[BHTT - edit ] NỮ THẾ TỬ - Vu Hoan
CHƯƠNG 178: XẠ LIỄU
CHƯƠNG 178: XẠ LIỄU
Vĩnh Khang năm thứ ba.
Đông Uyển.
Tôn thất cùng văn võ bá quan đều có mặt ở Đông Uyển xem xạ liễu, kích cầu. các thiếu niên trẻ tuổi đều dự thi, tranh cướp vị trí đứng đầu, đoạt lấy bảo vật tiền triều là đai ngọc xuân thuỷ.
Văn thần, võ tướng vì tranh thưởng cũng phái thanh niên tuấn kiệt nhi tử dưới trướng ra thi đấu.
Thái giám dắt mấy chục con ngựa đứng một bên chờ đợi, cấm quân cũng đang làm việc của mình, buộc cành liễu nhỏ trước bia ngắm bắn.
Vì để tăng độ khó Hoàng đế cố ý sai người đem cọng cỏ thẳng mềm buộc ở hai đầu giá treo, sau đó dùng dây nhỏ đem cành liễu nhỏ buộc thả xuống bia.
Gió mùa hạ thổi mạnh, cành liễu nhỏ đúng đưa không ngừng nghỉ.
Triệu Hi Ngôn ở trong lều cỏ dành cho Thân vương, vì để tỷ thí đỡ vướng bận, nàng gỡ dực thiện quan trên đầu xuống, chỉ còn khăn lưới, nhìn nàng một thân sạch sẽ khoan khoái.
Tấn Dương đưa tay tỉ mỉ đem tóc dấu dưới khăn lưới, rồi cố định lại khăn lưới để tóc không rơi ra, sau đó lại buộc lại ống tay áo.
Nàng từng chứng kiến Triệu Hi Ngôn thi xạ liễu, cho nên trong lòng yên tâm nói
"Thiếp chúc điện hạ ra trận đắc thắng"
Triệu Hi Ngôn xoay người cười, tình thế bắt buộc cho nên chỉ nói với Công Chúa "Đợi ta đoạt được thưởng, sẽ tặng cho tỷ tỷ"
Hai bên mệnh phụ của văn võ bá quan cũng đang ngồi trò truyện về việc nhà của nội viện, bàn luận về dòng dõi, việc đậu tiến sĩ, hoặc thi cử, cùng nhau ta tung người hứng.
Khi Triệu Hi Ngôn đi ra, các vị tôn thất cùng vị Hán vương không nghĩ tới vị Hoàng tử không tham gia yến tiệc, lại đến đây thi đấu để tranh cướp đai xuân thuỷ ngọc.
"Yến vương điện hạ vào sân"
"Điện hạ là Hoàng tử, ai giám cùng Hoàng tử tranh tài, đây không phải là không công bằng sao?"
"Đúng vậy, cái đai xuân thuỷ ngọc kia, là đồ vật của bệ hạ, điện hạ cùng Bệ hạ là người một nhà, tranh chấp đồ vật trong nhà, còn có ý nghĩa gì?"
"Bệ hạ có được đai xuân thuỷ, là bảo vật tiền triều, ngọc này thượng hạng, được điêu khắc tinh vi, là đồ cổ, ý nghĩa phi phàm, giá trị liên thành."
"Nghe nói trước đây tiên đế triệu Thế tử Triệu Hi Ngôn vào kinh, Thành Đức đoan ngọ năm ấy, Thế tử có màn cưỡi ngựa đẹp tuyệt trần, danh tướng lúc đó cũng bại trong tay Thế tử, bên trong nội các cũng có cựu thần của tiên đế chứ?" Quan văn nghị luận sôi nổi.
"Trần đại nhân, ngươi đã từng thấy cảnh Thế tử cưỡi ngựa chưa?" Mấy học sĩ nhìn về phía một lão thần.
