượng đó bao bọc lấy mình, lần nữa thử tiến lại gần khe nứt, nhưng mà khi tay nàng sắp sửa chạm vào, lực lượng bên trong lại một lần nữa đẩy nàng ra ngoài.

Ôn Thê Ngô lùi lại mấy bước trực tiếp đâm vào trong lòng Ngọc Hằng Vi.

"Ôi..." Ôn Thê Ngô khẽ hít một ngụm khí lạnh, tay nàng bị bỏng hơi đau, nhưng quả thật không có thương tổn gì.

"Không sao chứ?" Ngọc Hằng Vi kiểm tra kỹ lưỡng Ôn Thê Ngô từ trên xuống dưới.

Ôn Thê Ngô lắc đầu, tỏ ý mình không sao.

"Nơi này có lẽ từ chối tất cả người, yêu, ma hay bất cứ thứ gì khác đi vào, ta cũng không ngoại lệ." Ôn Thê Ngô nghĩ kế hoạch của mình e là thất bại rồi, thân phận của mình cũng không mang đến bất kỳ sự tiện lợi nào, vậy nàng chỉ có thể tìm cách khác.

Ngọc Hằng Vi năm xưa đã vô tình lọt vào bằng cách nào? Chỉ sợ không phải là vô tình mà là cưỡng cầu đi?

Ôn Thê Ngô sau khi cảm nhận được uy lực của khe nứt lập tức hiểu rõ cách nói vô tình lọt vào kia chỉ là để dỗ trẻ con mà thôi, nơi này phòng thủ nghiêm ngặt như vậy có thể để người ngoài vô tình lọt vào sao? Ôn Thê Ngô càng tin rằng nàng ấy đã cưỡng ép mở khe nứt, nhưng tiếc là sức mạnh bên trong mạnh hơn, nên nhanh chóng đẩy nàng ấy ra ngoài.

Mình có huyết mạch Phượng Hoàng, cho nên phản phệ nhận được sẽ không quá mạnh, nhưng nàng ấy năm đó đã trải qua những gì chứ?

Đáy lòng Ôn Thê Ngô dâng lên nỗi đau âm ỉ.

"Chúng ta lại nghĩ biện pháp khác, đừng thử nữa." Ngọc Hằng Vi nhìn bàn tay bị bỏng đỏ của Ôn Thê Ngô thì giọng nói không giấu nổi sự xót xa.

"Ừm, tìm xem có phương pháp khác hay không." Trừ phi Yêu Hoàng năm xưa không hề có ý định cho hậu nhân đi vào, nếu không nhất định sẽ có cách khác để vào Hoàng Chủ Mộ, chỉ là nên bắt đầu từ đâu đây? Ôn Thê Ngô rơi vào trầm tư.

Ngay lúc này, Ôn Thê Ngô bỗng nhiên ngửi thấy trong không khí truyền đến một hơi thở tanh hôi ẩm ướt, hàm lượng ma khí thuộc tính thủy trong không khí bất tri bất giác tăng lên đến một mức độ vô cùng nồng đậm!

Ôn Thê Ngô đột nhiên cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn, giống như có chuyện gì không lành sắp xảy ra.

"Ngọc đạo hữu, cô có ngửi thấy ma khí lạ lẫm trong không khí không?" Sau khi ma vật bạo động, trung tâm của Vô Tận Thụ Hải vẫn luôn trong tình trạng chướng khí mù mịt, trong không khí không tránh khỏi mang theo một chút ma khí nhàn nhạt, nhưng cảm giác bây giờ lại không giống với trước đó, mùi vị này giống như là có quái vật gì đó ở rất gần các nàng, nên mùi tanh hôi trên người nó mới có thể ập vào mặt như thế.

Ngọc Hằng Vi đã phát hiện ra rồi, nhưng kỳ quái là nguồn gốc của loại mùi vị đó đến từ bốn phương tám hướng, giống như giăng kín mỗi một ngóc ngách của Vô Tận Thụ Hải vậy, cho nên nàng không có cách nào xác định được vị trí của đối phương.

