ZingTruyen.Store

[BHTT] [Edit] Sau Khi Chết, Ta Thành Chim Nhỏ Trong Tay Sư Tỷ

Chương 31: Thử Mộng

Kately1989

"Tông Chủ!"

Vết nứt trên bầu trời Vân Vụ Sơn đã làm kinh động cả tông môn, có người nhận ra ma khí lan ra từ đó, bóng ma của trăm năm trước khiến họ không dám trì hoãn một khắc nào mà lập tức chạy đến.

Vì đã lâu không nhận được hồi âm của Vân Hành, có trưởng lão thậm chí còn căng thẳng đến mức lấy ra pháp khí.

"Không sao, đám ma tu đó đều đã bị tiêu diệt rồi."

Nghe thấy giọng của Vân Hành, những người bên ngoài mới thở phào nhẹ nhõm.

Vân Hành vịn vào chiếc bàn bên cạnh đứng dậy, lúc này ngoài khóe mắt đỏ hoe và sắc mặt tái nhợt ra, nàng không có gì bất thường.

Nhưng...

Nàng cảm thấy trong phòng hình như không nên yên tĩnh như vậy, dường như thiếu đi âm thanh gì đó.

Đúng rồi, hôm nay tiểu gia hỏa trông rất giống Thanh Đoàn đó đặc biệt yên tĩnh, có chút không giống với dáng vẻ hoạt bát thường ngày của nó.

Khoảng thời gian này Vân Hành sống có chút mơ mơ màng màng, nàng chỉ nhớ mỗi khi mình trở về, tiểu gia hỏa đó luôn kêu chíu chíu, giọng trong trẻo nhưng không làm phiền lòng người.

Vân Hành đến bên lồng nhìn một cái, tiểu gia hỏa ngủ rồi, hô hấp ổn định rất khỏe mạnh, không có dấu hiệu bị bệnh, linh quả mình để trước đó gần như không động đến, tiểu gia hỏa này có lẽ không thích ăn nhỉ, lần sau có thể đổi các loại khác.

Vân Hành không nhớ nổi mình đã đổi cho tiểu gia hỏa này mấy loại quả rồi, không ngờ tiểu gia hỏa này lại không ưng ý loại nào, tuy tính tình tốt hơn Thanh Đoàn, nhưng cũng kiêu kỳ hơn Thanh Đoàn một chút, đợi sau khi Đổng Thi Nguyệt trở về vẫn nên giao cho nàng ấy nuôi đi, ở chỗ mình e là nuôi không tốt.

Vân Hành nhớ lại thời gian Đổng Thi Nguyệt rời đi, cũng sắp đến một tháng rồi.

Nàng đã định sẵn người kế nhiệm vị trí Tông Chủ của mình, bây giờ sắp xếp xong nơi đi chốn về cho tiểu gia hỏa này, nàng cũng không còn vướng bận gì nữa.

Vân Hành cụp mắt xuống, để không làm phiền giấc ngủ của tiểu gia hỏa này, nàng lặng lẽ biến mất khỏi căn phòng.

Các trưởng lão bên ngoài thấy Vân Hành đi ra, vội vàng tiến lên hỏi thăm tình hình.

"Tông Chủ, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Trên Vân Vụ Sơn sao lại có ma khí?"

Vân Hành dùng thần thức quét qua mảnh đất vừa bị kiếm ý chém nứt, trong ác mộng nàng nghe thấy tiếng cầu cứu của sư muội, trong cơn kinh hãi và tức giận, nàng căn bản không hề nghĩ đến việc để bất cứ kẻ nào sống trong đám người đó.

