ZingTruyen.Store

Bhtt Edit Nu The Tu Vu Hoan


CHƯƠNG 73: TẤN DƯƠNG KHUYÊN CAN

Phủ Trưởng công chúa cách kinh thành không xa, Triệu Hi Ngôn đổi đường trở về phủ trước.

Chúc quan không rõ lại hỏi: "Thế tử gần tới phủ Tấn Dương công chúa, ngài lại đổi đường sao?"

"Trở về thay đổi y phục." Triệu Hi Ngôn đáp.

Phu xe đổi đường trở về phủ Thế tử, thay đổi lại y phục nho nhã cũng mất nửa canh giờ.

Triệu Hi Ngôn từ trong phòng mở cửa đi ra, bên hông có dắt một cái quạt giấy, chúc quan đứng ở cửa thấy vậy híp mắt cười nói: "Thế tử, mặc y phục như này, vẫn là ưa nhìn nhất."

"Có thể so với cổn long bào chói loá đẹp mắt kia, kỳ thực cũng không xấu lắm." Triệu Hi Ngôn đi xuống gỡ cây quạt xuống nói.

"Thế tử cảm thấy bào phục quá nặng nề sao, nhưng mà gia đình bình thường đều không thể mặc a, chỉ có Thế tử từ khi sinh ra thì đã mặc rồi." chúc quan đi phía sau nói

"Người khác hâm mộ cũng không được."

"Đó là y phục của Yến vương Thế tử, không phải của Triệu Hi Ngôn ta." Triệu Hi Ngôn lại nói.

Chúc quan có chút buồn bực nói: "Nhưng ngài chính là Yến vương Thế tử a."

Triệu Hi Ngôn cầm lấy quạt trực tiếp đi ra cửa không nói thêm gì, sau đó phân phó phu xe nói: "Lát nữa đi tới tửu lâu lần trước ngừng lại một chút."

"Vâng."

Án Vương Chấn nổ ra, kinh thành cũng nhiều người đi khỏi, trà lâu cũng vắng vẻ, chuyện làm ăn không được tốt lắm, vì đảm bảo danh tiếng mỗi ngày những món ăn vẫn như thường lệ được cải tiến.

Xe ngựa dừng trước cửa tửu lâu, tiểu nhị vội vàng chạy ra đón thần tài , so với lần đầu hiện tại còn nhiệt tình hơn, đem toàn bộ món ăn đắt đỏ giới thiệu.

"Lần trước đồ ăn có thoả mãn gia không?" tiểu nhị cong người đưa tay dẫn đường nói.

Triệu Hi Ngôn cầm quạt gật đầu, tiểu nhị lại nói: "Hôm nay trong lâu lại lên món ngư quái, cá trắm đen, cá hoa vàng, lươn cùng cá trắm trắng, gia không biết là lọt mắt món nào, bởi vì cá trắm cỏ quý giá cho nên giá cũng cao hơn rất nhiều."

Tiểu nhị nói nhiều như thế chỉ thấy Triệu Hi Ngôn hỏi: "Điểm tâm thì sao??"

Tiểu nhị sửng sốt, biết rõ người trước mặt là người trong hoàng thất, điểm tâm trong cung loại ngon gì chưa từng nếm qua, lại nói: "Có, có, chỉ cần ăn thức ăn trong tiệm đều có món điểm tâm."

Chúc quan từ trên xa giá mang tới một tách trà, sau đó dùng tay lau ghế, để Triệu Hi Ngôn ngồi xuống, nàng mở quạt ra quạt nói: "Đến làm một chút điểm tâm, cách làm như lúc trước."

"Vâng."

Nửa canh giờ đi qua, xa giá mới chậm rãi khởi hành, đến trước phủ Trưởng công chúa, hôm nay lại tình cờ gặp người cản.

Nội thị xoa tay nói "Công chúa đang ở Vọng nguyệt lâu đợi ngài." Lần này không một câu thừa thãi hỏi thêm.

Bên trong phủ công chúa xây một toà vọng nguyệt lâu, kiến trúc cổ xưa, có bảy tầng, là kiến trúc bắt mắt nhất phủ công chúa, ở ngoài chỉ cần hơi ngẩng đầu liền có thể nhìn thấy.

Triệu Hi Ngôn mang theo chúc quan cầm điểm tâm vào trong đình viện, bên trong trống rỗng, bên hông có một cây sơn trà màu đỏ, tán cây xoè ra rộng rãi, nắng tháng sáu là thời gian tốt để sơn trà ra quả, quá lớn đầy rẫy, cất giấu trong những phiến lá xanh, mập mờ lộ ra sắc đỏ của quả.

Triệu Hi Ngôn tiến lên, tiện tay hái được mấy quả ở cành thấp nói "Công chúa phủ lại có quả sơn trà này."

