ZingTruyen.Store

Bhtt Edit Nu The Tu Vu Hoan


CHƯƠNG 72: YẾN VƯƠNG THẾ TỬ CẦU XIN

Một chiếc xe ngựa đón ánh triều dương không ngừng chạy nhanh về hướng đông, một đường đến Yến quốc, bị tướng sĩ trấn thủ biên cương ngăn lại.

Người bên trong xe ngựa mặc thường phục là một lão nhân, gập cong người đi ra, âm thanh nhẹ nhàng the thé nói: "Bên trong là tiểu chủ tử nhi tử của Tấn vương, Tấn quốc gặp nạn, ta phụng chỉ của chủ nhân cầu kiến Yến vương điện hạ."

Phiên vương có Tần, Tấn, Yến ba phiên quốc mạnh nhất cũng có mật thiết, đặc biệt Yến quốc cũng từng có ân với tấn, tướng sĩ nghe vậy một dường dẫn người thông suốt đến đô thành của Bắc bình.

-----Bắc bình phủ, Yến vương cung-

Yến vương cung của Yến quốc so với bố cục của Tấn quốc giống nhau, hiện tại Yến vương cung đã bị tịch thu, người đi nhà trống, mà lúc này Yến vương cung vẫn như cũ bận rộn, sở thiện phòng khói bay ra không ngừng, mười mấy nội thị cùng cung nhân mang đồ ăn tới sau đó được y quan nghiệm độc, lúc này mới được mang vào nội đình.

"Nhị lang nói trong kinh thành gần đây không được yên ổn, sợ là không thể trở về để chúc thọ điện hạ, điện hạ còn tâm tình ăn những thứ này." Yến vương phi nhìn Yến vương đang ăn vô cùng ngon miệng nói.

Yến vương đặt đũa xuống, lau khoé miệng, đáp "Phương bắc có chư hồ nhìn chằm chằm, Phương nam còn có triều đình đang nghi kỵ, ta không ăn no, làm sao có thể đối phó với địch đây."

"Nhưng hiện tại không có chiến loạn." Yến vương phi bất mãn nói.

Yến vương đem khăn tay vứt qua một bên hướng trong điện phất tay, một lát sau bên trong điện chỉ còn lại phu thê hai người "Ngôn nhi đang ở trong hiểm cảnh, ta tự nhiên rõ ràng, Hoàng huynh hắn loại bỏ cánh tay của mình, hắn mất đi một tướng giỏi, lại mất đi một người trung thành, đồng thời còn chặt dứt con đường của Tần quốc, hắn càng làm như thế, ta lại càng không thể không động.

Lại không nói đến việc Ngôn nhi còn đang ở trong tay hắn, nếu như ta dẫn binh về kinh thành, Bắc bình tất nhiên sẽ bị Chư hồ xâm lược, đây từng là quốc đô của bọn họ, bọn họ sẽ nhân cơ hội mà đoạt lại. sống chết là chuyện nhỏ, nhưng nếu bởi vì ta, mà khiến trung nguyên mất đi rơi vào tay dị tộc, ta còn mặt mũi nào đi gặp tổ tông cùng vạn dân."

"Ngôn nhi là cốt nhục duy nhất của ta, so với mạng của ta còn trọng yếu hơn, ta mặc kệ cái gì vạn dân." Yến vương phi tức giận nói.

Yến vương đứng dậy, đi tới phía sau thê tử cúi người nhẹ nhàng ôm lấy thê tử nói: "Ngươi cùng ta làm phu thê nhiều năm, ta đã đáp ứng nương tử việc gì mà chưa làm được đâu? Hôm nay ta sẽ bảo đảm, nhất định cho ngôn nhi bình an trở về."

"Ngươi nói vậy để hống ta sao?" Yến vương phi nghiêng đầu nói: "Lời nói quá mức nhẹ nhàng, Ngôn nhi hiện tại đang ở trong hang hổ, làm sao có thể yên tâm."

"Hoàng huynh ta tuy rằng không thông minh, cũng không đến nỗi vụng về huỷ đi nhược điểm trong tay hắn, hắn không dám đụng đến ta, cũng không dám đụng đến người bên cạnh ta. Chỉ đáng thương cho một nhà Tấn vương."

