ZingTruyen.Store

[BHTT - EDIT] NGÀY HỘI VIÊN

CHƯƠNG 27

AdachiSensei

"Phá vỡ giới hạn trước mặt Trạm Thu, giống như một phần thưởng"

Tháng cuối năm, hiếm có một ngày trời đẹp, vòm trời như một mảnh lưu ly xanh biếc được tung lên cao, xanh đến lóa mắt.

Hôm nay Trạm Thu mặc một chiếc áo len lông dê màu hồng phấn, mái tóc nghiêng che nửa trán, trông vừa ngoan ngoãn vừa thanh thoát, làm dịu đi nét sắc sảo trên gương mặt.

Lúc chạm mặt nhau ngoài trung tâm thương mại, cô đã mỉm cười, rảo bước nhanh về phía Thẩm Thanh Từ.

Thẩm Thanh Từ không hề động đậy, nhưng cơ thể đã âm thầm dồn lực, sẵn sàng cho một cái ôm có lẽ sẽ không chịu nổi.

Ít nhất cũng không đến mức bị húc ngã.

Nhưng Trạm Thu đã không ôm nàng, đó mới là diễn biến bình thường.

Trạm Thu tuy cởi mở, nhưng không phải kiểu người tùy tiện, giả vờ thẳng thắn để rồi mạo phạm người khác. Nếu có thực sự mạo phạm đến ai, thì cơ bản đều không phải cố ý. Thẩm Thanh Từ rất rõ điểm này – Trạm Thu là một người không khó để nhìn thấu.

Chỉ có thể nói, dù nàng tin rằng Trạm Thu sẽ không quá vô lễ ở nơi công cộng, nhưng cơ thể nàng vẫn sẽ theo bản năng mà chuẩn bị sẵn sàng cho cách thức chung sống không tầm thường của họ.

Thẩm Thanh Từ lướt qua những món thường ăn một lần, rồi đưa thực đơn cho Trạm Thu ngồi bên cạnh, "Thêm những món cô muốn ăn, xóa những món cô không ăn đi. Tốc độ cô đến đây nhanh hơn tôi tưởng, không phải xuất phát từ nhà à?"

Trước khi vào chỗ ngồi, Trạm Thu đã nói với nàng rằng trong quán quá ồn, nói chuyện không nghe rõ, nên cô muốn ngồi bên cạnh chứ không phải đối diện.

"Không phải, tôi vừa hay có việc ra ngoài."

Trạm Thu đắc ý nhướng mày: "Nói chính xác thì là đang chuẩn bị quà Giáng Sinh cho chị."

Cô vén tay áo lên, lướt máy tính bảng tìm món rau mình muốn. Lúc nói chuyện, Thẩm Thanh Từ đang nhìn chiếc vòng tay của Trạm Thu, trông nó tự nhiên hơn hẳn so với lúc ở trên tay mình.

Trạm Thu đeo vào không hề gượng gạo, sắc màu rực rỡ nồng nàn chỉ khi ở trên người cô mới trở nên hài hòa; kim cương và đá quý dường như cũng bị cô làm cho trở nên nhẹ nhàng, có hồn.

Giống như việc Thẩm Thanh Từ không có đủ tự tin để mặc màu hồng ra khỏi nhà.

"Cô đang muốn khơi dậy trí tò mò của tôi à?"

Thẩm Thanh Từ hỏi Trạm Thu, thuận tay dùng dây buộc tóc của quán lẩu buộc lại mái tóc có phần quá xõa của mình.

"Vậy tôi nói như thế chị có tò mò không?" Trạm Thu mong chờ.

Thẩm Thanh Từ khi xõa tóc thì rất quyền lực, buộc lên lại trông tháo vát, trưởng thành. Dáng vẻ nào cũng vừa vặn là dáng vẻ mà Trạm Thu thích.

"Không, tôi rất nhàm chán, trí tò mò trước nay không nhiều lắm. Dù sao đến ngày đó cũng sẽ biết thôi, tại sao phải tò mò trước làm gì?"

Order đã được gửi đi, Trạm Thu nghiêng người nhìn nàng.

Cô không những không cảm thấy tính cách của nàng nhàm chán, ngược lại còn cho rằng người không có trí tò mò thì siêu ngầu.

"Nói có lý, còn chưa đến hai tuần nữa, đến lúc đó rồi xem."

Thẩm Thanh Từ nhắc nhở: "Nếu nhất định phải chuẩn bị cho tôi, tôi hy vọng cô tìm được chiếc ô."

Bất kỳ vật phẩm nào có giá niêm yết rõ ràng mà Thẩm Thanh Từ muốn, Trạm Thu đều có thể hai tay dâng lên, chỉ duy nhất thứ này là Trạm Thu không có cách nào.

