ZingTruyen.Store

[BHTT] [Edit] Sau Khi Chết, Ta Thành Chim Nhỏ Trong Tay Sư Tỷ

Chương 28: Di Vật

Kately1989

Ôn Thê Ngô mơ thấy ác mộng, nàng thấy sư tỷ trong mơ ôm xác mình tự vẫn, máu nóng nhuộm đỏ tuyết trên Vân Vụ Sơn.

Trong ác mộng nàng chẳng thể động đậy, cũng chẳng thể cất lời, chỉ đành trơ mắt nhìn tuyết Vân Vụ Sơn vùi lấp thân xác sư tỷ, Ôn Thê Ngô trong ác mộng khóc hồi lâu, lúc nàng giãy giụa tỉnh khỏi ác mộng, không ngoài dự đoán, nàng phát hiện lông nhung trên ngực mình đã ướt đẫm nước mắt.

Cục bông nhỏ màu trắng khẽ run rẩy, tuy ác mộng đã dứt, nhưng cảm giác kinh hoàng vẫn quẩn quanh lòng nàng.

Sư tỷ... sư tỷ đâu rồi!

Việc đầu tiên Ôn Thê Ngô làm sau khi tỉnh khỏi ác mộng là tìm Vân Hành khắp nơi, nàng phải thấy sư tỷ mới có thể an lòng, giờ nàng vẫn ở trong phòng sư tỷ, trong lồng còn thêm nhiều linh quả và linh cốc, nhưng sư tỷ lại chẳng biết đã đi đâu.

Bên lồng nàng đặt một đĩa bánh hạt dẻ vẫn còn nóng hổi, hẳn là sư tỷ mới làm cách đây không lâu, lần này sư tỷ không chỉ đặt chúng vào đĩa có gắn hỏa tinh thạch, mà còn dùng một chiếc lồng chụp có khảm hỏa tinh thạch nhỏ để chụp chúng lại, như vậy sẽ không cần lo gió lạnh thổi nguội chúng.

Nhưng đĩa bánh hạt dẻ này là chuẩn bị cho ai?

Ôn Thê Ngô vừa nghĩ đến chuyện xảy ra tối qua, trái tim liền nhói đau từng cơn, sư tỷ cuối cùng đã tỉnh táo lại rồi, nếu đã như vậy nàng ấy tại sao còn làm thêm đĩa bánh hạt dẻ này?

Sư tỷ thật sự đã tỉnh táo rồi sao? Hay là...

Chắc là do ảnh hưởng của việc lấy tâm đầu huyết mà không có tiên lực chống đỡ, Ôn Thê Ngô có chút không dùng được sức, nàng kéo lê thân thể mệt mỏi đến cửa lồng húc một cái, cửa lồng chẳng hề lay động, muốn từ bên trong mở cửa ra gần như là chuyện không thể nào.

Ôn Thê Ngô loay hoay trong lồng một lúc lâu, cuối cùng chẳng thu được gì nàng đành phải nhận rõ hiện thực, đây là lồng chim do chính tay sư tỷ tạo ra, cũng là một món tiên khí có thể giam cầm kẻ địch, sư tỷ sao có thể để lại cơ hội trốn thoát cho kẻ địch? Nàng không thể tự mình thoát ra được.

Chẳng thể làm gì nàng chỉ đành ở trong lồng đợi sư tỷ trở về, linh quả xung quanh tỏa ra mùi hương ngọt ngào, nhưng nàng chẳng có chút khẩu vị nào.

Bây giờ trời đã sáng hơn rất nhiều, Ôn Thê Ngô có thể quan sát phòng sư tỷ rõ ràng hơn, phòng của sư tỷ vốn rất thanh nhã, nhưng trăm năm trước nơi đây ít nhất còn có chút dấu vết sinh hoạt, còn nay Ôn Thê Ngô đã chẳng thể thấy được những vật trang trí từng có, nếu chẳng phải trên giường vẫn còn chăn nệm, người ngoài nhìn vào e rằng sẽ nghĩ nơi này không có ai ở.

Và nơi duy nhất có màu sắc tươi sáng trong cả căn phòng là trên bệ cửa sổ cách đó không xa, nơi đó đặt một con hổ vải rất cũ rất cũ, Ôn Thê Ngô nhận ra đó là đồ chơi lúc nhỏ của mình, nàng cứ tưởng đã mất từ lâu, thì ra là sư tỷ đã giúp mình cất giữ sao?