Lão thần lắc đầu nói
"Lúc đó Tiên đế mở Đoan ngọ, ta cũng chỉ là một chức quan thấp, không có duyên để tham dự. Trần tướng quân từng là Trưởng sử của phủ Yến vương, lúc Thế tử ở kinh thành cũng phụ tá ngài, sợ là không có ai so với Trần tướng quân biết rõ mọi chuyện."
Mọi người đều hướng ánh mắt về phía Trần Bình, tìm hiểu tin tức của Yến vương.
Lão thần lại nói
"Đúng là lúc trước có lời đồn truyền ra, Đoan ngọ năm ấy, ở bãi săn, Yến vương Thế tử có một màn cưỡi ngựa tuyệt trần, không chỉ xạ liễu đứng đầu, mà kích cầu Thế tử cùng thứ tử của Tiên đế năm đó cùng nhau giành được vị trí đầu, bởi vậy tiên đế còn nhận lời ban thưởng."
"Điện hạ là đích tử của bệ hạ, nhưng chưa trải qua chiến trận, từ nhỏ được sủng ái hết mức, tài bắn cung cưỡi ngựa cũng đều là do bệ hạ dạy, hổ phụ sinh hổ tử, bệ hạ oai hùng, điện hạ làm sao kém cỏi đây."
"Mọi người đều rõ cả"
Trong khi tiếng bàn luận vẫn sôi nổi, Vương Ngạn đi lên phía trước lần nữa đem ý chỉ hô to
"Bệ hạ có chỉ, lần thi Xạ liễu cùng kích cầu Đoan Ngọ năm nay, chỉ luận thắng thua, không hỏi thân phận, không có tôn ti,chư khanh tham gia thi đấu đem hết thực lực so tài, nếu như có mập mờ trục lợi, cùng mang thù hằn vào cuộc thi, liền trục xuất khỏi bãi săn."
Ý tứ của Hoàng đế rõ ràng, bất luận thân phận, chỉ có thắng thua, nếu như nể thân phận cố ý để thua, hoặc đem thù hằn vào trong cuộc đấu liền sẽ bị xử lý, đây là đang nhắc nhở mọi người, không thể bởi có Hoàng tử liền né tránh.
Trên sân thi ngoài Hoàng tử, còn có nhi tử của các lão tướng, lão tướng theo Hoàng đế đánh trận, trong đó có Tân Thành Hầu Trương Bật.
Hà Gian Vương Trương Vũ, là ân nhân cứu mạng của Hoàng đế, đối với việc Trương vũ xả thân vì đảm bảo tính mạng cho mình, trong lòng Hoàng đế vẫn mang cảm kích, đối với con cháu của Trương vũ cũng cực ký coi trọng.
Ngoài ra còn có nhi tử của Ngũ quân đô đốc phủ tả quân, Tả đô đốc, trưởng tử của Chu sĩ Hoằng, cùng hậu nhân của mấy lão tướng chết trận.
Khi Hoàng đế khởi binh, đánh tới Tế Nam thành thì khó công thành, tổn thất nhiều lão tướng, mà mỗi lão tướng cũng đều đem theo nhi tử ra chiến trường.
Cho nên sau khi đăng cơ, vì để bù đắp, Hoàng đế đều ban truy phong các lão tướng đã mất vào miếu công thần, đối với dòng dõi của các lão tướng cũng phong hầu, lập tước, vô cùng hậu đãi.
Hiện giờ bọn họ đều vì phần thưởng.
Cuộc thi đều là người có võ nghệ cho nên người tham gia cuộc thi đều là người tài giỏi, các văn thần không biết đánh đấm cũng chỉ có thể làm khán giả ngồi xem.
"Chư vị không ngại đoán xem, ai sẽ là người thắng cuộc?" Trong bữa tiệc, Trương Cửu Chiêu lên tiếng nói cùng đồng liêu.
