[BHTT - edit ] NỮ THẾ TỬ - Vu Hoan
CHƯƠNG 185: PHỤ TỬ TRANH CHẤP
CHƯƠNG 185: PHỤ TỬ TRANH CHẤP
Tử cấm thành.
Càn thanh cung.
"Thần Triệu Hi Ngôn, tham kiến bệ hạ, bệ hạ thánh cung an" Triệu Hi Ngôn quỳ gối trong điện càn thanh, lâm triều cũng vừa tản, Hoàng đế ngồi ngay ngắn trên ghế, bên cạnh còn có Hiền tần.
"Đứng lên đi"
Triệu Hi Ngôn đứng dậy, hướng Hiền tần chúc mừng nói
"Chúc mừng bệ hạ, Hiền tần nương nương"
Hoàng đế mặt không cảm xúc nhìn Yến vương, mở miệng nói
"Hôm qua sinh thần ngươi, trẫm không đến được, ngươi sẽ không trách trẫm chứ?"
Hiền tần ở nơi thâm cung giờ mới biết hôm qua là sinh thần của Yến vương Triệu Hi Ngôn
"Sao có thể trách" Triệu Hi Ngôn đáp lại Hoàng đế
"Bệ hạ trăm công nghìn việc, lấy quốc sự làm trọng, hậu cung lại có việc vui, sinh thần của thần, một việc nho nhỏ như vậy làm sao có thể so sánh, bên nào nặng, bên nào nhẹ, thần vẫn phân rõ được."
Nghe được những lời này, sắc mặt Hoàng đế cứng ngắc, hắn đứng dậy nói
"Quốc sự không thể chậm trễ, ngươi rõ ràng là tốt rồi"
Trực tiếp đi qua người Triệu Hi Ngôn, tựa hồ như không muốn cùng nàng nói tiếp.
"Trẫm còn có một số việc cần xử lý, Yến vương tự rời đi" Dứt lời Hoàng đế bước ra khỏi điện càn thanh.
"Đêm qua bệ hạ một đêm không ngủ, trong miệng lúc nào cũng nhắc tới điện hạ" Hiền tần muốn làm dịu lại quan hệ phụ tử hai người, cho nên mở miệng nói.
Triệu Hi Ngôn liếc mắt nhìn Hiền tần sau đó nói
"Nương nương nếu như giữ gìn thân thể, vậy thì giấc ngủ của bệ hạ sẽ tốt lên thôi."
Hiền tần sửng sốt, sau đó hướng về phía Triệu Hi Ngôn đi tới vài bước nói
"Điện hạ là đích xuất trưởng tử, ai có thể thay thế được điện hạ đay, trong lòng bệ hạ cũng không ai có thể thay thế được tiên Hoàng Hậu, đứa bé này, sẽ không gây nguy hiểm gì cho điện hạ"
Triệu Hi Ngôn cuời lạnh, trong lòng nàng, địa vị không phải thứ nàng chú ý hoàn toàn "Thế gian nhiều kẻ bạc tình, đặc biệt là đế vương"
Triệu Hi Ngôn không nge giải thích, Hiền tần lần nữa áp sát Triệu Hi Ngôn nói
"Ở Đông uyển hôm Đoan ngọ, bởi vì ta thay điện hạ nói mấy lời, mà bị bệ hạ răn dạy, bệ hạ nhắc nhở ta, đừng quên thân phận của chính mình, đúng vậy.
Đối với các ngươi àm nói, ta cũng chỉ là cái thiếp thất của Triệu gia, không xứng đàm luận việc nhà của các ngươi"
Nhìn Hiền tần bộ dạng vô tội, lại nghĩ tới dáng vẻ quyến rũ của nàng ở trước mặt phụ thân, nàng thay mẫu thân cảm thấy không đáng
"Hắn nói không sai, ngươi mãi mãi không thay thế được vị trí của mẫu thân ta, hài tử của ngươi, đương nhiên sẽ không gây nguy hiểm cho quả nhân.
Bởi vì quả nhân, chắc chắn sẽ không cho hắn bất cứ cơ hội nào"
Hiền tần cứng đờ người, đối với những lời hung ác của Yến vương Triệu Hi Ngôn, lần đầu nàng nghe được
"Điện hạ, ngài thật chán ghét ta đến vậy sao?"
"Nương nương đây là đang nói gì vậy, quả nhân cùng nương nương, xưa nay chưa từng quen biết, tại sao lại nói chán ghét ở đây. Huống chi nương nương là người bệ hạ sủng ái, quả nhân làm sao dám nói hai chữ chán ghét đây?" Triệu Hi Ngôn chắp tay trả lời.
