ZingTruyen.Store

[BHTT - edit ] NỮ THẾ TỬ - Vu Hoan

CHƯƠNG 187: NHÂN NGHĨA CHI QUÂN

doanduongdieu92

CHƯƠNG 187: NHÂN NGHĨA CHI QUÂN

Vĩnh Khang năm thứ tư.

Tháng hai.

Thịnh xuân.

Sáng sớm Hoàng đế cùng văn võ bá quan ở Thiên phụng môn tiến hành triều nghị.

Công bộ báo cáo tiến độ xây dựng cung thành Thuận thiên phủ , vì để rút ngắn thời gian rời đô, Hoàng đế hạ lệnh chêu mộ thợ thủ công trong nước.

Bộ binh cũng báo cáo sự vụ, đa số là phòng ngự của vùng Duyên hải Liêu Đông

"Từ khi gia cố tường thành đến giờ, người Hồ ở phương Bắc an ổn không ít, nhưng mà phía Nam Sơn Hải Quan, không ít lần có Đảo di (hải tặc) cướp phá quấy rầy bách tính biên cảnh, phiền muộn không thôi."

"Một tháng ngắn ngủi, Sơn Hải Quan ba lần bị hải tặc tập kích" Bộ binh đem tấu chương dâng lên nói "Mời bệ hạ xem qua"

Vương Ngạn từ trên đài đi xuống tiếp nhận quân báo dâng cho Hoàng đế.

Binh bộ báo cáo xong liền ra ngoài, quần thần rơi vào nghị luận

"Sơn Hải Quan trước giờ vẫn không bình yên, đặc biệt khi tiên đế trị vì, biên phòng canh giữ lỏng lẻo, làm cho phía Đông hải tặc ngày càng hung hăng ngang ngược, bách tính vùng duyên hải khổ không thể tả."

"Bọn hải tặc nhiều lần quấy nhiễu biên cảnh nước ta, trục xuất nhưng vẫn tái phạm, xin bệ hạ phái thuỷ sư, đem quân đi diệt"

"Hải tặc quanh năm sống trên biển, quen thuộc kỹ năng bơi, trên thuyền cũng trang bị hoả khí, kỹ năng tác chiến chắc chắn kém không thể so sánh với thuỷ sư của triều đình, bình thường chẳng thấy xuất hiện, thiếu lương thực liền đánh lén, cướp đốt, giết hiếp, nếu chũng ta phái nhiều thuỷ sư cũng không có cách nào mà một mẻ bắt hết. đây mới là chỗ đáng hận nhất của bọn chúng"

"Sơn Hải Quan..." hữu đại thần kinh sợ nói "Yến vương điện hạ không phải đang ở đó sao?"

"Trong quân báo không nhắc tới Yến vương điện hạ, nghĩ tới điện hạ chắc chắn vẫn đang an toàn" Binh bộ thượng thư nói.

"Báo!!!!"

Liêu Đông phái sĩ tốt mang quân tình, khẩn cấp tám trăm dặm kịch liệt mà chạy vào kinh "Liêu Đông có quân tình khẩn cấp"

Dạ tập (Đột kích ban đêm) tám trăm dặm vào kinh thành gửi quân báo, bởi vì triều đình đang thiết triều cho nên không tới bộ binh mà tới thẳng trước mặt Hoàng đế

'Đọc"

"Ngày mùng bốn tháng 2, hải tặc đánh lén Sơn Hải Quan, đem thuyền tuần tra trên biển của quân ta phá huye"

Hải tặc từ khi kiến quốc đến giờ chưa từng nổi loạn như vậy, mấy năm gần đây vì trong triều nội loạn khiến cho bọn họ có thời cơ mà xâm lấn.

"Hải tặc chỉ có một ít tặc phỉ, Sơn Hải Quan có trọng binh canh gác, không đáng sợ" giờ khắc này trên triều các đại thần đang lo lắng cho an nguy của Yến vương điện hạ

"Yến vương điện hạ thế nào?"