Trong số những kẻ đến cứu Ma Chủ, kẻ mạnh nhất cũng chỉ mới ở Địa Tiên cảnh, đã mấy chục năm trôi qua kể từ khi Vạn Hồn Ma Chủ bị bắt, ở nơi như Ma Vực, thực lực là trên hết mà không màng đến đạo đức, sau khi Vạn Hồn Ma Chủ bị bắt sống chết không rõ, phần lớn lãnh thổ của hắn bị chia cắt, thế lực dưới trướng kẻ thì chạy, người thì tan rã, Kim Tiên cảnh đều tự lập môn hộ, bây giờ những kẻ sẵn lòng mạo hiểm xông vào tiên môn để cứu hắn chỉ còn lại một tên Địa Tiên cảnh.

"Trước đó Vạn Hồn Ma Chủ đã phát ra tin cầu cứu, ma tu tiềm phục ở Đông Chiêu liền đến cứu người." Vân Hành thu hồi thần thức.

Thì ra là Tông Chủ đang dụ rắn ra khỏi hang, các trưởng lão lộ vẻ bừng tỉnh, thế nhân đều biết Vạn Hồn Ma Chủ không bị Tiên Tôn giết tại chỗ, thủ hạ của Ma Chủ luôn có những kẻ trung thành tin rằng hắn vẫn còn sống, cho nên khoảng thời gian gần đây Đông Chiêu Vực mới xảy ra nhiều biến động lạ, bọn họ đều nghi ngờ là do người của Ma Vực đang quấy phá.

Chiêu này của Tông Chủ có thể giải quyết được không ít ẩn họa cho Đông Chiêu Vực.

"Tông Chủ, vậy Vạn Hồn Ma Chủ... có phải nên xử lý luôn không?" Để tránh đêm dài lắm mộng.

Bọn họ hiểu tâm tư muốn báo thù của Tông Chủ, nhưng thứ này ở trong tông môn của họ luôn là một mối họa, không ai muốn gánh vác rủi ro.

Vân Hành hồi lâu không nói gì, một cảm giác không nói nên lời lan tỏa trong lòng các trưởng lão, bọn họ đột nhiên cảm thấy sau lưng mình đổ một tầng mồ hôi lạnh.

"Ta biết rồi." Vân Hành mở lời phá vỡ sự im lặng, áp lực mới theo đó mà biến mất.

Có trưởng lão giơ tay lau mồ hôi trên trán, trong lòng thầm thở dài, mấy chục năm trôi qua rồi, Tông Chủ vẫn chưa buông bỏ được à.

"Qua một khoảng thời gian nữa ta sẽ xử lý hắn, các người yên tâm, hắn sẽ không ảnh hưởng đến tông môn."

Vân Hành hành sự thận trọng, chưa từng xảy ra sai sót, các trưởng lão nghe nàng nói vậy liền yên tâm, nhưng lúc này bọn họ không ai ngờ được chuyện Vân Hành đang âm thầm tính toán nguy hiểm đến mức nào, dĩ nhiên, sự nguy hiểm này không nhắm vào tông môn, chỉ nhắm vào chính nàng.

"Các người về đi, trấn an các đệ tử khác trong tông môn, bảo họ không cần hoảng sợ."

"Vâng."

Các trưởng lão tuân lệnh, sau đó rời khỏi Vân Vụ Sơn.

Một lát sau, trên Vân Vụ Sơn lại khôi phục sự tĩnh lặng, dưới sự bao phủ của gió tuyết, cỏ cây nơi đây đã rất lâu rồi không thấy ánh mặt trời, Vân Hành cũng vậy, nàng đứng dưới gốc cây bị bóng cây bao trùm, nhuốm một vẻ u ám vô tận.

Trong nhà, cục bông trắng nhỏ vẫn đang say ngủ, nhưng thật ra nàng không phải tự nguyện ngủ thiếp đi.

Trạng thái của sư tỷ đáng sợ như vậy, Ôn Thê Ngô làm sao có thể ngủ được, nàng vẫn luôn canh chừng Vân Hành, cho đến khi phát hiện trên người sư tỷ mơ hồ bao phủ một tầng hắc khí.