"Lần này phần thưởng của bệ hạ, rất có ý nghĩa, cuộc thi này không bàn đến thân phận, chỉ có thắng và thua, thật đúng là khó đoán được, ai có thể đứng thứ nhất."
"Trên sân, ngoại trừ Yến vương điện hạ cùng với chi tử của Tả đô đốc, chưa tham gia chiến sự bao giờ, còn lại tiểu tướng quân cùng người khác, đều cùng phụ bệ hạ khởi binh, tranh đấu trên sân, thắng thua khó nói"
"Đều là thiếu niên trẻ tuổi, Điện hạ cùng với Chu tướng quân là trẻ nhất, Chu tướng quân còn chưa cập quan, thiếu niên hừng hực sức sống, sợ là không có tính trầm ổn."
"Trương học sĩ thông tuệ, lại cưới được thê hiền, ngài có đoán ra được ai sẽ thắng không?" các đại thần hỏi Trương Cửu Chiêu
Trương Cửu Chiêu lắc đầu nói "Ta cũng không đoán được, mới hỏi chư vị đại nhân."
"Đến Trương học sĩ cũng không đoán được, chúng ta làm sao có thể đoán được a" mọi người nhìn vị phi thanh bào trẻ tuổi, nịnh nọt nói.
"Đúng rồi, năm đó Thế tử ở kinh thành, Trương học sĩ là cận thần bên cạnh Tiên đế, nhất định nhìn thấy cảnh Thế tử trong Tết Đoan Ngọ năm Thành Đức ấy đoạt giải nhất."
Mọi người lúc này mới nhớ ra, lần này Yến vương khởi binh, thay đổi triều đại, đại công thần lớn nhất còn có vị nội ứng Trương Cửu Chiêu này.
"Phu nhân, nàng cảm thấy ai sẽ thắng?" Trương Cửu Chiêu hỏi thê tử.
Tôn thị ngẩng đầu liếc mắt nhìn về phía sân, nơi lều của Thân vương, nhìn một nữ tử, ánh mắt kiên định, trong lòng nàng liền có đáp án
"Một người toả sáng như vậy, người khác cũng giám mang lòng cạnh tranh?"
Đùng!!!!1
Tiếng chiêng trống truyền tới, sân bãi trở nên yên lặng, Triệu Hi Ngôn từ đám ngựa chọn ra một con bạch sắc tuấn mã.
"Nhiều năm như vậy, điện hạ cũng không thay đổi gì, rất yêu thích bạch mã" Trưởng tử của Chu Sĩ Hoằng, Chu Khang thấy Yến vương chọn một con ngựa trắng liền cười nói.
"Chỉ là nhìn thấy nó hợp mắt thôi" Triệu Hi Ngôn đáp, sau đó lôi kéo ngựa hướng mọi người nói.
"Các vị huynh trưởng, cũng không nên vì Bản vương là nhi tử của bệ hạ, mà nhường, nếu như vậy, Bản vương cảm thấy rất vô vị"
Mọi người ở đây đều làm Chúc quan trong phủ Yến vương ngày trước, lớn lên cùng với Triệu Hi Ngôn, hết thảy mọi người đều cười nói
"Điện hạ, xin yên tâm, chúng ta sẽ không bởi vì điện hạ là Thân vương mà nương tay đâu."
Triệu Hi Ngôn suy nghĩ lại một chút lời Tấn Dương, sau đó nói
"Chúng ta đều từ Bắc Bình phủ, Bắc Kinh bây giờ tới đây, không thể vì phần thưởng của bệ hạ mà tổn thương hoà khí.
Không bằng thế này, hôm nay bất kể ai thắng, làm người đứng đầu, ta cũng sẽ mời hết thảy huynh đệ đi Tuý Tiên lâu uống rượu, thế nào?"
Mọi người nghe xong nhìn lẫn nhau, cảm thấy được Yến vương Thế tử ngày trước đã trở về, liền dồn dập nói "Chúng ta đều nghe theo điện hạ"
Trong lều cỏ của Yến vương, đều có tuỳ tùng của phủ Yến vương, trong đó có Tả trường sử Cố thiên Lan, nàng nhìn hết thảy việc trên sân.