"Bệ hạ, Sơn hải quan thường có hải tặc đánh lén, tuy binh lực chúng ta cường hãn, nhưng một khi binh đao gặp nhau, khó tránh khỏi bị thương, khẩn cầu bệ hạ triệu Yến vương điện hạ về kinh".

"Khẩn cầu bệ hạ triệu Yến vương điện hạ về kinh".

Sĩ tốt đưa quân báo còn quỳ ở dưới điện, cả người hắn mệt mỏi, bôn ba nhiều ngày, nếu không phải đang ở trước mặt vua, chắc chắn hắn đã hôn mê lâu rồi, hiện tại chỉ đang gắng gượng ý chí.

Sĩ tốt truyền tin tuy là mặc áo giáp, nhưng Hoàng đế nhìn một chút là từ Liêu Đông tới, ở trước mặt văn võ bá quan, Hoàng đế lấy thái độ của một vị thiên tử hỏi

"Yến vương thế nào?"

Hoàng đế mở miệng hỏi, sĩ tốt liền dập đầu đáp

"Mỗi lần gặp địch tấn công, Yến vương điện hạ đều sẽ đích thân mang binh đi giết địch, hải tặc công thành bất lợi, sau đó chuyển sang bách tính, làm cho bách tính sợ hãi không thôi"

Tấu chương từ Liêu đông truyền về liên quan tới chiến sự và cả Yến vương điện hạ, tấu chương không qua binh bộ mà tới thẳng tay Hoàng đế, cửu biên là trọng trấn của quốc gia, bốn mươi vạn binh quân lực đóng ở đó rất nhiều, Tổng trấn binh: quyền chưởng quân, chính, tam pháp ty đều do Hoàng đế phụ trách, lực rất lớn.

Sĩ tốt lại lấy ra một phong mật hàm dâng nói

"Yến vương điện hạ không đành lòng nhìn dân chúng vùng duyên hải chịu khổ, một mình lên thuyền cùng hải tặc đàm phán, nỗ lực chiêu an, dùng tiền tài và lương thực làm thù lap, thuê bọn hắn làm đội hộ vệ của Sơn hải quan, với lại đêm qua thuận lợi chiêu an được một nhóm hải tặc, kính xin bệ hạ chỉ huy"

Lời binh sĩ nói làm cả triều chấn kinh, Liêu Đông phía Nam nhiều hải tựac, ngoại trừ dị tộc còn có những tù tội người hán lưu vong sống ở đó, hải tặc hung hăng ngang ngược, xâm phạm biên cảnh, cướp bóc giết hiếp.

"Lấy lợi để dụ, chiêu an hải tặc, lấy phỉ ngự phỉ, Yến vương điện hạ quả thật mưu lược tối, so với việc cùng chúng tiêu hao nhân lực cùng vật lực, không bằng lợi dụng bọn chúng trên biển xây dựng nên phòng tuyến, như vậy không chỉ đối với tướng sĩ giảm thương xong, mà dân chúng cũng được an yên hơn"

Triệu Hi Ngôn nghĩ ra kế sách chiêu an này, được văn võ bá quan nhất trí tán thành.

"Nếu như nhớ không lầm, Sơn hải quan có một vùng phụ cận duyên hải đều là nơi tiện dân sinh sống"

Chính vì những tiện dân này bị ghét bỏ, cho nên mỗi khi chiến báo nhân số thương vong, đều chưa bao giờ đem những tiện dân ghi vào trong đó.

Đối với những tiện dân này, trên triều cũng không ai quan tâm, bọn họ thậm chí còn cảm thây thân phận của Hoàng tử cao quý lại vì những tiện dân này mà xông pha chốn nguy hiểm, thật sự không đáng.

"Những tiện dân này, vốn đã không còn mạng sống, là bệ hạ nhân từ, mở ra một con đường cho bọn hắn, thân phận Yến vương cao quý, thân thể thiên kim, há có thể vì những tiện dân đó mà chạy đi cùng hải tặc đàm phán a" các triều thần đối với cách làm của Yến vương cảm thấy lo sợ mà nói.

Một khi không bàn bạc thuận lợi, hải tặc trở mặt, Hoàng tử bất cứ lúc nào cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng, vì những tiện dân kia mà mất đi một vị hiền minh thừa kế, trong lòng các đại thần, việc này đều không chấp nhận.

