ZingTruyen.Store

[BHTT - EDIT] NGÀY HỘI VIÊN

CHƯƠNG 74

AdachiSensei

"Đừng cho tôi cơ hội hiểu lầm nữa"

Trạm Thu đứng bên ngoài phòng bệnh, mắt lướt một vòng hành lang. Một cảm giác ảo giác thoáng qua, rằng Thẩm Thanh Từ có thể sẽ xuất hiện ngay trong giây phút tiếp theo, có lẽ từ phía Tây, hoặc có lẽ từ phía Đông.

So với sự thờ ơ của Trạm Thu, Tằng Hòa Chương lại tỏ ra vô cùng căng thẳng.

Gia môn bất hạnh, dạy con chẳng ra gì, đến tuổi trung niên còn phải bỏ mặt mũi đi khắp nơi cầu cạnh. Hơn một tháng qua, ông ta hao tâm tổn sức, chạy ngược chạy xuôi khắp các mối quan hệ, tiền bạc và tâm tư đều đổ hết vào, vậy mà kết cục vẫn trở thành chuyện đã rồi, hoàn toàn không thể xoay chuyển.

Cách đây không lâu, khi đang lục lọi trên mạng xã hội để tìm các trường hợp tương tự, hy vọng tìm ra biện pháp cuối cùng, ông ta tình cờ thấy một video trong cùng thành phố, có hình bìa là ảnh chụp Trạm Thu. Sau một hồi điều tra, ông ta dễ dàng phát hiện ra tập đoàn Kỳ Thủy và quỹ từ thiện kia quả thực có quan hệ mật thiết. Thế là ông ta hiểu ra - con nhà tài phiệt tùy tiện tìm một công việc để giết thời gian.

Khi hỏi Tằng Hòa Tĩnh về mối quan hệ giữa Thẩm Thanh Từ và Trạm Thu, chỉ nói là bạn thân, có lẽ xuất thân cũng khá, rồi còn đưa cho ông ta tấm ảnh Trạm Thu chụp chung với Lương Hạnh.

Tằng Hòa Chương dù dễ nổi nóng, nhưng sau bao năm lăn lộn, ông ta hiểu rõ: người này dù lần này không giúp được mình, cũng tuyệt đối không thể đắc tội, nếu không sẽ chỉ khiến Thẩm Thanh Từ thêm phiền phức.

Ông ta vẫn luôn muốn tìm cơ hội xin lỗi, nhưng ngày hôm đó hỏi Thẩm Thanh Từ, nhờ cháu gái làm trung gian, lại bị Thẩm Thanh Từ mỉa mai một trận. Tức giận mà không làm gì được, ông ta chỉ có thể bất lực trước đứa cháu ngoại bướng bỉnh này. Từ nhỏ không có cha, tính cách mạnh mẽ vốn là tốt, nhưng lại không biết tôn trọng trưởng bối.

Cuối cùng, Thẩm Thanh Từ lạnh lùng nói: "Xin lỗi thì không cần, cầu tình cũng đừng mong. Cô ấy sẽ không gây phiền phức chỉ vì mấy lời nói quá đáng của cậu, nhưng cũng sẽ không giúp cậu thêm đâu."

Tằng Hòa Chương đành bỏ cuộc, chuyên tâm xử lý thực tế, lui tới bệnh viện nhiều lần để thương lượng với người nhà nạn nhân. Không ngờ hôm nay lại gặp được Trạm Thu ngay tại đây.

Ông ta cẩn thận chọn lời lẽ, nhìn cô gái trẻ trước mắt, da trắng, dáng người thanh thoát, ăn mặc chỉn chu nhưng không hề có vẻ kiêu căng, thậm chí còn dễ nói chuyện hơn cả cháu gái mình. Tâm trạng cô có vẻ không tệ, đúng như Thẩm Thanh Từ nói: không thù dai, bởi vì quý nhân thường hay quên.

Trạm Thu nghe ông ta nói đi nói lại mãi, cuối cùng khách khí đáp: "Ông Tằng, tôi từ chối là vì tôi thực sự bất lực. Tôi tin luật sư của ông đã cố gắng hết sức rồi. Lời xin lỗi cũng xin ông thu lại, những thứ đó không quan trọng."

"Vâng, Thanh Từ cũng nói vậy, bảo cô là người rộng lượng."

Trạm Thu bỗng thấy hứng thú: "Chị ấy còn nói gì về tôi nữa không?"

Tằng Hòa Chương nhanh chóng nắm bắt cơ hội: "Thanh Từ bảo cô, từ cách đối nhân xử thế đến thái độ công việc, sinh hoạt, đều đáng để nó học hỏi. Cô là quý nhân trong đời nó, quen biết một người bạn như cô là phúc khí của nó."

