ZingTruyen.Store

[BHTT - edit ] NỮ THẾ TỬ - Vu Hoan

CHƯƠNG 184: LỄ VẬT SINH THẦN

doanduongdieu92

CHƯƠNG 184: LỄ VẬT SINH THẦN

Hiền tần mang thai, Hoàng đế cực vui vẻ, ban thưởng kỳ trân dị bảo cùng cống phẩm hải ngoại cho Lưu thị, nhưng chức quan của Lưu thị không thăng lên, vẫn chỉ là quan nhỏ.

Hoàng đế cũng chuyển Lưu phụ từ Hàn Lâm viện đến đại lý tự nhận chức, nhưng chức quan này cũng nhỏ.

Vì phòng ngừa ngoại thích soán quyền, văn võ bá quan đều biết Hoàng đế không trọng dụng Lưu thị, địa vị của Yến vương Triệu Hi Ngôn cũng không bị dao động.

Yến vương phủ.

Màn đêm buông xuống, trăng sáng treo trên đầu, ánh sáng bao phủ mái ngói lưu ly cùng mái hiên, bên trong phủ, Tả trường sử đang phân công hạ nhân saắp xếp lại hết thảy.

Hôm nay trong phủ tổ chức tiệc cho Yến vương, Thẩm dật chu cả ngày bận bịu, đem quà tặng ghi chép hết thảy vào sổ.

"Điện hạ" Thẩm Dật chu tìm thấy Triệu Hi Ngôn ở vườn hoa.

Không chỉ có Tấn Dương công chúa ở bên cạnh còn có Tả trường sử Cố Thiên Lan. Hôm nay trong phủ bởi vì tin tức từ trong cung mà hết thảy đều không còn vui vẻ.

"Đây là danh mục quà tặng hôm nay" Thẩm Dật Chu ôm một cuốn sách đến gần, hướng về mọi người hành lễ "Công chúa, Tả trường sử"

Trong phủ ngoại trừ nội thị cùng cung nữ, chỉ có Thẩm Dật Chu là ăn mặc quan phụ, đối với sự vụ trong phủ đều tận tâm, nhưng cũng gò bó.

"Thẩm trường sử nói qua cho quả nhân nghe" Triệu Hi Ngôn lau chùi bảo kiếm trong tay nói.

"Danh mục quà tặng liên quan đến thái độ của triều thần cùng....."

"Quả nhân tin tưởng Thẩm trường sử" Triệu Hi Ngôn kiên định nói.

Thẩm Dật Chu sửng sốt, hắn nhìn Triệu Hi Ngôn sau đó liếc nhìn Tấn Dương công chúa bên cạnh, sau đó mở sổ ra đọc

"Hôm nay đưa tới lễ vật sinh thần của điện hạ, có một trăm bảy mươi người, dự tiệc đa số là con cháu công khanh, hàm lục bộ, ngũ quân đô đốc phủ, đô sát viện, ngũ tự, nội các, trong đó buổi chiều còn có một phần lễ từ trong cung đưa tới"

"Là ai?" Triệu Hi Ngôn quay đầu hỏi.

"Tư lễ giám chưởng ấn, đề đốc thái giám Vương Hoài Trung" Thẩm dật Chu nói.

Triệu Hi Ngôn sửng sốt, động tác lau kiếm cũng dừng lại

"Liền Vương lão ông cũng nhớ tới sinh thần của quả nhân, xem ra bệ hạ hôm nay quá cao hứng" nói xong nàng tiếp tục chùi bảo kiếm.

"Nhìn chung danh mục tặng quà, có thể thấy được văn võ bá quan trong triều đều tán thành điện hạ" Thẩm Dật Chu gấp sách lại đi tới trước mặt Triệu Hi Ngôn dâng nói.

Triệu Hi Ngôn liếc mắt nhìn "Một là không có gì, hai là có tất cả, xem ra các đại thần đều đã tính toán cả, danh sách này, làm phiền Thẩm trường sử giữ cẩn thận"

"Vâng" Thẩm Dật Chu vội vã cầm sách tới cũng vội vã đi, không quấy rầy Triệu Hi Ngôn

Người ngoài đi rồi, Triệu Hi Ngôn đem kiếm ném tới chỗ Tả trường sử Cố Thiên Lan nói

"Thật đã qua nhiều năm, không cùng Cố trường sử bàn luận kiếm."