"Sơn hải quan tuy là luôn bị hải tắc quấy nhiễu, nhưng cũng chưa từng thất thủ, binh lực của triều đình đủ để chống đỡ tại quan ngoại, những hải tặc này sẽ không đánh được lại, những việc làm của điện hạ, thực tế là vì cho những tiện dân này một con đường sống"

ở thời đại chỉ xét tôn ti này, những văn thần đọc đủ kinh thư, trong lòng cũng chỉ lo lắng cho người thừa kế, so với hàng ngàn, hàng vạn tiện dân, bọn họ cũng không để trong lòng.

"Yến vương điện hạ lầ Hoàng tử cao quý, nhưng lại lựa chọn làm gương cho binh sĩ, đem sự sống chết của mình không quan tâm, vì Bách tính liêu đông cùng tướng sĩ, cùng địch đàm phán, dũng khí này, sợ là các chư vị đại nhân không ai có thể làm được? cũng không ai có thể sánh nổi" một vị quan mặc hồng bào nói

"Chư vị đại nhân dùng cái gì để phủ nhận nhân nghĩa chi tâm của điện hạ?"

Mọi người đều trầm mặc, sau đó dồn dập thỉnh cầu bệ hạ "Mời bệ hạ phê chuẩn Liêu Đông chiêu an hải tặc, khen ngợi Yến vương điện hạ."

"Mời bệ hạ phê chuẩn Liêu Đông chiêu an hải tặc, khen ngợi Yến vương điện hạ!"

Hoàng đế trầm mực nhìn hết thảy triều thần đang quỳ xuống thỉnh cầu, hắn khoát tay, nói với sĩ tốt truyền tin

"Ngươi trở về nói với Tổng binh của Liêu Đông và Quan canh giữ Sơn Hải quan, triều đình có đồng ý hay không đồng ý việc chiêu an này hay không, trong vòng một năm phải thấy hiệu quả"

Đối với việc tiện dân chịu khổ cực, trên triều cũng không có người nào đề cập tới.

"Vâng"

"Còn đối với việc khen ngợi Yến vương, để sau lại tính" Hoàng đế nói

"Lục bộ còn có việc gì tấu không?"

Ngay ở thời điểm trên triều tiếp tục nghị luận, một tên thái giám xông vào trong điện, vội vã đi tới chỗ Tư lễ giám chưởng ấn thái giám thì thầm mấy câu, Vương Ngạn vội vã đi tới trước mặt Hoàng đế thủ thỉ

"Bệ hạ, nương nương ở Nghi nhu điện sinh non" Vương Ngạn lo lắng nói.

Hoàng đế nghe xong vội vã từ chỗ ngồi đứng lên, để lại các đại thần vội vã rời đi.

Vương Ngạn đứng lên phía trước nói "Nghị triều hôm nay đến đây, chư vị đại nhân mời về trước" nói xong hắn đuổi theo phía sau chủ tử.

Nhìn thấy dáng vẻ vội vã của Hoàng đế, không cần nói ra văn võ bá quan đều biết phát sinh việc gì

"Bệ hạ khẩn trương như vậy, chẳng lẽ là vị nương nương ở Nghi nhu điện kia?"

"Yến vương điện hạ ở Liêu Đông xa xôi, nội đình chỉ có vị nương nương đang mang hoàng tự còn có ai vào đây nữa"

Văn võ bá quan đều tời đi, vừa đi vừa lắc đầu nói

"Hiện tại điện hạ không ở kinh thành, nhưng trong kinh lại có vị tiểu điện hạ mới sinh, hi vọng sau này chuyện sẽ không giống tiên đế ngày trước"

"Yến vương điện hạ là đích trưởng, một đứa nhỏ ở trong tã lót làm sao có thể so sánh"

"So với bệ hạ, Yến vương điện hạ hiện giờ không ngại thân phận cùng tín mạng bảo hộ tiện dân, có thể thấy được điện hạ rất có lòng nhân từ, sau này khi bệ hạ truyền ngôi cho điện hạ, chẳng phải Đại minh có một vị nhân quân sao"

