ZingTruyen.Store

[BHTT - Edit] Nghe Nói Cô Còn Yêu Nàng - Diệp Sáp

Chương 30. Nhà là mùi vị gì?

bachhopluonggia

Khi Tiêu Nhược Yên bưng đĩa bánh ngọt đi ra, đôi mắt Nhan Chỉ Lan đã đỏ bừng, trông như vừa mới khóc xong. Thấy Tiêu Nhược Yên xuất hiện, nàng vội vàng dùng mu bàn tay lau lau.

Gần như theo phản xạ, tay nàng mò mẫm định tìm hộp thuốc, nhưng bị Từ Tiêu Hạc giữ lại. Từ Tiêu Hạc nhìn nàng, lắc đầu: "Không sao đâu, chúng ta không tiếp tục nữa. Hôm nay đến đây thôi, được không?"

Nhan Chỉ Lan nhìn Từ Tiêu Hạc, đôi mắt ngấn nước trông thật đáng thương. Từ Tiêu Hạc mỉm cười, gật đầu với nàng.

Trị liệu tâm lý cần tiến hành từ từ, điều tối kỵ nhất chính là nóng vội.

Đây đã là một khởi đầu rất tốt rồi.

Chậm lại một chút, để việc giãi bày này trở thành sự giải tỏa và hồi tưởng, chứ không phải khiến ảo cảnh ngày càng sâu thêm.

Tiêu Nhược Yên đặt đĩa bánh vào giữa hai người, giọng nói bình thản không để lộ cảm xúc: "Bác sĩ Từ, đây là bánh ngọt em tự tay làm, chị nếm thử xem."

Nói xong, cô nhìn chằm chằm Từ Tiêu Hạc, ánh mắt có chút lạnh.

Vốn dĩ đường nét khuôn mặt của Tiêu Nhược Yên đã mang vẻ lạnh lùng, lại thêm khí chất của một người làm âm nhạc. Lúc này bị cô nhìn như vậy, trong lòng Từ Tiêu Hạc bỗng dâng lên một luồng lạnh ý. Cô ấy lắc đầu cười cười: "Không cần đâu, cũng muộn rồi, chị xin phép về trước."

"Để em tiễn chị."

Tiểu Nhan vừa định đứng dậy khỏi sofa, Tiêu Nhược Yên đã đặt tay lên vai nàng. Lực đạo ấy, tuy chỉ là mấy đầu ngón tay, nhưng lại như ngàn cân đè xuống, khiến nàng không sao nhúc nhích được.

Tiểu Nhan nghi hoặc nhìn cô. Tiêu Nhược Yên dịu dàng nói: "Để tớ đi là được."

Tiểu Nhan: ......

Từ Tiêu Hạc: ......

A Yên như thế này, còn dám nói người khác lòng dạ hẹp hòi sao?

Có lẽ cô mới là người có lòng dạ hẹp hòi nhất trên đời này.

Thật ra Tiêu Nhược Yên cũng biết, những tiếp xúc cơ thể giữa bác sĩ Từ và Tiểu Nhan đều là vì trị liệu, nhưng trong lòng vẫn âm ỉ khó chịu.

Cô tiễn Từ Tiêu Hạc xuống lầu, mượn ánh trăng, đi cùng cô ấy một đoạn.

Giọng nói của Từ Tiêu Hạc rất dịu dàng, hòa vào đêm tối, mang theo sức thuyết phục đặc biệt: "Tình trạng của Tiểu Nhan không nghiêm trọng như chị tưởng. Theo chị thấy, những ảo ảnh mà em ấy chìm đắm là giấc mơ lý tưởng nhưng không thể với tới."

Tiêu Nhược Yên đút hai tay vào túi, gật đầu.

Từ Tiêu Hạc tiếp tục: "Những chuyện này cần tiến hành chậm rãi. Nhưng chị nghe Vi Vi nói hai người sắp đi thành phố X, nơi em làm việc à?"

Tiêu Nhược Yên gật đầu: "Ừm, chiều mai xuất phát."

Cô thật sự không chờ nổi nữa, chỉ muốn nhanh chóng giải quyết xong chuyện bên đó để quay về, toàn tâm toàn ý ở bên Nhan Chỉ Lan.

Từ Tiêu Hạc nói: "Vừa rồi Tiểu Nhan kể với chị về cảnh tượng ảo giác đầu tiên, là hai người ngồi tàu hỏa màu xanh. Nếu có thể, lần này em về đó, hãy dẫn em ấy đi tàu hỏa, để em ấy cảm nhận sự khác biệt giữa hiện thực và giấc mơ."