Hiền tần càng nghe trong lòng càng chua xót
"Việc vào cung là việc ta không mong muốn, đứa nhỏ này có cũng không phải ta muốn, Lưu thị bộ tộc nhỏ nhoi, thấp bé, làm sao có thể chống cự thánh chỉ đây.
Nếu bởi vì hài tử trong bụng của ta, làm phụ tử hai người xích mích, ta có thể lấy chết chứng minh".
Dứt lời, Hiền tần rút trâm vàng trên búi tóc, Triệu Hi Ngôn thấy vậy kinh hãi, vội vã tiến lên ngăn lại "Ngươi điên rồi?"
Nàng tuy có tức tối trong lòng, nhưng cũng không đành lòng vạ tới người vô tội, huống chi đứa nhỏ còn chưa ra đời.
Trong điện tiếng cãi vã không ngớt, tựa như đã quên ở bên ngoài có nhiều thái giám trông coi, Hoàng đế đi ra khỏi cửa cung càn thanh, bị Vương Ngạn đuổi tới hô to
"Bệ hạ! bệ hạ" Vương Ngạn hô lớn.
Hoàng đế trong bụng nén một cỗ lửa giận, xoay người về phía Vương Ngạn nói
"Trẫm còn chưa có chết, ngươi lớn tiếng kêu to cái gì!"
Vương Ngạn sợ hãi dừng lại, vội vã giải thích
"Trong điện càn thanh ầm ĩ, Hiền tần nương nương còn đang ở trong"
Đối với nhân phẩm của Triệu Hi Ngôn, người làm phụ thân như Hoàng đế vô cùng tín nhiệm nàng, mà tính tình của Hiền tần, trong ngoài đều nhu nhược, mình sớm rời đi, hai người kia chắc chắn sẽ rời đi.
Những lời vừa rồi Triệu Hi Ngôn nói, làm Hoàng đế tức giận, hắn không muốn cùng nàng cãi vã cho nên mới mượn cớ rời đi, hiện giờ nghe được Vương Ngạn la lên, hắn lần nữa trở về điện càn thanh.
Quả nhiên nghe thấy tiếng của Triệu Hi Ngôn cùng Hiền tần, đích tử cùng thứ mẫu đang cãi vã kịch liệt.
Hoàng đế bước vào trong điện, liền nhìn thấy hai người đang lôi kéo nhau, trong tay Triệu Hi Ngôn cầm trâm vàng, đối diện với bụng của Hiền tần.
Hoàng đế nổi cơn thịnh nộ nói
"Yến vương, trẫm biết ngươi có lòng bất mãn, trong lòng có oán khí, nhưng ngươi có thể nhắm vào trẫm, Hiền tần có tội tình gì?"
Đối với việc Hoàng đế nhìn trâm vàng trong tay nàng mà hiểu lầm. nàng cũng không giải thích, trái lại là Hiền tần, hướng Hoàng đế giải thích cùng xin tha
"Bệ hạ việc này không liên quan đến Yến vương điện hạ, là thiếp sai, Yến vương điện hạ hắn chỉ là..."
"Được rồi!" Hoàng đế nén lửa giận nói
"Ngươi không cần lại vì nàng mà nói chuyện, trẫm nghe thấy phiền"
'Bệ hạ..." Hiền tần vẫn muốn giải thích mà nói.
"Vương Ngạn, đỡ Hiền tần hồi Nghi Nhu điện"
"Vâng"
"Bệ hạ" Hiền tần nhìn Hoàng đế đang nổi nóng "Bệ hạ"
"Nương nương" Vương Ngạn cản lại nói
"Ngài liền nghe tiểu nhân khuyên đi"
Sau đó hắn đè thấp âm thanh nói "Bệ hạ đang tức giận, lời của ngoài sẽ chỉ làm bệ hạ tức thêm thôi, sao lại khổ như thế chứ"
Hiền tần bất đắc dĩ mà theo Vương Ngạn rời đi, giờ khắc này trong tay Triệu Hi Ngôn vẫn nắm chặt chiếc trâm vàng, nàng cũng không giải thích gì, cảm thấy không cần thiết phải giải thích.
Trong điện yên tĩnh lại, Hoàng đế vẻ mặt tức giận đi tới phía trước ngồi xuống nói
"Hiện tại ngươi có thể cùng trẫm nói một chút đi"
"Thần không có lời nào để nói" Triệu Hi Ngôn nói, sau đó ném trâm vàng lên bàn nói tiếp
'Nhân chứng, vật chứng đã rõ, việc bệ hạ cũng đã nhìn thấy, đó chính là sự thật"
Đối với việc chính mình cho nhi tử một bậc thang, mà nàng lại không để ý tới, Hoàng đế nổi giận, nắm chặt tay nói
"Ngươi nhất định không tha cho đứa bé kia?"