Ôn Thê Ngô thu lại ánh mắt, nàng cúi đầu liếc nhìn ngực trái của mình, lông vũ nơi đó còn dính chút máu, nàng nghi ngờ vết thương của mình có phải còn chưa lành không, nếu không tại sao lại đau như vậy?

Thời gian từng chút trôi qua, cục bông nhỏ trong lồng trông càng lúc càng sốt ruột, Ôn Thê Ngô sợ sư tỷ gặp phải chuyện như tối qua, bão tuyết bên ngoài vẫn còn dữ dội, lúc này chắc chẳng ai muốn qua đây, nếu nàng ấy ngất xỉu ở nơi khác trên ngọn núi này, e rằng sẽ không có ai phát hiện ra.

Sư tỷ... mau về đi, Ôn Thê Ngô trong lòng thầm cầu khẩn.

Cũng chẳng biết có phải người ở ngoài cảm nhận được tâm niệm của nàng không, chẳng bao lâu sau Ôn Thê Ngô bỗng nghe thấy tiếng bước chân có chút loạng choạng ngoài cửa.

Sau đó cánh cửa được mở ra, Vân Hành mang theo gió tuyết vào trong, lần này bánh hạt dẻ trên bàn chẳng bị ảnh hưởng, nhưng Ôn Thê Ngô hình như mơ hồ ngửi thấy một chút mùi máu tanh.

"Khụ khụ..." Vân Hành sau khi vào liền có chút kiệt sức mà dựa vào cửa, trên mặt nàng chẳng còn chút huyết sắc, trắng bệch như một tờ giấy, rõ ràng chỉ mới rời đi một lúc thôi, khí tức của Vân Hành lại càng suy yếu hơn, trên người nàng thậm chí còn lộ ra tử khí nhàn nhạt.

Tấm lưng vốn thẳng tắp của Vân Hành khẽ cong xuống, nàng nghiêng người vịn vào khung cửa, hạ bàn tay che miệng lúc ho xuống, Ôn Thê Ngô trong lồng lại nhảy lại bay, lúc này mới miễn cưỡng thấy trong lòng bàn tay sư tỷ có không ít bọt máu.

Tối qua mình chẳng phải đã cho sư tỷ uống một giọt tâm đầu huyết của phượng hoàng sao, sư tỷ sao lại còn ho ra máu!

"Chíu chíu!" Ôn Thê Ngô gấp đến mức phát ra hai tiếng kêu trong trẻo.

Tiếng kêu của nàng đã thu hút sự chú ý của Vân Hành, Ôn Thê Ngô sau khi đối diện với ánh mắt mệt mỏi trống rỗng của sư tỷ, sống mũi cay cay suýt nữa lại bật khóc.

Vân Hành nhìn Ôn Thê Ngô hồi lâu, ánh mắt nàng lộ vẻ mơ hồ, hình như đã quên trong phòng mình còn có một tiểu gia hỏa đang đợi nàng trở về.

"Thanh Đoàn." Vân Hành lẩm bẩm bước tới, bước chân nàng ấy còn có chút loạng choạng, may mà đồ đạc trong phòng ít, nàng ấy mới không bị vấp ngã, nhưng trạng thái của Vân Hành vẫn khiến Ôn Thê Ngô sợ hãi, nàng bất giác dang rộng đôi cánh muốn bay ra, đáng tiếc bị lồng chim chặn lại.

"Chíu?" Ôn Thê Ngô nghiêng nghiêng đầu, tối qua sư tỷ chẳng phải đã biết mình không phải Thanh Đoàn rồi sao? Tại sao còn gọi tên Thanh Đoàn?

Vân Hành ôm lồng chim lên lẩm bẩm một mình: "Thanh Đoàn, ta đã thấy A Tước rồi, ta rất nhanh sẽ có thể đón nàng ấy về nhà, ngươi tuyệt đối chẳng được bắt nạt nàng ấy nữa."

Nghe xong lời của sư tỷ, Ôn Thê Ngô sững sờ hồi lâu.

"Chíu..." Giọng Ôn Thê Ngô mang theo một tia run rẩy, sư tỷ đã thấy mình ở đâu? Là tâm ma? Hay là thứ gì khác?

Trạng thái của Vân Hành rất không ổn, giống như đang chìm đắm trong tâm ma và ác mộng, Ôn Thê Ngô nhẹ nhàng mổ ngón tay sư tỷ, nhưng sư tỷ lại chẳng hề có phản ứng.