"Thế à? Chị ấy thật sự nói vậy sao?"

Trạm Thu thầm nghĩ: "Ông chú ơi, ông xem tôi giống đứa ngốc lắm à? Thẩm Thanh Từ có bị cái gì không sạch dính vào người mới nói được mấy lời sến sẩm như vậy!"

Rồi lại bật cười thầm: "Ông nhầm người rồi, cháu gái ông chính là người từng mắng tôi là 'đại tiểu thư', lười hầu hạ cảm xúc của tôi ngay trước mặt tôi đấy."

Trạm Thu giả vờ hưởng ứng, xen vào vài câu: "Thanh Từ cũng rất ưu tú. Chị ấy từng hợp tác với Trương tổng bên tôi,chị ấy được đánh giá rất cao."

Rồi bất ngờ chuyển giọng: "Lần trước thái độ của ông với tôi không hay vẫn là chuyện nhỏ, nhưng thái độ của ông với người nhà nạn nhân, và với chính chị ấy, đều không xứng với vị trí của một trưởng bối."

Sao lại phải bênh vực Thẩm Thanh Từ, Trạm Thu cũng không hiểu nổi. Có lẽ chỉ đơn giản là cô không thể đứng nhìn ai đó chịu thiệt thòi trước mặt mình.

Tằng Hòa Chương nghe vậy, mặt thoáng xấu hổ, gật đầu liên tục: "Phải, phải. Lời nói của tôi lúc đó không hay, nhưng thực lòng không có ý xấu. Sau vụ đó tôi đã đền bù chu đáo, Thanh Từ hiểu tôi mà."

Trạm Thu gật đầu, trong lòng vẫn còn nhiều thắc mắc, nhưng sợ Thẩm Thanh Từ biết được sẽ nghĩ cô tọc mạch chuyện riêng, thế thì ngại lắm.

Tằng Hòa Chương vẫn chưa chịu buông tha: "Thằng con trai nhà tôi là đồ hư đốn, điểm này tôi biết rõ. Nó mà có được một nửa sự ổn định của Thanh Từ, tôi đã thắp hương tạ trời đất rồi. Nhưng mà, chuyện lần này nó không hoàn toàn sai. Mấy đứa bạn xấu trên xe lúc đó cứ xúi nó tăng tốc, còn bên kia... tôi biết họ đáng thương, nhưng họ cũng đi ngược chiều, nên mới đâm vào nhau."

Trạm Thu gật đầu. So sánh như vậy, Thẩm Thanh Từ quả thực xuất sắc, hoàn toàn dựa vào chính mình để bước đến ngày hôm nay. Cô không khỏi tự hỏi, trước khi có thể tự lập, nàng đã phải chịu đựng những người thân như thế này ra sao?

Càng nghĩ càng thấy không vui, Trạm Thu bất giác suy ngẫm: khi Thẩm Thanh Từ thản nhiên kể chuyện em họ bị đình chỉ học, cha phạm trọng tội, tâm thái của nàng lúc ấy thực sự là gì? Một người kiêu hãnh và nỗ lực như nàng, tại sao lại "chủ động" phơi bày những góc khuất lẽ ra có thể giấu kín? Kể cả việc nàng thường xuyên nhấn mạnh mình "không phải người tốt", nhiều lúc Trạm Thu chỉ xem đó là lời trêu đùa.

Chỉ đến khi mối quan hệ hoàn toàn đổ vỡ, khoảng cách bị kéo xa, Trạm Thu mới thực sự bắt đầu suy ngẫm về một Thẩm Thanh Từ chân thật: một người lạnh lùng, không thực sự yêu Trạm Thu nhưng vẫn có thể lên giường với cô, và cũng vô cùng khắt khe với chính mình.

Nghĩ đến đây, Trạm Thu thấy bực bội. Cô vẫn không thể hoàn toàn thấu hiểu.

Tâm trí Trạm Thu đã phiêu du nơi khác, trong khi Tằng Hòa Chương vẫn lải nhải: "Sau khi xảy ra chuyện, bạn bè đều bảo nó bỏ chạy, nhưng nó tỉnh táo, lập tức gọi cứu thương và báo cảnh sát. Bao nhiêu tiền tôi cũng bồi thường, tiền thuốc men cả đời tôi cũng gánh. Nhưng nó còn trẻ..."

Một vòng kể khổ mới lại bắt đầu. Ông ta vẫn hi vọng Trạm Thu có thể ra tay giúp đỡ.