Đạo hiếu giữ tang ba năm đã qua, nhưng bào phục bên trong của Triệu Hi Ngôn vẫn là tang phục
"Phải"
"Đó là đệ đệ cùng cha của ngươi" Hoàng đế trợn mắt nhìn chằm chằm Triệu Hi Ngôn nói.
"Thần không có đệ đệ" Triệu Hi Ngôn thẳng thắn nói
"Mẫu thân lúc còn sống, thần chỉ có một ca ca, chỉ thế mà thôi"
"Nhưng đây là Hoàng gia, hậu tự liên quan đến xã tắc, cũng không phải là trò đùa" Hoàng đế nặng nề nói.
"Thần đương nhiên biết đây là việc của Hoàng gia" Triệu Hi Ngôn nói "Vì lẽ đó thần cũng không nói gì"
"Ngươi có nghĩ tới hay không, sau này khi trẫm trăm tuổi, ngươi lên ngôi, giang sơn này sẽ truyền cho ai?" Hoàng đế đỏ mắt hỏi
"Ngươi nói cho vi phu biết? ngươi có hiểu được điều vi phu lo lắng?"
Triệu Hi Ngôn rơi vào trầm mặc, Hoàng đế đứng lên nói
"Ngươi không phải trẫm, ngươi không trải qua những việc trẫm đã trải qua, trẫm vất vả một đời, một đời vì quốc gia này, liều mạng mà hộ quốc, một thân đều là vết thương, chịu nhục nửa cuộc đời.
Cuối cùng chỉ đổi lấy mười năm ngăn ngắn mà thôi, đến cuối cùng thứ trẫm đoạt được, chẳng lẽ lại để cho người khác, trẫm liều mạng đoạt về, người khác làm sao có thể dễ dàng mà có được?"
"Ngươi nếu sợ sau này vô hậu, vì sao lúc mẫu thân còn sống, không nạp thiếp?" Triệu Hi Ngôn hỏi ngược lại
"Ngươi là đang sợ thiên hạ nói ngươi, sợ ảnh hưởng tới thanh danh của ngươi, ngươi sợ mẫu thân hận ngươi"
"Cách mà ngươi làm, ta thậm chí hoài nghi, bệnh của mẫu thân chậm chạp được chữa trị, có hay không cũng bởi vì ngươi" Triệu Hi Ngôn lại nói.
Nghe được những lời hoài nghi từ chính con ruột của mình, Hoàng đế đập bàn giận giữ nói
"Thiên hạ này, hết thảy mọi người đều có thể nghi ngờ trẫm, chỉ có ngươi là không thể!"
Triệu Hi Ngôn không đáp lời, Hoàng đế đè nén lửa giận nói
"Trẫm mặc kệ Hiền tần có làm sao hay không, nhưng hài từ trong bụng nàng, nhất định phải bình an, nếu như ngươi không thể chịu đựng được, trẫm sẽ có biện pháp khác, coi như ngươi có thể làm một đế vương có năng lực, có thể khai sáng thịnh thế, trẫm cũng nhất định phải vì tương lai của Đại Minh mà cẩn trọng cân nhắc".
Nhìn phụ thân tức giận, Triệu Hi Ngôn như nhìn thấy tâm tư mà trước giờ nàng chưa nhìn thấy được từ người làm cha này. Hoàng đế quốc triều đều không tránh được có tâm tư này, kể cả phụ thân này cũng thế, có được quyền lực tất nhiên muốn giữ quyền lực này.
Mà cũng bị quyền lực này khống chế, Thái tổ khai quốc, vì để giữ gìn giang sơn có thể lưu truyền vạn thế, mà không tiếc đem phân phong quy chế ra mà áp đặt, lại quy định hậu cung không được can dự chính sự, phòng ngừa ngoại thích cùng hoạn quan soán quyền, mà quy dịnh chế độ tuẫn táng.
Vĩnh Khang năm thứ ba.
Mùa đông.
Yến vương Triệu Hi Ngôn bởi vì chống đối Hoàng đế mà bị điều đến Liêu đông trấn thủ biên cương.