Cố Thiên Lan muốn từ chối nói

"Điện hạ, thần vài năm chưa từng dùng qua đao kiếm, từ lâu đã mới lạ, không giám cùng điện hạ so chiêu."

Tấn Dương ở một bên biết trong lòng Triệu Hi Ngôn không có chỗ phát tiết, liền khuyên can nói

"Điện hạ là tin tưởng Cố trường sử, muốn cùng Cố trường sử so kiếm, tối nay ánh trăng tốt như vậy, ngắm trăng múa kiếm, chẳng phải là một chuyện tốt sao?"

Cố Thiên Lan cầm lấy kiếm nói "Vậy thần liền không biết xấu hổ mà thỉnh giáo điện hạ"

"Bạn bạn!" Tấn Dương công chúa hướng phía hạ nhân kêu.

Không chờ Tấn Dương công chúa phân phó, Hứa Nhuận An đã ôm đến một cây cầm chủ tử thường dùng "Công chúa, là đang muốn dùng cầm trợ hứng?"

Tấn Dương không đáp, thời điểm tiếp cầm nàng nhỏ giọng trách cứ

"Lần sau, ngươi không cần suy đoán tâm tư của ta, mà chuẩn bị trước"

Hứa Nhuận An nghe xong, liếc mắt nhìn về phía Triệu Hi Ngôn ở phía xa, xoa tay nói "Nô tài biết sai"

Tấn Dương cũng không quá răn dạy, nàng ôm cầm đi tới chỗ hai người, ngồi xuống bàn đá, nhẹ nhàng điều chỉnh dây đàn nói

"Điện hạ, hôm nay sinh thần, điện hạ muốn nghe khúc gì trợ hứng?" Tấn Dương ngẩng đầu hỏi.

Thấy Công chúa vì mình so kiếm mà gảy cầm, phiền muộn trong lòng Triệu Hi Ngôn naáy mắt tản đi phân nửa, nàng híp mắt cười nói

"Chỉ cần là tỷ tỷ gảy, khúc gì ta cũng đều muốn nghe"

Tấn Dương công chúa nghe xong, liền giơ tay nhẹ nhàng gẩy trên dây cầm, Triệu Hi Ngôn nắm chặt trường kiếm trong tay nói

"Ta từng nhớ hai mươi năm trước, là Cố trường sử dạy ta cầm kiếm, bàn về kiếm đạo, Cố trường sử cũng được cho là sư phụ của ta"

"Hôm nay, kính xin sư phụ chỉ giáo."

Cố Thiên Lan nắm chặt chuôi kiếm, từ lúc các nàng còn chưa vào kinh, kiếm thuật của Điện hạ đã rất tốt, coi như đối đầu với nàng, điện hạ cũng phải chống đỡ một hồi lâu, mà nàng cũng phải đem hết toàn lực mới thắng được điện hạ.

Mấy năm trôi qua, thân ở nơi lao tù không thấy ánh mặt trời, từ lâu đã không địch nổi điện hạ rồi."

Tấn Dương ngẩng nhìn ánh trăng đêm, gió đem mây che dần mặt trăng, gió thổi mang theo sự mát mẻ, nàng nhắm mắt lại, cảm thụ nguyệt quang cùng gió thu, tiếng nước róc rách từ hồ cá bên cạnh cũng vọng lại

"Minh Nguyệt khi nào có?"

Dựa vào ít rượu còn trong người, đầu móng tay sơn đỏ nhẹ nhàng gảy trên dây cầm

"Nâng cốc hỏi thanh thiên"

Triệu Hi Ngôn đưa kiếm tới, lấy tốc độ nhanh nhất lao tới Cố Thiên Lan.