Yến vương đứng dậy thở dài nói: "Ta có thể cứu hắn một lần, cũng không thể cứu được lần thứ hai, hắn làm như thé, thật là muốn làm cho ta phản bội hắn."

Nói tới Tấn quốc, Yến vương phi ngẩng đầu lên nói: "Tấn vương cùng với Tấn vương phi hai người đó lương thiện, bách tính Tấn quốc mất đi một vị chủ nhân như thế, sẽ trở nên như thế nào, điện hạ thật sự không có biện pháp nào sao?"

"Đại vương, vương phi" nội thị xoa tay đi vào nói.

"Chuyện gì?" Yến vương hỏi.

"Ở bên ngoài có người Tấn quốc cầu kiến." nội thị đáp.

Yến vương phu phụ nhìn nhau, Yến vương vội vã giơ tay lên nói: "Để bọn họ vào trong điện chờ."

"Vâng."

Sau đó quay người đem dực thiện quang mang theo nói: "Phu nhân, ta lên triều một chút."

Yến vương bước nhanh ra khỏi Khôn ninh cung, xuyên một đường đến điện, người ở trong điện lo lắng, chắp tay đi tới đi lui.

Cũng không lâu lắm, âm thanh của nội thị cùng tiếng khóc của hài tử vang lên "Ca nhi đừng khóc, hiện tại đã đến phủ thúc phụ ngài."

"Nương với cha vì sao không đến?" hài tử hỏi xong tiếp tục khóc.

Yến vương nghe thấy vội bước vào trong điện, hài tử cùng nội thì quỳ xuống nói; "Khẩn cầu điện hạ cứu tiểu chủ nhân."

Yến vương đem nội thị nâng dậy, Tấn cùng Yến thường ngày qua lại với nhau, hài tử nhìn thấy Yến vương trái lại không khóc, không quên lễ nghi mà nói: "Chất nhi gặp thúc phụ."

Yến vương nhìn hài tử sáu bảy tuổi trước mặt, trong lòng không khỏi chua xót ôm lấy hắn, dùng tay nhẹ nhàng lau nước mắt , hỏi nội thị bên cạnh "Xảy ra chuyện gì?"

"Hôm qua trong triều có người tới, Tấn vương điện hạ linh cảm có đại sự phát sinh, nên mệnh lão nô đem theo tiểu chủ nhân suốt đêm đánh xe trốn đi khỏi Tấn quốc, tiểu chủ nhân còn chưa đầy mười tuổi, nên chưa thụ phong, khẩn cầu Yến vương điện hạ che chở." Nội thị chợt móc ra một nửa miếng ngọc bội nói "Đây là Tấn vương điện hạ đưa cho tiểu chủ nhân làm tín vật."

"Yến vương nghe ngóng, bất đắc dĩ thở dài, sau đó nhận lấy ngọc bội nói "Hoàng quyền chi tranh, đến đứa nhỏ cũng không thoát khỏi."

------Tấn quốc-----

Tấn vương giao hết binh quyền, cùng thê cùng tử ngồi trong xe tù, trên đường bị bách tính cản trở.

Bách tính Tấn quốc quỳ gối ở hai bên đường oan uổng hô to, có tướng lĩnh ngày xưa không chịu quy thuận triều đình, suất binh ngăn lại trên đường phố.

"Cẩu quan!"

Một đám binh sĩ rút đao ngồi trên lưng ngựa , Tấn vương thấy thế giơ tay trong xe tù quát lơn "Không được làm càn!"

Chúng tướng đều không rõ hỏi: "Điện hạ, triều đình đối với ngài như thế, ngài cần gì phải..."

"Binh lính của Tấn quốc cũng là binh lính của Đại minh, các ngươi và ta đều là thần tử, không nên bởi vì ta mà liên luỵ hết thảy , liên luỵ bách tính." Tấn vương khuyên nhủ nói

"Đại trượng phu co được giãn được, không nên làm mãng phu."

Mấy tướng lĩnh mặc khôi giáp ngây người , liếc mắt nhìn nhau, đem đường nhường ra, một lời nói của Tấn vương, làm cho bách tính càng thêm không muốn , chỗ hắn đi qua, dân chúng kêu rên một mảnh.

-----Kinh thành-

So với Tấn quốc vì quân khóc lóc mà đưa tiễn, ở kinh thành bầu không khí lại vô cùng vi diệu, lão thần làm bạn bên cạnh Hoàng dế mấy chục năm cống hiến cho đất nước, sau một đêm cả nhà bị bắt bỏ tù, không có đồng liêu nào giám đứng ra cầu xin.