Ôn Thê Ngô lấy Cửu Kiếp Cung của mình ra, sẵn sàng chiến đấu, bất cứ lúc nào cũng có thể ứng phó, Ngọc Hằng Vi vừa cảnh giác vừa tìm kiếm tung tích của quái vật kia, nàng nghĩ chắc chắn có chuyện gì đó mình đã bỏ sót.

Tí tách, tí tách...

Những "giọt mưa" lất phất rơi trên mặt đất, Ngọc Hằng Vi bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, đồng tử nàng hơi co lại, tay đã đặt lên chuôi kiếm.

"Ôi!" Ôn Thê Ngô bỗng nhiên ôm đầu lảo đảo một cái, dọa cho Ngọc Hằng Vi lập tức thu hồi tầm mắt đỡ lấy nàng.

"Ôn đạo hữu!" Nàng gần như cảm thấy tim mình ngừng đập.

"Xảy... xảy ra chuyện rồi!" Sắc mặt Ôn Thê Ngô hơi tái đi, trong đầu nàng truyền đến tiếng kêu bi thương của từng con chim.

Nhất định là nơi thí luyện xảy ra vấn đề!

Ôn Thê Ngô đoán không sai, nơi thí luyện của Vũ tộc gần như đã trở thành cảnh tượng thê thảm như địa ngục.

Ngay trước đó không lâu, thế hệ trẻ của Vũ tộc dưới sự chỉ dẫn của các bậc trưởng bối lần lượt nhảy vào nơi thí luyện, các yêu vương vừa nhìn đám trẻ bay vào không gian thí luyện, còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, một bóng đen liền xuất hiện ở trong nơi thí luyện.

Các yêu vương thậm chí chưa nhìn rõ đó rốt cuộc là thứ gì, liền có mấy con Vũ tộc trẻ tuổi nhuốm máu rơi xuống, thi thể của bọn họ còn chưa rơi xuống đất, bóng đen kia kia đã lóe lên một cái, rồi thi thể biến mất, chỉ còn sót lại hai chiếc lông vũ.

Vũ tộc có thể được đưa đến nơi thí luyện phần lớn đều là những người nổi bật trong thế hệ trẻ của các tộc, bọn họ đều là hy vọng và trụ cột vững chắc trong tương lai của các tộc, cái chết của bọn họ chẳng khác nào dao cứa vào tim các yêu vương!

"Mau! Mau mở lại cửa của nơi thí luyện! Để tất cả những đứa trẻ tham gia thí luyện đều lập tức trở về!" Một vị yêu vương gào lớn.

Bọn họ vì cứu tộc nhân nhà mình mà vô cùng lo lắng, nhưng bọn họ không ngờ hành động này suýt chút nữa khiến tất cả Vũ tộc ở đây vĩnh viễn bị giữ lại Vô Tận Thụ Hải.

"Ong..."

Cửa của nơi thí luyện được mở ra lần nữa, Vũ tộc hoảng loạn bay ra từ bên trong, nhưng khi họ suýt chút nữa bay đến trạm đóng quân của nhà mình, một chất lỏng màu đen nhầy nhụa đã trói lấy cơ thể họ.

Các yêu vương còn chưa kịp cứu người, những Vũ tộc bị chất lỏng nhầy nhụa dính vào liền mất đi sinh cơ.

Bọn họ biến thành một phần của chất lỏng sền sệt màu đen, sau đó phát động tấn công về phía đồng bạn của mình.

Các yêu vương lập tức xông vào nơi thí luyện xé tan khối chất lỏng đen nhầy nhụa kia, nhưng mà vừa mới giải quyết xong chuyện này, bên ngoài liền lại đổ xuống cơn mưa đen lất phất.

Mỗi một giọt mưa sau khi rơi xuống đất đều sẽ nhanh chóng phồng to lên, sau đó biến thành thứ vừa bị các yêu vương xé tan.

Trời có bao nhiêu giọt mưa, các yêu vương giết cũng không xuể, lúc này rốt cuộc cũng có con chim ý nhận thấy bầu trời bất thường, ngẩng đầu lên nhìn.