Ôn Thê Ngô sốt ruột đến mức nước mắt lưng tròng, khi giọt lệ trong veo xuyên qua lông tơ rơi trên đầu ngón tay gần như chẳng còn nhiệt độ của Vân Hành, người đang mắc kẹt trong tâm ma cuối cùng mới nhìn về phía nàng.

Ký ức của Vân Hành hình như đã xảy ra chút vấn đề, nàng hình như đã quên chuyện xảy ra tối qua, thậm chí còn tưởng Thanh Đoàn chẳng hề rời khỏi Vấn Thần Tông.

Nàng nhẹ nhàng lau đi nước mắt dính trên lông tơ của Ôn Thê Ngô, dùng giọng điệu dịu dàng đến mức Ôn Thê Ngô có chút sợ hãi nói: "Đừng khóc , A Tước rất nhanh sẽ có thể trở về rồi."

Sư tỷ, đừng như vậy...

Nước mắt của Ôn Thê Ngô càng thêm chẳng thể kiểm soát mà rơi xuống, tâm ma của sư tỷ rốt cuộc là gì? Là giống như tiên sinh kể chuyện kia nói sao? Hay là nói tâm ma của sư tỷ là vì mình mà sinh ra? Vì cái chết của mình?

Nàng ngậm lệ khẽ cắn lấy Vân Hành, dẫn tay sư tỷ vào trong lồng, đáng tiếc Vân Hành tưởng mình đang đùa nghịch với nàng, cho nên đã thu tay về.

"Ta còn có việc phải làm, ngươi ngoan ngoãn ở nhà chờ, đừng chạy lung tung khắp nơi, nếu không A Tước lại không tìm thấy ngươi." Vân Hành dặn dò, nhưng lời nàng nói nghe có vẻ rất kỳ quái.

Sư tỷ định đi đâu tìm mình?! Ôn Thê Ngô chẳng nói được lời nào, Vân Hành cũng chẳng hiểu được tiếng chim "chíu chíu" của nàng.

Lồng chim bị Vân Hành đặt lại lên bàn, tiểu gia hỏa bên trong "chíu chíu" kêu, hình như gấp đến mức muốn biểu đạt điều gì đó, nhưng Vân Hành chỉ lẩm bẩm một mình nói vài lời đợi sau khi A Tước trở về, hành động của cục bông trắng nhỏ chẳng hề thu hút sự chú ý của nàng, sau đó Vân Hành lại một mình đi đến một bên điều tức chữa thương.

Cục bông trắng nhỏ trong lồng yên tĩnh lại, sư tỷ cuối cùng cũng biết phải chữa trị vết thương của mình rồi! Ôn Thê Ngô thở phào một hơi, nàng ngoan ngoãn ở trong lồng chẳng làm phiền sư tỷ nữa, nếu sư tỷ có thể tận dụng tốt tâm đầu huyết của mình để chữa thương, vết thương của nàng ấy hẳn sẽ hồi phục được kha khá.

Trong phòng lại khôi phục sự tĩnh lặng, cục bông trắng nhỏ trong lồng chẳng hề động đậy mà nhìn sư tỷ, thần sắc mang theo sự dịu dàng và lo lắng.

Tình hình của sư tỷ khiến Ôn Thê Ngô khao khát lấy lại tự do, nàng phải nghĩ cách...

Ôn Thê Ngô đang suy nghĩ cách thoát khỏi tình cảnh khó khăn này, nhưng lại không nghĩ đến hành động bất thường của sư tỷ khi chủ động chữa thương có ý nghĩa gì.

Vân Hành điều dưỡng ba ngày mới mở mắt, trong ba ngày này Ôn Thê Ngô đều chẳng dám nhắm mắt, chỉ sợ bên phía sư tỷ xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, may mà mọi thứ thuận lợi.

"Chíu chíu!" Ôn Thê Ngô vực dậy tinh thần muốn hỏi sư tỷ có khá hơn chút nào không.

Nhưng người bị bao phủ trong bóng tối không có bất kỳ phản ứng nào, nàng có chút ngây người mà ngồi đó, tim Ôn Thê Ngô lại thắt lại.

"Cốc cốc cốc." Bỗng nhiên, trên cửa sổ truyền đến tiếng gõ của thứ gì đó.

Nghe tiếng giống như hạc giấy truyền tin.