"Thế tử sao lại ăn vụng trái cây." Chúc quan đi tới bên cạnh nói 'Nơi này không phải là Yến vương phủ , cũng không phải là Bắc bình, Thế tử dù cho thích ăn, tiểu nhân sai người đi mua, sao lại hái trái của phủ công chúa."

"Chỗ nào gọi là ăn vụng?" Triệu Hi Ngôn phản bác nói, chỉ tay vào hộp thức ăn trong tay chúc quan nói: "Cái này gọi là trả lễ, lại nói cây sơn trà này phía nam mới có, Yến vương phủ không có, chính là ở Bắc bình ta cũng chưa từng thấy, phụ vương hàng năm hay sai người tới phương nam chọn mua, tiêu tốn không ít bạc, chạy mệt mấy con tuấn mã mới hống mẫu phi vui vẻ, có thể so với việc phi tử cười còn quý giá hơn."

Chúc quan lại kéo tay áo Triệu Hi Ngôn nói: "Nhưng trong phủ này nhiều người nhìn như thế, Thế tử không sợ bọn họ hướng về công chúa báo cáo sao?"

"Tuỳ đi." Triệu Hi Ngôn hời hợt nói, ở Bắc bình, nàng cũng không quant âm lắm thân phận, cũng không quan tâm người khác nghĩ gì , nàng lại nói: "Ngươi ở dưới này chờ ta."

"Thế tử, tháp này có bảy tầng a." chúc quan ngẩng lên dùng tay che lấp ánh sáng chói loá, cẩn thận đếm nói.

"Một cô công chúa yếu ớt thì có thể lên trên đó, lẽ nào ta không thể sao?" sau đó lấy hộp thức ăn trong tay chúc quan , nhấc vạt áo một thân phi lên cầu thang gỗ.

Đến mái nhà, Triệu Hi Ngôn trạng thái vẫn tốt, chỉ là không chịu được khí trời nóng bức này.

Trên tầng bảy, có tám cửa sổ mở toang tầm nhìn trống rỗng, có thể nhìn thấy Hoàng thành cùng ngoại thành, Tấn Dương đang nằm trên ghế nhỏ, bên cạnh có đĩa hoa quả được ngâm trong băng. Và khối băng lạnh đặt cạnh giường nhỏ

Có lẽ là do tiếng bước chân quá mức nặng nề của Triệu Hi Ngôn, Tấn Dương ngủ nông liền tỉnh lại, nhưng chưa mở mắt.

Triệu Hi Ngôn tiến vào bên trong mới biết Tấn Dương đã ngủ, nàng rón rén lại gần, nhẹ nhàng đặt hộp thức ăn lên bàn, thời tiết khá nóng, liền tiến tới gần khối băng kia.

Một lúc lâu, ngay khi nàng chuẩn bị đứng dậy, thì người đang nhắm mắt kia đột nhiên nói: "Xem đủ rồi?"

Triệu Hi Ngôn nửa đứng lên, sửng sốt một lúc, sau đó đứng thẳng chắp tay nói: "Thì ra là Công chúa đã tỉnh rồi."

"Người nào đó bước chân như sấm, muốn bất tỉnh cũng khó." Tấn Dương nói.


Triệu Hi Ngôn lúng túng cười nói, đem hộp thức ăn mở ra đặt lên phía trước nói: "Đây không phải là ta sốt ruột đem điểm tâm tới cho Công chúa sao? Nên mới có chút vội vàng, lại không ngờ công chúa lại ở trên đỉnh lầu hóng gió nghỉ ngơi." Dứt lời nàng đưa hộp tới trước mặt Tấn Dương.

"Đây là cái gì?"

"Đây là điểm tâm ngọt của Tô Châu, mang cốt bảo loa, văn nhân quốc triều đều nói đây là điểm tâm ngon nhất trong thiên hạ, dùng sữa đặc để làm." Triệu Hi Ngôn cười nói.

"Công chúa cùng ta mười năm không gặp cho nên ta cũng không biết Công chúa bây giờ thích ăn thứ gì, nghe mùi sữa thơm, chủ quán kia lại nói tiểu nương tử trong phủ của những gia đình phú quý đều thích ăn loại điểm tâm ngọt này, nên ta mua một chút tới cho Công chúa thử."

Sau đó mở tầng tiếp hộp ra, một bát màu đỏ sậm, nàng nói: "Giải nóng , giải chán, là mai tương."

Triệu Hi Ngôn nhìn bát băng trên bàn, liền hỏi: "Thử cùng với băng có thể dùng."

Tấn Dương gật đầu , Triệu Hi Ngôn không khách khí tiến đến, muốn để canh vào bát băng, sau đó dừng lại ngẩng đầu hỏi: "Công chúa mấy ngày gần đây có ăn được đồ ăn lạnh không?"