Cô lập tức xìu xuống một chút, "Tôi tạm thời vẫn chưa có manh mối... Cho nên muốn hỏi chị, có suy xét xong chuyện lần trước chúng ta đã bàn không."

Cách đó không xa có một bàn đang tổ chức sinh nhật, tiếng ồn quá lớn, ánh mắt Thẩm Thanh Từ có thể thuận lý thành chương mà né tránh đi. Giọng nói nàng lạnh nhạt: "Lần trước nhân lúc tôi ốm hôn tôi, cũng không nhớ ra được gì à?"

"Là chị ôm tôi trước mà."

Bị nàng nói như thể mình đã thừa cơ lợi dụng, Trạm Thu cho rằng cần phải nhắc nhở nàng một chút, rằng hai người họ là không kìm lòng được, là lao về phía nhau.

"Ừ, là tôi ôm trước." Bệnh đến hồ đồ.

Trạm Thu cười để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp, lúc này mới bắt đầu trả lời câu hỏi của nàng một cách đàng hoàng, "Không có, tôi không có một chút ký ức liên quan nào cả. Có phải vì trước đây chúng ta không mấy khi hôn nhau không?"

Ký ức không đủ mạnh, thì rất khó nhớ lại.

"Ha ha."

Thẩm Thanh Từ cười lạnh: "Từ đầu đến chân, hôn đến mỏi cả lưỡi."

Trạm Thu lập tức bị sặc nước trà. Cô rút hai tờ giấy ăn, quay sang một bên, che miệng ho sù sụ.

Cô không cho rằng lời nói của Thẩm Thanh Từ quá lộ liễu, chỉ là không có sự chuẩn bị tâm lý. Thẩm Thanh Từ luôn bất thình lình mở miệng, dùng vẻ mặt lãnh đạm nói ra những lời lẽ triền miên, ái muội.

"Vậy tại sao tôi lại không nhớ ra được?"

Trạm Thu lấy làm lạ.

Cô bị sặc đến đỏ cả mắt, trông vừa đáng thương lại vừa đáng yêu.

Thẩm Thanh Từ nhìn chằm chằm vào mắt cô, "Đây chính là điều tôi muốn nói, phương pháp mà vị cố vấn của cô đưa ra, cũng chưa chắc đã đáng tin cậy đâu."

Thẩm Thanh Từ đã thử đăng từ khóa lên ứng dụng nhật kí, ý đồ muốn Trạm Thu gợi lại một chút ký ức, tiện thể thử cô, nhưng hiệu quả rất nhỏ. Trạm Thu không dò ra được kết quả mình không mong muốn.

Trạm Thu chính là đã quên sạch sẽ.

"Cũng đúng."

Trạm Thu gật đầu, cho rằng Thẩm Thanh Từ nói rất có lý. Chuyện này vốn dĩ không ai có thể đảm bảo được, đừng nói là cố vấn, đến bác sĩ cũng không chắc.

Cô cũng không dây dưa nữa, mở ứng dụng mua vé, đọc cho Thẩm Thanh Từ nghe thông tin liên quan: "《Ở Rất Gần Nhau》, chị xem qua chưa? Kể về số phận của những nhân vật nhỏ trong thời đại biến đổi, trên mạng thảo luận khá nhiều."

Thẩm Thanh Từ im lặng, để lại một khoảng trống. Đúng lúc đó, nồi lẩu được bưng lên, Trạm Thu nói chuyện với nhân viên phục vụ, lấp đi sự khác thường của nàng.

Nàng đã nghĩ rằng Trạm Thu sẽ lại tranh thủ, bởi vì dù có hiệu quả hay không, Trạm Thu cũng không có hại. Với sự hứng thú hiện tại của Trạm Thu đối với nàng, cô không nên bỏ qua cơ hội này.

Nhưng Trạm Thu lại dễ dàng nghe theo lời nàng, chuyển sang chú ý đến một bộ phim nghệ thuật không hề liên quan đến tình cảm, tư duy nhảy vọt, không có chút cảm xúc nào.

Bảo là mất mát thì cũng chẳng đến mức, dù sao người chủ động từ chối trước là nàng, không thể làm ra vẻ tổn thương được.

Chỉ là việc đoán sai con người kia, với nàng, lại mang một cảm giác khó nói thành lời.

Nàng dường như đã nghĩ Trạm Thu quá tầm thường, nhưng cách họ ở bên nhau trước nay cũng không thể coi là tao nhã. Cảm giác mâu thuẫn này khiến Thẩm Thanh Từ không biết nói gì.

"Chưa xem, tôi không xem phim."

"Chưa xem là tốt rồi, đã chiếu được một thời gian rồi. Tôi đã hứa với một người bạn là sẽ xem, nhưng vẫn chưa có cơ hội. Để tôi mua vé."