"Điện hạ nói gì với bọn hắn, mà bọn hắn vui vẻ đến vậy"
Những lời Triệu Hi Ngôn nói với đám người kia, Cố Thiên Lan không biết. từ khi nàng trở về Kinh thành, biến cố quá mức đột xuất, thiên hạ sau khi hoà bình, Điện hạ lại phụng mệnh tới Bắc Kinh giám sát xây dựng kinh thành, cho nên nàng cùng với điện hạ quan hệ cũng nhạt dần.
Nghe được nghi vấn của Cố Thiên Lan, Tấn Dương công chúa bưng lên một chén trà, không nhanh, không chậm nói
"Cố trường sử có biết, làm lung lay cảm tình của người khác, phương pháp tốt nhất là gì không?"
Cố Thiên Lan là võ tướng, nàng không hiểu ý tứ của Tấn Dương công chúa, liền nói "Phương pháp?"
"Quân vương dùng yến ban cho sĩ thứ cùng bách tính."
Tấn Dương lại nói
"Năm Hồng Hưng thứ bảy.
Thái tông vui vẻ khi thiên hạ thái bình, ông cũng nhớ tới bách tính dân gian, cho nên lệnh cho công bộ xây dựng một toà lâu mười sáu tầng , hiện nay tửu lâu này là chỗ cho văn nhân giao lưu, kẻ sĩ kết giao"
"Công chúa là đang nói, điện hạ vì sao lại mới các tiểu tướng quân đi tửu lâu sao?" Cố Thiên Lan nói
Tấn Dương rót đầy chén rượu, cầm trong tay nói
"Chiếu ra tiền tài đưa rượu lư
Ỷ lâu thịnh hội tập văn nho
Giang đầu cá tảo mới mở yến.
Uyển ở ngoài oanh hoa lại ban cho bô
Triệu nữ rượu đổ ca phiến ẩm ướt
Yến cơ hương tập vũ quần tiêm
Thêu diên đừng đạo tri âm ít.
Tư mã có thể cầm tuyệt đại không."
*Giải nghĩa thơ:
Chiếu chỉ vua ban cho tiền tài, sai người đem rượu ngon đến mời yến tiệc.
Tiệc diễn ra tại một lầu cao, quy tụ các văn nhân, nho sĩ.
Yến tiệc được mở nơi bờ sông, có cá và tảo để đãi tiệc.
Cảnh vật bên ngoài lầu vẫn còn oanh vàng, hoa trắng.
Những cô gái hát xướng, uống rượu, ca hát.
Những cô gái đẹp như "yến cơ" (người đẹp) cùng nhau múa hát, múa những điệu nhảy.
Những người ngồi trong buổi tiệc không nên nói rằng những người tri âm tri kỷ hiếm hoi.
Một "tư mã" có thể ôm đàn, chơi đàn một khúc tuyệt tác hay.
*Đây là tám câu thơ theo thể thất ngôn, thuộc một bài thơ Đường thất ngôn bát cú đường luật, được cho là của Nguyễn Du hoặc có liên quan đến thơ ca thời đại đó, miêu tả cảnh một bữa tiệc linh đình, xa hoa của giới thượng lưu thời phong kiến. Các câu thơ phác họa bức tranh về sự thịnh vượng, quyền lực và vui chơi xa xỉ, với những hình ảnh như rượu vang, yến tiệc, ca vũ và những lời ca ngợi.
"Tuý Tiên Lâu..." Cố Thiên Lan quay đầu nhìn khuôn mặt nhàn nhạt của Công chúa, nói
"Ta cuối cùng cũng rõ, điện hạ vì sao lại tín nhiệm ngươi, Không... là ỷ nại vào ngươi."