Tấn Dương đầu tiên là sững sờ, rất nhanh liền hiểu rõ ý trong lời nói của Triệu Hi Ngôn, lần nữa gật đầu, thế là một bát mai tương cùng băng liền làm tốt, Triệu Hi Ngôn đem cùng điểmt âm tới trước mặt Tấn Dương.

Tấn Duơng thấy thế cũng không nhúc nhích , cũng không chán ghét, cũng không biểu lộ yêu thích, chỉ là nghiêng người trên giường nhỏ lẳng lặng nhìn.

Triệu Hi Ngôn thấy nàng như thế , liền ngừng động tác đứng thẳng , sau đó lùi về sau chắp tay giải thích: "Ta đến đặc biệt hướng Công chúa thỉnh tội."

Một cơn gió từ ngoài thổi vào, thổi bay khăn vấn đầu được buộc dưới dây, hai cánh cửa sổ cũng bị gió làm cho lung lay phát ra tiếng động.

Tấn Dương ngồi ngay ngắn, sau đó nếm thử điểm tâm Triệu Hi Ngôn mang tới : "Đồ ăn trong cung tinh xảo, nhưng hương vị không bằng dân gian, có hoa không có quả, Thế tử thật là có tâm, còn cố ý trở về thay đổi xiêm y."

Triệu Hi Ngôn ôm tay áo cười nói: "Đây không phải là do khí trời quá nóng, công phục vào cung đã ướt vì mồ hôi, nếu tới gặp Công chúa, không phải cũng bị khiển trách sao." Triệu Hi Ngôn học giọng điệu của Tấn Dương nói : "Còn ra thể thống gì."

Đang khi nói chuyện, Tấn Dương đã đem khối điểm tâm ăn xong , sau đó đặt đũa xuống nói: "Nói như thế, vẫn là ta không phải sao?"

"Không dám." Triệu Hi Ngôn lần nữa chắp tay nói.

Sau khi nghe xong, Tấn Dương bưng lên bát mai tương mà Triệu Hi Ngôn chuẩn bị cho, nếm thử một miếng, chua tới nhăn lại mày, nàng nói: "Đều có thể không nghe khuyên bảo, cũng không ngăn được ngươi, ngươi còn đối với người của ta nổi trận lôi đình, Thế tử còn cái gì không dám đâu?"

Triệu Hi Ngôn đứng ngốc lăng nói: "Công chúa biết rõ, Vương đô đốc phủ vừa mới bị định tội, còn chưa phán quyết, mà nặng nhẹ đều nằm trong tay bệ hạ, ngay cả triều thần văn võ, hay tướng lĩnh, không ai đi cầu tình cho Vương đô đốc phủ, chỉ có ta người trong tôn thất không có chức quan này, mới có cớ để đi, cũng không dẫn tội lên bản thân.

Nếu ta không ra mặt, bệ hạ không có bậc thang để xuống, tất nhiên là sẽ xử nặng vụ án này, cả nhà Vương Chấn đều trung liệt, bây giờ bị bỏ tơi, khó tránh khỏi làm người ta thổn thức, ta tất nhiên là có thể bo bo giữ mình không can dự, nhưng nếu càng bình tĩnh, lại càng khả nghi."

"Thế tử." Tấn Dương nhìn Triệu Hi Ngôn nói: "Làm quân chủ, không thể quá mức lương thiện, những lễ nghĩa mà đế vương học là luật pháp, trị quốc, yêu bách tính, còn nếu muốn đế vương nhân nghĩa, vừa muốn lấy đức thu phục lòng người làm sao giang sơn có thể thống nhất."

Triệu Hi Ngôn nghe xong yên lặng, dù cho nàng không thích mấy cái thuyết giáo nho học, nhưng cũng không thể phủ nhận những lời khuyên can của Công chúa, nàng lần nữa nhắm mắt chắp tay nói: "Những lời công chúa nói, ta thụ giáo ( lắng nghe)"

"Tấn vương bị tước đi phiên vị, phụ vương của ngươi hiện giờ hoàn toàn bị cô lập ở phương bắc, vì lẽ đó ngươi làm gì cũng không thể tuỳ hứng được." dứt lời Công chúa rót một chén trà giải nóng cho Triệu Hi Ngôn nói: "Ngồi đi."

Triệu Hi Ngôn vội vàng tiến lên nhận lất, ngồi ở trên ghế tròn gật đầu nói: "Ta đã biết."

"Nghe nói Tấn vương cùng Yến vương thường ngày có qua lại mật thiết, đặc biệt là mùa đông hàng năm, ngươi cùng Tấn vương quan hệ thế nào?" Tấn Dương hỏi.

