ZingTruyen.Store

[BHTT - EDIT] NGÀY HỘI VIÊN

CHƯƠNG 16

AdachiSensei

"Khiến người ta chìm trong mộng tưởng vô biên"

Thẩm Thanh Từ không nuôi cũng không có hứng thú với thú cưng, chỉ là khi thấy mèo con chó con đáng yêu của người khác, nàng sẽ bằng lòng ngắm nhìn thêm đôi chút.

Gặp được con nào tính tình đặc biệt tốt, nàng còn có thể đưa tay vuốt ve.

Đối với Trạm Thu cũng là như thế.

Vốn dĩ chỉ là nghe cô nói năng ngày càng mờ ám nên muốn trêu chọc một chút, nào ngờ vừa dứt lời đã thấy hối hận.

Nhưng khi nhìn thấy phản ứng của Trạm Thu, Thẩm Thanh Từ lại rất muốn cười.

Nàng thích ngắm nhìn cái cách một người lúc nào cũng tự tin lại có thể ngượng ngùng mà né tránh ánh mắt của mình.

Cười xong, Thẩm Thanh Từ biết chừng mực, quyết định làm người tốt một lần.

Nàng đứng thẳng người dậy: "Tôi nói đùa thôi, cô không sao chứ, chúng ta có thể xuất phát được chưa?"

Trạm Thu vừa mới thay một bộ quần áo theo phong cách dịu dàng, phối hợp giữa các tông màu đơn sắc như vàng nhạt, màu yến mạch, tôn lên vóc dáng cao ráo trông vô cùng ưa nhìn.

Gương mặt mộc vừa được rửa sạch, đôi môi phớt màu cam nhạt, con ngươi đen láy.

Sau khi nhanh chóng cân nhắc, Trạm Thu cho rằng sự trong sạch của bản thân cũng không phải là thứ không thể từ bỏ, có thể tạm thời thỏa hiệp.

Suy cho cùng, cái dáng vẻ vừa hứa hẹn xong lại giả vờ như nói đùa của Thẩm Thanh Từ thật khiến người ta không nỡ lòng nào.

Cô thẳng thắn nói: "Thử một chút cũng được, biết đâu sau khi thử xong, tôi lại có thể nhớ ra được điều gì đó."

Sẽ không có ai chu đáo hơn cô, sớm muộn gì Thẩm Thanh Từ cũng sẽ phát hiện ra điều này.

Lần này đến lượt Thẩm Thanh Từ ngẩn người, tựa như trước khi một cơn mưa lớn ập đến, nàng bị một bầu không khí ẩm ướt và sền sệt bao bọc lấy, nàng nghe thấy tiếng tim mình đập, tần số y hệt như mùa mưa nửa năm về trước.

Nhưng nàng đã không đồng ý.

Con người vào mùa đông thường có xu hướng bảo thủ, thời tiết không tốt, hứng thú cũng khó mà dâng trào.

Sau khi từ chối, trong lòng nàng bỗng dâng lên vài phần mất kiên nhẫn, không phải đối với Trạm Thu, mà là đối với chính cách xử lý mối quan hệ trong hoàn cảnh này của bản thân.

Ngày thường xử lý công việc, muốn là muốn, không cần là không cần, rành rành mạch mạch.

Mà hiện tại lại chính là cái kiểu chung đụng mà nàng cảm thấy "không đơn giản" thậm chí là "phiền phức".

Ngay cả chính nàng cũng không thể xác định được đáp án, đến một chút tham khảo cũng không có.

Đối với điều này, Trạm Thu không hề tỏ ra chút thất vọng nào, còn mỉm cười ngọt ngào với nàng một cái.

Dường như đối với cô, nàng không hề có vấn đề gì, chỉ là từ chối một việc nhỏ nhặt không đáng kể, và Trạm Thu là người thấu hiểu hơn bất kỳ ai, cũng không hề ôm quá nhiều kỳ vọng.

"Được thôi, vậy chúng ta ra ngoài đi."