"Cố trưởng sử làm bạn bên cạnh điện hạ mười lăm năm, nhưng mười lăm năm đó bình an mà trôi đi, ta làm bạn bên cạnh điện hạ ba năm, nhưng ba năm đó điện hạ thân ở chốn giam cầm, ba năm mạng sống treo lơ lửng."
Tấn Dương nói "Cảm kích không sinh ra trong bình thản, mà là ở cứu viện trong bước ngoặt sinh tử."
"Tỷ thí bắt đầu!!1"
Tiếng trống vang vọng khắp sân bãi, không khí thi đấu căng thẳng, trên sân đấu vì đã được Yến vương tán gẫu trước đó nhắc lại chuyện xưa, cho nên không khí thi đấu cũng không có nhiều căng thẳng, chỉ có huynh đệ thi đấu, chơi đùa hoài niệm.
Nhưng làm hậu nhân của người có công huân, cho nên bọn hắn đều đem toàn lực mà chứng minh.
"Điện hạ cùng Tiểu Khang nhỏ tuổi nhấy, để hai người các ngươi lên trước" Mọi người đều nói.
Triệu Hi Ngôn, giơ tay nói "Bệ hạ đã nói bất luận thân phận, cho nên cũng không thể luận tuổi tác, vẫn là các vị huynh trưởng lên trước đi, để chúng ta lấy kinh nghiệm."
Sau đó nàng cười, nói tiếp "Nếu như may mắn thắng, ta nhất định sẽ mời các vị huynh trưởng đi Tuý tiên lâu chè chén ba ngày"
"Điện hạ, không đi Yến xuân các sao?" trong đám người có người lên tiếng nói
"Chúng ta nghe nói, ngày xưa điện hạ ở kinh thành, không ít lần chạy tới Yến xuân các."
"Đúng thế, lúc đó đánh vào kinh thành, ta phụng chỉ lục soát tàn dư, đến cửa Yến xuân các, lại bị một nữ tử xinh đẹp cản lại, ngày đó nàng còn cầm ngọc bài của điện hạ a" một người sĩ quan lĩnh binh này đó, liền nói
"Ôi, Yến xuân các là chỗ tốt, rượu ở Tuý Tiên lâu cũng rất ngon, mỗi chỗ đều có đặc điểm riêng." Triệu Hi Ngôn đáp.
"Sợ rằng bây giờ bên cạnh điện hạ có người quản thúc, không dám chạy tới nơi phong nguyệt kia" Chu Khang có quan hệ thân cận với Triệu Hi Ngôn, hắn lại là nhi tử của tâm phúc theo Hoàng đế, gan hắn cũng lớn, cho nên hắn mới dám nói.
"Đúng, đúng, đúng" mọi người trong lòng cũng đều rõ ràng, đều là người trẻ tuổi, so với những đời trước, cũng không quá eo hẹp về cách nói chuyện.
Triệu Hi Ngôn liền vỗ ót Chu Khang nói "Khang đệ, lát nữa nếu như xếp cuối, tự đi Tuý tiên lâu phạt ba chén rượu nhé."
Chu Khang nghe xong, giả vờ uỷ khuất nói "Huynh trưởng, sao thế được a"
"Các vị, lần tỷ thí này là ai đi a?" Thái giám đi lên phía trước hỏi
"Mười mấy mũi tên, lấy số lần bắn trúng được nhiều mà tính, nếu như bằng nhau, thì lại có phần thi phụ"
Phần thi xạ liễu này, cấm quân đã sắp xếp, độ khó tăng nhiều.
"Các ngươi lên trước đi" Triệu Hi Ngôn rộng lượng nói.
Mấy người nhìn nhau, dồn dập đáp
"Điện hạ muốn xem kĩ năng của chúng ta sao, vậy chúng ta lên trước, sau này sẽ xem kĩ năng của điện hạ"
Tiếng trống trợ trận vang dồn dập, những tướng môn hổ tử luân phiên lên sân đấu, văn võ bá quan trong triều cùng không ít sứ giả đang ở kinh thành, dồn dập nhìn
"Được!!!"