Bởi vì ngày trước có việc tương tự xảy ra, có đại nhân cầu xin đều bị hoàng đế xử tội đồng mưu. Cho tới nay không ai giám đứng ra. Tính tình hoàng đế lại đa nghi, liền không ai giám dâng sớ khuyên can. cũng chỉ có vài lão thần đã lớn tuổi quỳ ngoài điện xin cầu kiến để khuyên giải

Nội thị bên cạnh Tấn Dương chặn xa giá của Triệu Hi Ngôn con mắt thâm thuý nói: "Phụng mệnh của công chúa, mời Thế tử vào phủ."

Triệu Hi Ngôn từ bên trong xe đi ra, thấy nội thị bên cạnh Tấn Dương liền nhíu mày nói: "Ta tạm thời có chút việc, hết bận sẽ tới gặp công chúa."

Nội thị như cũ không nhúc nhích nhìn chằm chằm y phục trên người Triệu Hi Ngôn nói: "Từ lần trước đã lâu không thấy Thế tử mặc công phục, Thế tử đây là đang muốn tiến cung sao?"

"Thì làm sao, một người như ngươi, ngươi có thể quản ta đi nơi nào hay sao?" Triệu Hi Ngôn bình tĩnh tức giận nói.

Nghe thấy những lời nhục mạ, nội thị cũng không tức giận trái lại hóp mắt cười nói: "Thế tử hẳn phải biết vì sao công chúa lại để tiểu nhân tới ngăn cản ngài a."

Triệu Hi Ngôn đương nhiên biết giờ khắc này Tấn Dương cũng không hi vọng nàng vào cung, nội thị lại nói: "Thế tử sắp mười bảy tuổi, đã không còn là tiểu hài tử, có vài thứ đã không cần khiến người ta bận tâm mới đúng."

"Phụ thân cùng mẫu thân ta còn chưa từng cản ta, ngươi lấy thân phận gì, bằng ngươi cũng dám lạm quyền như phụ thân ta, đến răn dậy ta sao?" Triệu Hi Ngôn giận giữ nói.

Nội thị ngồi trên ngựa chắp tay nói: "Tiểu nhân không dám."

Triệu Hi Ngôn thấy hắn không tránh ra, bước tới đoạt lấy roi trong tay phu xe .

Thát!!!

Mấy con tuấn mã nhanh chóng chạy đi, nội thị chấn kinh, tránh qua một bên, hắn không một lời chỉ ngồi trên ngựa hoảng sợ, sau đó thẳng eo nhìn xa giá Triệu Hi Ngôn rời đi.

Triệu Hi Ngôn vào cung, quỳ trươsc điện cùng các vị đại thần, cho đến sau giờ ngọ, các đại thần từng người rời khỏi điện, Thấy Triệu Hi Ngôn vẫn quỳ, dồn dập lắc đầu.

"Tội của Vương Chấn, đã không thể tha thứ, Thế tử làm như thé, là vì cái gì đây?"

"Đều nói vũ phu trọng nhất là tình nghĩa, tốt xấu gì nữ nhi nhà Vương Chấn đã từng cứu mạng Thế tử, dù có đã cự tuyệt việc thành thân, nhưng cũng không đến nỗi vong ân phụ nghĩa."

Một lúc lâu Cao sĩ lâm từ trong điện đi ra, nâng Triệu Hi Ngôn dậy nói: "Thế tử, bệ hạ để ngài đi vào."

Triệu Hi Ngôn sờ đầu gối đau nhức, Cao sĩ lâm đỡ tiến vào trong điện.

Hoàng đế nghiêng người ngồi ở trên long ỷ giữa đại điện, một bên tay nắm đai ngọc, một tay để trên tay vịn của long ỷ.

Triệu Hi Ngôn nới lỏng tay cao sĩ lâm ra , nhấc y phục quỳ xuống "Bệ hạ."

"Vương thế tử, ngươi có chuyện gì mà phải quỳ ở ngoài kia?" Hoàng đế hỏi.

"Là án liên quan tới Vương đô đốc, tội của hắn không đáng chết, thần tới thỉnh bệ hạ khai ân." Triệu Hi Ngôn tấu nói.