Trạm Thu hối hận vì đã lãng phí thời gian. Cha mẹ luôn có xu hướng tô hồng cho con cái. Theo những gì cô biết về Tằng Gia Nhạc, hắn ta thuộc tuýp người ít nói nhưng gây họa lớn, đặt đâu cũng là một quả bom nổ chậm. Chịu một phen giáo huấn chưa chắc đã là xấu, xem như gieo gió gặt bão.

Dù thái độ của Tằng Hòa Chương rất thành khẩn, lời nói cũng chân thật, và Trạm Thu sau khi xem tài liệu cũng thấy hai bên đều có trách nhiệm, cô vẫn cho rằng mình không phải là quan tòa. Ai đúng ai sai không phải việc cô có thể phán xét. Nhưng ông Tằng này rõ ràng muốn bám lấy cô, khiến Trạm Thu thấy thật phiền phức.

May mà hôm nay tâm trạng không tệ, cô tìm cách thoái thác: "Thế này nhé, tôi sẽ đưa ông liên lạc của một luật sư. Trình độ anh ấy rất tốt, tôi sẽ giúp ông nói trước một tiếng. Ông cứ thử hỏi anh ấy xem có đề xuất gì không. Cá nhân tôi thực sự bất lực. Đừng nói là con trai ông phạm pháp, chính con ruột tôi vào đấy, tôi cũng chẳng vớt nổi."

Cũng chẳng cần vớt, gia đình cô sẽ không cho phép chuyện đó xảy ra ngay từ đầu.

Câu nói này khiến Tằng Hòa Chương sững sờ, nhìn cô chằm chằm: "Cô trông còn trẻ hơn Thanh Từ, đã có con rồi sao?"

Trạm Thu thấy thật khó giải thích với người lớn tuổi, đành miễn cưỡng giữ lễ độ: "Tôi chỉ ví von thôi."

. . .

Thẩm Thanh Từ sau một buổi sáng bận rộn, cuối cùng cũng đưa hai vị trưởng bối hoàn thành các kiểm tra. Nhìn đồng hồ, nàng quyết định rời đi. "Mẹ, dì, con đi trước. Hai người ở đây đợi cậu nhé."

Vừa dứt lời, đã thấy Tằng Hòa Chương với vẻ mặt hòa ái bước tới: "Vừa rồi cậu lại gặp bạn của con."

Đáp án quá rõ ràng. Chỉ trong một cái chớp mắt, Thẩm Thanh Từ đã đoán ra "người bạn" đó là ai, sắc mặt lập tức thay đổi.

Nàng hình dung được rằng Tằng Hòa Chương sẽ không bỏ qua cơ hội này, với cái cách nịnh nọt, lấy lòng quen thuộc của ông ta. Trong khi đó, Trạm Thu có lẽ sẽ tận dụng cuộc trò chuyện này để hiểu thêm về nàng, cả về bản thân nàng lẫn gia đình.Cảm giác lúc ấy giống như mặc mỗi chiếc áo ngủ mỏng manh bước đi trong cơn gió lạnh buốt giá, chật vật vô cùng.

"Cô ấy nguôi giận rồi đấy, tuy vẫn nói cậu vài câu, nhưng có giới thiệu cho cậu một luật sư, tên cậu nghe qua rồi, rất tài. Cậu về hỏi thử xem, dù cuối cùng không có cách nào, cậu cũng cảm kích."

Thẩm Thanh Từ muốn châm chọc vài câu, nhưng ngước mắt lên thấy mái tóc đã muối tiêu của ông ta, bèn miễn cưỡng nuốt lời.

Không biết sự thiện ý này của Trạm Thu, là vì thấy ông ta làm cha bất lực, hay là vì... chính mình?

Dù chỉ là một chút thôi.

Nàng vô ích mà nghĩ.

"Còn nữa, lần trước cậu nóng nảy, có nhắc đến chuyện ba con. Thực ra ba của con, chúng ta đều biết là người thế nào, lúc đó không hoàn toàn trách nó được, ai cũng không ngờ lại ra nông nỗi này..."

"Đừng nói nữa." Giọng Thẩm Thanh Từ lạnh ngắt, cắt ngang.

"Hòa Chương." Mợ của Thẩm Thanh Từ vội hòa giải, liếc mắt ra hiệu cho chồng, "Thanh Từ còn phải về làm, lần sau về nhà rồi nói."

Trước khi ra về, Tằng Hòa Chương dặn nàng: "Con cũng đi cảm ơn người ta, xây dựng tốt mối quan hệ, con cũng chẳng thiệt gì, biết đâu sau này chúng ta còn phải nhờ đến."

"Con không cần, cậu cần thì cậu tự đi mà xây dựng."

Thẩm Thanh Từ cuối cùng không kìm nén nổi, giọng khắc nghiệt.