So với quan võ chỉ biết đấm đá yêu thích quân vương chinh phạt, thì quan văn yêu thích một vị nhân quân hiền minh, nhân từ chi chủ, Triệu Hi Ngôn vì những tiện dân của Liêu Đông, lại làm lòng họ cảm thấy nàng là một người xứng đáng với vị trí trữ quân

"Ta nghĩ một hồi, điện hạ còn có thể đối xử với tiện dân như vậy, sau này làm sao bạc đãi với thần tử tận tâm đây"

"Có lý a"

Giờ khắc này, trên triều đều không hy vọng nội đình có long tử, cạnh tranh quyền với Yến vương "Minh triều nội đấu, đã có đủ nhiều rồi".

Tấn Dương công chúa phủ.

Từ sau khi Triệu Hi Ngôn rời đi, cẩm y vệ liền bắt đầu nhìn chằm chằm công chúa phủ, Tấn Dương công chúa cũng chưa từng rời phủ.

"Hôm nay tiếng đàn của Công chúa, có chút gấp gáp" Hứa Nhuận An đứng sau lẳng lặng nghe rồi nói "Giống như là vì sự lỗ mãng của điện hạ, mà đang tức giận sao?"

Tấn Dương đè lại dây đàn, Hứa Nhuận An lại nói "Đã nhiều năm như vậy, Công chúa vẫn đem điện hạ coi là hài tử sao?"

"Ngươi là người của ai?" Tấn Dương quay đầu hỏi "Từ lúc nào trở nên yêu thích nàng, nói tốt cho nàng?"

"Tiểu nhân biết tội" hứa nhuận an xoa tay nhận sai, sau đó đứng thẳng nói

"Điện hạ đã trải qua nhiều chuyện như vậy, có vài chuyện ở trong lòng hắn so với ai khác đều hiểu rõ, sở dĩ hắn dám làm như thế, tất nhiên là đã đắn đo suy nghĩ nhiều mới quyết định, dù sao đối với hắn mà nói, hắn không làm việc mà hắn không chắc chắn".

Tấn Dương không đáp, Hứa nhuận an lại nói

"Các việc mà Yến vương điện hạ làm, nhìn thì kiểu vô tâm, nhưng kì thực là hắn cố ý làm ra, có thể chống lại bệ hạ mà không cần quân đội, chỉ có thể là dùng lòng người, tranh tâm mà không thể hiện ra, thực chất đã đúng theo hướng phát triển thuận lợi, bất luận là nghi nhu điện có hoàng tử hay công chúa cũng không thể nào chống lại Yến vương điện hạ, đây không phải cũng là kỳ vọng của công chúa sao?"

Lúc nào nàng cũng lấy thân mạo hiểm, đây là những lời thật lòng mà Tấn Dương muốn nói.

"Vị nương nương kia, chuyện tốt sắp tới chứ?" Tấn Dương hỏi.

"Thái y viện nói, nửa tháng sau sẽ sinh" Hứa nhuận an đáp.

"Bạn bạn, ngươi cảm thấy là Công chúa hay là Hoàng tử a?" Tấn Dương lần nữa hỏi.

Hứa nhuận an híp mắt trả lời

"Điện hạ đắc nhân tâm đã là sự thực (Trong lòng nhận định là Hoàng tử), các triều thần đều cảm thấy Yến vương nhân từ, là người tốt nhất kế thừa đại thống, hiện tại ngoại trừ bệ hạ, không có ai hi vọng Hiền tân sinh ra Hoàng tử"

"Dòng dõi ít ỏi, một quân chủ minh quân cũng ít ỏi, đế vương giữ quyền sinh sát, làm thần tử, đầu lúc nào cũng treo lơ lửng, ai lại không thích minh quân đây" Tấn Dương vuốt dây đàn nói.

"Công chúa!"