Hương mai trong phòng dịu dàng lan tỏa, nhưng dịu dàng hơn cả mùi hoa chính là giọng nói và ý cười của Trạm Thu.

Cảm giác rối bời trong lòng Thẩm Thanh Từ lại một lần nữa biến mất, bước chân nàng theo sát Trạm Thu đi về phía huyền quan.

Ngồi xuống chuẩn bị đổi giày, Trạm Thu không ngồi xuống bên cạnh nàng, mà vẫn đứng ở một bên, dường như đang thất thần.

Thẩm Thanh Từ bèn ngẩng đầu lên, định hỏi Trạm Thu sao vậy, lại một lần nữa đối diện với ánh mắt của cô.

Trong khoảnh khắc không kịp dời đi ấy, ánh mắt kia ẩn chứa đủ mọi thứ, tự nhiên cũng có cả cái phần mà Thẩm Thanh Từ đã rất thích ngay từ lần đầu gặp gỡ.

Thế là tâm tư vừa động, Thẩm Thanh Từ đang ngồi trên chiếc ghế sofa màu hồng bèn giơ tay lên, nắm lấy cổ tay cô.

Tay của Thẩm Thanh Từ thật ấm, Trạm Thu lĩnh hội được ý của nàng, chủ động cúi người xuống.

Vừa kề sát bờ môi nàng, Trạm Thu đã ngửi thấy mùi hương của một người phụ nữ trưởng thành, không chỉ là nước hoa, mà là thứ hương thơm thoang thoảng toát ra từ dưới làn da.

Mùi hương này khiến một người từng trải như Trạm Thu cũng phải tim đập nhanh hơn. Cô chỉ đặt lên đó một nụ hôn, phát ra một tiếng "chụt" khẽ khàng mà chỉ hai người có thể nghe thấy.

Cả hai đều không nhắm mắt, dẫu cho khoảng cách quá gần khi hôn khiến tầm mắt bị cản trở, nhưng nhắm mắt lúc này sẽ quá mức mờ ám.

Hôn xong, Trạm Thu lùi lại một chút.

Cô dịu dàng xoa nhẹ lên cánh hoa vừa được hôn, tán đều vệt son môi của mình vừa dính lên đó, nhạt đến độ gần như không thể nhận ra.

Gương mặt tựa phù dung, má phấn môi son.

Thẩm Thanh Từ không từ chối, chỉ sau khi Trạm Thu làm xong mới nhẹ nhàng mím môi một cái.

Một giây đồng hồ bỗng trở nên có thể suy nghĩ được tám trăm chuyện. Có lẽ khi Trạm Thu nghĩ đến chuyện thứ một nghìn, cô nghe được giọng nói của Thẩm Thanh Từ.

Vẫn trước sau như một vẻ lạnh nhạt, một tông giọng có thể dùng để lồng tiếng cho bộ phim tài liệu "Mùa Đông và Tuyết".

"Trong ký ức của tôi, lần đầu tiên chúng ta hôn nhau, cô không làm như vậy."

Giọng điệu lại đầy tình tứ, giữa mỗi câu nói đều có một khoảng lặng, nhưng hơi thở vẫn còn đó, tựa như một khoảng trắng, khiến người ta chìm trong mộng tưởng vô biên.

Đến nỗi toàn bộ tinh thần của Trạm Thu đều dùng để đắm chìm vào khoảnh khắc hiện tại, quá khứ chẳng nhớ ra được gì, cô lại càng tò mò: "Trước đây tôi như thế nào?"

Thẩm Thanh Từ khẽ mở môi, cô ngỡ rằng nàng sắp giải thích cho mình nghe.

Nhưng không, Thẩm Thanh Từ không có ý định nói gì, thế là tứ chi của cô phản ứng nhanh hơn cả suy nghĩ, cô lại một lần nữa hôn lên, và tiến sâu hơn.

Lần này, sự kích thích của các giác quan gấp vạn lần lúc nãy, có lẽ là hai vạn.