Cô ấy còn nói thêm vài chi tiết nữa. Dĩ nhiên, nụ hôn mang vị đắng mà Tiểu Nhan nhắc đến trong mơ, cô ấy đã lược bỏ.

Tiêu Nhược Yên nghe rất chăm chú, đôi mắt đen sâu ánh lên. Cô đúng là kiểu mỹ nhân lạnh lùng điển hình. Trong mắt Từ Tiêu Hạc, nếu cô buông tóc dài, khoác lên mình bộ bạch y phiêu dật thời cổ, hẳn sẽ mang dáng vẻ như thượng thần hạ phàm.

"Ừm, thật ra trong sinh hoạt thường ngày, sự đụng chạm của người yêu cũng là phương pháp trị liệu tốt nhất."

Chủ đề đột ngột chuyển hướng khiến Tiêu Nhược Yên sững lại một chút. Cô nhìn Từ Tiêu Hạc, chớp chớp mắt.

Từ Tiêu Hạc nhìn ánh mắt ấy, trong lòng thầm nghĩ: Xem ra hai người này cũng khá thuần khiết.

"Dù sao thì, nhiệt độ cơ thể của người mình yêu sẽ khiến người ta sinh ra sự lệ thuộc. Mà đôi môi, chẳng phải là thứ ngọt ngào nhất sao?"

Tiêu Nhược Yên gật đầu, bỗng nhiên cười: "Xem ra bác sĩ Từ không phải là người độc thân."

Từ Tiêu Hạc: ........................

Đi gần cả cây số rồi, mà cô vẫn còn để tâm đến động tác an ủi Tiểu Nhan lúc nãy sao?

Đúng là có hơi... đáng yêu thật.

"Em cố gắng ở bên em ấy nhiều hơn. Giai đoạn đầu có thể sẽ vất vả một chút, nhưng dần dần sẽ tốt lên."

"Khoảng cách càng gần, em ấy sẽ càng cảm thấy an tâm."

......

Khi Tiêu Nhược Yên quay về, trong đầu cô cứ lặp đi lặp lại lời của Từ bác sĩ.

Cũng thật buồn cười. Khi cô bước đi dưới ánh trăng quay lại dưới lầu, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy bóng dáng đáng yêu đang lén lút nhìn xuống từ trên ban công.

Tiểu Nhan không dám nói với Tiêu Nhược Yên, bây giờ chỉ cần một khắc không nhìn thấy cô, nàng đã bắt đầu lo lắng.

Từ lúc A Yên tiễn bác sĩ Từ đi, nàng đã cùng Tiểu Tiểu, một người một mèo, đứng ngó xuống dưới lầu.

Người và mèo hoàn toàn là hai tâm trạng khác nhau.

Tiểu Nhan giống như một chú mèo nhỏ mong ngóng chủ nhân về nhà, còn Tiểu Tiểu thì nheo đôi mắt xanh lục, nhìn chằm chằm xuống dưới, cố hiểu xem người chủ gần đây có hơi ngốc nghếch của mình rốt cuộc đang nhìn cái gì mà say mê đến vậy.

Vừa nhìn thấy bóng dáng Tiêu Nhược Yên, Tiểu Nhan lập tức xoay người đi, ôm lấy Tiểu Tiểu rồi nhảy lên sofa.

Tiểu Tiểu: ???

Tiêu Nhược Yên lên lầu nhanh hơn, gần như chạy một mạch. Khi lấy chìa khóa mở cửa, tâm trạng của cô rất tốt.

Trước kia, ở nơi đất khách quê người, mỗi lần tan làm một mình, cô chen chúc trên tàu điện ngầm, ngồi xe buýt, đứng giữa dòng người đông đúc, nhìn những người vội vã về nhà mà không khỏi ngưỡng mộ.

Nhà là mùi vị gì?

Cô đã rất lâu rồi không được cảm nhận.

Giờ đây, vì Tiểu Nhan, ánh đèn ấm áp của vạn nhà đều chảy vào tim cô.

Tiêu Nhược Yên nóng lòng muốn về nhà, muốn ôm lấy cô gái của mình.

Khi cô bước vào, Nhan Chỉ Lan đã nằm trên sofa, đắp chiếc áo khoác của cô, trong tay ôm Tiểu Tiểu, vươn vai cười nói:

"Cậu về rồi à."

