[BHTT] [Edit] Sau Khi Chết, Ta Thành Chim Nhỏ Trong Tay Sư Tỷ
Chương 37: Thiên Phạt
"Sư, sư tôn? Nàng ấy sao lại..." Nhị đồ đệ của Đổng Thi Nguyệt với mái tóc như rơm rạ, vẻ mặt ngơ ngác nhìn về hướng Ôn Thê Ngô biến mất, con chim nhỏ của nàng đâu? Cục bông nhỏ nhắn, mềm mại sao bỗng nhiên hóa thành một vị cô nương xinh đẹp? Rồi còn biến mất nữa!
"Người sớm đã biết rồi sao?"
Đổng Thi Nguyệt ngẩn ngơ nói: "Không biết."
Nếu như biết, nàng có chết cũng không dám nhốt người ta vào lồng mang về!
Cũng phải, nhị đồ đệ biết tính cách của sư tôn mình, sao có thể làm ra chuyện bắt cóc cô nương nhà người ta về tông môn.
"Đáng tiếc..." Nhị đồ đệ bất cẩn thì thầm thành tiếng.
Đổng Thi Nguyệt liếc nàng một cái, "Không được nảy sinh ý đồ gì với người ta."
"Con biết rồi mà, chỉ là... sư tôn người không thấy sờ rất sướng tay sao?" Nhị đồ đệ nhớ lại cảm giác mềm mại như nhung đó, đầu ngón tay vô thức xoa xoa.
"...Đó là một vị yêu tu tiền bối ít nhất là cảnh giới Địa Tiên, con còn thấy sờ sướng tay nữa không?"
Nhị đồ đệ lập tức im bặt, nàng trợn tròn mắt nhìn sư tôn mình đầy vẻ khó tin, nhưng tiếc là không thấy được vẻ mặt đùa cợt nào trên khuôn mặt sư tôn.
Vậy, vậy thì thật không dám nữa, nàng vừa rồi vậy mà lại sờ đầu của một vị yêu tu tiền bối có tu vi ít nhất là Địa Tiên cảnh?! Trời ơi, tay của mình còn không? Nhị đồ đệ sờ sờ tay mình, may quá may quá, mỗi ngón tay đều còn nguyên.
Nhưng vấn đề lại đến, một tu sĩ Hợp Đạo Kỳ như sư tôn nàng sao lại bắt được vị tiền bối kia về? Lẽ nào sư tôn nhà nàng đã âm thầm đột phá lên Địa Tiên cảnh?
Đổng Thi Nguyệt thuận tay lấy một cành cây gõ vào cái đầu đầy ý tưởng kỳ quặc của nhị đồ đệ, nàng mới đột phá Hợp Đạo kỳ, làm sao có thể chỉ trong vài tháng đã đạt đến Địa Tiên cảnh, ngay cả Tông Chủ năm xưa cũng không có tốc độ tu luyện như vậy.
Nếu chỉ dựa vào bản thân nàng thì đương nhiên không thể bắt được vị yêu tu tiền bối Địa Tiên cảnh này, nhất định là nhờ cái lồng kia, đó là tiên khí Tông Chủ tự tay luyện chế tặng cho Ôn trưởng lão, nghe đồn ngay cả Kim Tiên Cảnh bị khóa lại cũng rất khó mà thoát ra được.
"Sư tôn người đừng lo lắng, vị tiền bối kia nhìn hiền lành lắm, cũng không có vẻ gì là tức giận, chắc sẽ không gây rắc rối cho người đâu." Nhị đồ đệ an ủi.
Đổng Thi Nguyệt khẽ nhíu mày, nàng không lo lắng về chuyện này, chỉ là...
Trong lòng nàng nhớ lại dáng vẻ sốt ruột khi đối phương hỏi thăm Tông Chủ vừa rồi, thần thái đó thật sự quá giống.
Phải chi Ôn trưởng lão còn tại thế thì tốt rồi, Đổng Thi Nguyệt đau buồn rũ mắt.
Bệnh của Tông Chủ là tâm bệnh, mà người duy nhất có thể chữa khỏi bệnh cho ngài ấy đã không còn nữa.