Vân Hành dường như cuối cùng cũng hoàn hồn lại mà ngẩng đầu, nàng dùng tiên lực đẩy cửa sổ ra, chẳng ngoài dự đoán, một con hạc giấy truyền tin bay vào,

【Lận Thư của Càn Nguyệt Kiếm Tông xin cầu kiến, hy vọng Tông Chủ có thể đem đồ vật của Ngọc Hi Tông Tả Lan để lại ở tông môn chúng ta giao cho nàng ấy.】 Trong hạc giấy truyền tin truyền ra giọng nói của một vị trưởng lão, 【Tông Chủ, ta nhớ đồ vật Thánh Nữ Ngọc Hi Tông để lại bên này do người thay mặt bảo quản, người có muốn đưa không?】

Ôn Thê Ngô hơi có chút nghi hoặc, Tả Lan đã để lại thứ gì ở Vấn Thần Tông? Nhưng bất kể nàng ấy để lại gì, chuyện này lại có quan hệ gì với vị Lận Thư Tiên Quân kia?

Vân Hành để lại câu trả lời trên con hạc giấy truyền tin đó.

"Những thứ đó đều là vật Thánh Nữ Ngọc Hi Tông tặng cho sư muội ta, ta chẳng có quyền thay sư muội xử lý, nếu Lận Thư thật sự muốn lấy đi di vật của Thánh Nữ, vậy hãy để nàng ta và Thê Ngô bàn bạc đi." Khi đối xử với người ngoài, giọng nói của Vân Hành không hề có chút cảm xúc nào, các trưởng lão đều biết Ôn Thê Ngô đã hồn phi phách tán rồi, nhưng không biết Tông Chủ đang âm thầm lên kế hoạch hồi sinh nàng, cho nên người không biết chuyện nghe vào sẽ tưởng rằng Vân Hành muốn Lận Thư đi chết.

"Đùng!"

Trên chiếc bàn bên cạnh truyền đến một chút động tĩnh nhỏ, Vân Hành sau khi thả bay hạc giấy truyền tin liền hướng về lồng chim, tiểu gia hỏa bên trong hình như đã ngã.

Ôn Thê Ngô cảm nhận được mình được một lường tiên khí hơi lạnh đỡ dậy, nhưng tiên lực băng giá của sư tỷ cũng chẳng thể khiến nàng bình tĩnh, nàng xông đến bên lồng, phát ra một chuỗi chữ "chíu".

Nàng nghe nhầm sao? Sư tỷ vừa rồi đã dùng hai chữ nào? Di vật?! Ôn Thê Ngô mở to mắt.

Sao lại thế!

Nàng mong là mình nghe nhầm! Nhưng khi Ôn Thê Ngô nhìn thấy vị Lận Thư Tiên Quân tu Vô Tình Đạo trong truyền thuyết đó xuất hiện ở Vân Vụ Sơn, hy vọng cuối cùng trong lòng nàng liền tan thành mây khói.

Trong một trăm năm này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ôn Thê Ngô có chút bất lực mà dựa vào lồng chim, nàng nhớ lần cuối cùng liên lạc với Tả Lan là trước khi đối phương đến chiến trường biên vực, sao mới ngủ một giấc dậy bằng hữu cũ đã không còn nữa rồi?

Vân Hành khẽ nhíu mày, nàng trông có vẻ không hoan nghênh vị khách không mời này, nhưng nàng cũng không muốn bị đối phương tìm đến hết lần này đến lần khác, nên đứng dậy bước ra khỏi phòng.

Mà nàng đi lần này lại là hai ngày chẳng hề trở về, Ôn Thê Ngô sốt ruột lấy những ký ức truyền thừa mới có được ra, Phượng Hoàng tộc là một trong những sinh linh cổ xưa nhất thế gian, trong ký ức truyền thừa của họ ẩn giấu nhiều bí pháp đã thất truyền, nàng có lẽ có thể tìm được phương pháp tình cảnh khó khăn hiện tại của mình.

Tối ngày thứ ba, Vân Hành phong trần mệt mỏi trở về, trên mặt nàng lại mang theo nụ cười đầu tiên mà Ôn Thê Ngô thấy sau trăm năm, chỉ là trong nụ cười này mang theo vài phần bệnh hoạn.

Nàng sắp thành công rồi.

A Tước, muội hãy nhẫn nhịn thêm chút nữa, rất nhanh sư tỷ thôi sẽ có thể đưa muội về nhà.


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store