Khóe môi Tiêu Nhược Yên cong lên, trong lòng vui đến mức không ngừng cười, nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ như không có gì. Cô đi tới, kéo Tiểu Tiểu ra khỏi vòng tay của Tiểu Nhan, ném xuống đất, sau đó ôm lấy nàng: "Ừm, sao cậu không đợi tớ, lại lén ngủ mất rồi?"

Tiểu Nhan thật sự rất thích ôm áo của cô, giống như một động vật nhỏ thiếu cảm giác an toàn, phải ngửi thấy mùi ấy mới yên tâm.

Nhan Chỉ Lan nhìn cô, nói: "Tớ... tớ có đợi mà."

Tiêu Nhược Yên: "Ồ? Là đứng bám cửa sổ lén nhìn đúng không?"

Khuôn mặt Nhan Chỉ Lan lập tức đỏ bừng. Nàng giơ tay đấm nhẹ vào vai Tiêu Nhược Yên: "Cậu thật là đáng ghét, đáng ghét chết đi được."

Tiêu Nhược Yên cười. Cô nắm cổ tay Nhan Chỉ Lan, nhìn thẳng vào mắt nàng, nghiêm túc nói: "Chúng ta đi tắm nhé."

"Cùng nhau à?"

Tim Nhan Chỉ Lan đập nhanh hơn. Nàng không biết bác sĩ Từ đã nói gì với Tiêu Nhược Yên, chỉ cảm thấy cô có gì đó rất khác, ánh mắt cũng quá mức nóng bỏng.

Tiêu Nhược Yên cười, kéo Tiểu Nhan vào lòng, như thể nhìn thấu suy nghĩ của nàng: "Trên đường về, bác sĩ Từ dặn tớ nên làm nhiều chuyện thân mật với cậu hơn."

Nhan Chỉ Lan vừa nghe xong liền chui thẳng vào lòng cô, vành tai cũng nhuộm một lớp hồng nhạt.

Tiêu Nhược Yên cười tủm tỉm: "Ví dụ như cùng ăn cơm, tắm rửa, xem tivi nè. Ơ? Tiểu Nhan, sao tai cậu đỏ hết rồi? Cậu đang nghĩ gì thế?"

Nhan Chỉ Lan: ......

Đúng là đồ xấu xa, xấu xa chết đi được! Không thèm để ý cậu ấy nữa!

Cuối cùng, hai người cũng không tắm cùng nhau.

Chỉ vài giây trước khi bước vào phòng tắm, Tiêu Nhược Yên bàng hoàng phát hiện ra, dì cả của cô đến rồi.

Mụ dì cả đáng ghét đó.

Sớm không tới, muộn không tới, lại cứ đúng lúc này mà tới.

Nhan Chỉ Lan cười, đẩy cô ra ngoài: "Thôi được rồi, vậy cậu đợi tớ bên ngoài nhé."

Tiêu Nhược Yên mỉm cười, xoa đầu nàng: "Được."

Phản ứng dịu dàng như vậy khiến Nhan Chỉ Lan sững người. Nàng ngẩng đầu nhìn Tiêu Nhược Yên, ánh mắt có chút mờ mịt.

Vừa thấy biểu cảm này của Tiểu Nhan, trái tim Tiêu Nhược Yên chợt thắt lại. Ở bên nàng lâu như vậy, cô cũng đã dần nắm được một số quy luật, mỗi khi ánh mắt Tiểu Nhan tản ra, nhìn cô như thế này, chắc chắn là có một chi tiết nào đó trong hiện thực trùng khớp với ảo cảnh của nàng.

Phòng tắm sao...

Bàn tay Tiêu Nhược Yên siết chặt, tim như bị xé toạc ra một khe hở lớn, cơn ghen tuông trào lên như suối nước.

Không nên như vậy.

Đã hứa rồi, dù Tiểu Nhan nghĩ đến điều gì, cô cũng sẽ không ghen tuông, không tức giận.

Nhưng nghe tiếng nước chảy rào rào trong phòng tắm, Tiêu Nhược Yên ngồi trên sofa, vắt chéo chân, gương mặt lạnh lẽo như sương. Đến Tiểu Tiểu cũng cảm nhận được, nó nhón đôi chân nhỏ, tránh xa cô, đứng từ xa nhìn.

Con người ấy à, thứ đáng sợ nhất không phải là biết được sự thật.

Mà là trong lúc không biết rõ chân tướng, lại điên cuồng tự suy diễn.

Trước kia, Tiêu Nhược Yên luôn là người một lòng dồn hết tâm trí cho công việc, chưa từng có ai có thể làm rối loạn nhịp tim của cô. Nhưng bây giờ thì loạn thật rồi.