Khoảng thời gian này Ôn Thê Ngô cũng không hề nhàn rỗi, nàng đang cố gắng tiêu hóa ký ức truyền thừa của Phượng Hoàng tộc, cơ thể này của nàng hình như có chút đặc biệt, thậm chí còn sở hữu huyết mạch của Tổ Hoàng, do đó ký ức truyền thừa nhận được cũng nhiều hơn tiểu phượng hoàng bình thường.

Nàng tìm kiếm phương pháp thoát khỏi tình cảnh khó khăn này trong những ký ức đó, muốn xem liệu có thuật pháp nào có thể xuyên qua cấm giới của lồng chim không, cho đến hôm qua, nàng cuối cùng cũng tìm được một phương pháp dường như khả thi.

Nàng dùng bí thuật của Tổ Hoàng rút ý thức của mình ra, khái niệm ý thức này siêu thoát khỏi thần hồn, không có bất kỳ khả năng tấn công nào, và cũng ít chịu sự giới hạn của lồng chim nhất.

Điều duy nhất hơi phiền phức là không có thần hồn khống chế, ý thức của nàng rất dễ bị lạc lối, vì vậy, nàng chỉ có thể từ từ thử.

Sau khi nhìn thấy trên người sư tỷ xuất hiện hắc khí bất thường, nàng chỉ có thể dùng thuật pháp nửa vời chưa học thành của mình để thử vận may, xem có thể nhập mộng cho người gần đó không, nhưng khi ý thức của nàng hoàn toàn được rút ra, Ôn Thê Ngô mới hiểu được việc điều khiển ý thức trôi nổi như bèo dạt trong nước là khó khăn đến mức nào.

Nàng không thể nắm được phương hướng, càng không cần nói đến việc làm những việc khó khăn như nhập mộng.

Ngay khi nàng đang sốt ruột không thôi, Ôn Thê Ngô đột nhiên nghe thấy tiếng "chíu chíu".

Mình đâu có phát ra tiếng chim kêu, âm thanh này từ đâu ra?

Ôn Thê Ngô nghiêng đầu, nhìn thấy một tiểu gia hỏa mềm mại nhảy nhót đến bên cạnh mình.

Hai cục bông nhỏ lông nhung mượt mà dính vào nhau, giống như đang soi gương vậy.

Không, nếu nhìn kỹ, lông vũ của các nàng vẫn có chút khác biệt, chỉ là cần phải so sánh từng chút một.

Thanh Đoàn?

Ôn Thê Ngô có chút khó tin nhìn nó, tiểu gia hỏa xuất hiện bên cạnh mình chẳng phải chính là Thanh Đoàn thật sao!

"Mấy năm nay ngươi đã đi đâu? Không đúng, ngươi làm sao tìm được ta!" Đôi mắt của Ôn Thê Ngô tràn đầy sự khó tin.

Ý thức chập chờn vừa nãy của nàng đã lắng xuống, không còn như trước, dường như gió thổi qua là có thể tan biến.

Ôn Thê Ngô biết mình không có khả năng điều khiển thuần thục như vậy, vậy là Thanh Đoàn đã giúp mình sao?

Thanh Đoàn không nói gì, nếu tiểu gia hỏa này còn sống, xét về tuổi thọ nó nhất định đã đạt đến Kết Đan kỳ rồi, thật ra yêu thú Quán Tâm kỳ đã có năng lực nói chuyện, nhưng Ôn Thê Ngô chưa bao giờ nghe thấy nó nói.

Thanh Đoàn vỗ cánh bay về phía trước, Ôn Thê Ngô bất giác đi theo nó, nàng biết tiểu gia hỏa này đang giúp mình.

Sau khi bay qua một hành lang ý thức hư ảo, Ôn Thê Ngô đâm đầu vào một nơi đầy rẫy sự ô uế và tuyệt vọng, hắc khí cuồn cuộn xung quanh xen lẫn quá nhiều cảm xúc tiêu cực, Ôn Thê Ngô vừa vào đã suýt bị ảnh hưởng, mà Thanh Đoàn bên cạnh nàng bỗng phát ra một tiếng kêu vang dội, những luồng ô uế đó nhanh chóng tan biến như gặp phải khắc tinh.