Càng làm người ta ngạc nhiên chính là trưởng tử Chu Khang con của Tả quân đô đốc Chu Sĩ Hoằng, mới mười bảy, mười tám tuổi còn chưa vào sĩ, đã bộc lộ được tài năng của một võ tướng.
Mười mũi tên trúng hết cành liễu, tâm bia bảy điểm, hiện tại là cao nhất, liền ngay cả Hoàng đế cũng tán thưởng hắn.
"Sĩ Hoằng" Hoàng đế kêu
"Có thần" Chu Sĩ Hoằng ở bên dưới đứng dậy chắp tay đáp.
"Ngươi có một đứa con trai tốt a" Hoàng đế nói.
"Khuyển tử số may mắn, may mắn bắn trúng bia" Chu Sĩ Hoằng khiêm tốn nói.
"Bồi dưỡng hắn thật tốt, tương lai sẽ kế thừa chức trách lớn của ngươi, vì Đại Minh mà cống hiến" Hoàng đế nói
"Vâng"
"Bệ hạ trị vì, Đoan Ngọ năm nay tổ chức cuộc thi, người tài xuất hiện, vượt xa tiên đế khi xưa, có thể nói là thịnh thế chi cảnh, những thanh niên tuấn kiệt này, ngày sau đều là trụ cột của đất nước"
"Bệ hạ là người ngồi trên lưng ngựa mà có ngày hôm nay." Tân đế đăng cơ, thay đổi triều đình, quan văn ít được trọng dụng hơn quan võ, quân chế cũng được chỉnh đốn.
"Có những thanh niên tuấn kiệt như vậy, sợ gì Bắc Nhung địch."
"Bệ hạ đã lớn tuổi, không biết sau này sẽ thế nào, cho nên mới tổ chức cuộc thi này, nhìn ra nhân tài đào tạo, sau này đất nước càng vững vàng. " có lão thần vuốt râu nói.
Một tên thái giám dắt bạch mã của Triệu Hi Ngôn tới đứng cách bia liễu 50 bước.
"Điện hạ" mấy thái giám nâng cung tên đi lên phía trước.
"Cảm tạ" Triệu Hi Ngôn khom lưng cầm cung tên, đem cung treo ở yên ngựa sau đó thử cung một chút, sức mạnh vừa tay.
Tám năm nàng mới ở bãi săn này, một lần nữa với thân phận khác, người ngồi trên cao thống trị toàn bộ cũng đã đổi là phụ thân nàng.
Những Mũi tên này sẽ quyết định thái độ của văn võ bá quan sau này đối với nàng.
Bọn họ đều đang nhìn, Phương Bắc cũng như lang sói nhìn chằm chằm, nhìn người thừa kế, có ưu tú như phụ thân hắn không, có kế thừa được gánh nặng này không.
Hoàng đế ngồi trên cao nhìn chằm chằm, mọi áp lực đang đặt trên người nàng, nàng không thể ung dung như trước được nữa. chỉ có thể toàn tâm hết sức để thi.
Đùng!! Đùng!!
Mỗi cỗ âm thanh đều tác động vào tâm người, nàng nhảy lên ngựa kéo dây cung.
Thành tích thi hôm nay, không ít người đều đạt điểm tốt, hết thảy đều yên lặng, nhìn vị Hoàng tử, trông ngóng đợi phán xét...
Ngay cả người ngồi bên cạnh Hoàng đế, Hiền tần, hai tay nàng cũng nắm chặt, nhìn chằm chằm thiếu niên cưỡi ngựa trắng.
Một tiếng tiễn lao vút, làm cho hết thảy người có mặt trên sân bãi xôn xao "Chuyện này..."
Tác giả có lời muốn nói
Thế tử có ưu thế, không đơn thuần là thân phận đích xuất.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store