Cố Thiên Lan từng làm hộ vệ chỉ huy sứ trong Yến vương phủ, là con mắt của Yến vương Triệu Trạch, nàng nhận nhiều nhiệm vụ, kinh nghiệm cùng phản ứng vô cùng nhạy bén, mặc dù nàng bị nhốt trong địa lao một thời gian dài, nhưng bản năng của nàng không mất đi, thuận lợi tránh thoát kiếm lao tới của Triệu Hi Ngôn.

"Không biết trên trời cung điện, đêm nay là năm nào" ....

"Nhiều năm không gặp, thân thủ của điện hạ ngày càng tốt" Cố Thiên Lan ngăn kiếm nói

"Kiếm này, sợ là Trần Trường sử cũng không tiếp nổi đi".

Triệu Hi Ngôn thu hồi kiếm, lấy công làm thủ, đáp

"Đúng vậy, Trần trường sử mấy năm trước cũng đã không địch lại ta" nói xong nàng lần nữa tấn công

"Nhưng đó là bởi vì Trần trường sử đã già, mà ta lại còn xuân thịnh"

Luận tuổi tác Cố Thiên Lan so với Triệu Hi Ngôn lớn hơn rất nhiều, nhưng năm tháng giống như quên đi nàng, không lưu lại dấu vết.

Kinh nghiệm đối ứng, Triệu Hi Ngôn vẫn kém hơn Cố Thiên Lan, nhưng luận tinh lực, Cố Thiên Kan không bằng Triệu Hi Ngôn còn đang thiếu niên đầy sức sống, huống chi còn có tiếng đàn của Tấn Dương công chúa trợ hứng.

Tiếng đàn của Tấn Dương công chúa, thần kỳ tựa đan dược, vài lần tiến công mãnh liệt hạ xuống, làm Triệu Hi Ngôn không cảm thấy chút nào mệt mỏi.

Tấn Dương nhìn bước tiến của Triệu Hi Ngôn tốc độ đánh đàn cũng tự giác mà tăng nhanh, như đang phối hợp, cổ vũ bước chân

"Ta muốn theo gió quay về,lại sợ hãi lầu quỳnh điện ngọc."

"Chỗ cao lạnh lẽo vô cùng, múa lên biết rõ ảnh."

"Hà tự ở nhân gian"

Thiên phú kiếm thuật và võ công của Cố Thiên Lan không tệ, nàng cảm nhận được gì đó, phòng thủ và nói

"Tấn Dương công chúa cũng là người biết võ công đi"

"Cố Trường sử làm sao biết?" Triệu Hi Ngôn hỏi ngược lại.

Triệu Hi Ngôn chống đỡ kiếm của Triệu Hi Ngôn, hai thanh bảo kiếm va chạm, cọ sát ra tia lửa, nàng đáp

"Thần nghe trong tiếng đàn của Công chúa có ý tứ sát phạt, đây rõ ràng là một từ khúc bi thương mới đúng."

Cố Thiên Lan phòng thủ chắc chắn, mặc dù Triệu Hi Ngôn nhiều tinh lực nhưng cũng chưa từng chiếm thượng phong, phá vỡ phòng thủ của nàng.

"Chuyển chu các, thấp khỉ hộ, chiếu chưa chợp mắt."

"Không nên có oán hận, chuyện gì trường hướng về đừng thì viên?"

Nhưng đối với Cố Thiên Lan mà nói, Triệu Hi Ngôn mấy năm qua tiến bộ không ít, đã không còn là Thế tử ngày xưa nữa, nàng không chỉ không thắng được, phòng thủ cũng có chút khó khăn.

Nghe được bên trong từ khúc có ẩn ý, hai mắt Triệu Hi Ngôn sáng lên, đưa tay ra giả vờ tấn công một chỗ.

"Nhân hữu bi hoan ly hợp"

"Nguyệt hữu âm tình viên khuyết, việc này cố khó toàn"

(Người có vui, buồn, ly hợp. trăng có mờ, tỏ, đầy, vơi)

"Chỉ mong người lâu dài, ngàn dặm cộng thiền quyên...."

Ánh trăng chiếu lên người thiếu niên trẻ tuổi đang múa kiếm, một kiếm mang hàn quang, mũi kiếm chĩa về nơi cổ họng của người đối diện.