Đầu gối Trạm Thu quỳ trên ghế sofa, tay phải chống lên bức phù điêu trên tường. Theo con sóng tình cuồng nhiệt của nụ hôn sâu ập đến, tư thế này đã không thể giúp cô giữ được thăng bằng.

Thế là cô đặt tay trái lên vai Thẩm Thanh Từ.

Đây là lần đầu tiên trong ký ức của Trạm Thu, cô chạm vào cơ thể Thẩm Thanh Từ.

Cách mấy lớp quần áo mùa đông, vẫn khiến lòng cô dâng trào cảm xúc.

Hơi thở đứt quãng của Thẩm Thanh Từ vẫn rất kiềm chế, kiềm chế đến mức Trạm Thu nghe ra được sự vất vả, muốn làm cho nàng say mê hơn một chút, đừng gồng mình áp lực nữa.

Nhưng Trạm Thu cũng hiểu lòng tự tôn và sự e thẹn của Thẩm Thanh Từ, liền yêu thương vuốt ve trên vai nàng, và chỉ trên vai mà thôi.

Cô không thể cho Thẩm Thanh Từ quá nhiều, không phải vì keo kiệt, mà sợ Thẩm Thanh Từ một lần tiêu hóa không nổi.

Vì thế, mặc dù Trạm Thu chẳng nhớ ra được điều gì, nhưng cô rất rõ ràng, trước đây nhất định cô rất thích hôn Thẩm Thanh Từ, và bây giờ cũng vậy.

Đợi đến khi đổi xong giày, ra khỏi cửa nhà, ngồi vào trong xe, cả hai đều im lặng một lúc trong không gian kín.

Trạm Thu mở lời trước: "Chị gái tôi gọi điện thoại."

"Ừm, cô nghe đi."

"Chị chỉ đường một chút." Trạm Thu đọc địa chỉ cụ thể của nhà hàng cho nàng.

Thẩm Thanh Từ "ừm" một tiếng, như đã quen thuộc với lộ trình, không cần chỉ đường mà lái thẳng đi.

Trạm Thu nhấc máy: "Gì thế?"

"Em không qua đâu, tối nay ăn ở ngoài, với bạn."

"Bạn nào mà chị cũng muốn hỏi, đi đường có dắt tay không chị có muốn quản luôn không."

Sau đó là một tràng cười vừa mềm mại vừa ngọt ngào: "Không dắt, người ta nói sợ chị gái em trách mắng."

Thẩm Thanh Từ quan sát từ bên cạnh, thái độ "không cần" của Trạm Thu vô cùng điềm nhiên và nhẹ nhàng.

Vừa che giấu thông tin, vừa trêu chọc đối phương, rất tự tại, không có địch ý, không hề bộc lộ ra bất kỳ cảm xúc tiêu cực nào, bởi vì cô không hề lo lắng đối phương sẽ tức giận.

Chú ý đến điểm này, là bởi vì Thẩm Thanh Từ tự nhận mình không làm được.

Có lúc người nhà cũng quan tâm quá mức, chuyện gì cũng muốn hỏi một câu, dặn dò vài câu, nàng không chỉ từ chối, mà còn khó tránh khỏi sẽ nổi nóng và châm chọc.

Lãng phí tinh lực vô ích.

Trạm Thu cúp điện thoại, thấy Thẩm Thanh Từ không cần chỉ đường: "Chị thường xuyên qua bên đó sao?"

Nhà hàng nằm ở khu kinh doanh phía bắc thành phố, vô cùng sầm uất, Thẩm Thanh Từ thường đến đó cũng không có gì lạ.

Thẩm Thanh Từ nói: "Nhà tôi ở gần đó."

"Ồ, thảo nào." Trạm Thu thuận miệng hỏi nàng: "Có tiện đến nhà chị làm khách không?"

"Vốn dĩ là tiện."

"Là sao, trong nhà có người sao?"

"Không, là chúng ta tốt nhất không nên ở trong không gian riêng tư nữa."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store