Cô biết dáng vẻ Tiểu Nhan mềm mại trong lòng mình, vừa run rẩy vừa nói "đừng" mê người đến mức nào.

Cô biết cơ thể của nàng thơm đến ra sao.

Cô biết giọng mũi khẽ khàng của nàng quyến rũ người khác đến nhường nào.

Trong phòng tắm...

Nàng và tên khốn kia sẽ làm gì?

Tên khốn đó vẫn giữ tâm trí của một học sinh cấp ba, chắc chắn vừa non nớt vừa điên cuồng lắm...

Không nhịn được nữa, Tiêu Nhược Yên cầm lấy điện thoại. Cô cảm thấy mình cần phải phân tán sự chú ý. Cô gửi cho Lan Lan một tin nhắn.

— Cậu nghĩ sao về chuyện học sinh cấp ba yêu sớm?

Lan Lan là kiểu phụ nữ cực kỳ giỏi "cậu nói Đông tớ nói Tây", có thể làm người ta xoay mòng mòng. Dùng cô ấy để chuyển hướng suy nghĩ là thích hợp nhất.

Lan Lan trả lời tin nhắn rất nhanh.

— Hay đó! Quá hay luôn! Học sinh cấp ba hả? Trẻ hơn tụi mình nhiều nha, mà trẻ đâu phải vấn đề! Cún con sói nhỏ, ai mà không thích??? Trời ơi, thanh xuân một đi không trở lại! Nếu có cún con như vậy theo đuổi tớ, vừa đẹp vừa khỏe, tớ còn cần gì dùng bao tay tự an ủi nữa chứ!

Tiêu Nhược Yên: ..................

Xong rồi, không những không hạ hỏa, mà còn bốc hỏa dữ dội hơn.

Khi Nhan Chỉ Lan từ phòng tắm bước ra, người quấn khăn tắm, nàng bật cười nhìn Tiêu Nhược Yên: "Cậu đang nghĩ gì thế? Mặt đỏ hết rồi kìa."

Tiêu Nhược Yên quay người lại, vừa hay nhìn thấy một màn mỹ nhân mới tắm xong.

Dáng người của Tiểu Nhan rất đẹp, tuy gầy nhưng chỗ cần có thịt thì chẳng thiếu chút nào. Eo thon như kiến, trên chiếc cổ thon dài vẫn còn giọt nước, trượt dọc xuống dưới. Trong không khí tràn ngập mùi hương nhàn nhạt từ người nàng. Gò má bị hơi nước hun lên, trắng hồng xen lẫn, đôi mắt đen như mực, tựa như có thể nhìn thấu lòng người.

Cổ họng Tiêu Nhược Yên khô khốc. Nhan Chỉ Lan bước tới, như làm nũng ngồi lên đùi cô: "Có phải bác sĩ Từ nói gì với cậu rồi không?"

Cô biết Tiêu Nhược Yên sẽ ghen.

Đổi lại là nàng, nàng cũng sẽ ghen.

Dục vọng chiếm hữu của hai người đã ăn sâu vào tận xương tủy từ lâu rồi.

Tiêu Nhược Yên nhìn nàng, ánh mắt đổi màu. Tay cô ôm chặt lấy Nhan Chỉ Lan, giọng nói trầm thấp khàn khàn: "Bác sĩ Từ nói, để tớ ở gần cậu hơn một chút."

Nhan Chỉ Lan cảm thấy cả người mình nóng lên. Nàng vừa định mở miệng, môi đã bị chặn lại.

Giữa người với người, khoảng cách nào là gần nhất?

Tuổi trẻ ngây thơ năm đó, họ từng cho rằng, ôm chặt lấy nhau chính là khoảng cách hạnh phúc nhất trên đời.

Nhưng bây giờ thì khác.

Sự dịu dàng của Nhan Chỉ Lan bao lấy Tiêu Nhược Yên. Cô nhìn vào mắt nàng, dịu dàng hôn lên cổ nàng: "Tiểu Nhan, cậu thấy chúng ta có gần không?"

Nhan Chỉ Lan không nói nên lời, nhìn Tiêu Nhược Yên với ánh mắt yếu ớt và bất lực.

Nàng cảm thấy ánh đèn trên trần nhà cũng như sóng biển đang lay động.

Thấy nàng không trả lời, Tiêu Nhược Yên lại tiến sát thêm một chút.

Nhan Chỉ Lan khẽ nhíu mày, thì thầm: "Gần... A Yên..."