Quần thần nghe được thánh chỉ, dồn dập dâng sớ khuyên can
"Liêu Đông ở phía Đông, nơi đó biên cương thường có quân giặc tập kịc, để Yến vương điện hạ đi nơi hung hiểm như vậy, sợ rằng không thích hợp, xin bệ hạ cân nhắc"
"Xin bệ hạ cân nhắc"
"Yến vương điện hạ làm bệ hạ tức giận, tất nhiên là có lỗi, nhưng nể tình có thể thông cảm được, lại là lỗi lần đầu, lỗi này không đến nỗi xử nặng, phạt đi biên cương trấn thủ, có quá nặng hay không"
Không ít triều thần trên điện khuyên can, nhưng cũng không lay động được Hoàng đế
"Không phạt nặng, thì không thể hối lỗi, không biết hối cải, sao gánh được trọng trách quốc gia" Hoàng đế nghiêm nghị nói
"Việc này chư khanh không cần tiếp tục khuyên, bằng không liền cùng Yến vương chịu phạt đi"
Văn võ bá quan dâng sớ đều bị Hoàng đế bác bỏ, thậm chí còn mấy trọng thần dẫn đầu còn bị phạt, cho nên việc này dần bị ép xuống.
Yến vương phủ.
"Điện hạ không hiểu rõ tính tình của bệ hạ sao? Vì sao còn muốn làm như vậy?" một viên quan ngồi đối diện Triệu Hi Ngôn hỏi.
"Việc nhỏ không nhẫn sẽ hỏng việc lớn, đạo lý này ta hiểu rõ, nhưng ta không làm được, trong lòng phiền muộn, giận dữ cũng không nuốt vào trong được, đây là việc làm của một người trước mặt thì nói một kiểu, sau lưng làm một kiểu, đây gọi là thực sự yêu thích của một người đối với một người sao?"
"Xem ra điện hạ, chưa mở quà sinh thần của bệ hạ tặng ngài" Trương Cửu Chiêu nói.
Triệu Hi Ngôn sửng sốt "Huynh trưởng làm sao biết bệ hạ tặng ta lễ sinh thần?"
Trương Cửu Chiêu nheo mắt, ôm tay áo, nói "Bởi vì lúc bệ hạ chuẩn bị quà, ta cũng ở đó"
Triệu Hi Ngôn tỉnh táo lại, không có lập tức đi xem lễ sinh thần là gì, liền nói
"Mặc kệ hắn đưa ta cái gì, đều không thể giải trừ tầng khúc mắc này, ở trong lòng hắn, quyền lực lớn hơn hết thảy, bao quát cả nương và ta"
"Trong lòng ta, phụ thân lúc trước không phải là người như thế" Triệu Hi Ngôn nói.
"Điện hạ, con người ai cũng sẽ thay đổi'' Trương Cửu Chiêu nói
"Ai cũng sẽ giống nhau, bao quát cả điện hạ, ở vị trí nào, cũng sẽ phải mưu tính, mọi người trong lòng đều có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ phải làm."
"Hắn phụ lòng mẫu thân ta" Triệu Hi Ngôn nói
"Người trong thiên hạ, đều cho rằng hắn là người thâm tình, là một phu quân tốt."
"Nhưng trong lòng di mẫu, điện hạ mới là người chiếm toàn bộ nội tâm người." Trương Cửu Chiêu nhắc nhở nói
"Đối với điện hạ cùng bệ hạ, người di mẫu để ý nhất chính là Điện hạ, bất kể hậu cung của bệ hạ có bao nhiêu người, nàng đều sẽ không lưu ý, trong suy nghĩ của nàng, điện hạ có luôn khoẻ mạnh hay không mà thôi."
"Ta nói điểm này, có lẽ trong lòng bệ hạ hẳn là rõ ràng hơn ai, di mẫu đối với bệ hạ, chỉ có lòng cảm kích." Trương Cửu Chiêu nói.
Triệu Hi Ngôn vùi đầu trầm mặc, tay không ngừng vuốt ve tách trà, giờ khắc này chén trà đã nguội đi
"Điện hạ là người gần gũi với di mẫu nhất, hẳn là có thể rõ ràng" Trương Cửu Chiêu lại nói.
Triệu Hi Ngôn tiếp tục trầm mặc, Trương Cửu Chiêu sau đó đứng dậy lại nói
"Cửu biên xưa nay là trọng trấn của Đại Minh, có trọng binh canh gác, điện hạ có thể tới đó mài giũa, cũng là chuyện tốt đẹp"
"Ta lại cảm thấy không tốt" Triệu Hi Ngôn nằm trên ghế nói.
Triệu Hi Ngôn rõ ý tứ của nàng, híp mắt cười nói
"Điện hạ là đang không nỡ rời xa công chúa mà thôi"
Vĩnh Khang năm thứ ba.
Mùa đông.
Yến vương Triệu Hi Ngôn rời kinh, mùa xuân năm sau, khi Yến vương rời kinh không quá hai tháng, Hiền tần ăn nhầm mứt, dẫn tới sinh non, sinh mạng ngàn cân treo sợi tóc.
Editor: Triệu Hi Ngôn cũng rất bướng
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store