Tiếng bước chân vội vã chạy vào điện, một gã sai vặt đi lên trước chắp tay nhỏ giọng nói "Nội đình truyền tin, Hiền tần sinh non"

Tấn Dương ngẩng đầu liếc nhìn Hứa nhuận an, Hứa nhuận an nhận lấy một xấp giấy ghi toa thuốc từ gã sai vặt.

Công chúa đem mở ra, bĩu môi cười nói "Chỉ sợ là làm văn võ bá quan trên triều thất vọng rồi"

Nghi nhu điện.

Cung nữ đi tới đi lui bưng bê các khay chậu đi ra di vào, bên ngoài điện các thái y chỉ đạo các ma ma đỡ đẻ.

Hoàng đế trở lại nội đình, cũng không đi Nghi nhu điện, hắn ở càn thanh cùng lẳng lặng chờ tin tức.

Biểu hiện gấp gáp ở trước mặt quần thần cũng không còn, hắn ngồi trên án, không nhanh không chậm lau chùi trường kiếm đã theo hắn trên chiến trường.

Âm thanh ồn ào ở Nghi nhu điện cũng không truyền tới được càn thanh cung.

Hoàng đế ở càn thanh cung, cho nên Vương Ngạn cũng không cách nào rời đi để tới nghi nhu điện được.

Tình huống ở Nghi nhu điện cứ cách một canh giờ nội thị sẽ tới càn thanh cung báo cáo, Vương Ngạn vội vã đi vào trong điện phát hiện Hoàng đế đang lau chùi kiếm, hắn không khỏi sợ hết hồn nhỏ nhẹ nói

"Gia"

"Gia, nghi nhu điện có đại hỉ, ngài không tới xem sao?" Vương Ngạn cẩn thận nói

Hoàng đế yên lặng, sau đó cầm kiếm hỏi vương ngạn

"Vương Ngạn"

"Có nô tài"

"Ngươi theo trẫm cũng được nhiều năm phải không?"

" Đã sắp ba mươi năm " Vương ngạn trong lòng ngờ vực cung kính đáp

"Tiểu nhân mười hai tuổi, phụ mẫu đều chết nơi chiến trường, trở thành cô nhi, đã gặp được bệ hạ"

Hoàng đế gật đầu, đem kiếm đặt trong tay, hắn nhìn thái giám trước mặt, mộ hồng răng trắng, nhìn không nhận ra tuổi nói

"Đã nhiều năm như vậy, người một chút cũng không thay đổi."

Bên Nghi nhu điện đang loạn cả lên, Hiền tần cũng đang ở cửa quỷ môn quan, mà Hoàng đế còn có tâm tình nhàn nhã mà cùng mình ôn lại chuyện xưa, nhìn hắn mặt không cảm xúc, trong tay lại cầm kiếm, Vương Ngạn lần đầu cảm thấy sợ hãi, hắn nói

"Bệ hạ vì nước ngày đêm vất vả, trời cao có đức hiếu sinh, sẽ bảo hộ chủ thượng vạn thọ vô cương"

Hoàng đế đem kiếm đặt lên bàn, sau đó đứng dậy cười to nói "Trẫm nghĩ, ngươi từ nhỏ đã theo bên người trẫm, làm sao lại có nhị tâm đây"

Vương ngạn quỳ trên đất sau lưng úa mồ hôi đáp

"Bệ hạ đối với tiểu nhân, có ân cùng ban mạng sống mới, tiểu nhân làm sao có thể làm những việc xảo trá"

Hoàng đế ngồi xổm xuống, vỗ vai vương ngạn nói

"Người ở Nghi nhu điện là ngươi giúp trẫm tìm tới, vậy an nguy của tiểu hoàng tử cũng do ngươi phụ trách đi"

Sau đó Hoàng đế đứng dậy nói "Hắn đối với đứa nhỏ này rất quan tâm giống như Yến vương vậy, nếu ngươi không bảo hộ chu đáo đứa nhỏ, vậy ngươi cũng không cần phụng dưỡng trẫm nữa"

Vương ngạn liên tục dập đầu, còn chưa hiểu được dụng ý của Hoàng đế, hắn phải mơ hồ nhận lấy trọng trách mà Hoàng đế giao phó.

Editor: sóng gió tới rồi

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store