Chỉ một cái liếc mắt, đã khiến các yêu vương từng trải cũng trắng mặt vì sợ hãi.

"Đó là..." Ngay trên đầu họ, một hư ảnh bao trùm toàn bộ khu vực này, hư ảnh đó trông giống như một vũng bùn vô hình, cứ như vừa được vớt lên từ cống rãnh bẩn thỉu nào đó.

Nhưng mà rất lâu rất lâu về trước, thứ này suýt chút nữa đã hủy diệt toàn bộ Thương Vọng Giới.

"Chân Ma?!" Bộ dạng này nhìn thế nào cũng giống như Chân Ma bị Hoàng Chủ bắn chết năm xưa!

Chính thứ này đã khiến Hoàng Chủ mất mạng, lòng thù hận của Vũ tộc đối với nó đã khắc sâu vào huyết mạch truyền thừa, các yêu vương càng ấn tượng sâu sắc hơn về nó.

Đó chính là Thần Cảnh! Hoàng Chủ năm đó cũng phải trả cái giá cực lớn mới bắn chết được nó! Bây giờ dù nó đã chết nhiều năm như vậy, thực lực chỉ còn lại một phần trăm, nhưng những Kim Tiên cảnh như họ cũng không chắc là đối thủ của con quái vật này! Huống hồ bọn họ bây giờ đã vô thức bị mắc kẹt trong cơ thể tàn hồn Chân Ma, đã ở thế hạ phong.

Còn chưa khai chiến, tinh thần các yêu vương đã suy yếu một phần.

"Hừ..." Thực Cốt Ma Chủ kẻ chủ mưu ẩn nấp ở phía xa, lặng lẽ ẩn đi thân hình, sau đó tàn hồn Chân Ma liền phát điên.

Để tiêu hóa hết tất cả thức ăn trong cơ thể, nó tấn công tất cả các sinh vật sống, Ngọc Hằng Vi lấy ra các loại Pháp khí để ứng phó kẻ địch, số lượng tuy nhiều, nhưng để đối phó với tàn hồn Chân Ma đó vẫn còn hơi yếu.

Dần dần, tàn hồn kia hình như nhận ra bên phía các nàng có chút khó nhằn, nên đã chia thêm lực lượng để đối phó Ngọc Hằng Vi và Ôn Thê Ngô.

Giữa Ngọc Hằng Vi và Ôn Thê Ngô hiển nhiên thực lực của người sau yếu hơn một chút, tàn hồn quái vật gần như hành động theo bản năng coi Ôn Thê Ngô làm chỗ đột phá.

"Vút!"

Ôn Thê Ngô mơ hồ nghe thấy một tiếng xé gió yếu ớt,nhưng khi nàng nghe thấy âm thanh đó thì đã không kịp nữa rồi, cái gai đen như chất độc đó gần như đã chạm vào lưng nàng!

"Keng!" Mắt Ngọc Hằng Vi lóe lên ánh sáng đỏ tươi, nàng rút kiếm, một luồng kiếm khí lướt qua trực tiếp làm tan nát gai đen đó.

Nàng khẽ thở dốc, cơ thể vẫn còn hơi run rẩy, kiếm ý vừa ra, trời và đất đều nứt ra khe hở dưới kiếm ý của Ngọc Hằng Vi, đồng thời hồn thể của tàn hồn Chân Ma cũng bị xuyên thủng, con quái vật đó đau đớn gào thét liên hồi, đợt tấn công như thủy triều cũng yếu đi.

Dưới sự kinh hãi, lúc nàng ra chiêu hoàn toàn dựa vào bản năng, không hề nghĩ đến chuyện gì khác.

Đợi đến khi lấy lại tinh thần, Ngọc Hằng Vi mới chợt nhận ra kiếm ý của mình đã bị bại lộ rồi, trên đời này làm gì có kiếm ý giống hệt nhau chứ, nàng nên giải thích thế nào đây? Nàng rũ mắt xuống không dám nhìn sắc mặt của Ôn Thê Ngô.

Ôn Thê Ngô thông tuệ như vậy, nhất định sẽ nhận ra vấn đề.


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store