Vừa hay phòng VIP của rạp chiếu phim có một suất chiếu sau một tiếng rưỡi nữa. Là giờ làm việc buổi chiều, nên dù nơi có náo nhiệt đến đâu cũng không bán được mấy vé.

Lúc này Trạm Thu mới nhớ ra, buổi sáng Nhan Nhạc có nhắn tin cho cô, mà cô vẫn chưa trả lời.

Mua vé xong, cô hỏi Thẩm Thanh Từ: "Tại sao chị không thích xem phim?"

Đồng thời, thuận tay trả lời Nhan Nhạc: [ Tôi không thích nhận điện thoại, lần sau cứ nhắn tin là được, tôi sẽ thấy. Dạo này tôi khá bận, thời gian gặp mặt chúng ta thương lượng sau. ]

"Tôi không có thời gian." Thẩm Thanh Từ nói ngắn gọn.

Trạm Thu khúc khích chống cằm, ngước nhìn nàng với một góc nhìn hơi thấp: "Tôi biết, nhưng đi với tôi thì có thời gian."

Những lời ngọt ngào đều là như vậy, Thẩm Thanh Từ cố ý bỏ lửng nửa câu, cũng không ảnh hưởng đến việc Trạm Thu tự suy diễn.

Thẩm Thanh Từ bình tĩnh từ chối: "Nói nữa là ăn không vô bây giờ."

"Được rồi, được rồi, không nói nữa." Trạm Thu không muốn làm nàng ngại ngùng.

Nhan Nhạc vẫn chưa từ bỏ ý định, nói rằng muốn đến cửa hàng của Trạm Thu xem, đi làm cùng cô. Trạm Thu chỉ trả lời ba chữ: [ Tôi không thích. ]

Cả hai đều không ăn được cay lắm, nên bỏ qua lẩu cay, gọi lẩu cà chua và lẩu nấm.

Trạm Thu tự pha cho mình một bát nước chấm cay, còn pha thêm một phần sốt mè, ra sức đề cử Thẩm Thanh Từ thử một chút.

Thẩm Thanh Từ không thích mùi vị của sốt mè, nhưng phần mà Trạm Thu pha trông có vẻ rất đậm đà, cô lại còn thề thốt rằng không thể nào không ngon được. Thẩm Thanh Từ miễn cưỡng thử một lần.

Nhúng một miếng thịt bò, ăn vào miệng nhai vài miếng, ánh mắt nàng khẽ động, nhìn về phía Trạm Thu.

Trạm Thu đọc hiểu được, lập tức kiêu ngạo hẳn lên, ngồi thẳng lưng, giống như một chú cún con đang ngẩng đầu chờ khen.

"Tôi đã nói là ngon mà, chị sẽ thích thôi."

Thế là Trạm Thu đặt bát nước chấm ở giữa hai người.

Lúc này Thẩm Thanh Từ mới nhận ra: "Tôi mới khỏi cảm."

"Rồi sao nữa?"

"Ăn lẩu cùng nhau có thể sẽ..."

Hai chữ "lây bệnh" trong miệng nàng đã bị nuốt trở lại dưới vẻ mặt kinh ngạc của Trạm Thu.

Có chút thừa thãi.

Trạm Thu không chút lưu tình mà chọc thủng, "Nhưng đêm chị ốm chúng ta đã hôn nhau rồi mà."

"Muốn lây bệnh thì đã lây từ sớm rồi."

Thẩm Thanh Từ giật mình, nhanh chóng đưa tay vỗ vào cánh tay cô. Vừa rồi có nhân viên phục vụ đi ngang qua, nàng chột dạ cho rằng Trạm Thu nói chuyện quá lớn tiếng.

Trạm Thu phản ứng lại, khóe miệng nở nụ cười, tiến lại gần, an ủi nàng: "Đừng sợ, ồn lắm, người khác không nghe thấy đâu."

Thẩm Thanh Từ lười phản bác, người khác không nghe thấy thì cũng có thể nhìn thấy chứ? Thế là nàng nhích sang một bên, không cho Trạm Thu đến quá gần mặt mình.

Trạm Thu im lặng ăn một lúc, rồi lại tò mò hỏi: "Trước đây chị nói mùa hè chúng ta cũng ăn cơm cùng nhau, lúc đó chúng ta ăn gì vậy?"

"Ở nhà hàng của khách sạn, đồ Trung Quốc, đồ Tây đều có ăn qua."

Trạm Thu nếm hai miếng đồ ngọt, suy nghĩ sâu xa nói: "Tôi hình như có một chút ấn tượng."

"Thật à?" Thẩm Thanh Từ không mấy tin.