Ôn trưởng lão nhất định sẽ hy vọng Tông Chủ có thể sống thật tốt, cũng không biết Tông Chủ khi nào mới hiểu ra, khi nào mới nghĩ thông suốt.
Nhưng Tông Chủ vừa rồi trông đã tốt hơn nhiều, hy vọng sau này ngài ấy có thể dần dần vượt qua, Đổng Thi Nguyệt âm thầm cầu nguyện trong lòng, nào hay biết Vân Hành lúc này đang bồi hồi bên bờ vực sinh tử.
Nhìn từ bên ngoài, toàn bộ Vân Vụ Sơn không có gì bất thường, gió tuyết bao phủ quanh năm đã tan đi, ánh nắng điểm xuyết trên ngọn núi tuyết phủ bạc trắng, trông vô cùng tĩnh lặng và đẹp đẽ.
Một bóng hình màu xanh lam dừng lại cách Vân Vụ Sơn không xa, nàng giơ tay chạm vào bức bình phong vô hình trong không khí, thầm nghĩ quả nhiên...
Nơi đây có một trận pháp ngăn cách sự cảm nhận từ bên ngoài, sư tỷ nhất định đang làm gì đó.
Ôn Thê Ngô vừa sốt ruột vừa đau lòng, nàng ép mình bình tĩnh lại để phá giải trận pháp, nhưng điều không ngờ là khi nàng vận chuyển tiên lực để phá trận, sự cản trở trên trận pháp lại đột nhiên biến mất.
Ôn Thê Ngô không thu kịp lực, trực tiếp ngã nhào vào trong trận, sau khi tiến vào bên trong, cảnh sắc của toàn bộ Vân Vụ Sơn lại xảy ra biến hóa.
Bầu trời Vân Vụ Sơn bị bao phủ bởi hỗn độn chi khí, phảng phất như quay về thời kỳ trước khi thiên địa sơ khai, trong hỗn độn đó, một sức mạnh đáng sợ đang được thai nghén, giống như Thiên Khiển, Ôn Thê Ngô chỉ đứng tại nơi đây cũng đã có cảm giác nghẹt thở như thể trái tim bị bóp nghẹt.
Sư tỷ đang làm gì?
Trận pháp bao phủ trên Vân Vụ Sơn không hề biến mất, có lẽ người ngoài chỉ có thể vào nếu được chủ nhân nơi này cho phép, hơn nữa tình huống trước mắt trông vô cùng đáng sợ, Ôn Thê Ngô nghĩ sư tỷ ắt hẳn sẽ không cho phép người khác vào, nhưng không hiểu sao mình lại là ngoại lệ.
Nhưng Ôn Thê Ngô không kịp nghĩ kỹ những điều này, dị tượng trên trời khiến nàng kinh hãi.
Thiên Đạo nổi giận rồi!
Bầu trời nứt ra một vết lớn, và trong nơi sâu thẳm đen kịt đó, vô số lôi đình "nhỏ bé" đang tụ lại với nhau, cái gọi là lôi đình nhỏ bé kia kỳ thực còn thô hơn cả lôi đình bình thường, càng không cần nói đến thứ mà chúng không ngừng tụ ra, Ôn Thê Ngô lần đầu tiên thấy Thiên Đạo trông "giận dữ" như vậy.
Thuật nghịch chuyển thời gian vốn là cấm kỵ của cấm kỵ, trong trường hợp bình thường, Thiên Đạo sẽ không quản các loại cấm thuật, chỉ duy nhất phương pháp này bị Thiên Đạo nghiêm cấm, bởi vậy các cường giả Thần Vực năm xưa hầu như không ai thành công, mà Vân Hành thậm chí còn chưa đạt đến Thần Cảnh.
Sắc mặt Ôn Thê Ngô dần dần trở nên tái nhợt, nàng không biết Vân Hành cụ thể đã làm gì, chỉ biết thân thể sư tỷ hiện tại rất yếu ớt, nàng ấy thật sự có thể chống đỡ được cơn thịnh nộ của Thiên Đạo sao?