Khúc cầm cùng kiếm gần như bất động cùng lúc, một chiêu kiếm kề cổ họng, Cố Thiên Lan nhìn mũi kiếm trước cổ, chậm rãi thu kiếm đang đặt ở eo Triệu Hi Ngôn, chắp tay nói

"Kiếm có cứa trúng eo cũng không phải là trí mạng, mà điện hạ, kiếm đặt trên cổ, ắt hẳn sẽ chết."

Sau khi tán thưởng, nàng lại nói

"Điện hạ thiên tư thông minh, ngăn ngắn mấy năm, kiếm thuật cao siêu, thần mặc cảm không bằng".

Triệu Hi Ngôn lại hết sức ghét bỏ chính mình nói

"Trong kiếm ý của Cố trường sử không có ý sát tâm, ta ngày xưa có thể vượt qua được nguy hiểm, vì có Cố tỷ tỷ bên cạnh giải vât, Cố trường sử có thể nói lấy một địch hai"

Cố Thiên Lan lần nữa liếc mắt nhìn về phía Tấn Dương công chúa nói

"Có thể xem kiếm hiểu chiêu thức, nghĩ tới kiếm thuật của Công chúa, sợ là cũng không kém"

"Ta khi còn bé, từng theo bên cạnh bảo vệ Tiên Hoàng Hậu, Hoàng Hậu nương nương cũng yêu thích đánh đàn, mỗi khi nương nương đánh đàn, bệ hạ cũng sẽ cầm kiếm, giống như Công chúa cùng điện hạ"

Thủa nhỏ trước khi học võ, Cố Thiên Lan từng là thị nữ thiếp thân của Nhân Hiếu Hoàng Hậu

"Nhưng có thể tâm ý tương thông, thần vẫn là lần đầu thấy."

Triệu Hi Ngôn đi tới bên cạnh Tấn Dương công chúa, cầm một chiếc khăn sạch lau chùi bảo kiếm nói

"Đó là bởi vì nương ta gảy cầm, vì chính mình trong phủ giải sầu, còn phụ thân ta cũng chỉ nghe cầm để trợ hứng mà thôi."

"gia!"

"gia!"

Ba người đang trò truyện thì Minh Chương vội vã đi vào "Gia!"

Triệu Hi Ngôn ném khăn tay sang một bên, vung kiếm chĩa thẳng vào mi tâm của Minh Chương, làm hắn sợ mất hồn, hắn vội vã giơ tay lên, không giám cử động run rẩy nói

"Tổ tông của ta, ngài đây là..."

Triệu Hi Ngôn đang định cất kiếm, Minh Chương lại chạy tới đúng lúc cho nên nàng cố ý chêu doạ hắn, sau đó nàng thu kiếm vào trong vỏ

Minh Chương nuốt nước bọt nói "Trong cung có người tới"

Triệu Hi Ngôn ngồi trên ghế ở tiền thính, người tới là Vương Ngạn, người nàng ghét nhất, cho nên toàn bộ cuộc nói chuyện, sắc mặt nàng không tốt.

"Trong cung có việc vui, điện hạ đã chắc hẳn đã nghe nói" Vương Ngạn híp mắt cười nói.

"Làm sao?" Triệu Hi Ngôn nhướng mày nói "Là bởi vì quả nhân không vào cung hướng bệ hạ cùng Hiền tần nương nương chúc mừng, vì lẽ đó bệ hạ phái ngươi đến trách cứ quả nhân sao?"

"Điện hạ sao có thể nghĩ bệ hạ như vậy a" Vương Ngạn nói

'Hôm nay là sinh thần của điện hạ, tiểu nhân phụng chỉ của bệ hạ đến là đưa quà sinh thần cho điện hạ"

"Ồ"

Triệu Hi Ngôn hời hợt nhả ra một chữ, sau đó xoè tay che miệng ngáp, bộ dáng buồng ngủ nói

"Còn chuyện gì nữa không, nếu như không có, quả nhân muốn hồi nội viện nghỉ ngơi.