"Lợi hại thật." Ôn Thê Ngô như nhớ ra điều gì đó, nàng nhìn Thanh Đoàn với vẻ mặt phức tạp, dùng giọng điệu không chắc chắn nói: "Thanh Đoàn, ngươi cũng là phượng hoàng phải không?"

Thanh Đoàn liếc nàng một cái, Ôn Thê Ngô biết mình đoán đúng rồi, thực ra chuyện này cũng chẳng cần đoán, hai người các nàng bây giờ giống nhau như vậy, vừa nhìn là biết có liên quan.

"Lẽ nào... chúng ta là tỷ muội sao?" Dù sao hai người các nàng trông giống hệt như cặp song sinh.

"..." Biểu cảm của Thanh Đoàn hình như mang theo một chút bất đắc dĩ, nó mổ vào đầu Ôn Thê Ngô một cái, dịu dàng hơn trước rất nhiều, sau đó bay lên dẫn đường.

Xem ra không phải tỷ muội, vậy thì là gì đây?

Ôn Thê Ngô đi theo sau nó, nhưng lúc cúi đầu, nàng phát hiện chân mình trở nên hư ảo.

Đây là lần đầu tiên nàng rút ý thức của mình ra, có thể duy trì lâu như vậy đã rất khó rồi, luồng ý thức này của nàng sẽ sớm quay trở về cơ thể.

"Thanh Đoàn!" Giọng điệu của Ôn Thê Ngô mang theo sự gấp gáp, "Cơ thể của ngươi có ở bên cạnh ta không? Ta bây giờ bị nhốt trong lồng, uồng ý thức này của nàng sẽ sớm quay trở về cơ thể., tình trạng của sư tỷ rất không tốt, ta phải gọi nàng ấy tỉnh lại!"

Lời còn chưa dứt, nàng liền thấy Thanh Đoàn dang rộng đôi cánh bay lên không trung, móng vuốt của nó xé toạt một khe hở trong bóng tối, Ôn Thê Ngô thông qua khe hở đó nhìn thấy bóng dáng của sư tỷ, và "mình" bên cạnh sư tỷ.

"Đây là..." Ôn Thê Ngô sững sờ một chút, cũng không biết Thanh Đoàn đã làm gì, lời nói của "mình" ở xa xa truyền đến rõ ràng.

Nàng đang dụ dỗ sư tỷ đi vào chỗ chết!

Lần này nàng bất chấp sự nhắc nhở của Thanh Đoàn mà trực tiếp xông qua, kết quả bay được nửa đường liền ngã xuống đất, đôi cánh của nàng cũng bắt đầu tan biến.

Thanh Đoàn ngẩng đầu nhìn về hướng khác, trên khuôn mặt nhỏ bé mềm mại lại hiện lên vẻ nghiêm nghị.

Lần này nó vỗ cánh, trong hắc vụ lại xuất hiện một hình ảnh khác, một đám ma tu lén lút lẻn lên Vân Vụ Sơn, sắp sửa tiếp cận sườn núi nơi giam giữ Vạn Hồn Ma chủ.

Ôn Thê Ngô không thể đến gần Vân Hành, chỉ có thể vừa nức nở vừa lớn tiếng gọi sư tỷ sắp bị "mình" kéo vào vực sâu.

May mà sư tỷ có phản ứng với giọng nói của mình, chỉ là cái thứ tâm ma kia hèn hạ vô sỉ kia, suýt chút nữa đã đưa sư tỷ đi mất! Bất đắc dĩ, nàng chỉ có thể đau lòng dùng những lời lẽ đó để đánh thức sư tỷ.

Khoảnh khắc cơn ác mộng vỡ tan, ý thức của nàng cũng bị đẩy ra, khi an tâm chìm vào bóng tối, Ôn Thê Ngô dường như nghe thấy một tiếng thở dài xa lạ nhưng dịu dàng.


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store