"Ồ?" Hoàng đế giả vờ ngạc nhiên nghi ngờ nói: "Ngươi là con cháu triệu gia, cớ gì vì nhà hắn mà cầu xin."

"Vương thị đã từng cứu mạng thần." Triệu Hi Ngôn ngẩng đầu nói: "Mà Vương đô đốc lại có công với nước, từng phụng dưỡng bệ hạ mấy chục năm, bệ hạ nể tình Vương lão tướng quân xin miễn tội chết cho Vương thị."

Hoàng đế chống đỡ ghế đứng dậy, chắp tay đi xuống nói "Ngươi cũng biết, tam pháp ty đã định ra tội, là tội mưu phản, ngay cả tội mưu phản cũng bởi vì có công huân mà khoan dung, ngươi nói cho trẫm biết, có phải bọn hắn làm phản, có công huân đều được khoan dung hay không?"

Triệu Hi Ngôn không trả lời được, chỉ ưu thương quỳ trên mặt đất.

Hoàng đế thấy thế, lại thấy hắn giống như Yến vương phi lúc còn trẻ vậy, đứa bé này là thật sự một thiếu gia hoàn khố hay không, đối với hắn hiện tại đều không quan trọng nữa, từ lúc hắn vào kinh thành, Hoàng đế đã định sẵn là hắn không thể rời khỏi nơi này.

"Ngươi là đang thương tâm cho toàn bộ Vương đô đốc phủ sao, hay là chỉ cứu một mình Vương thị?"

Triệu Hi Ngôn cúi đầu " Vương thị cứu thần khỏi mãnh hổ, bây giờ Vương đô đốc phủ gặp nạn, thần nếu như thấy chết mà không cứu, cuối cùng trong lòng tâm bất an."

Hoàng đế thở dài , cực kì hiếm thấy thoả hiệp nói: "Phụ thân của Vương Chấn hưởng Tông thái miếu, cả nhà trung liệt, trẫm sẽ cân nhắc toàn bộ Vương thị."

"Tạ bệ hạ."

Triệu Hi Ngôn rời khỏi cung leo lên xa giá.

"Thế tử, còn đi công chúa phủ nữa không?" chúc quan lên tiếng hỏi.

Triệu Hi Ngôn sau khi ngồi xuống gật đầu, chúc quan không rõ lại hỏi: "Lúc nãy người kia khẩu khí rõ ràng là muốn cản người vào cung, nhưng hiện giờ ngài cũng đã vào rồi, đi không phải cũng là vô dụng chứ?"

"Đi thỉnh tội.' Triệu Hi Ngôn dựa trên thùng xe nhắm mắt nói.

".........."

Editor: Không nghe lời vợ à 😊))))))) lại còn muốn thỉnh tội

Xe ngựa lăn bánh, tiếng leng keng lại vang vọng, chúc quan ngồi bên trong xe ngựa cùng Triệu Hi Ngôn hỏi: "Thế tử hướng về bệ hạ cầu xin, có được không?"

"Đương nhiên." Triệu Hi Ngôn mở mắt ra nói "Cũng không suy nghĩ một chút, chủ tử của ngươi là ai."

"Nhưng Vương Chấn làm trung quân đô đốc dưới trướng nhiều sĩ quan như thế, cũng không có ai giám vì hắn mà cầu xin, mà ngài lại..."

"Bọn họ tuy nhiều người, nhưng lại không mang họ Triệu, tự nhiên là không dám, huống hồ bệ hạ mượn Vương đô đốc phủ để trừ khử Tấn quốc, chặt đứt đường của phụ vương ta, hắn cũng không thực sự muốn diệt cả nhà Vương đô đốc phủ. Hắn bây giờ chỉ cần một cái thang. Ngược lại..."

Đại lý tự đã định tội, Vương đô đốc cùng Tấn vương có quan hệ, Triệu Hi Ngôn lại bi thương nói.

"Người người đều cho rằng Hoàng đế hồ đồ, nhưng hắn chỉ đang thả con tép bắt con tôm thôi, đáng thương là Tấn vương, hắn vất vả nửa cuộc đời, nhưng cái gì cũng không còn."

"Tấn vương điện hạ yêu dân như con, bệ hạ làm thế, sợ là mất đi tâm của dân Tần quốc." chúc quan đáp.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store