Triệu Hi Ngôn hai tay nắm chặt chén trà lạnh lẽo xoay vài vòng nói: "Đúng vậy, ngày trước cống nạp, lúc phụ thân với các thúc thúc khác trở về, hàng năm Tấn vương đều sẽ mang một chút đặc sản phương nam cho ta."

"Chư phiên vương chỉ có Tấn vương là nhân đức nhất." Tấn Dương nói "Đáng tiếc, Đại minh bây giờ còn chưa chân chính thịnh thế, không cho phép phiên vương an phận một chỗ."

"Tấn vương đang trên đường bị áp giải về kinh thành, ít ngày nữa sẽ tới . Thế tử hẳn phải biết thân phận hắn bây giờ thế nào, Phiên vương so với thần tử thân phận khác biệt, ngươi cũng không thể đi cầu xin được." Tấn Dương nói.

"Thái giám không có triệt để cản ngươi, cũng là ý tứ của ta, ta biết ngươi muốn làm cái gì, ta cũng biết bệ hạ sẽ đáp ứng thỉnh cầu của ngươi, bệ hạ đã trừ Tấn quốc, Vương đô đốc phủ đã không còn giá trị nữa, có lẽ bệ hạ nhìn thấy ngươi nhớ tới tình cũ đi." Tấn Dương lại nói

"Tình cũ?" Triệu Hi Ngôn không rõ hỏi: "Là bởi vì mẫu thân của ta sao? Nhưng bệ hạ giết vợ diệt tử, người như thế trong lòng lại có nửa phần lòng thương hại đặt trên người nữ tử khác sao?"

Tấn Dương lắc đầu nói: "Đó là bởi vì, các ngươi đều không hiểu rõ bệ hạ, bệ hạ là người có nội tâm sâu, địa vị càng cào, càng đối với chấp niệm mong cầu không có được khổ sở, bây giờ hắn cũng chỉ là một hoàng đế cô độc mà thôi."

Triệu Hi Ngôn rơi vào trầm tư nói: "Mẫu thân rất ghét bệ hạ, so với Trương thị, bệ hạ cũng ghét không khác nhau mấy."

Nói chuyện từ buổi trưa cho tới lúc mặt trời sắp lặn, Triệu Hi Ngôn đứng trên tầng cao nhất vọng nguyệt lâu sững sờ mất hai canh giờ.

Nàng đạp lên cầu thang gỗ đi xuống, vừa khéo lại gặp nội thị bên cạnh Tấn Dương, hai người nhìn nhau.

Nội thị nghiêng người xoa tay hành lễ "Thế tử."

Triệu Hi Ngôn cầm cây quạt, phe phẩy cũng không nói nửa lời.

Nội thị thả tay xuống, sắc mặt hoà hoãn, trên lầu một hương vị quen thuộc bay vào chóp mũi nàng, Tấn Dương đang đứng phía sau các nàng tựa vào lan can quan sát.

Mặt trời lặn gió thổi lớn, những chuông đồng treo trên gác mái leng keng vang vọng, nội thị liếc mắt nhìn hộp điểm tâm , liền biết là gì, sau đó đi ra phía sau Tấn Dương hành lễ "Công chúa."

Tấn Dương vẫn dựa trên tay vịn chằm chằm nhìn người phía trước.

Thái dương đã lặn, Minh Chương liền giục Triệu Hi Ngôn hồi phủ, vậy mà Triệu Hi Ngôn lại hướng cây sơn trà đi tới, dựa vào chiều cao của mình, thuận tay ngắt một cành.

Tình cảnh này trùng hợp bị Tấn Dương nhìn thấy nàng nói: "Cũng không có người nói cho ta biết, nàng thích ăn thứ này, ngươi làm việc thế nào?"

Nội thị vội vã thỉnh tội nói: "Là tiểu nhân thất trách, kính xin Công chúa trách phạt."

"Thôi."

Nội thị thẳng eo, quay đầu nhìn một chút trên bàn, nói " Tiểu nhân nhớ tởi bởi vì Chu quý phi thích ăn váng sữa, ở trong nội đình từng có tranh chấp đã kinh động tới bệ hạ, bệ hạ vì sủng Chu quý phi cho nên xử sự bất công, để Công chúa thương tâm một thời gian, từ đó về sau , Công chúa ghét ăn váng sữa."

Người cùng xa giá biến mất trong ngõ hẻm, Tấn Dương xoay người trở về bên trong các, ánh tà dương xuyên thấu qua cửa sổ chiếu trên khuôn mặt tinh xảo của nàng, ánh mắt nàng thâm thuý cúi đầu nhìn chiếc hộp trống rỗng nói: "Còn có chuyện này sao, làm sao ta lại không nhớ rõ."

Tác giả có lời muốn nói:

Triệu Hi Ngôn: "Đến ngày không thể ăn đồ uống lạnh nha."

Tấn Dương : "..........."

Mai tương là nước ô mai

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store