"Điện hạ không muốn biết bệ hạ đưa lễ vật gì cho ngài sao?" Vương Ngạn hỏi.

"Minh Chương, tiễn khách" Triệu Hi Ngôn nói.

Triệu Hi Ngôn không chút lưu tình mà hạ lệnh trục khách, Vương Ngạn là tâm phúc của Hoàng đế, văn võ bá quan trong triều cũng không ai đối nghịch với hắn, cũng có người nịnh hót lấy lòng hắn, dám thái độ với hắn cũng chỉ có mình Triệu Hi Ngôn.

Do thân phận hạn chế, Vương Ngạn cũng chỉ rời đi "Tiểu nhân xin cáo lui".

--Nội viện---

Trong tẩm điện, Tấn Dương công chúa ngồi cách giường một chút, nhìn người đang rúc đầu trong chăn nói

"Điện hạ, thật sự không xem bệ hạ đưa tới lễ vật gì sao?"

"Không nhìn"

Lễ vật Hoàng đế ban thưởng để trên bàn, Tấn Dương liếc mắt nhìn, nói

"Tráp đã bị khoá, bọn họ không đưa chìa khoá, ta nghĩ, bệ hạ cố ý làm vậy, như vậy chỉ có điện hạ mới có biện pháp để mở được ra"

"Vậy thì thế nào?" Triệu Hi Ngôn không để ý nói.

Tráp được khoá bằng khoá Khổng minh toả, ngoại trừ Vương Ngạn hộ tống lễ vật tới, còn có một đội cẩm y vệ theo sau. Khi Vương Ngạn mang lễ vật tới, nàng đã nhận ra.

Đó là một cái khoá Khổng Minh, khi nàng còn nhỏ, ngồi trên đầu gối phụ thân, phụ thân nàng dạy nàng cách giải khoá, chiếc khoá này so với chiếc khoá cũ lớn hơn rất nhiều.

Nàg sẽ giải được, ngoại trừ Hoàng đế, cũng chỉ có nàng có thể giải.

Bài cầm mà Tấn dương công chúa gảy là Tết trung thu năm Hy Ninh thứ 9 đời Tống Thần Tông (tức năm Bính Thìn 1076), Tô Thức uống rượu vui đến sáng, nhớ đến em trai là Tử Do (tức Tô Triệt), làm bài từ này

Minh nguyệt kỷ thời hữu?
Bả tửu vấn thanh thiên.
Bất tri thiên thượng cung khuyết,
Kim tịch thị hà niên.
Ngã dục thừa phong quy khứ,
Hựu khủng quỳnh lâu ngọc vũ,
Cao xứ bất thắng hàn.
Khởi vũ lộng thanh ảnh,
Hà tự tại nhân gian.

Chuyển chu các,
Đê ỷ hộ,
Chiếu vô miên.
Bất ưng hữu hận,
Hà sự trường hướng biệt thời viên.
Nhân hữu bi, hoan, ly, hợp,
Nguyệt hữu âm, tình, viên, khuyết,
Thử sự cổ nan toàn.
Đãn nguyện nhân trường cửu,
Thiên lý cộng thiền quyên

Dịch nghĩa

Trăng sáng có từ bao giờ,
Cầm chén rượu hỏi trời xanh.
Không biết là cung điện trên trời,
Đêm nay là năm nào?
Ta muốn cưỡi gió đi,
Lại sợ trên lầu quỳnh điện ngọc,
Nơi cao rét không chịu nổi.
Đứng lên múa, bóng trăng theo người,
Gì vui hơn ở dưới cõi đời.

Soi khắp gác tía,
Tà tà xuống cửa che màn gấm,
Soi cả đến người có bầu tâm sự không ngủ.
Chẳng hiểu trăng có mối hận gì,
Cớ sao lại cứ nhằm khi người ly biệt thì tròn.
Người có lúc buồn, vui, tan, hợp,
Trăng có mờ, tỏ, tròn, khuyết,
Việc này xưa nay khó bề trọn vẹn.
Những mong người sẽ mãi,
Từ nơi cách xa ngàn dặm cùng ngắm vầng trăng sáng với ta.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store