Nhờ, nhờ kiểu gì? Nàng cười lạnh trong lòng.

Thấy mọi người im bặt, nàng mới bình tĩnh hỏi: "Cô ấy đi rồi à?"

"Cậu không biết, lúc cậu đi thì cô ấy vẫn còn ở phòng bệnh."

Thẩm Thanh Từ tiễn họ đi, rồi mới nhắn tin hỏi Trạm Thu. Nàng nín thở, sợ gửi đi lại hiện lên một dấu chấm than đỏ chói.

May mắn thay, tin nhắn đã gửi đi thuận lợi.

Những phút giây chờ đợi trả lời như dài vô tận, giống như bơi từ bờ biển này sang bờ biển kia.

Vài phút sau, Trạm Thu mới trả lời, nói mình vừa đến bãi đỗ xe, hỏi nàng có chuyện gì.

Vị trí đỗ xe mà Trạm Thu cho khá cụ thể, nhưng khi Thẩm Thanh Từ tìm đến khu vực đó, lại chẳng cần đối chiếu con số nào cả.

Bởi vừa bước qua, từ xa đã bắt gặp một chiếc xe thể thao màu sắc rực rỡ.

Trạm Thu ngồi ở ghế lái, cũng chẳng nhìn điện thoại, tư thế thả lỏng, một cánh tay đặt trên vô lăng, dường như đang chìm trong suy nghĩ.

Mỗi lần cô đến bệnh viện đều ăn mặc trang trọng, lịch sự. Quần áo tối màu làm vẻ hoạt bát vốn có của Trạm Thu lắng xuống, gương mặt lạnh lùng diễm lệ vì thế càng thêm vài phần sắc bén.

Có lẽ là ảo giác, nhìn nghiêng Trạm Thu trông trưởng thành hơn một chút, là kiểu nét mặt có thể dễ dàng hấp dẫn phụ nữ.

Khi không cười, cô thật sự có thể làm người ta sợ, nhưng Thẩm Thanh Từ lại cứ nhớ mãi dáng cô cười rộ lên – đáng yêu, xinh đẹp, mang theo chút quyến rũ khó cưỡng.

Thẩm Thanh Từ bước đến, nhìn vào trong xe, hỏi cô: "Chỉ có một mình cô sao?"

Trạm Thu giật mình. Hôm nay Thẩm Thanh Từ đi giày đế bằng, bước đi nhẹ không tiếng động.

Biết nàng lo lắng, cô đáp: "Chỉ có tôi thôi, yên tâm đi, bây giờ tôi tự lái xe được rồi. Tôi lái xe vốn chẳng có vấn đề gì, cũng chẳng có ám ảnh tâm lý, trước đây chỉ là người nhà không yên tâm thôi."

Vẻ kiêu hãnh được miêu tả sống động, hệt như đây cũng là một kỳ công gì đó.

Thẩm Thanh Từ theo bản năng nói: "Vậy thì giỏi thật."

Nói xong hai người đều sững sờ, nghĩ đến cuộc đối thoại trước đây cũng ở bệnh viện này, và màn "chê bai" của Thẩm Thanh Từ.

Trạm Thu thầm nghĩ, mình đâu cần chị ấy khen ngợi.

Thẩm Thanh Từ vội chuyển đề tài: "Là cậu tôi nói cho tôi biết, cô cũng ở bệnh viện."

"À, thì ra vậy."

Trạm Thu đoán ra: "Vậy chị đến để cảm ơn hay xin lỗi? Đều không cần đâu, tôi chẳng giúp được gì, chỉ gợi ý một con đường, chuyện này giải quyết thuận lợi là được rồi."

Thẩm Thanh Từ nói: "Đợi cô có thời gian, tôi mời cô ăn một bữa cơm."

Trạm Thu bỗng cười nhẹ, dáng vẻ muôn vàn.

Nụ cười quen thuộc này làm Thẩm Thanh Từ giật mình, như thể giữa họ chưa từng có hiềm khích, Trạm Thu lại có thể cười với nàng như vậy.

Cô cười xong, thoải mái hào phóng mà nói: "Ăn cơm thì thôi đi, Thẩm tổng, tôi tương đối tự luyến, người ta mời tôi ăn một bữa là tôi lại dễ nghĩ người ta thích tôi."

"Đừng cho tôi cơ hội hiểu lầm nữa."

Trạm Thu nói lời đùa cợt, biểu cảm cũng nhẹ nhàng, nhẹ đến mức mối quan hệ giữa hai người giống như chỉ từng ăn qua vài bữa cơm.

Lòng Thẩm Thanh Từ chùng xuống.

"Xin lỗi, là tôi không biết chừng mực."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store