Đến lúc này, nàng mới nhận ra, A Yên của nàng thật sự đã trưởng thành rồi, không còn là cô gái mười tám tuổi năm xưa nữa.

Cô trở nên thâm trầm hơn, sâu sắc hơn trước... và cũng "xấu" hơn. Rõ ràng là đang giận, trong lòng khó chịu, nhưng sẽ không còn giống như thời thiếu niên, cứ hễ không vui là chiến tranh lạnh để trừng phạt nàng nữa, mà đổi sang một kiểu khác, khiến Nhan Chỉ Lan say đắm không lối thoát, vừa yêu vừa hận.

Gió ngoài cửa sổ thổi vào, làm rèm cửa khẽ xào xạc. Cái mát mẻ ấy cũng không thể xoa dịu được nhiệt độ nóng bỏng trong phòng.

Những lúc mấu chốt, luôn có người đến phá đám.

Chuông cửa bị bấm vang lên, tiếp theo là một tràng đập cửa dồn dập.

Tiêu Nhược Yên cau mày. Ai thế này? Khuya rồi còn đến gõ cửa?

Cao Vũ à? Không thể nào, cậu ta không dám đến vào giờ này.

Nhan Chỉ Lan đẩy nhẹ cánh tay Tiêu Nhược Yên, mặt đỏ bừng: "Cậu... cậu lấy ra đi, tớ phải ra mở cửa."

Tiêu Nhược Yên không động đậy. Cô nhìn ra ngoài: "Có khi là giao hàng thôi, không cần để ý tới, gõ một lúc không ai mở thì họ sẽ đi thôi."

Nhan Chỉ Lan bị cô dỗ đến mức dựng tai lên, cố phân biệt xem có phải người giao hàng không. Nhưng Tiêu Nhược Yên lại không muốn nàng bình tĩnh như vậy, tiến sát thêm một chút nữa, hoàn toàn phá vỡ sự trấn định của nàng.

Nhan Chỉ Lan ôm chặt lấy cô, dùng sức vỗ mạnh vào vai cô một cái: "Cậu... đừng như vậy. A Yên... mau đi xem là ai đi."

Nàng vừa ngoan vừa mềm vừa dịu dàng, giống hệt một con mèo nhỏ đang cầu xin. Giọng nói thì thầm ấy cào đến ngứa cả tim, khiến Tiêu Nhược Yên càng không muốn rời đi.

Đôi mắt đen thẳm của Tiêu Nhược Yên nhìn chằm chằm vào mắt nàng: "Cứ thế này mà đi sao? Cậu nỡ à?"

Nhan Chỉ Lan thật sự muốn phát điên, xấu hổ đến mức cả người như bốc cháy. Đúng lúc này, người ngoài cửa dường như đã mất kiên nhẫn, giọng nói lạnh lẽo vang lên: "Mở cửa đi, Tiêu Nhược Yên, có phải cô đang làm gì em gái tôi không?"

Ngay khoảnh khắc đó, Tiêu Nhược Yên như bị điện giật, lập tức lùi lại, tách khỏi Nhan Chỉ Lan.

Là chị gái!

Là người duy nhất biết quan hệ của họ mà vẫn âm thầm bao dung!

Khoảng cách đã tách ra, Nhan Chỉ Lan khẽ rên lên một tiếng, không thể tin nổi nhìn Tiêu Nhược Yên. Dư nhiệt khiến nàng run lên, đến cổ cũng nhuộm hồng.

Cô...

Tiêu Nhược Yên lập tức đứng bật dậy, hoảng loạn vô cùng. Cô vội vàng lấy khăn ướt lau tay, cuống cuồng chỉnh lại quần áo vừa bị cởi ra, sắp xếp lại mái tóc rối. Cô còn quay đầu nhìn Tiểu Nhan: "Cậu xem tớ thế này tiếp đãi chị gái được không? Có đủ nghiêm túc không?"

Cô cúi đầu nhìn cổ mình, còn đang xác nhận xem có để lại dấu hôn hay không.

Nhan Chỉ Lan nghiến răng nghiến lợi, trong mắt vẫn còn ánh nước lay động: "Đồ khốn!"

————-
Lời tác giả:

Diệp tử đi tắm một lát, quay lại nếu mọi người còn nhiệt tình thì sẽ đăng thêm một chương nữa nha.

PS: Gần cuối năm bận lắm, tan làm rất muộn, mọi người chờ đợi đừng sốt ruột nhé ~

Diệp tử không phải viết toàn thời gian đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store