Phản ứng cơ thể nàng còn nhanh hơn cả suy nghĩ, khi Ôn Thê Ngô đưa ra quyết định trong đầu, nàng đã xuất hiện trong hoa thảo viên ngày trước, nơi đây từng trồng rất nhiều kỳ trân dị bảo dùng để làm thuốc cho Ôn Thê Ngô, nhưng hiện tại chỉ còn lại một mảnh đất đai khô cằn đông cứng.
Nơi đây gần với linh mạch của Vân Vụ Sơn nhất, Vân Hành trực tiếp rút lực lượng trong linh mạch ra, linh quang rực rỡ từ bốn phương tám hướng tụ hội về, cuối cùng hình thành linh hải bên cạnh vị tiên nhân đó.
Dải linh hải chấn động lòng người ấy tựa như hình ảnh phản chiếu của ngân hà giữa trời đêm, khiến người ta có cảm giác mơ hồ rằng Vân Hành đã có thực lực chống lại trời cao.
Nếu nàng dùng tất cả sức mạnh hiện có để đối kháng với trời có lẽ còn có cơ hội, nhưng mục đích của Vân Hành Tiên Tôn chưa bao giờ là đối kháng với Thiên Đạo, mà là hồi sinh Ôn Thê Ngô.
Vì vậy, tất cả sức mạnh bên cạnh nàng đều được đổ vào chiếc hũ đựng tro cốt đặt giữa trận pháp, cấm thuật bắt đầu vận hành, hành động này đã hoàn toàn chọc giận thượng thiên.
Vân Hành vừa duy trì cấm thuật vận hành vừa miễn cưỡng chống lại thiên phạt, dù trông chật vật, nhưng nàng cũng không bị thương nghiêm trọng.
Tuy nhiên, Ôn Thê Ngô vốn dĩ chưa chết, tự nhiên không thể sống lại lần nữa, bởi vậy cấm thuật này đã định trước là thất bại.
Mà toàn bộ biến cố cũng phát sinh ngay khoảnh khắc cấm thuật sụp đổ.
Vân Hành sững sờ nhìn cấm thuật sụp đổ, nhất thời quên mất thiên phạt trên đỉnh đầu.
Hoặc có lẽ nàng chỉ là đã từ bỏ kháng cự.
Phản phệ của cấm thuật lập tức ập đến, Vân Hành phun ra một ngụm máu, tầm nhìn lập tức trở nên mờ mịt.
"Ầm ầm!" Ánh sáng đỏ như máu mang theo uy năng tưởng chừng như có thể xé tan cả Thương Vọng Giới đổ ập xuống, ngay lúc này, một bóng hình màu xanh lam bay vụt tới, ôm lấy người đang chao đảo, che chắn dưới thân mình.
Ôn Thê Ngô tế ra tất cả pháp khí có thể dùng, nhưng nàng vừa bị đưa đến đây từ Vô Tận Thụ Hải, trên người không có gì đáng giá, ngay cả Cửu Kiếp Cung của nàng cũng còn ở tông môn, nàng biết những thứ này có lẽ không có tác dụng lớn, nên chỉ có thể dùng thân thể tiên thú của mình để giúp Vân Hành chặn lại thiên phạt sắp sửa giáng xuống.
Thể phách của tiên thú mạnh hơn nhân tộc rất nhiều, còn rắn chắc hơn cả tiên khí bìnhthường, cho nên Ôn Thê Ngô mới dám mạo hiểm.
Hô hấp của Vân Hành hơi ngưng trệ, nàng có chút không nhìn rõ khuôn mặt trước mắt, nhưng cũng vừa hay không bị ảo ảnh thị giác mê hoặc, cho nên sự chấn động từ linh hồn càng thêm rõ ràng.
A Tước...
Mình đang nằm mơ sao?
Nhưng Vân Hành không còn thời gian để suy nghĩ mình có đang mơ hay không, ngay khoảnh khắc thiên phạt giáng xuống, nàng ôm lấy thân thể hơi run rẩy kia, đổi vị trí, che chắn người kia thật chặt dưới thân, mặc cho thiên phạt rơi xuống thân mình.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store