Trạm Thu miêu tả: "Tôi định đút chị ăn cá viên chiên, chị chắc chắn là không để ý đến tôi, tôi xấu hổ mà rút nĩa về. Có chuyện này không?"

Trong đoạn ký ức này của cô không có khuôn mặt của Thẩm Thanh Từ, cô chỉ là thỉnh thoảng khi dùng dao nĩa, sẽ đột nhiên nghĩ đến miếng cá viên đã đưa ra rồi lại lặng lẽ thu về.

Thẩm Thanh Từ gián tiếp thừa nhận, có chút không hài lòng: "Cô không thể nhớ một chút gì tốt về tôi sao? Không thể nhớ chút gì hữu ích à?"

"Ví dụ như gì, trước đây chị đối với tôi rất tốt à?"

Trạm Thu càng thêm hối hận, chết tiệt thật, thế mà cũng có thể quên được.

Cũng không phải là tốt lắm, "Trường hợp tôi đút cô ăn cái gì đó, cô không nhớ ra được à?"

Trạm Thu cố gắng suy nghĩ, trong đầu trống rỗng, không có một chút gì cả. Nhưng chỉ cần nghe Thẩm Thanh Từ nói như vậy là đã cảm thấy ngọt ngào rồi, trước đây họ thật ngọt.

Nếu không phải vì mình đã quên mất, nói không chừng họ đã sớm tình đầu ý hợp.

"Chị đút tôi ăn gì thế?"

Trong lúc nói chuyện phiếm với nàng, Trạm Thu vớt những nguyên liệu đã chín lên, rồi lại thả thịt bò sống vào.

Thẩm Thanh Từ không vội trả lời, nàng chăm chú quan sát động tác của cô, có thể cảm nhận được Trạm tiểu thư này không thường xuyên làm mấy việc chăm sóc người khác. Động tác còn lạ lẫm, nàng sợ Trạm Thu lại bị bỏng.

Nước lẩu sôi sùng sục, hơi nóng bốc lên khiến cổ Thẩm Thanh Từ hơi ngứa. Một lọn tóc từ bên thái dương rơi xuống đã được một lúc, vừa hay chạm vào nơi giao nhau giữa cằm và cổ.

Trạm Thu đợi mãi không thấy câu trả lời, liền dừng động tác, cầm lại đũa của mình, trước khi bắt đầu ăn thì nhìn về phía Thẩm Thanh Từ, chờ nàng trả lời.

Chỉ thấy Thẩm Thanh Từ sau khi đối mặt với mình, như thể đã xác nhận rằng mình sẽ không động đậy nữa, mới liếc nhìn xuống ngực mình.

Trạm Thu đang thành tâm thành ý thảo luận về đồ ăn bỗng chốc kinh ngạc.

"Sao vậy?"

Thẩm Thanh Từ lần nữa ngước mắt lên, hỏi Trạm Thu đồng thời vuốt lọn tóc vừa rồi ra sau tai.

Trạm Thu tự cho mình là người tự nhiên, hào phóng, hôm nay gặp phải đối thủ, hiếm khi vì chừng mực trong cuộc trò chuyện mà thấy ngại ngùng.

"Không sao, tôi biết rồi, lần sau chúng ta nói chi tiết hơn nhé."

"?", Cảm xúc của Trạm Thu quá phong phú, đến mức Thẩm Thanh Từ không bắt kịp cũng không hiểu được, "Biết cái gì? Lại muốn nói chi tiết cái gì?"

Nàng lại bắt đầu dẫn dắt từng bước, sắc mặt Trạm Thu phức tạp, làm sao cũng không nói nên lời. Thẩm Thanh Từ đúng là có một chút xấu xa.

Miệng nhỏ cắn miếng bò viên, dưới sự truy vấn của Thẩm Thanh Từ, cô cũng liếc nhìn xuống ngực nàng.

"Chị chỉ cần liếc mắt một cái là tôi đã hiểu rồi. Cảm ơn chị đã nói cho tôi biết, nếu không tôi thật sự không biết trước đây chúng ta lại thân mật đến vậy."

Trạm Thu nhỏ giọng nói.

Thẩm Thanh Từ: "..."

Hiểu rồi.

Rất muốn mắng người, nhưng không biết tại sao, trong lòng nàng luôn có một công thức đã định sẵn: Phá vỡ giới hạn trước mặt Trạm Thu là một phần thưởng tích cực.

Thế nên Thẩm Thanh Từ cũng cố gắng nén lại sự xấu hổ và cạn lời, nở một nụ cười của một người chị gái giàu kinh nghiệm: "Đúng vậy, cô còn rất thích nữa là đằng khác."

Trạm Thu rất cố gắng để tỏ ra trấn định, nhưng vẫn lập tức đỏ mặt.

Lưỡi bị nước trong viên bò viên làm bỏng.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store